• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1933: Cơ hội sống

Nhiếp Thu nói rồi tung đồng xu trong tay lên, “bộp” một tiếng, đồng xu đã rơi xuống giữa lòng bàn tay lão ta.

Mã Siêu bỗng trở nên rất căng thẳng, nhìn chằm chằm vào tay Nhiếp Thu.

Với thực lực của Nhiếp Thu, nếu lão ta muốn giết anh ta thì anh ta cũng không còn cách nào ngoài chịu chết.

“Nếu là mặt ngửa, tôi sẽ tự tay phong ấn sức mạnh trong cơ thể cậu, nhưng nếu là mặt sấp, tôi không thể làm gì khác ngoài việc giết cậu luôn”.

Nhiếp Thu nhìn về phía Mã Siêu, nhắc lại.

Mã Siêu gật đầu, trầm giọng nói: “Sống chết do số, phú quý nhờ trời! Cho dù là kết quả gì, tôi cũng có thể chấp nhận, cho tôi xem đồng xu đi!”

Trong sự chờ mong của anh ta, Nhiếp Thu chậm rãi giơ tay lên, chỉ thấy trong lòng bàn tay lão ta có một đồng xu nằm sấp.

Mã Siêu lập tức tái mặt, đồng xu nằm sấp, tức là Nhiếp Thu sẽ giết anh ta.

Sau khi thấy mặt sấp của đồng xu, trong mắt Nhiếp Thu lóe lên sát khí, lão ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Mã Siêu: “Xin lỗi nhé, cậu xui thật, cơ hội sống sót của cậu đã mất rồi!”

Cùng lúc đó, sát khí khủng khiếp cũng lan ra từ người Nhiếp Thu.

Mã Siêu lập tức cuống lên, vội nói: “Ông không thể giết tôi được, xin ông hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ phối hợp với ông, sẽ không có ai biết là ông bắt cóc tôi hết”.

“Ông đi được đến bước này, chắc chắn cũng không muốn chạy trốn suốt quãng đời còn lại đúng không? Hãy cho tôi một con đường sống, 30 viên đan dược cực phẩm mà tôi đưa cho ông cũng đủ để ông đột phá Thiên Cảnh rồi”.

Mã Siêu rất sốt ruột, anh ta không sợ chết, chỉ sợ sau khi mình chết, vợ anh ta sẽ góa chồng, con anh ta sẽ mồ côi bố, anh em của anh ta cũng mất một người em trai.

Thế nên anh ta chưa thể chết.

Nhiếp Thu lạnh lùng nói: “Quy tắc là quy tắc, tôi đã cho cậu cơ hội sống sót, nhưng cậu quá đen, ý trời cũng muốn tôi giết cậu, đã vậy, tôi không thể làm gì khác ngoài việc giết cậu”.

Mã Siêu càng cuống hơn, nói lớn: “Cho dù ông không sợ bị đuổi giết, chẳng lẽ ông không sợ người thân và bạn bè mình sẽ bị mình liên lụy, phải trốn chạy cả đời à?”

“Tôi có thể thề với ông, chỉ cần ông thả tôi ra, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của ông nữa, Thần Hành Tông cũng không đuổi giết ông, sau này ông có thể tiếp tục sống tự do tự tại”.

“Nhưng nếu ông giết tôi, mọi chuyện sẽ quá trễ”.

“Hơn nữa, bây giờ ông giết tôi thì được lợi ích gì? Trước mặt ông, tôi chỉ là sâu bọ, nếu không giết tôi, ông vẫn còn cơ hội sống tự do nửa đời sau, nhưng nếu giết tôi, ông sẽ xong đời thật đấy!”

Sát khí trên người Nhiếp Thu liên tục dao động, lão ta rất tức giận, thật ra hồi nãy lão ta quyết định sống chết của Mã Siêu bằng đồng xu cũng là để tạo bậc thang cho mình bước xuống, nào ngờ Mã Siêu lại quá đen đủi.

Lão ta cũng biết Mã Siêu nói đúng, nếu lão ta giết Mã Siêu, chẳng những không được lợi ích gì mà còn bị đuổi giết không ngừng.

Nếu không giết Mã Siêu thì vẫn còn cơ hội.

Mâu thuẫn lớn nhất bây giờ là lão ta không tin nổi Mã Siêu.

Nếu lão ta tha cho Mã Siêu mà Mã Siêu lại báo hết mọi chuyện với Thần Hành Tông, chắc chắn Thần Hành Tông sẽ không dễ dàng bỏ qua cho lão ta.

Từng giây từng phút trôi đi, Nhiếp Thu vẫn không thể quyết định, còn Mã Siêu thì hết sức lo lắng.

Đồng thời, anh ta cũng sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, phong ấn của Thị Huyết Châu trong người anh ta vốn sắp vỡ tan, chỉ cần anh ta muốn là sẽ có thể phá bỏ lớp phong ấn cuối cùng của Thị Huyết Châu trong chớp mắt.

Khi đó, thực lực của anh ta sẽ tăng vọt trong khoảng thời gian ngắn, nhưng một khi phong ấn vỡ, anh ta cũng phải chết theo.

Nhưng nếu Nhiếp Thu muốn giết anh ta, đằng nào cũng chết, vậy anh ta lo làm gì?

Nếu hoàn toàn phát huy sức mạnh trong Thị Huyết Châu, cho dù anh ta chết, có lẽ Nhiếp Thu cũng sẽ bị thương nặng.

Nhiếp Thu mãi vẫn không quyết định được, đúng lúc này, mấy khí thế mạnh mẽ bỗng giáng xuống.

Nhiếp Thu lập tức biến sắc, giận dữ nói: “Là người mà cậu tìm đến à?”

Mã Siêu cũng sững sờ, có vẻ ngơ ngác, vội phủ nhận: “Tôi đi theo ông suốt, tìm người kiểu gì đây?”

“Ầm!”

Một tiếng động rất lớn vang lên, bụi đất bay mù mịt ở cửa hang, ngay sau đó, mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ xông vào hang động.

“Nhiếp Thu, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy ông!”

Cao thủ dẫn đầu lạnh lùng nhìn Nhiếp Thu.

Một cao thủ khác nhìn về phía Mã Siêu, hỏi: “Cậu là Mã Siêu à?”

Mã Siêu có vẻ ngạc nhiên, anh ta chỉ biết Thần Hành Tông đã bắt đầu đuổi giết Nhiếp Thu, chứ không rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, anh ta vội gật đầu: “Tôi chính là Mã Siêu!”

“Cứ yên tâm, có chúng tôi ở đây rồi, không ai làm hại cậu được nữa!”

Cao thủ dẫn đầu nói rồi nhìn về phía Nhiếp Thu, lạnh lùng nói: “Ông định đầu hàng? Hay để chúng tôi ra tay đây?”

Nhiếp Thu hừ lạnh: “Không biết tự lượng sức mình!”

Sau khi lão ta dứt lời, khí thế của lão ta lập tức bùng nổ, nhiệt độ trong hang cũng như giảm xuống mấy độ, áp lực đáng sợ bao phủ khắp nơi.

Đây là một đội bốn người, tất cả đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, người mạnh nhất đã rất gần với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Nhưng Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ vẫn chỉ là Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, cho dù thực lực rất gần với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thì vẫn kém xa cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Mã Siêu cũng không định chạy trốn, bởi vì anh ta biết rõ dù có trốn thì cũng không thoát được, bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ này không thể là đối thủ của Nhiếp Thu.

“Nếu giết ông ta, chúng ta sẽ nhận được mười viên đan dược do Thần Hành Tông ban thưởng, còn cả mười viên đan dược từ Võ Tông nữa”.

Chẳng biết cao thủ dẫn đầu đang tự động viên mình hay động viên đồng đội, ông ta nói lớn.

Nghe thấy thế, ba cao thủ khác đều hừng hực ý chí chiến đấu.

Lần này, hai thế lực hàng đầu Ma Sơn lại cùng treo thưởng cho nhiệm vụ cứu Mã Siêu, đây đúng là nhiệm vụ có phần thưởng hậu hĩnh nhất Ma Sơn suốt trăm năm qua.

Nhiếp Thu đang định ra tay nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Tôi chỉ đắc tội Thần Hành Tông thôi, tại sao Võ Tông cũng định nhúng tay vào chuyện này chứ?”

“Sau khi chết, ông xuống âm phủ mà hỏi Diêm Vương!”

Cao thủ dẫn đầu hét lớn, xông về phía Nhiếp Thu.

“Hừ!”

Trong mắt Nhiếp Thu lóe lên sát khí, lão ta hơi nhích chân, lao tới chỗ cao thủ dẫn đầu.

“Rầm!”

Ngay sau đó, một tiếng va chạm nặng nề vang lên, cao thủ dẫn đầu bay ra xa, đập mạnh vào vách hang cách đó mười mấy mét, hộc máu, còn chưa rơi xuống đất đã mất mạng.

Sau khi cơ thể ông ta rơi xuống đất, ba cao thủ còn lại mới phát hiện, ngực ông ta đã lõm xuống, hay nói cách khác, đối phương đã chết từ khi bị Nhiếp Thu đấm trúng ngực rồi.

“Rầm!”

“Rầm!”

Ba người còn lại còn chưa kịp phản ứng, Nhiếp Thu đã xông tới trước mặt hai cao thủ, hời hợt tung đòn chí mạng, lại có thêm hai cao thủ bị giết.

Chỉ sau thoáng chốc, đã có ba trong số bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ mất mạng.

Nhiếp Thu cố tình để lại người cuối cùng.

Nhiếp Thu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cao thủ cuối cùng đang run rẩy, lạnh lùng nói: “Cho ông một cơ hội sống, nói cho tôi biết, tại sao Võ Tông muốn đuổi giết tôi?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom