• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 792: Không hề đáng tin

Lạc Bân chỉ gọi thêm một cuộc điện thoại. Ngay sau đó một lãnh đạo cấp cao của công ty hốt hoảng chạy vào.



“Chủ tịch Kim, không xong rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”



Vị lãnh đạo kia hét toáng lên.



Chủ tịch Kim có dự cảm rất không tốt, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con mẹ nó mau nói đi!”



“Sếp Liễu, sếp Tề, sếp Phùng và cấp dưới của bọn họ đồng loạt xin từ chức!”



Người kia đưa cho chủ tịch Kim một xấp đơn xin từ chức.



Chủ tịch Kim chợt thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, ngồi bệt xuống ghế, vẻ mặt khó tin.



Bởi vì mấy sếp lớn kia đều nắm giữ tài liệu cơ mật của công ty và nhiều dự án lớn.



Có thể nói nếu không có bọn họ, công ty vật liệu xây dựng Chấn Long sẽ không được như ngày hôm nay.



Giá cổ phiếu bị chèn ép ác ý, công ty vẫn còn đường sống. Nhưng những người giữ vai trò quan trọng nhất trong công ty rời đi mới là tận thế của công ty Chấn Long.



Vào giai đoạn khó khăn nhất, nhiều lãnh đạo cấp cao của công ty lại đồng loạt từ chức, làm sao công ty Chấn Long có thể chống đỡ nổi?



“Là mày!”



Chủ tịch Kim đứng bật dậy chỉ vào mặt Dương Thanh, tức giận nói: “Mày làm hết sao?”



“Có vẻ chủ tịch Kim vẫn chưa tin nhỉ?”



Dương Thanh cười híp mắt nói: “Hay là để tôi tăng thêm mức độ nhé?”



Lạc Bân cũng cười lạnh: “Kim Chí Bằng, tôi khuyên ông mau giao công ty vật liệu xây dựng Chấn Long ra. Nếu không công ty của ông sẽ phá sản trong vòng ba ngày, người làm chủ tịch như ông cũng sẽ phải gánh món nợ khổng lồ”.
















“Chúng mày ác ý chèn ép giá cổ phiếu của công ty tao quá đáng như vậy, tao phải kiện chúng mày ra tòa!”



Kim Chí Bằng gầm lên



“Quá đáng?”



Dương Thanh cười lạnh một tiếng: “Sao lúc đơn phương hủy bỏ hợp đồng với tập đoàn Nhạn Thanh ông không biết quá đáng?”



“Bây giờ lại nói tôi quá đáng? Ông xứng sao?”



“Muốn thì cứ kiện đi. Tôi cũng muốn xem thử trong vòng ba ngày, ông có thể làm gì được chúng tôi!”



Dứt lời, Dương Thanh đứng dậy nói: “Đi thôi!”



Lạc Bân lạnh lùng nhìn Kim Chí Bằng, lớn tiếng cười nhạo: “Tôi sẽ chờ tin tức cổ phần công ty vật liệu xây dựng Chấn Long xuống kịch sàn lúc bắt đầu phiên giao dịch chứng khoán vào sáng mai!”



Kim Chí Bằng giận dữ nhìn theo bóng lưng Dương Thanh và Lạc Bân rời đi.



Ông ta vội vàng gọi điện thoại: “Sếp Tiết, công ty vật liệu xây dựng Chấn Long xảy ra chuyện, ông không thể khoanh tay đứng nhìn được!”



“Vô dụng!”



Đối phương hừ lạnh một tiếng: “Đến cả tập đoàn Nhạn Thanh cũng không giải quyết được mà đòi dựa vào nhà họ Tiết?”



Kim Chí Bằng rất tức giận nhưng vì thân phận của đối phương nên chỉ có thể nhẫn nhịn.



“Yên tâm, có tôi ở đây, Chấn Long sẽ không xảy ra chuyện đâu!”



Đối phương im lặng một hồi mới chịu lên tiếng.



Nghe vậy, Kim Chí Bằng mừng rỡ vội đáp: “Cảm ơn sếp Tiết!”
















Cùng lúc đó, Dương Thanh và Lạc Bân đã rời khỏi công ty vật liệu xây dựng Chấn Long.



“Chủ tịch, cậu nghĩ Kim Chí Bằng có nhượng lại công ty Chấn Long cho chúng ta không?”



Trên đường trở về, Lạc Bân tò mò hỏi.



Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Ngày mai ông ta sẽ cầu xin chúng ta mua lại công ty vật liệu xây dưng Chấn Long!”



Tuy Lạc Bân không biết Dương Thanh lấy đâu ra tự tin nhưng cũng rõ thực lực của anh vô cùng khó lường, trong lòng âm thầm kinh ngạc.



Nếu tập đoàn Nhạn Thanh thu mua một doanh nghiệp có giá trị ngang bằng với mình là công ty vật liệu xây dựng Chấn Long, quản lý vận hành thật tốt, chắc chắn xếp hạng trong top 500 doanh nghiệp thế giới sẽ tăng vọt.



Lần này sẽ tạo ra thay đổi lớn về chất cho tập đoàn Nhạn Thanh.



Hai năm nữa, Thành Cửu Châu hoàn thành, chắc chắn giá trị của tập đoàn Nhạn Thanh sẽ lại tăng vọt.



Nghĩ tới tương lai huy hoàng này, Lạc Bân vô cùng mong đợi.



Ngày hôm sau khi phiên giao dịch chứng khoán bắt đầu, giá cổ phiếu của công ty Chấn Long lập tức giảm kịch sàn.



Quan trọng là ngân hàng đã đòi nợ tới cửa, một số lượng lớn nhân viên trong công ty lại đồng loạt từ chức.



Bấy giờ, Kim Chí Bằng mới ý thức được, nhà họ Tiết không hề đáng tin, nếu không bọn họ đã giải quyết được ngân hàng Yến Đô rồi.



“Phải rồi, danh thiếp!”



Ông ta đột nhiên nhớ ra hôm qua trước khi đi, Dương Thanh có để lại một tấm danh thiếp nhưng đã bị ông ta ném vào thùng rác.



Ông ta vội vã đổ rác ra ngoài, lục tung đống rác tìm kiếm danh thiếp của Dương Thanh.



- ---------------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom