• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-385

Chương 385: Quên nhà họ Ninh rồi à?




Đối mặt với sự uy hiếp của Mạnh Hồng Nghiệp, Trần Hưng Hải vẫn rất bình tĩnh.



Mọi người muốn xem chủ của gia tộc mới nổi có thực lực gần bằng ba gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ sẽ làm thế nào.



Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Trần Hưng Hải ung dung đứng dậy, híp mắt hỏi Mạnh Hồng Nghiệp: “Ông đang uy hiếp tôi sao?”



Giọng nói của lão ta ẩn chứa sát khí mãnh liệt.



Mạnh Hồng Nghiệp nhíu mày nhìn chằm chằm Trần Hưng Hải: “Ông nghĩ là uy hiếp thì cứ cho là vậy đi!”



Uỳnh!



Tất cả đều im bặt!



Chủ của hai gia tộc hàng đầu đã trở mặt với nhau.



Mặc dù thực lực của nhà họ Trần không bằng nhà họ Mạnh nhưng cũng không thua kém bao nhiêu.



Nếu hai nhà thật sự khai chiến, kết cục của ai cũng không tốt, thậm chí còn có khả năng bị gia tộc khác thay thế.



“Vậy tôi cũng khuyên ông chủ Mạnh một câu, nhà họ Quan là gia tộc anh em thân thiết của nhà họ Trần chúng tôi. Ai dám động vào nhà họ Quan chính là kẻ thù của nhà họ Trần!”



Trần Hưng Hải híp mắt nói.



Người của các gia tộc khác đều sợ ngây người.



Ai cũng cảm thấy có gì đó sai sai. Bình thường hai nhà này không thể trở mặt vào tình huống quan trọng như vậy được.



Nơi đây tập trung toàn bộ các gia tộc lớn của tỉnh Giang Bình, lời đã nói ra thì sẽ phải làm cho bằng được, nếu không sao còn mặt mũi lăn lộn ở tỉnh Giang Bình nữa?



“Đây là hội giao lưu do nhà họ Mạnh chúng tôi tổ chức. Kẻ nào muốn gây sự sẽ bị đuổi ra ngoài!”



Mạnh Hồng Nghiệp vung tay ra lệnh: “Đuổi hết người nhà họ Quan và nhà họ Trần ra ngoài cho tôi! Ai dám phản kháng, giết không tha!”



“Vâng!”



Mấy chục cao thủ nhà họ Mạnh đồng thanh đáp, tiếng hô vang vọng khắp sảnh.



Hiện giờ ai cũng ngơ ngác thầm nghĩ, thực sự muốn khai chiến sao?



Hội giao lưu này do nhà họ Mạnh tổ chức nên bảo vệ đều là người của bọn họ.



Nếu chỉ có nhà họ Quan và nhà họ Trần ra mặt, chỉ e không thể ngăn nổi nhà họ Mạnh.



“Mạnh Hồng Nghiệp, ông thực sự tưởng nhà họ Mạnh các ông có thể một tay che trời sao?”



Đúng lúc này lại có thêm một người bước ra, vẻ mặt tức giận nhìn Mạnh Hồng Nghiệp.



“Chủ nhà họ Hàn trong ba gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ, Hàn Khiếu Thiên!”



Có người bật thốt lên.



“Trời má! Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?”



“Đây là hội giao lưu à? Sao tôi thấy giống chiến trường vậy?”



“Nếu chỉ có nhà họ Trần và nhà họ Quan, có lẽ sẽ không làm nên trò trống gì. Nhưng bây giờ lại thêm nhà họ Hàn, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu!”



“Có thêm nhà họ Hàn thì đã sao? Đừng quên hội giao lưu này do nhà họ Mạnh tổ chức!”



Hàn Khiếu Thiên ra mặt khiến mọi người dậy sóng.



Nhưng phần lớn đều cảm thấy lo lắng.



Hai thế lực khổng lồ của tỉnh Giang Bình đối đầu, chưa chắc đã là chuyện tốt.



Nếu bọn họ phải lựa chọn, dù đứng ở phe nào cũng sẽ phải đắc tội phe còn lại.



“Hàn Khiếu Thiên, ông cũng muốn nhúng tay vào sao?”



Mạnh Hồng Nghiệp nổi giận gầm lên, đáy mắt lại nổi lên vẻ đắc ý.



Hôm nay lão ta vốn không định tổ chức hội giao lưu bình thường mà muốn làm lớn chuyện.



Sau lưng lão ta còn một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô chống đỡ, nếu lão ta không kiểm soát được thì chắc chắn nhà họ Hoàng sẽ ra mặt.



Hiện giờ lão ta phải dụ được Dương Thanh ra.



Giúp Hoàng Chung trả thù cũng là một chuyện lớn.



Nghĩ vậy, Mạnh Hồng Nghiệp liếc mắt nhìn Dương Thanh.



Hiện giờ trông anh bình thản cứ như hết thảy không liên quan gì tới mình.



“Lão già, ông biết rõ tại sao nhà họ Mạnh các ông đoạt được quyền tổ chức hội giao lưu lần này”.



“Đè đầu cưỡi cổ nhà họ Phùng chưa đủ, còn định bắt nạt cả nhà họ Quan và nhà họ Trần sao?”



“Nếu ông thích bắt nạt người khác như vậy, không biết ông có dám bắt nạt Hàn Khiếu Thiên tôi không?”



Hàn Khiếu Thiên tức giận quát.



Ông cụ vốn căm ghét cái ác, cũng biết rõ quan hệ của Dương Thanh với hai nhà Quan, Trần.



Lần trước không chỉ có nhà họ Trần và nhà họ Quan xông vào nhà họ Mạnh, mà còn có nhà họ Hàn.



Hiện giờ, Mạnh Hồng Nghiệp trắng trợn nhằm vào nhà họ Quan, rõ ràng chính là khiêu khích Dương Thanh.



Có lẽ người khác không biết nhưng ông cụ lại biết rõ nhà họ Quan là trợ thủ đắc lực của Dương Thanh.



Chỉ khi động tới nhà họ Quan mới có thể ép Dương Thanh ra mặt.



“Hàn Khiếu Thiên, ông đừng nói khó nghe như vậy. Tôi không hề muốn bắt nạt gia tộc nào hết”.



Mạnh Hồng Nghiệp cười nói: “Chuyện vừa rồi ông cũng thấy, chính nhà họ Quan và nhà họ Trần liên tiếp khiêu chiến nhà họ Mạnh chúng tôi!”



“Không cần biết thế nào, hội giao lưu lần này do nhà họ Mạnh đứng ra tổ chức, không phải loại rác rưởi nào cũng có thể tùy tiện khiêu chiến đâu”.



“Tôi đuổi mấy kẻ không có mắt khỏi buổi giao lưu do gia tộc tôi tổ chức đâu có gì quá đáng?”



Mạnh Hồng Nghiệp châm chọc: “Đương nhiên nếu ông chủ Hàn muốn nhúng tay cũng không sao. Đợi đến khi nhà họ Hàn các ông tổ chức tiệc giao lưu gì đó, nhà họ Mạnh cũng muốn có một phần”.



“Tùy ông!”



Hàn Khiếu Thiên cười lạnh: “Nhưng bây giờ, ai dám động vào nhà họ Quan và nhà họ Trần, đừng trách tôi không khách sáo!”



Nói xong, Hàn Khiếu Thiên lập tức gọi điện thoại: “Lập tức tập hợp hai nhóm người, một nhóm tới nhà họ Mạnh, nhóm còn lại tới khách sạn Trung Châu, chuẩn bị chờ lệnh!”



Cuối cùng mặt Mạnh Hồng Nghiệp cũng biến sắc.



Lão ta tập trung phần lớn lực lượng ở khách sạn Trung Châu, lơ là phòng bị ở gia tộc.



Lão ta cũng biết Hàn Khiếu Thiên là người hung hãn thế nào.



Nếu còn bị dồn ép, Hàn Khiếu Thiên thực sự dám ra tay xử lý nhà họ Mạnh.



“Chuẩn bị xong hết chưa?”



Đúng lúc này, một người đột nhiên lên tiếng.



“Tốt, trong vòng hai mươi phút lập tức bao vây nhà họ Mạnh cho tôi, sẵn sàng chờ lệnh!”



Trần Hưng Hải bình thản cúp điện thoại.



Mọi người thấy vậy đều sững sờ. Hàn Khiếu Thiên dám cho người bao vây nhà họ Mạnh vì thực lực hai nhà tương đương nhau.



Nhưng nhà họ Trần mới trở thành gia tộc đứng đầu không lâu, còn là ở nơi khác mà cũng dám bao vây nhà họ Mạnh.



Quan trọng là Trần Hưng Hải nói phải bao vây trong vòng hai mươi phút.



Từ Châu Thành đến tỉnh lỵ phải mất ít nhất hơn một tiếng đi xe.



Trần Hưng Hải chỉ cho hai mươi phút để bao vây nhà họ Mạnh, chứng tỏ người nhà họ Trần đã có mặt ở tỉnh lỵ từ trước.



“Trong vòng hai mươi phút lập tức tới khách sạn Trung Châu, chuẩn bị chờ lệnh của tôi!”



Lại có một giọng nói vang lên.



Là Quan Chính Sơn!



“Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”



“Ba nhà Quan, Trần, Hàn bắt tay với nhau, liệu nhà họ Mạnh có trụ nổi không?”



“Trong ba gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ đã có nhà họ Mạnh và nhà họ Hàn vào cuộc. Bây giờ vui nhất có lẽ nhà họ Ninh nhỉ?”



Các gia tộc lớn công khai trở mặt khiến mọi người đều ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc.



Bầu không khí của hội giao lưu trở nên căng thẳng.



Sắc mặt Mạnh Hồng Nghiệp cực kỳ khó coi. Lão ta muốn làm lớn chuyện, không ngờ mấy gia tộc này lại chuẩn bị đầy đủ tới vậy.



Cả khách sạn Trung Châu và nhà họ Mạnh đều bị bao vây. Nếu khai chiến, nhà họ Mạnh sẽ bị địch vây tứ phía.



Bây giờ, lão ta chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hi vọng vào Hoàng Chung.



Nhưng khi lão ta nhìn Hoàng Chung, đối phương lại tỏ ra nhàn nhã như không liên quan gì tới mình.



Đúng lúc này, một giọng nói lại vang vọng khắp hội trường: “Các người quên mất nhà họ Ninh chúng tôi rồi à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom