• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1793: Để chúng ta chữa

Chuyện kiếm khách Ảnh Tử quay về với tình trạng bị thương nặng đã dấy lên sóng to gió lớn ở Mục phủ.

Sau khi thấy dáng vẻ bị thương nặng của kiếm khách Ảnh Tử, rốt cuộc Mục Xung đang định chờ kiếm khách Ảnh Tử quay về để ra tay với cao thủ Tống Thành cũng nhận thức được nguy cơ.

Dương Thanh cũng tới gặp kiếm khách Ảnh Tử, còn dẫn Phùng Tiểu Uyển đến, bây giờ, có lẽ chỉ mình Phùng Tiểu Uyển có thể chữa khỏi cho kiếm khách Ảnh Tử.

Phùng Tiểu Uyển nhanh chóng cấp cứu cho kiếm khách Ảnh Tử, trên mặt người của Mục phủ tràn ngập vẻ lo lắng.

“Cậu Mục, bây giờ thành chủ đang mất tích, kiếm khách Ảnh Tử bị thương nặng, tình trạng hết sức nguy kịch, nếu kiếm khách Ảnh Tử cũng chết, Mục phủ nên làm gì đây?”

Một cao thủ của Mục phủ nhìn về phía Mục Xung, bối rối nói.

Mục phủ có địa vị như ngày hôm nay, hoàn toàn là do Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đã trấn áp những thế lực nhòm ngó Mục phủ, nên mới khiến Mục phủ trở thành phủ thành chủ của Thiện Thành.

Bây giờ Mục thành chủ đã mất tích, nếu kiếm khách Ảnh Tử cũng gặp chuyện, trong số cao thủ còn lại của Mục phủ, người mạnh nhất mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ mà thôi, không thể bảo vệ Mục phủ.

Mục Xung siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi: “Kiếm khách Ảnh Tử không thể chết được, chúng ta phải nghĩ cách chữa khỏi cho ông ấy”.

Ông Tề khuyên: “Cậu Mục, chi bằng chúng ta chung sống hòa bình với Dương Thanh đi, không cần đuổi cậu ta khỏi Mục phủ, bây giờ chỉ mình cậu ta mới có thể bảo vệ Mục phủ”.

“Cậu Mục, ông Tề nói đúng đấy, bây giờ là lúc Mục phủ nguy hiểm nhất, chúng ta phải nghĩ cách giữ Dương Thanh lại Mục phủ, bằng không Mục phủ rất khó giữ được địa vị phủ thành chủ”.

“Tuy Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu thực sự đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ rồi, Mục phủ cần cậu ta, không thể đuổi cậu ta khỏi Mục phủ!”

...

Trong lúc nhất thời, đám quyền quý của Mục phủ bên cạnh Mục Xung đều thi nhau khuyên.

Khi Mục phủ gặp nguy, họ đều đã thấy hành động của Dương Thanh, với thực lực và thiên phú nghịch thiên của anh, nếu anh ở lại Mục phủ thì chỉ mang lại lợi ích to lớn.

Phải biết rằng sư phụ của Dương Thanh có thể giết cả cao thủ Thiên Cảnh.

Mục Xung siết chặt nắm tay, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.

“Im hết cho tôi!”

Ông ta bỗng quát lớn, lạnh lùng nhìn quanh, nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng lẽ các người quên việc ai đã mang nguy cơ đến cho Mục phủ chúng ta à?”

“Nếu không do Dương Thanh, Mục phủ sẽ bị tổn thất nặng nề như thế chắc? Bây giờ các người lại muốn giữ tên khốn đã mang họa đến ở lại Mục phủ, sau khi giữ cậu ta lại, có phải các người sẽ đề cử cậu ta làm chủ Mục phủ luôn không?”

Lúc này Mục Xung vô cùng kích động, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ.

Nghe thấy ông ta nói thế, cao thủ của Mục phủ đều im lặng, trong mắt rất nhiều người có vẻ thất vọng.

Trong mắt không ít người cũng lóe lên vẻ nham hiểm.

“Thiếu thành chủ nói không sai, nếu không do Dương Thanh, Mục phủ sẽ không phải chịu nguy cơ như bây giờ, chúng ta không thể giữ một tên khốn đã hại Mục phủ như thế ở lại”.

Lúc này, một người trung niên vạm vỡ bên cạnh Mục Xung hùng hồn nói: “Bây giờ Dương Thanh vẫn ở lại Mục phủ, rõ ràng cậu ta cảm thấy không ai làm gì được cậu ta, nên định nhân cơ hội này nắm giữ Mục phủ”.

“Mọi người đều là người của Mục phủ, từ khi cậu ta đến Mục phủ, Mục phủ đã chết bao nhiêu người, chẳng lẽ các người không rõ ư? Trong số những người đã chết của Mục phủ, có rất nhiều người là người thân của các người đấy!”

“Các người không định báo thù cho người thân thì cũng thôi, lại còn định giữ kẻ thù của Mục phủ ở lại Mục phủ, thậm chí muốn cậu ta trở thành chủ Mục phủ, các người xứng đáng với những người thân đã bị Dương Thanh hại chết chắc?”

“Cậu Mục là đời sau duy nhất của Mục thành chủ, tôi không cần nói xem Mục thành chủ đã cống hiến bao nhiêu cho Mục phủ, các người đều hiểu rất rõ, bây giờ sống chết của Mục thành chủ không rõ, nhưng Mục phủ không thể thiếu chủ được, tôi đề nghị để cậu Mục trở thành Mục thành chủ mới”.

Ông ta vừa dứt lời, có người nói ngay: “Tôi cũng đồng ý để cậu Mục trở thành thành chủ mới của Mục phủ, khắp Mục phủ, chỉ có cậu Mục mới có tư cách thừa kế chức thành chủ nhất”.

“Chỉ cậu Mục mới có thể dẫn dắt Mục phủ theo hướng huy hoàng hơn, hãy để cậu Mục trở thành thành chủ mới của Mục phủ!”

...

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người của Mục phủ đều lên tiếng.

Cũng có không ít người im lặng, theo họ thấy, Mục Xung không có tư cách thừa kế chức thành chủ, hơn nữa trước khi rời đi, Mục thành chủ đã giao Mục phủ cho kiếm khách Ảnh Tử.

Tuy kiếm khách Ảnh Tử bị thương nặng, nhưng chẳng phải vẫn đang cấp cứu ư?

“Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên chờ kiếm khách Ảnh Tử tỉnh lại, hỏi xem ý ông ấy thế nào, rồi mới quyết định có cần lựa chọn thành chủ mới không”.

Trong lúc mọi người đều bảo để Mục Xung thừa kế chức thành chủ, một ông lão tóc bạc chợt nói.

Nghe thấy thế, mọi người đều nhìn về phía lão ta.

“Ông Tề!”

Một ông lão ủng hộ Mục Xung căm tức nhìn ông Tề: “Ông có ý gì? Tuy kiếm khách Ảnh Tử rất mạnh, nhưng chỉ là một kẻ làm thuê cho Mục phủ mà thôi, sao phải để người ngoài quyết định chuyện của Mục phủ chúng ta chứ?”

Mục Xung nhìn về phía ông Tề bằng ánh mắt tức giận.

Ông Tề vẫn thản nhiên, trầm giọng nói: “Trước khi rời đi, lão thành chủ đã giao Mục phủ cho kiếm khách Ảnh Tử ngay trước mặt chúng ta, bây giờ ông ấy bị thương nặng vì Mục phủ, cho dù chúng ta muốn đề cử thành chủ mới, cũng nên chờ ông ấy tỉnh lại rồi tính chứ?”

“Tôi cũng đồng ý với lời ông Tề nói, tuy kiếm khách Ảnh Tử chỉ là người làm thuê cho Mục phủ, nhưng ông ấy và lão thành chủ là anh em tốt, cũng đã ở lại Mục phủ bao năm qua, cống hiến rất nhiều cho Mục phủ, về tình về lý, nếu Mục phủ muốn đề cử thành chủ mới thì nên cho ông ấy biết”.

Một nhân vật quyền quý lớn tuổi của Mục phủ cũng nói.

“Hay chúng ta cứ chờ xem sao, dù sao kiếm khách Ảnh Tử cũng đang được cấp cứu rồi, tạm thời tình trạng của ông ấy thế nào, chúng ta cũng không rõ, chờ ông ấy tỉnh rồi tính sau!”

Có người mở đầu, lập tức có người phụ họa, tuy không mấy ai ủng hộ việc chờ kiếm khách Ảnh Tử tỉnh lại rồi mới đề cử thành chủ mới, nhưng nhìn chung họ đều là thế hệ trước nắm quyền ở Mục phủ, rất có tiếng nói.

Mục Xung chợt nói: “Được rồi, nếu các chú các bác đều muốn chờ kiếm khách Ảnh Tử tỉnh lại rồi mới bàn chuyện đề cử thành chủ mới thì cứ chờ xem sao”.

“Nhưng không thể để cô gái bên cạnh Dương Thanh chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử được, Dương Thanh có ý xấu với Mục phủ, tôi không yên tâm khi người của cậu ta chữa trị cho ông ấy”.

“Cho dù cần chữa thì cũng phải để thần y của Mục phủ trị liệu cho kiếm khách Ảnh Tử”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom