• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1794: Dương Thanh nhúng tay

Nghe thấy Mục Xung nói thế, sắc mặt của mấy vị quyền quý già đang muốn chờ kiếm khách Ảnh Tử tỉnh lại rồi mới quyết định xem có đề cử thành chủ mới không đều trở nên khó coi.

“Vết thương của kiếm khách Ảnh Tử cực kỳ nghiêm trọng, chúng ta đều biết rõ thần y của Mục phủ có trình độ thế nào, họ không thể chữa khỏi cho ông ấy”.

Ông Tề nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Mục Xung, trầm giọng nói: “Thần y bên cạnh Dương Thanh có y thuật giỏi giang, ngay cả chân của thành chủ cũng do cô ấy chữa khỏi, bây giờ chỉ mình cô ấy mới cứu được kiếm khách Ảnh Tử thôi”.

“Hơn nữa, nếu Dương Thanh nhòm ngó chức thành chủ của Mục phủ thật, khi sư phụ cậu ta xuất hiện, sư phụ cậu ta đã có thể giúp cậu ta giành lấy chức thành chủ Mục phủ rồi, sao phải đợi sư phụ cậu ta rời đi rồi mới nhòm ngó Mục phủ chứ?”

Ông Tề có vẻ tức giận, ban đầu lão ta cũng ủng hộ Mục Xung, nhưng với biểu hiện của Mục Xung hôm nay, ông ta không có tư cách trở thành thành chủ Mục phủ.

Nếu để Mục Xung thừa kế chức thành chủ thật, có lẽ chẳng mấy chốc, Mục phủ sẽ đánh mất vị trí phủ thành chủ Thiện Thành, thậm chí trở thành thế lực hạng bét ở Thiện Thành luôn.

Không ai ở Mục phủ muốn chứng kiến chuyện này.

Lại có người nói: “Ông Tề nói không sai, với thiên phú và bối cảnh mà Dương Thanh thể hiện ra, cậu ta không có lý do gì để nhòm ngó chức thành chủ Mục phủ hết, thần y bên cạnh cậu ta có y thuật hết sức cao siêu, để cô ấy chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử mới là lựa chọn tốt nhất”.

Sắc mặt Mục Xung hết sức u ám, những người ủng hộ việc để Phùng Tiểu Uyển chữa cho kiếm khách Ảnh Tử chỉ thiếu điều chưa nói thẳng là không muốn ông ta trở thành thành chủ mới của Mục phủ thôi.

“Các người có ý gì? Chỉ vì cậu ta có thiên phú xuất chúng và bối cảnh mạnh mẽ, chúng ta phải khuất phục ư? Các người chỉ dựa vào mấy suy đoán đó mà đã khẳng định cậu ta không nhòm ngó Mục phủ à?”

Người đàn ông vạm vỡ bên cạnh Mục Xung cười lạnh, nói: “Tôi thấy cậu Mục nói không sai, kiếm khách Ảnh Tử vô cùng quan trọng với Mục phủ chúng ta, không thể để ông ấy gặp chuyện được”.

“Chúng ta phải để thần y của mình chữa cho ông ấy thì mới bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện”.

Hai bên lại tranh chấp với nhau.

Mục Xung không nói gì nữa, chỉ nhìn các quý tộc của Mục phủ đang tranh luận với vẻ mặt u ám.

Lúc này, người đàn ông trung niên vạm vỡ vừa nói đỡ ông ta ghé vào tai ông ta, nói nhỏ: “Nếu kiếm khách Ảnh Tử không chết, cho dù ngài trở thành chủ Mục phủ thì cũng chỉ là con rối mà thôi, nếu ngài muốn nắm giữ Mục phủ, kiếm khách Ảnh Tử phải chết”.

“Ngài cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp xong hết rồi, nếu để thần y của Mục phủ chữa cho kiếm khách Ảnh Tử, chắc chắn ông ta sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa”.

Nghe thấy thế, con ngươi của Mục Xung bỗng co lại.

Ông ta nhìn đối phương với vẻ không dám tin, đối phương cũng đang nhìn ông ta bằng ánh mắt nóng rực, hình như chỉ chờ ông ta ra lệnh.

Mục Xung im lặng một lát, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, quát lớn: “Im lặng hết cho tôi!”

Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.

Mục Xung nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Không cần ầm ĩ nữa, kiếm khách Ảnh Tử vô cùng quan trọng với Mục phủ chúng ta, ông ấy không thể gặp chuyện được, tôi không yên tâm nếu để người ngoài chữa trị cho ông ấy”.

Ông ta nói rồi nhìn về phía người trung niên vừa thuyết phục mình, nói: “Mục Lương Bình, ông lập tức sắp xếp thần y của Mục phủ chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử đi”.

Mục Lương Bình lập tức vui mừng, trong mắt tràn ngập vẻ kích động, ông ta vội đáp: “Vâng!”

Thấy Mục Xung đã hạ quyết tâm, những người quyền cao chức trọng ủng hộ việc để Phùng Tiểu Uyển chữa cho kiếm khách Ảnh Tử đều lắc đầu cười khổ.

Tuy họ muốn cho Phùng Tiểu Uyển chữa trị tiếp, nhưng dù sao Mục Xung cũng là đời sau duy nhất của Mục thành chủ, nể mặt Mục thành chủ, họ chỉ có thể từ bỏ trong tình huống này thôi.

Lúc này, Phùng Tiểu Uyển đang chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử trong phòng ông ta, Hoài Lam hỗ trợ Phùng Tiểu Uyển.

Dương Thanh canh chừng ở cửa phòng bệnh, lo lắng chờ đợi.

Trong khoảng thời gian chung sống này, kiếm khách Ảnh Tử rất tốt, anh không muốn kiếm khách Ảnh Tử gặp chuyện, chỉ biết âm thầm cầu nguyện thôi.

Từng giây từng phút trôi đi, Phùng Tiểu Uyển vẫn chưa trị liệu xong.

Đúng lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn bỗng vang lên.

Dương Thanh nhíu mày, đứng dậy từ ghế ngồi ở hành lang, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.

Ngay sau đó, một nhóm người của Mục phủ đi về phía này, Mục Xung đi giữa, sau lưng ông ta là một đội ngũ chữa bệnh.

“Dương Thanh, nể mặt bố tôi, tôi không làm khó cậu nữa, bây giờ cậu hãy dẫn người của cậu rời khỏi Mục phủ, từ nay trở đi, mọi chuyện ở Mục phủ đều không liên quan đến cậu”.

Mục Xung bước đến trước mặt Dương Thanh, lạnh lùng nói rồi khoát tay: “Mục Lương Bình, bảo thần y của Mục phủ lập tức chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử”.

“Vâng!”

Mục Lương Bình vội đáp, ra lệnh đội ngũ chữa bệnh của Mục phủ vội tiến vào phòng.

Nhưng Dương Thanh đã đứng trước cửa, híp mắt nhìn chằm chằm vào Mục Xung: “Ông cứ yên tâm, tôi sẽ đi nhưng không phải bây giờ, về việc chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử, Tiểu Uyển sẽ chữa khỏi, các người vẫn nên về đi thì hơn!”

“Dương Thanh, cậu tưởng Mục phủ là nhà cậu thật à? Cậu chủ Mục đã bảo cậu cút, cậu cút khỏi Mục phủ ngay đi, đừng ép chúng tôi ra tay với các cậu”.

Mục Lương Bình căm tức nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mục Lương Bình: “Nếu không muốn chết thì cút ngay cho tôi! Tôi đã nói Tiểu Uyển đang chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử, không ai được quấy rầy hết”.

Mục Lương Bình càng tức giận hơn, chỉ tay vào Dương Thanh rồi quát: “Cậu là cái thá gì? Dám uy hiếp cậu chủ Mục ở Mục phủ á? Có tin…”

“Rắc!”

Mục Lương Bình còn chưa dứt lời, Dương Thanh đã biến mất, đám người chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Dương Thanh xuất hiện trước Mục Lương Bình, gần như chỉ trong chớp nhoáng, tiếng xương gãy thanh thúy cũng vang lên.

Ngón trỏ của Mục Lương Bình đã bị bẻ gãy gập.

“Á... Ngón tay của tôi, cậu dám bẻ gãy ngón tay của tôi…”

Mục Lương Bình rú lên thảm thiết.

Mục Xung lập tức biến sắc, giận dữ nói: “Dương Thanh! Cậu to gan thật, dám bẻ ngón tay người của tôi ngay trước mặt tôi à”.

Dương Thanh lạnh lùng nhìn Mục Xung: “Nể mặt Mục thành chủ, tôi có thể không so đo với ông, nhưng điều đó không có nghĩa là các người có thể tùy ý giẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi, hôm nay tôi nói rõ luôn, ai khiến tôi khó chịu, tôi cũng sẽ cho người đó khó chịu nốt”.

“Tiểu Uyển đang chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử, không ai được quấy rầy, bằng không, tự chịu hậu quả!”

Giọng Dương Thanh lạnh lùng đến cực điểm, khí thế đáng sợ bùng nổ từ người anh, ập tới chỗ cao thủ Mục phủ.

Vào giây phút này, cao thủ của Mục phủ thi nhau biến sắc.

Hình như khí thế của Dương Thanh đã mạnh hơn, họ không chắc sẽ đánh bại được anh.

Mục Xung cắn răng: “Dương Thanh, cậu định đối đầu với tôi à?”

Dương Thanh cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Mục Xung: “Xem ra ông đang rất nóng lòng được trở thành thành chủ mới của Mục phủ. Tôi vốn không định nhúng tay vào cuộc tranh giành vị trí thành chủ Mục phủ, nhưng nếu ông đã khiêu khích tôi năm lần bảy lượt thế này, tôi mà không nhúng tay vào thì có lỗi với sự tin tưởng của Mục thành chủ dành cho tôi quá”.

Nghe thấy thế, Mục Xung biến sắc, tức giận nói: “Cậu định nhúng tay vào cuộc tranh giành vị trí thành chủ Mục phủ à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom