• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Sở Bắc - Lạc Mai - Sơn Tiếu (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1-5

Chương 1: Chiến thần trở lại

“Trước ngày trùng cửu lúc thu sang, cúc hoa nở rộ trăm hoa tàn! Năm năm rồi, tròn năm năm rồi! Chúng tôi cung nghênh thần tướng xuống núi!”

“Ba tướng mười hai vệ quân Bắc Dã đã tập hợp đầy đủ, xin chỉ thị từ thần tướng!”

“Tập đoàn Bắc Dã đã mang theo nguồn vốn năm mươi tỷ tiến vào Tân Hải, sẵn sàng phục vụ thần tướng bất cứ lúc nào!”



Khách sạn Thiên Dương, thành phố Tân Hải.

Nơi này vốn được thuê toàn bộ để cử hành hôn lễ.

Mà lúc này đây, toàn bộ lối đi chính bị phong tỏa, cưỡng chế thu dọn hiện trường.

Ba người đàn ông trung niên mặc quân phục với ngôi sao hàng tướng trên cầu vai đang nửa quỳ trên nền đất.

Mỗi người họ lần lượt cầm theo mũ mạo, quân trang và súng ngắn.

Thần thái vừa cung kính vừa kích động.

Sau lưng họ là hàng trăm người, đen đặc cả khu vực.

Họ đồng loạt quỳ xuống như đang diện thánh.

Trên trường kỷ trước mặt, một thanh niên mặc âu phục đen, đi giày da đen đang lặng lẽ ngồi đó.

Chàng thanh niên này diện mạo tuấn tú, mày kiếm, mắt sáng, góc cạnh sắc nét, khí chất áp đảo.

Anh nắm chặt một cây gây trúc, ánh mắt trống rỗng bên dưới cặp kính đen khiến người ta không khỏi thấy tiếc nuối.

Chàng thanh niên đẹp trai đến thế, vậy mà là một người mù.

Tiếc thay, tiếc thay!

“Năm năm như bóng câu qua thềm.”

Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ.

Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời.

Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được.

Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi.

Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này.

Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc.

Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi.

Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời.

Thế nhưng, năm năm trước!

Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết.

Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh.

Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Từ đầu đến cuối, Sở Bắc trong trạng thái hốt hoảng, không nhìn rõ diện mạo đối phương, thậm chí không biết sau cùng mình đã làm những gì.

Sau này mới biết được.

Chuyện tối hôm đó liên lụy tới cô cả của nhà họ Lạc ở Tân Hải.

Theo lời của ông cụ nhà họ Lạc, đêm hôm đó, anh bị thương nặng, trốn ngay vào phòng khách sạn mà cô cả Lạc Mai của nhà họ Lạc đang ở.

Sau khi phát hiện anh bị thương nặng, Lạc Mai không những bất chấp nguy hiểm tính mạng để dụ quân địch truy kích đi chỗ khác.

Mà còn đích thân hút độc, trị thương giúp anh.

Không ngờ rằng, Sở Bắc trúng độc nặng, thú tính bộc phát, cưỡng ép cướp đi lần đầu tiên của Lạc Mai.

Sau khi biết chân tướng, Sở Bắc cảm động vô cùng, đồng thời không khỏi áy náy.

Anh muốn bù đắp cho lỗi lầm của mình, bù đắp cho tổn thương mà Lạc Mai phải chịu.

Vì thế, ngày tám tháng Chín năm năm trước.

Một mình Sở Bắc đặt chân lên Huyết Vực ở biên giới phía Bắc.

Anh thề rằng, trong vòng năm năm, anh sẽ không bước ra khỏi lãnh thổ một bước.

Anh phong ấn thực lực của mình, tuyệt đối không dùng tới bất kỳ quyền lợi nào trong tay.

Dùng điều này để ép người Man ký hiệp định đình chiến trong vòng năm năm.

Sau đó, một mình anh tới Tân Hải.

Thông qua lời giới thiệu của ông cụ nhà họ Lạc, anh trở thành chồng sắp cưới của Lạc Mai, trở thành con rể ở rể.

Vốn tưởng rằng anh có thể bù đắp.

Thế nhưng, đến cả cơ hội bù đắp, Lạc Mai cũng không muốn cho anh.

Ả ta chẳng những không nói nửa lời về chuyện đêm đó.

Thậm chí còn như biến thành người khác, tính tình nóng nảy, không đánh đập thì cũng chửi mắng Sở Bắc.

Cho dù là vợ chồng chưa cưới, nhưng Sở Bắc còn chưa từng chạm tới ngón tay của ả ta.

Đường đường là thần tướng trấn quốc bị ả ta coi như người hầu, sai khiến suốt năm năm.

Địa vị của anh chắc chẳng bằng một con chó ngoài cổng.

Nhưng Sở Bắc vẫn nhẫn nhịn và chịu đựng tất cả.

Bởi vì anh thấy mình nợ Lạc Mai.

Mọi thứ đều là việc nên làm.

Một tháng trước, Lạc Mai ra ngoài uống rượu, sau khi uống say không cẩn thận gặp tai nạn xe, hai mắt không nhìn được nữa.

Tìm khắp Tân Hải không có nổi giác mạc phù hợp với ả ta.

Nếu không thể cấy ghép giác mạc thành công trong vòng mười hai tiếng đồng hồ, Lạc Mai sẽ trở thành kẻ mù lòa vĩnh viễn.

Vào thời khắc mấu chốt nhất, Sở Bắc hiến giác mạc của mình cho ả ta, không hề do dự.

Lạc Mai lại nhìn thấy ánh sáng.

Mà Sở Bắc thì rơi vào bóng tối.

Sở Bắc không thấy hối hận, bởi vì cuối cùng anh cũng đợi được hôn lễ mà mình đã mong chờ suốt năm năm.

Chắc hẳn tấm lòng chân thành và hành động của anh đã lay động được Lạc Mai nên ả ta mới đồng ý lấy anh.

Sở Bắc vui mừng quá đỗi, cố tình chọn ngày mồng tám tháng Chín.

Bởi vì, bắt đầu từ ngày hôm nay, anh không còn là chàng rể “chui chạn” vô dụng nữa.

Mà là vị thần của Bắc Dã, thần tướng trấn quốc!

Khi phong ấn thực lực được gỡ bỏ, đôi mắt của anh cũng sẽ tìm lại được ánh sáng.

“Tiểu Mai, tin anh, anh nhất định sẽ để em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất!”

Sở Bắc tủm tỉm cười, bàn tay rời khỏi bộ quân trang.

“Thanh Vũ ở lại, những người khác quay về đi! Thời hạn năm năm đến rồi, Bắc Dã không được để xảy ra sai sót!”

“Chúng tôi xin nhận lệnh!”

Ba vị tướng đi đầu dẫn theo đoàn người rời đi.

Mệnh lệnh của thần tướng, không thể làm trái được.

Chỉ có một cô gái trẻ với vóc dáng gầy gò, biểu cảm lạnh lùng ở lại căn phòng.

Thanh Vũ, một trong mười hai vệ của Bắc Dã, thân tín của Sở Bắc.

“Thanh Vũ, dùng danh nghĩa của tôi đi mời các thế gia lớn ở Tân Hải tới chứng kiến hôn lễ của tôi và Tiểu Mai!”

“Tôi muốn cho Tiểu Mai lời hứa hẹn tốt nhất và hôn lễ long trọng nhất!”

“Rõ!”, Thanh Vũ nhận lệnh rồi vội vàng lui đi.

“Sở Bắc, mày không ngoan ngoãn ở nhà đi, đến đây làm cái quái gì? Có bị người ta đâm chết cũng không ai dọn xác cho mày đâu!”

Giọng nói cay nghiệt vang lên, một cô gái trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.

Cô gái này dung mạo xinh đẹp, vóc dáng chẳng có gì để chê, cũng được coi như một người đẹp hiếm có.

Chỉ là gương mặt cau có, lời nói cũng vô cùng khó nghe.

“Tiểu Mai!”

Sở Bắc mỉm cười ngẩng đầu lên.

Anh đã quen với điều này rồi.

Mà cô gái trước mặt cũng là người vợ sắp thành hôn cùng anh, Lạc Mai.

“Hôn lễ sắp bắt đầu, nên thay quần áo thôi!”

“Hôn lễ gì cơ? Mày hỏng não à?”, Lạc Mai liếc nhìn anh với vẻ ghét bỏ.

“Hôm nay là con đĩ Lạc Tuyết kia kết hôn, đâu liên quan tới tao? Thay lễ phục làm cái quái gì chứ!”

Hửm?

Sở Bắc nhíu mày, tay phải vô thức siết chặt cây gậy trúc.

Chẳng lẽ cô gái này vẫn không chịu tha thứ cho mình?

“Tiểu Mai, có chuyện này, anh muốn nói với em...”

“Đúng lúc mày ở đây, tao cũng định nói với mày!”

Sở Bắc suy nghĩ đắn đo, đang định để lộ thân phận thì bị Lạc Mai nóng ruột ngắt lời.

“Từ ngày hôm nay, mày cút ra khỏi nhà họ Lạc đi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa!”
Chương 2: Năm năm hy sinh uổng phí!

Sao cơ?

Sở Bắc cuối cùng cũng biến sắc.

Năm năm vất vả kiên trì, bây giờ sắp tu thành chánh quả rồi, vậy mà chỉ đổi lấy một câu nói này?

“Tiểu Mai, hôn lễ chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi chúng ta thôi, em đang…”

“Sở Bắc, mày không hiểu tiếng người à? Một thằng mù lòa vô dụng như mày, sao không đái một bãi rồi tự soi lại bản thân mình, xem mày xứng với tao ở chỗ nào?”

Lạc Mai nhìn anh với vẻ coi thường, ánh mắt khinh bỉ tới cực điểm.

“Bảo mày tự giác cút đi là giữ thể diện cho mày lắm rồi, nếu còn không biết điều nữa thì tao cho người ném mày ra ngoài đấy!”

Nghe những lời cay nghiệt của ả ta, trái tim Sở Bắc như bị kim châm.

Khi anh đang định lên tiếng thì một chiếc Porsche đỗ xịch ngay trước mặt.

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi đầy vẻ bỡn cợt.

“Tiểu Mai, lãng phí thời gian với tên mù dở này làm gì, nhân lúc đám cưới của em họ em chưa bắt đầu, chúng ta tới khách sạn làm một “nháy” trước đi!”

“Ai da, anh đừng sốt ruột, em phải đuổi thằng vô dụng này đi đã!”

Năm năm rồi, Lạc Mai chưa từng dịu dàng ngon ngọt với Sở Bắc, lúc này lại tỏ thẹn thùng và

“Xí, một thằng mù thì có gì để nói? Theo anh thấy, em cứ quẳng nó xuống sông là xong, đỡ lãng phí thời gian!”

“Giết người là phạm pháp đó, vì một thằng mù không đáng để mạo hiểm đâu!”

Lạc Mai nũng nịu liếc mắt đưa tình với người đàn ông kia: “Anh tới khách sạn đợi trước đi, đợi em đuổi thằng mù này đi rồi sẽ lên ngay!”

“Tiểu yêu tinh này, làm anh thèm chết đi được!”, người đàn ông liếm môi, tay phải kéo Lạc Mai tới trước mặt mình.

“Ôi chao, anh làm gì thế, còn có người khác đang nhìn mà!”

Lạc Mai đỏng đảnh giậm chân, nhưng cơ thể rõ ràng rất ỡm ờ, “nghiện mà còn ngại”.

“Xí, một thằng mù chết tiệt, nó có nhìn thấy đâu? Em sợ gì?”, chàng thanh niên mỉm cười đắc ý, động tác trên tay càng thêm càn rỡ.

Hai người sờ mó lẫn nhau như chốn không người, hoàn toàn không phát hiện ra sắc mặt của Sở Bắc thâm trầm cực điểm.

Móng tay anh gần như cắm ngập vào thịt.

Ánh mắt tối sầm lộ ra hàn ý.

“Tiểu Mai, cậu ta là ai!”

Sở Bắc không thể tin nổi, người ân nhân từng cứu anh.

Năm năm nay, người vợ chưa cưới chưa từng để anh chạm vào người hóa ra lại có phương diện phóng đãng đến vậy.

Năm năm qua, có xứng đáng không?

“Tên mù dở, nói với mày cũng chẳng sao, đây là cậu cả là họ Lý đấy, anh Lý Nham!”

Lạc Mai ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ khinh bỉ không thèm che giấu.

“Nhìn thấy không, nước hoa mẫu mới nhất của Chanel, túi xách phiên bản giới hạn của Hermes, còn cả chiếc nhẫn độc nhất vô nhị ở Tân Hải này nữa, toàn là anh Lý mua cho tao đấy!”

“Năm năm qua, mày mua cho tao thứ gì chưa? So với anh Lý thì mày còn không bằng con chó nữa!”

“À phải rồi, mày bị mù mà, chẳng nhìn thấy gì hết!”

Lạc Mai đắc ý khoe khoang cùng anh, mỗi một câu nói như một cây kim đâm thẳng vào trái tim Sở Bắc.

“Đôi mắt của anh…”

“Xí, chỉ với đôi mắt xấu xí của mày, mày tưởng tao thèm chắc?”

Lạc Mai bĩu môi khinh thường: “Mày tưởng không có mày thì mắt của tao không thể khỏi được? Đúng là nực cười!”

“Đúng đấy!”

Lý Nham nhếch môi cười: “Dùng giác mạc của mày là vinh hạnh cho mày đấy, hiểu không! Dám tranh giành phụ nữ với ông đây, không nhìn lại bản thân là cái thể thống gì!”

Nói xong, hắn ta định kéo Lạc Mai lên xe.

“Đứng lại!”

Sở Bắc lên tiếng thêm lần nữa, nhưng giọng nói lạnh lẽo như băng.

Đôi mắt trống rỗng của anh hướng về phía Lạc Mai.

“Tiểu Mai, nếu đã như thế, tại sao năm năm trước dù phải đánh đổi cả sự trong trắng em cũng bất chấp cứu anh?”

Đây là chấp niệm sau cùng của Sở Bắc.

Nào ngờ, Lạc Mai đột nhiên quay phắt lại, ánh mắt như sắp phun ra lửa.

“Thằng mù kia, mày nói linh tinh gì đấy? Lần đầu của tao là cho anh Lý, thằng mù như mày làm sao xứng đáng chứ!”

“Không những mù mắt mà đầu óc còn có vấn đề! Mày chết đi tao vui còn chẳng kịp, ai thèm cứu mày?”

Đùng!

Cây gậy trúc trong tay Sở Bắc rơi thẳng xuống.

Nền đá cẩm thạch dưới chân vỡ toác ra như lưới đánh cá.

Mặt mũi Sở Bắc biến sắc, kéo theo bầu trời cũng đột nhiên nổi gió lớn.

Giống như mưa giông bão táp sắp kéo đến nơi.

“Hóa ra là như vậy à?”

Sở Bắc lầm bầm tự nhủ, giọng nói lạnh lẽo đến cực độ.

Anh vốn tưởng rằng, nhất định là chuyện đêm hôm ấy biến Lạc Mai thành như vậy.

Thế nên mới càng muốn bù đắp cho ả ta.

Thật không ngờ rằng…

Năm năm qua, hóa ra là nhầm lẫn?

Năm năm qua, tất cả những việc anh làm, chỉ là toi công?

Bất kể là ông cụ nhà họ Lạc hay là Lạc Mai, ai cũng đùa bỡn anh như một thằng hề?

“Thật nực cười, thật đáng buồn!”

Sở Bắc khẽ lắc đầu, không biết là đang nói Lạc Mai hay đang nói chính mình.

“Tên mù dở này đúng là đầu óc có vấn đề thật rồi, cái gì mà thế này thế kia? Nếu không phải ông nội nói mày không đơn giản, năm năm trước mày vào được nhà họ Lạc chắc?”

Lạc Mai liếc nhìn anh, vẻ mặt vô cùng khinh miệt: “Không ngờ rằng mày là một thằng phế vật không hơn không kém, đúng là nỗi nhục của tao. Mày tưởng hôn lễ này chuẩn bị cho mày chắc? Đúng là chết cười!”

“Được rồi, đừng phí lời với nó nữa! Một thằng mù ấy mà, cứ để nó tự sinh tự diệt là xong chuyện thôi?”

Lý Nham tỏ ra mất kiên nhẫn, kéo Lạc Mai lên xe.

“Lạc Mai!”

Sở Bắc lên tiếng lần nữa, giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng.

Chẳng hiểu sao, đôi mắt trống rỗng của anh lại khiến hai kẻ kia cảm nhận được hàn ý.

“Cô sẽ nhanh chóng biết được, rốt cuộc cô đã bỏ lỡ điều gì.”
Chương 3: Gia tộc thúc ép

Lời nói chắc nịch khiến Lạc Mai đứng hình, tiếp sau đó, ánh mắt càng lộ thêm vẻ khinh thường.

“Chỉ dựa tên mù như mày? Đúng là chọc cười chết tao rồi! Thật không biết mày lấy đâu ra sự tự tin để thốt ra câu này nữa!”

“Phải đó, cũng không đổ nước tiểu của mình ra mà soi thử. Mau đi đi! Chậc chậc, nếu không phải hắn là một tên mù, anh thật sự còn muốn hắn đến quan sát thử đó!”, Lý Nham liếm môi, nở một nụ cười dâm đãng phụ họa!

“Ai da, anh xấu ghê vậy đó!”

Hai người cứ anh anh em em trêu chọc nhau, hoàn toàn không để ý đến Sở Bắc.

Ô tô nổ máy, tiến vào khách sạn cách đó không xa.

Sở Bắc chống gậy trúc đứng nguyên tại chỗ, cả người toát ra vẻ uy nghiêm.

So với đứa con rể phế vật trước đây, hiện giờ đã là hai người hoàn toàn khác nhau.

“Thần tướng!”, Thanh Vũ vội vàng đáp.

“Gọi tôi là cậu chủ!”

“Vâng, cậu chủ!”, Thanh Vũ cung kính báo cáo: “Cậu chủ, tin tức đã được gửi đi! Chỉ là, tôi vừa mới nhận được tin tức, tin tình báo từ năm năm trước hình như không đúng...”

“Người con gái đã cứu anh năm năm trước không phải là Lạc Mai, mà là con cháu nhánh thứ của nhà họ Lạc, Lạc Tuyết! Hơn nữa...”

Nói đoạn, Thanh Vũ muốn nói gì đó nhưng rồi lại do dự.

“Nói tiếp đi!”, Sở Bắc hơi híp mắt, vẻ mặt phức tạp.

“Vâng! Nghe nói, năm năm trước Lạc Tuyết chưa cưới mà chửa, có một cô con gái bốn tuổi, năm năm này sống rất vất vả!”

Soạt!

Trong chốc lát, sắc mặt Sở Bắc liền thay đổi.

Lạc Tuyết, người em họ năm năm qua anh chỉ nghe đến tên chứ chưa từng gặp mặt sao?

Hơn nữa, vừa rồi Lạc Mai nói, hôm nay là đám cưới của Lạc Tuyết?

Nhà họ Lạc, hay cho thủ đoạn đổi trắng thay đen!

Biểu cảm của Sở Bắc không lộ ra vẻ vui mừng hay tức giận nhưng không khí xung quanh hiển nhiên đã trở nên lạnh hơn mấy phần.

Quay người lại, nhìn khách sạn vui mừng, chầm chậm bước đi!

Lộp cộp lộp cộp!

Tiếng gậy trúc càng lúc càng xa!



“Lạc Tuyết, cậu La nhìn trúng cháu, đó là vinh hạnh của cháu, cháu đừng có mà không biết xấu hổ!”

Tầng ba của khách sạn, phòng trang điểm!

Nhìn cô gái trẻ trước mặt đang lau nước mắt mà thái độ vẫn bướng bỉnh như cũ, sắc mặt của Lạc Vinh Quang tái mét.

Thân là người nắm quyền của nhà họ Lạc, cũng là ông nội của cô gái này, lời nói của ông ta chính là mệnh lệnh!

Không ai có thể phản bác!

“Bây giờ, lập tức thay quần áo, nửa tiếng nữa, nhất định phải gả cho cậu La!”

Lạc Vinh Quang gằn giọng nói, không phải đang thương lượng, mà là đang ra lệnh!

“Tiểu Tuyết, nghe lời ông nội, mau thay quần áo đi, đừng để khách khứa đợi sốt ruột nữa!”

Thấy cha chồng tức giận, người làm mẹ như Chu Cầm cũng sốt sắng, khuyên bảo hết nước hết cái.

“Tiểu Tuyết, chúng ta cũng là vì muốn tốt cho cháu thôi mà! Cậu La không ghét bỏ đứa con riêng đó, còn chịu cưới con một cách quang minh chính đại thế này đàn ông tốt như vậy không có nhiều đâu! Chẳng lẽ con vẫn muốn làm góa phụ suốt quãng đời còn lại hay sao?”

“Con gái cháu không phải là con ngoài giá thú!”

Lạc Tuyết tức giận phản bác, nhưng trong giọng điệu lại đầy sự bất lực.

Thân hình nhỏ nhắn yêu kiều khẽ run rẩy trước bàn trang điểm, cô cảm thấy bất lực làm sao.

Trên gương mặt nhỏ thanh tú, vành mắt khẽ ửng đỏ, trong mắt chỉ còn lại sự tủi thân uất ức!

Đàn ông tốt? La Huy sao?

Thân là cậu cả của nhà họ La, đương nhiên sở hữu quyền thế ngút trời, nhưng từ nhỏ người này đã mang tiếng ăn chơi.

Cờ bạc, rượu chè, gái gú, hầu như không có chuyện xấu nào là không làm, cả cái Tân Hải này ai mà không biết?

Nếu hắn mà là một người đàn ông tốt, thì trên đời này chẳng có đàn ông tồi rồi!

Nếu thực sự phải gả cho hắn, thì chẳng khác nào nhảy vào hố lửa.

Cái gì mà vì muốn tốt cho tôi chứ, còn chẳng phải là mấy người muốn trèo lên cành cao của nhà họ La sao?

Thật mỉa mai, thật nực cười!

“Mẹ, mẹ biết mà, con không thể!”

Khuôn mặt Lạc Tuyết đẫm nước mắt, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Chu Cầm.

Cô vẫn còn chưa tìm được người đàn ông đó, còn chưa bắt đối phương bù đắp tất cả những gì mình đã phải chịu đựng trong suốt năm năm qua.

Con gái cô vẫn đang nằm trong bệnh viện chờ phẫu thuật, còn một khoản chi phí phẫu thuật rất lớn chưa thanh toán.

Sao cô có thể gả cho người khác vào lúc này được chứ?

“Đứa nhỏ này, rốt cuộc có biết phân biệt được nặng nhẹ?”

Mặt Chu Cầm đanh lại, khẽ mắng: “Khách khứa dưới lầu đều sắp tới đông đủ rồi, con muốn để người khác xem nhà họ Lạc chúng ta thành trò cười hay sao? Hơn nữa, hiện giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện có thể gả cho cậu La chứ?”

“Còn về đứa con hoang kia, con không cần phải suy nghĩ nữa, cứ để con bé ở bệnh viện tự sinh tự diệt đi!”

“Sau đó cùng với cậu La sinh một đứa, đó chẳng phải chính là điều tốt nhất sao!”

Chu Cầm nói một hơi một hồi, lẽ thẳng khí hùng.

“Mẹ, con…”

Lạc Tuyết trừng to mắt nhìn với vẻ không thể tin được.

Mặc dù từ trước đến giờ mẹ cô vẫn luôn có thành kiến với con gái của cô, nhưng chưa từng nói ra những lời tuyệt tình như vậy, đây là lần đầu tiên.

“Lạc Tuyết, đừng có kiểu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt như thế!”

Giọng của Lạc Vinh Quang nghiêm nghị, có thể nghe ra được ông ta đã nổi giận rồi.

“Hôm nay, nếu như cháu ngoan ngoãn gả cho cậu La, ông sẽ chi trả toàn bộ chi phí phẫu thuật cho con gái cháu, thậm chí có thể đưa con bé đến bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ tốt nhất! Nhưng nếu như cháu còn thách thức sự kiên nhẫn của ông một lần nữa...”

Lạc Vinh Quang nheo mắt, ánh mắt nhìn cô cháu gái đầy sự mất kiên nhẫn và hung ác, nham hiểm.

“Ông không ngại việc phải gọi điện cho bệnh viện yêu cầu tạm dừng toàn bộ việc điều trị và thuốc men cho con ranh đó đâu! Thậm chí là ném nó ra khỏi bệnh viện, để nó tự sinh tự diệt! Còn việc sống hay chết, thì chỉ có thể xem ý trời rồi!”

“Cuối cùng ông cho cháu ba phút, là sống hay chết, tự cháu chọn đi!”

Nói xong, Lạc Vinh Quang xoay người đứng chắp tay sau lưng, không hề nôn nóng, chờ đợi hồi âm!

Còn cơ thể nhỏ nhắn của Lạc Tuyết lúc này đã chết lặng.

Nội tâm vốn đã mong manh nay lại căm phẫn, bất lực, tuyệt vọng, không cam tâm...

Đây không phải lần đầu tiên…

Con gái của mình cũng là chắt gái ruột, cháu ngoại ruột của bọn họ mà.

Lúc này, mở miệng ra lại là một câu con hoang, một câu con điếm nhỏ.

Còn phát ngôn sẽ để một cô bé bốn tuổi tự sinh tự diệt?

Đây có còn là con người không?

Trong lòng Lạc Tuyết vô cùng căm phẫn, nhưng cuối cùng, cô vẫn phải đối mặt với hiện thực.

Cô giống với Lạc Mai, mặc dù đều là dòng chính của nhà họ Lạc.

Nhưng vì bố mất sớm nên không có quyền lực gì trong nhà họ Lạc.

Năm năm trước lại chưa cưới đã mang thai ngoài ý muốn, vì vậy so với Lạc Mai, địa vị cô khác biệt một trời một vực.

So với những người hầu của nhà họ Lạc còn chẳng bằng.

Trong mắt mẹ, cô chỉ là một cái thang để trèo lên cành cao mà thôi.

Trong mắt ông nội, cô chính là công cụ của việc liên hôn gia tộc, vẫy tay một cái là đến, hất tay một cái là đi.

Cho dù có phản kháng thì có ích gì chứ?

Sẽ chỉ liên lụy đến đứa con gái vô tội!

“Được, cháu gả!”

Chỉ vỏn vẹn ba chữ, nhưng dường như cô đã phải đến dùng toàn bộ sức lực của mình để có thể thốt ra.

Lạc Tuyết nhắm mắt lại, giọt nước mắt của sự thất vọng không kìm được mà tuôn rơi.

Số phận vẫn luôn buồn cười và nghiệt ngã như vậy, ngay cả bản thân cô cũng không thể làm chủ được.

Vì con gái, cô chỉ có thể thỏa hiệp.

“Chúc mừng, cháu đã đưa ra lựa chọn đúng đắn!”

Lạc Vinh Quang dường như không hề ngạc nhiên, thái độ cao cao tại thượng, kiểm soát mọi thứ.

“Trong vòng mười phút nữa, ông muốn nhìn thấy cháu thay quần áo xuất hiện tại tiệc rượu! Bằng không, ông không dám đảm bảo sống chết cho con ranh kia đâu!”

Giọng điệu của Lạc Vinh Quang không mang một chút tình cảm, nói xong liền liếc nhìn Chu Cầm vừa mới thở phào nhẹ nhõm một cái.

“Trông chừng con gái cho cẩn thận, trước khi con bé gả vào nhà họ La, bố không muốn xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào”.
Chương 4: Có tài đức gì?

Khách sạn Thiên Dương.

Hôm nay đã được bao trọn!

Trong đại sảnh rộng rãi được bố trí ba mươi chiếc bàn.

Những người đàn ông đến đây đều mặc những bộ vest và đi giày da, không phải người giàu có thì cũng là người quyền quý.

Còn hầu hết các chị em tham dự đều diện trang phục rực rỡ, đua nhau khoe sắc.

Tiệc rượu phòng hoa vô cùng náo nhiệt!

"Ha ha, gia chủ La, chúc mừng, chúc mừng!"

"Hôm nay là lễ cưới của con trai ông, chỉ là chút lễ mọn gọi là, chút lễ mọn gọi là!”

"Cậu chủ La tuổi trẻ tài cao, khôi ngô tuấn tú, tương lai nhà họ La thật khó lòng đong đếm được!”

...

Nhà họ La là một gia tộc hạng hai có tiếng ở Trung Hải.

Và hôm nay là đám cưới của La Huy, cậu chủ cả của nhà họ La.

Có vô số người đến chúc mừng, nhiều không đếm xuể.

La Vạn Sơn, gia chủ nhà họ La cùng con trai La Huy đích thân chào đón khách khứa ở cửa!

"Các vị khách sáo quá, xin mời vào trong, hôn lễ sắp bắt đầu rồi!"

La Vạn Sơn mặc một bộ vest đắt tiền, giày đánh bóng loáng, thần thái ngời ngời.

Bên cạnh ông ta là chú rể La Huy ăn mặc chỉnh tề, đầu óc gọn gàng, hắn dùng ít nhất một lọ dầu dưỡng tóc.

Bộ đồ màu đỏ rượu vang và đôi giày da màu xanh nhạt trông cực kỳ tôn dáng.

Cũng được coi là một tài năng.

"Tiểu Huy, vất vả cho con rồi, đường đường một cậu chủ nhà họ La mà lại phải lấy một quả phụ có con riêng!”

Giữa lúc chào đón khách khứa, La Vạn Sơn vỗ vai con trai với giọng điệu phức tạp!

"Không sao, vì cơ nghiệp nhà họ La, con hy sinh một chút cũng có làm sao".

La Huy lắc đầu, không để lộ ra bất kỳ vẻ không vui nào.

Đương nhiên hắn đã từng gặp Lạc Tuyết.

Cho dù có một cô con gái bốn tuổi, nhưng xét về dung mạo, vóc dáng, chắc chắn là hạng cực phẩm!

Hơn nữa, góa phụ thì đã sao? Không phải là thiếu phụ thì càng có hương vị hơn sao?

Vả lại, lấy về có nhất thiết phải làm vợ không?

Một ngày nào đó chơi chán rồi thì đá phắt đi là xong.

Về phần đứa con riêng kia, muốn bước vào cửa nhà họ Tần sao?

Nằm mơ!

"Rất tốt!"

La Vạn Sơn hài lòng gật đầu: "Chỉ cần Lạc Tuyết gả vào nhà họ La thì cả nhà họ Lạc đều sẽ nằm trong sự kiểm soát của bố con ta!"

"Đến lúc đó nhờ cậu chủ Dương ra tay, nhà họ La ta thăng cấp lên gia tộc hạng một là chuyện nằm trong tầm tay!”

"Đến lúc đó, tất cả sẽ là của con hết!"

La Vạn Sơn vỗ vai con trai, giọng điệu phải nói là vô cùng đắc ý!

"Bố yên tâm, con đã hiểu!”

La Huy gật đầu, đảo mắt, nhìn thấy Lạc Vinh Quang từ lầu hai đi xuống, sắc mặt lập tức thay đổi!

"Gia chủ La, chúc mừng, chúc mừng, sau này chúng ta đã là người một nhà rồi!”

Lạc Vinh Quang phớt lờ những người khách xung quanh và đi thẳng tới chỗ La Vạn Sơn.

Khóe miệng tươi cười, thần thái ngời ngời!

"Ông cụ Lạc nói đi đâu thế, nếu đã là người một nhà, cứ gọi tôi Vạn Sơn là được rồi!"

La Vạn Sơn cười vẫy tay, ánh mắt tinh ranh.

"Phải phải, là tôi hồ đồ rồi. Từ nay về sau chúng ta đã là người một nhà. Chúng tôi còn phải nhờ Vạn Sơn quan tâm đến cả nhà già đây nữa mà!"

Lạc Vinh Quang mắt sáng lên, đây chính là những gì ông ta đang chờ đợi!

Để có thể móc nối quan hệ được với nhà họ La, ông ta đã phải bỏ ra không ít công sức.

"Ông cụ đừng lo, đây là chuyện đương nhiên rồi!”

La Vạn Sơn mỉm cười: "Có điều, cuộc hôn nhân này..."

“Vạn Sơn đừng lo!”, Lạc Vinh Quang cười: “Ông nhìn đi, không phải cô dâu đã đến rồi đây sao!”

Mọi người nhìn theo ánh mắt của ông cụ và nhìn thấy Lạc Tuyết với bộ váy cưới truyền thống màu đỏ, từng bước đi tới sảnh với sự giúp đỡ của mẹ cô là Chu Cầm!

Chỉ trong khoảnh khắc, cô đã thu hút sự chú ý của mọi người!

Dù sao thì vẻ đẹp của Lạc Tuyết cũng nổi tiếng ở Tân Hải.

Ngoài ra, với tư cách là nhị tiểu thư của nhà họ Lạc, bốn năm trước, cô là mục tiêu của hầu hết các cậu chủ ở Tân Hải!

Nhưng một tiên nữ như vậy lại mang thai trước khi kết hôn.

Đến nay, con gái cô đã bốn tuổi rồi.

Ngoại trừ La Huy, thực sự không có mấy cậu chủ muốn lấy cô.

"Ha ha ha, tốt lắm, tốt lắm! Huy à, còn chần chờ gì nữa? Sau khi bái đường, cô ấy chính là con dâu của nhà họ La chúng ta rồi!"

La Vạn Sơn nở nụ cười hài lòng, không quên nháy mắt với con trai.

"Vâng thưa bố!"

La Huy đáp, rất nhanh, hắn đã đến trước mặt Lạc Tuyết.

Nhìn Lạc Tuyết, người đang đội chiếc khăn trùm đầu màu đỏ và chỉ để lộ hình dáng yêu kiều của cô ấy.

Bốn năm trước, hắn đã thèm muốn Lạc Tuyết từ lâu.

Ngay cả khi không thể có được lần đầu tiên của Lạc Tuyết, thì để chơi đùa cũng không tệ!

“Vạn Sơn, nếu tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, ông xem có phải là…”

Lạc Vinh Quang ngập ngừng mở miệng, chỉ cần có thể dựa vào nhà họ La, mối nguy của nhà họ Lạc sẽ có thể giải quyết được!

Nhưng điều mà ông cụ không biết là ông ta lo lắng, La Vạn Sơn còn lo hơn ông ta.

"Ha ha, được được! Xin mời!"

Ngay sau đó, hai vị trưởng bối lần lượt ngồi vào chỗ của mình!

Khách mời đều đã tới, nhìn đôi tân hôn trong đại sảnh, mỗi người mang một ánh mắt riêng!

"Ông chủ, chủ tịch Trương đến rồi!"

Sắp đến lúc bái đường, một tên đàn em nhà họ La vội vàng chạy vào báo tin!

"Chủ tịch Trương? Chủ tịch Trương nào?", Lạc Vinh Quang nhất thời không kịp phản ứng.

Đám thanh niên trẻ tỏ vẻ lo lắng: "Chủ tịch Trương, Trương Hồng Viễn của Quốc tế Hồng Viễn đó!”

Xuýt!

Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều bàng hoàng.

Lạc Vinh Quang và La Vạn Sơn nhìn nhau, vẻ như đang hỏi.

Có phải ông đã mời vị khách quý này không?

Quốc tế Hồng Viễn là một trong những tập đoàn lớn nhất ở Tân Hải.

Với thân phận của họ thực sự không đủ tư cách để mời!

"Ha ha ha, ông Lạc và, cháu gái ông kết hôn, tôi không mời mà đến, chắc ông không chê cười ông già này chứ?”

Đang ngây ngẩn ra thì một ông già ngoài năm mươi, mặc quần áo chỉnh tề sải bước vào!

"Xin chào chủ tịch Trương!"

Lạc Quang Vinh nhanh chóng đứng dậy và hào hứng chào đón!

La Vạn Sơn cũng không chịu thua kém, những vị khách có mặt cũng cùng nhau đứng dậy đến chào hỏi một cách kính cẩn!

"Chủ tịch Trương làm khó chúng tôi rồi, ông có thể đến đây là vinh hạnh của chúng tôi!”

La Vạn Sơn cung kính chào hỏi, đây là người dù có tiền cũng không mời được!

"Ha ha, hai người khách sáo rồi!"

Trương Hồng Viễn cười lắc đầu, vỗ vai Lạc Vinh Quang: “Chỉ cần sau này ông Lạc phát tài không quên ông già này là được rồi!”

"Hả? Vâng vâng, nhất định rồi, nhất định..."

Một câu nói đã khiến Lạc Vinh Quang cảm thấy khó hiểu.

Đúng ra đây là những gì ông ta nên nói mới đúng chứ?

Đương nhiên, ông ta cũng không dám hỏi, mà nhanh chóng mời Trương Hồng Viễn vào chỗ ngồi!

Trương Hồng Viễn không từ chối, nhưng khi nhìn thấy chú rể, lông mày của ông ta đột nhiên nhăn lại.

Có vẻ như, hơi ... ngạc nhiên!

Sự xuất hiện của Trương Hồng Viễn khiến Lạc Vinh Quang rất đắc ý.

Vừa định ngồi lại, liền thấy tên đàn em kia lại bước vào, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi!

"Ông chủ, gia chủ nhà họ Lý và Chu tiên sinh đứng đầu thành phố dẫn theo ban lãnh đạo đã đến cửa rồi ạ, họ nói là đến chúc mừng!”

Chỉ với một câu nói đã lại khiến nơi đó bùng nổ!

Sự xuất hiện của Trương Hồng Viễn đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Không ngờ ngay cả gia chủ nhà họ Lý và người đứng đầu thành phố cũng đích thân đến chúc mừng?

Nhà họ La gặp vận may chết tiệt gì vậy?

Có lẽ nào nhà họ La sắp phất rồi? Có lẽ cần gửi thêm quà tặng để lấy lòng họ mới được!

Nhưng họ không biết rằng La Vạn Sơn và Lạc Vinh Quang cũng đang bối rối.

Bởi vì danh tính của bọn họ không thể đạt tới mức đó, họ không dám mặt dày gửi thiệp mừng tới những nhân vật lớn này.

Nhưng bây giờ, không chỉ là Trương Hồng Viễn hay gia chủ họ Lý!

Mà ngay cả người đứng đầu thành phố là Chu Minh Hạo cũng đích thân đến chúc mừng!

Nhà họ Lạc và nhà họ La có tài đức gì chứ?
Chương 5: Tôi không đồng ý

"Mau, mau mời vào trong… Không, tôi tự mình đi mời!"

Lạc Vinh Quang mặt đỏ bừng đầy hưng phấn, La Vạn Sơn cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đích thân chào hỏi!

Ngày hai nhà kết hôn, gia chủ Lý và người đứng đầu thành phố cùng nhau đến. Đây là chuyện khiến họ một bước lên trời.

Vừa tới cửa đã thấy Chu Minh Hạo, người đứng đầu thành phố và Lý Hải Đông, gia chủ nhà họ Lý – gia tộc hạng một đi tới.

Họ dẫn theo đám đông các lãnh đạo ở Tân Hải, sải bước đi tới.

"Ông Lạc, lễ cưới cháu gái mà ông lại không thông báo với chúng tôi, ông thật không phải đó!"

Lạc Vinh Quang còn chưa kịp mở miệng, Chu Minh Hạo đã chào ông ta bằng một giọng điệu thân thiện!

“Ông Chu chê cười rồi, ông già tôi đâu có tài đức gì chứ!”, Lạc Vinh Quang cúi người, được khen nhưng lại cảm thấy lo lắng!

Bình thường, khi Chu Minh Hạo gặp ông ta, có lẽ còn không thèm nhìn lấy một cái.

Nhưng bây giờ, dường như ông ta hơi nhiệt tình!

Lạc Vinh Quang đầy thể diện, khiến cho người khác nhìn phải ngưỡng mộ!

Ngay cả Lý Hải Đông, ánh mắt dường như cũng mang chút ghen tỵ.

"Ha ha, ông Lục này, ông Chu vì đến đây chúc mừng mà cậu Dương đến từ tỉnh thành cũng không đi đón tiếp đó! Ông còn không mau mời ông ấy vào trong?”

"Phải phải phải!"

Bị nhắc nhở, La Vạn Sơn là người đầu tiên phản ứng!

"Chu tiên sinh, gia chủ Lý, mời vào trong!"

La Vạn Sơn làm một cử chỉ cung kính mời, nhưng nhìn thấy ông ta có mặt ở đây, cho dù là Chu Minh Hạo hay Lý Hải Đông, rõ ràng đều hơi ngạc nhiên!

"La Vạn Sơn? Ông làm thế này là..."

Khuôn mặt của La Vạn Sơn đỏ bừng, ông ta vội vàng giải thích: "Hôm nay là ngày cưới trọng đại của con trai tôi và cháu gái của ông cụ Lạc. Các vị nể mặt đến đây là niềm vinh hạnh của Vạn Sơn, mời các vị vào trong!"

Chuyện này…

Nghe ông ta giải thích như vậy, hai người liền ngơ ngác nhìn nhau.

Không phải nói là người đó hay sao?

Sao bây giờ lại…

Tất nhiên, cả hai đều thầm cảm thấy rất khó hiểu, nhưng im lặng không nói ra.

Bước vào đại sảnh với một khuôn mặt kỳ lạ, họ ngồi xuống chỗ dưới ánh mắt của tất cả mọi người!

"Được rồi, nếu như tất cả khách mời đều đã ở đây, hôn lễ chính thức bắt đầu!"

Lúc này Lạc Vinh Quang có thể nói là vô cùng hài lòng, ông cũng ngồi xuống với La Vạn Sơn trong sảnh đường và tuyên bố chính thức bắt đầu lễ cưới!

Trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng!

Rõ ràng, nếu sự việc hôm nay truyền ra ngoài, nhà họ Lạc nhất định sẽ vùng lên.

La Vạn Sơn lại càng ngồi thẳng lưng và nháy mắt với con trai.

La Huy hiểu ra và quỳ xuống về phía cao đường!

"Tuyết, cúi lạy bố và ông nội đi, sau này em chính là người của nhà họ La rồi!”

"Đừng chậm trễ nữa, một đêm xuân đáng giá ngàn vàng đó!"

La Huy xoa hai tay vào nhau, hắn đã không thể chờ đợi được nữa, nhưng Lạc Tuyết ở bên cạnh hắn lại không hề nhúc nhích.

Tất nhiên, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cơ thể cô đang hơi run rẩy.

Dưới khăn trùm đầu màu đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đã lấm tấm lệ.

Một khi cô dập đầu quỳ lạy, tức là sẽ cắt đứt mọi thứ kể từ bây giờ, và đoạn tuyệt với người chồng suốt năm năm chưa hề gặp lại!

Một khi cô quỳ lạy, cô sẽ trở thành vật hi sinh của gia tộc và từ đó sẽ mất đi tự do.

Ngay cả con gái cũng sẽ bị liên lụy!

Cô không cam tâm, thực sự không cam tâm!

"Lạc Tuyết, cháu còn chờ gì nữa? Mau khấu đầu đi!"

Ánh mắt Lạc Vinh Quang lạnh lùng, giọng điệu của ông ta đã tỏ ra không hài lòng.

Nhìn thấy Lạc Tuyết bất động, Lạc Vinh Quang chợt nổi giận.

Cứ như biến thành một người khác, ông ta bất ngờ bước tới và đá vào chân Lạc Tuyết.

"Quỳ xuống cho ta!"

Hai chân Lạc Tuyết bị đá đau, còn không kịp phản ứng lại.

Lạc Vinh Quang dùng một tay túm tóc và đẩy mạnh Lạc Tuyết ngã ra đất.

"Hôm nay cháu không thể làm càn được, còn không mau khấu đầu, gả vào nhà họ La. Nếu không, cháu sẽ phải gánh chịu hậu quả!”

Lạc Vinh Quang thấp giọng đe dọa!

Nói xong, ông ta lại ngồi vào ghế chính, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng ông ta không nhìn thấy, Châu Minh Hạo, Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn ở bên cạnh ông ta đang khẽ cau mày.

Còn khách khứa bên dưới cũng ngẩn ra.

Ông già nhà họ La này, ngay cả cháu gái ruột mà ông ta cũng đối xử như thế này.

Thật đúng là càng già càng độc ác!

Về phần Lạc Tuyết, cơn đau ở bàn chân và da đầu khiến cô không nói thành lời.

Hai dòng nước mắt chảy dài không tự chủ được.

Nỗi tủi nhục trong lòng cô dâng lên đến tột cùng, nhưng cô chỉ biết nghiến răng, âm thầm chịu đựng.

Cô chỉ có thể chịu đựng, nếu không!

Không chỉ cô bị tổn thương, còn cô con gái bốn tuổi của cô nữa.

"Tôi, La Huy, bằng lòng kết hôn với Lạc Tuyết, cả đời này đối xử tốt với cô ấy! Lạc Tuyết, em đồng ý lấy anh chứ?"

La Huy ngoài mặt thì thành khẩn, nhưng ánh mắt nhìn Lạc Tuyết đầy hằn học.

Đến giờ vẫn còn do dự sao? Hừ, đêm nay cậu chủ tôi chơi cô cho biết mặt!

"Lạc Tuyết, còn cháu thì sao?"

Lạc Vinh Quang nheo mắt nhìn cháu gái, giọng điệu đe dọa không chút che giấu.

"Tôi, tôi…”

Tim Lạc Tuyết run lên, nghĩ đến con gái còn đang nằm viện, cô liền nhắm mắt tuyệt vọng, bất lực!

"Tôi không đồng ý!"

Chỉ bốn chữ, vang vọng khắp sảnh đường!

Tuy nhiên, người lên tiếng lại không phải là Lạc Tuyết đang quỳ trên mặt đất.

Khán giả im lặng trong giây lát, mọi người đồng loạt quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc!

Lộc cộc!

Tiếng gậy tre đập xuống đất nghe hơi chát chúa.

Ở cửa đại sảnh, đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Bình tĩnh, lão luyện, đẹp trai!

Chỉ là đôi mắt trống rỗng dưới cặp kính râm trông thật lạc lõng!

"Sở Bắc? Mày đến đây làm gì?"

Nhìn thấy người tới, Lạc Vinh Quang vênh mặt đứng lên, đôi lông mày nhíu chặt!

"Đây không phải là nơi mày có thể tới, mau cút đi! Bảo vệ ở đâu? Mau ném nó ra ngoài!"

Lạc Vinh Quang xua tay không hài lòng, hôm nay là bước mấu chốt nhất trong kế hoạch của ông ta, tuyệt đối không thể bị hủy hoại.

Tuy nhiên, Sở Bắc vẫn bất động.

Tiếng cây gậy trúc gõ xuống, từng bước từng bước đi tới trước mặt Lạc Tuyết.

Anh đưa tay ra, hơi run rẩy nâng chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của cô lên.

"Là, là anh sao?"

Lạc Tuyết ngẩng khuôn mặt ướt đầm lên, vừa nhìn thấy Sở Bắc, cô lập tức sững sờ!

"Là anh!"

Sở Bắc khẽ thở dài, giọng điệu tràn đầy cảm xúc.

"Năm năm, anh đã nợ em quá nhiều!"

Bốp!

Một tiếng tát giòn giã vang lên khắp sảnh đường.

Lạc Tuyết nghiến răng, dùng hết sức tát vào mặt Sở Bắc!

Cô nhìn chằm chằm vào anh, với sự phẫn uất, tức giận, và vân vân!

Năm năm, cái tát này đã đến sau suốt năm năm!

Năm năm nay, Lạc Tuyết chưa từng quên mặt Sở Bắc.

Cái đêm đó, sự khinh bỉ mà cô đã chịu đựng một mình trong suốt 5 năm, và những vất vả khi nuôi con gái một mình đều do người đàn ông này ban tặng.

Cô hận người đàn ông này!

Tại sao suốt năm năm anh chưa từng xuất hiện, để cô một mình gánh chịu tất cả chuyện này?

Cô thậm chí còn hận chính mình, năm năm trước, tại sao lại lo việc bao đồng cứu anh?

Nhưng khi cô đơn và không nơi nương tựa, cô lại mong mỏi có một người đàn ông che chở cho mình biết bao nhiêu.

Giống như bây giờ!

Nhưng sự xuất hiện của người đàn ông này là phúc hay là họa đây?

Cô không biết, thực sự không biết!

"Xin lỗi!"

Sở Bắc không nhúc nhích, cứ thế đón nhận cái tát.

Đây là những gì anh cần gánh chịu.

Anh đã nợ Lạc Tuyết quá nhiều, quá nhiều rồi!

"Tuyết à, hãy tin anh, từ giờ trở đi không ai có thể động vào em cũng như con gái chúng ta dù chỉ là một cọng tóc!”

Giọng của Sở Bắc nghiêm trang và kiên định.

Anh đưa tay vuốt má cô.

Dường như đang cảm nhận sự tổn thương và bất bình mà cô phải chịu đựng, lại như đang nhẹ nhàng an ủi cô.

Lạc Tuyết run lên, bất giác muốn né tránh.

Nhưng khi nghe đến từ “con gái”, nước mắt lại lã chã.

Đúng vậy, dù người đàn ông trước mặt có thế nào đi chăng nữa, thì anh cũng là cha ruột của con gái cô!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần Sở Bắc
Chiến Thần Sở Khanh
  • Đang cập nhật..
Link FULL
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom