Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-572

Chương 572: Lòng lang dạ sói




Trong nháy mắt khi tiếng súng vang lên, Bạo Quân vốn đứng đối diện với Mã Siêu chợt lảo đảo và ngã về phía anh ta.



Mã Siêu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Bạo Quân đẩy ngã xuống đất.



Giờ phút này, cả trang viên của nhà họ Diệp lớn như vậy đều im phăng phắc. Tất cả ngơ ngác nhìn hai người đang nằm dưới đất.



Diệp Kế Tông thầm thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nhếch miệng cười khi thấy mưu kế được thành công.



Lão ta cho rằng Mã Siêu đã bị bắn chết.



Người nhà họ Diệp đều hoảng sợ.



"Nhà họ Diệp đúng là mưu sâu kế bẩn thật”.



Đúng lúc này, giọng nói châm chọc của Dương Thanh bỗng vang lên làm mọi người bừng tỉnh.



"Dương Thanh, cậu có ý gì?"



Diệp Kế Tông nhíu mày nói với vẻ không vui: "Người của cậu quá kiêu căng, bị giết chết cũng là đáng đời. Lẽ nào chúng chết ở nhà họ Diệp thì chúng tôi thành người có tội à? Ai biết được có phải do các cậu đắc tội người đó, mới bị người ta phái tay súng tới đối phó với các cậu hay không”.



"Ông cứ giữ lại những lời đó mà giải thích với Hiệp hội Võ thuật!"



Dương Thanh cười chế giễu.



Diệp Kế Tông nhíu mày. Tất nhiên lão ta nhận ra anh đang cười.



Chẳng lẽ người của cậu ta bị giết mà cậu ta không thấy đau lòng, khổ sở gì sao?



"Anh Thanh!"



Trong lúc Diệp Kế Tông đang cảm thấy khó hiểu, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.



Lão ta nhìn qua, thấy Mã Siêu đã quay lại bên cạnh Dương Thanh thì chấn động tới mức trợn trừng mắt.



Lão ta chợt nhớ tới lời anh vừa nói, đột nhiên có cảm giác vô cùng bất ổn nên vội vàng nhìn về phía Bạo Quân.



Chỉ thấy hắn ta vừa rồi vẫn còn khỏe mạnh, lúc này đang nằm dưới đất không nhúc nhích.



Nhờ ánh đèn mờ tỏ, lão ta nhìn thấy hình như có chất lỏng đang chảy trên mặt đất xung quanh đầu Bạo Quân.



"Bạo Quân!"



Diệp Kế Tông hoàn toàn tái mặt, run rẩy gọi tên hắn ta.



Nhưng đầu Bạo Quân bị bắn trúng, đã chẳng còn sức sống thì làm sao có thể có phản ứng gì được nữa?



"Ông chủ, Bạo Quân chết rồi!"



Lúc này, quản gia mặc sườn xám nam hoảng hốt chạy tới và run rẩy nói.



Diệp Kế Tông nghe vậy, chỉ cảm giác đầu óc trống rỗng, cả người run lẩy bẩy.



Người khác không biết tiếng súng vừa rồi là gì, nhưng lão ta lại biết rất rõ ràng. Đó là tay súng được lão ta thuê tới giết Mã Siêu.



Khi lão ta ý thức được Bạo Quân không có phần thắng, đã gọi điện thoại ra lệnh bắn chết Mã Siêu.



Dù sao Bạo Quân cũng là võ tướng của Hiệp hội Võ thuật. Nếu hắn ta chết ở nhà họ Diệp, chắc chắn hiệp hội sẽ không tha cho nhà mình.



Cho nên Bạo Quân không thể chết được. Nếu vậy, người chết chỉ có thể là Mã Siêu.



Lão ta đã ra lệnh rõ ràng là phải bắn chết Mã Siêu, sao bây giờ người chết lại là Bạo Quân?



Phẫn nộ!



Sự phẫn nộ làm lão ta gần như mất đi năng lực suy nghĩ, sắc mặt thâm trầm đáng sợ, người run lên.



Nói cho cùng, lão ta vẫn là chủ gia tộc họ Diệp, sống tới tám mươi năm, mặc dù hoảng loạn nhưng cũng chỉ là nhất thời mà thôi.



Lão ta nhanh chóng bĩnh tĩnh lại, tức giận nhìn về phía Dương Thanh và tức giận quát: "Dương Thanh, cậu thật to gan, không ngờ dám bắn chết cả võ tướng Hiệp hội Võ thuật. Cậu biết chuyện này sẽ có hậu quả nghiêm trọng tới mức nào không?"



Mọi người nghe vậy thì kinh ngạc đến ngây người.



Người vừa bắn chết Bạo Quân là do Dương Thanh thu xếp à?



Anh cười chế giễu: "Ông chủ Diệp, chắc hẳn ông là người biết rõ chuyện gì xảy ra nhỉ?"



"Chẳng lẽ không phải là cậu bố trí người bắn chết hắn ta sao?", Diệp Kế Tông tức giận nói.



Dương Thanh nhìn lão ta với vẻ khinh thường, sau đó nói với Mã Siêu: "Hướng ba giờ, khoảng một cây số!"



Mã Siêu nghe vậy thì lập tức hiểu ý, lạnh lùng nhìn Diệp Kế Tông rồi không nói một lời, xoay người chạy như điên về hướng ba giờ.



Khi lão ta nghe thấy anh dặn dò như vậy, đột nhiên có dự cảm xấu.



"Dương Thanh, rốt cuộc cậu muốn giở trò gì hả?", Diệp Kế Tông nghiến răng nghiến lợi hỏi.



Lần này, Dương Thanh không để ý tới lão ta mà đột nhiên nhìn Diệp Mạn.



Anh chỉ thấy bà ta cũng đang nhìn mình.



"Bà có hứng thú với vị trí chủ gia tộc họ Diệp?"



Dương Thanh đột nhiên hỏi.



Lời này vừa nói ra, không chỉ Diệp Kế Tông mà tất cả người nhà họ Diệp đều kinh ngạc đến ngây người.



Không ngờ Dương Thanh hỏi Diệp Mạn có hứng thú với vị trí chủ gia tộc họ Diệp không.



Diệp Mạn thoáng ngây người, nhưng vẫn nhanh chóng hiểu rõ ý của anh.



Trước đó, khi bà ta sắp bị Bạo Quân giết chết, sự vô tình của Diệp Kế Tông làm chút tình thân cuối cùng của bà ta đối với nhà họ Diệp cũng biến mất.



Bà ta chẳng còn hứng thú gì với vị trí chủ gia tộc họ Diệp nữa.



Bây giờ, bà ta chỉ muốn sống khỏe mạnh, đối xử tốt với con gái để cố gắng bù đắp lại những gì mình nợ con gái suốt hơn hai mươi năm qua.



Nhưng lúc này Dương Thanh hỏi bà ta có hứng thú với vị trí chủ gia tộc họ Diệp hay không, rõ ràng là có ý riêng của anh.



"Diệp Mạn, con dám!"



Diệp Kế Tông trợn mắt nhìn bà ta, trong lời nói rõ ràng có ý uy hiếp.



Diệp Mạn cười lạnh, khinh thường nói: "Bố đã quyết định hi sinh tính mạng của con để bảo vệ nhà họ Diệp, lẽ nào con không thể có hứng thú với vị trí chủ gia tộc họ Diệp sao?"



"Lại nói, con có hứng thú với vị trí chủ gia tộc họ Diệp hay không thì liên quan gì tới bố?"



Trong ánh mắt Diệp Mạn chỉ còn sự căm hận.



Tuy Diệp Kế Tông là bố của bà ta nhưng cũng là hung thủ giết chết người yêu của bà ta. Bà ta hận lão ta lại chẳng thể làm gì được.



Hôm nay, nếu không nhờ có Dương Thanh thì bà ta đã chết ở trong tay của Bạo Quân.



Đến lúc đó, còn ai trong nhà họ Diệp có thể nhớ tới mình chứ?



Sẽ không có một ai hết!



Ngay cả bố ruột của mình còn lạnh lùng tuyệt tình như vậy, mình còn sợ gì nữa?



"Tốt! Rất tốt!"



Diệp Kế Tông tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Con rể tốt của con là kẻ giết chết Bạo Quân. Bố muốn xem thử, con đi theo cậu ta thì có thể sống được bao lâu?"



Diệp Mạn cười châm chọc: "Cho dù có chết, con cũng tuyệt đối không hối hận! Lại nói, con là người đã từng chết một lần, bây giờ sống lâu thêm giây nào cũng xem như mình hời rồi. Nếu không nhờ có Dương Thanh thì con đã chết. Cho dù giờ chết vì cậu ấy cũng có gì phải sợ chứ?"



Lúc này, Diệp Mạn thoải mái lạ thường, không hề sợ hãi.



Sở dĩ Dương Thanh cứu Diệp Mạn là do Tần Thanh Tâm nhờ cậy. Anh không hề hy vọng gì vào bà ta.



Nhưng vào lúc này, lời Diệp Mạn nói khiến anh thấy bất ngờ.



"Dương Thanh, chỉ cần cậu muốn, tất nhiên tôi sẽ sẵn lòng làm chủ gia tộc họ Diệp!"



Diệp Mạn nghiêm mặt nói với Dương Thanh.



"Được, nếu vậy từ nay về sau bà chính là chủ gia tộc họ Diệp!"



Dương Thanh rất thỏa mãn với câu trả lời của Diệp Mạn, lúc này quyết định để bà ta làm chủ gia tộc họ Diệp.



"Khốn kiếp! Đây là nhà họ Diệp của tôi, sao cậu có thể càn rỡ như vậy được?"



Diệp Kế Tông chợt nổi giận, quát Dương Thanh.



"Ông nội, cháu thấy thằng nhóc này đúng là lòng lang dạ sói. Chỉ sợ cậu ta đã sớm liên thủ với Diệp Mạn để cướp đoạt vị trí chủ gia tộc họ Diệp rồi!"



Lúc này, Diệp Vô Song bước ra và cười lạnh nói.



Dương Thanh không chết thì anh ta chẳng có cơ hội nào làm chủ gia tộc họ Diệp.



Cho nên hôm nay Dương Thanh buộc phải chết.



Những người khác trong nhà họ Diệp đã được chứng kiến khí thế mạnh mẽ của Mã Siêu và Dương Thanh nên sợ vỡ mật từ lâu, làm gì còn ai dám nói này nói nọ nữa?



Nói một cách khó nghe, chủ gia tộc họ Diệp là ai thì có liên quan gì tới bọn họ đâu?



Dù sao bọn họ cũng không có được vị trí chủ gia tộc, cho dù Diệp Mạn làm chủ gia tộc cũng có gì đáng ngại chứ?



Chỉ cần ích lợi của bọn họ không bị giảm đi, cho dù một người ngoài làm chủ gia tộc họ Diệp thì đã sao?



Đúng lúc này, Mã Siêu kéo một người đi tới.



Khi Diệp Kế Tông nhìn thấy người bị Mã Siêu kéo tới, mặt lập tức biến sắc.



Người này chính là tay súng hàng đầu thế giới được lão ta thuê với giá đắt, bây giờ đang bị Mã Siêu kéo qua. Quan trọng là đối phương vẫn còn sống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom