• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 111-120

Chương 111: Nhặt được món hời

“Cái này không tệ”.

Nam Cung Yến đã nghiên cứu rất lâu, cô chỉ vào một tảng đá và nói một cách hào hứng: “Theo sách thì tảng đá này khả năng cao là có chứa ngọc bên trong”.

Nghe Nam Cung Yến nói vậy thì Trần Thanh dùng đôi mắt xuyên thấu của mình nhìn một lượt.

Trên bề mặt ngọc này có một lớp màu xanh lục, nhưng bên trong vốn không có gì cả.

“Cô Nam Cung, đúng là có mắt nhìn. Tảng đá này nằm trong số hàng đợt này, là tảng đá tôi thích nhất”, ông chủ mập lập tức nói .

“Bao nhiêu tiền?”, Nam Cung Yến hỏi.

“Nếu cô Nam Cung đã thích nó, vậy tôi sẽ để cho cô giá là 88.000 tệ/500g”.

Ông chủ mập cười: “Đây là giá sau khi đã giảm 20% rồi”.

“Được. Tôi mua nó”.

Nam Cung Yến nói.

“Không được mua”.

Trần Thanh lập tức nói chen vào.

Anh cảm thấy cần phải ngăn Nam Cung Yến lại. Tảng đá này, ít nhất là cũng bốn năm mươi ký rồi, vậy một lần Nam Cung Yến chi ra phải đến vài triệu. Một số tiền lớn như vậy chỉ để mua một tảng đá vô dụng. Trần Thanh cho rằng mình nhất định phải ngăn chặn người đàn bà phá nhà phá của này lại mới được.

“Tại sao không được mua?”

“Tôi thấy nó không đáng giá”, Trần Thanh nói.

“Anh thì hiểu cái gì?”, Nam Cung Yến lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Thanh hỏi: “Nếu anh không hiểu thì đừng phí lời”.

“Anh có hiểu hay không cũng không quan trọng, chỉ cần em không mua tảng đá này là được rồi”, Trần Thanh khẳng định nói: “Nếu mua nó rồi cắt ra, chắc chắn em chỉ có thiệt mà thôi”.

“Hừm! Anh còn không nói được lý do. Tôi đã phải mất rất nhiều thời gian nghiên cứu mới kết luận được. Tảng này chắc chắn là một tảng đá tốt. Tôi chắc chắn phải mua nó”.

Nam Cung Yến nói một cách chắc chắn.

“Em không thể mua”.

Trần Thanh giữ chặt lấy Nam Cung Yến.

Anh không thể giải thích với Nam Cung Yến rằng mình có thuật nhìn xuyên thấu.

Vào lúc này, hai người không khỏi nảy sinh ra mâu thuẫn.

“Cô Nam Cung, hãy nghe theo lời anh Thanh nói đi”, Đường Võ nhìn thấy vậy, nên hắn bước đến nói: “Hơn nữa, cô Nam Cung, cô cũng đã nói với tôi rằng bất kể như thế nào cũng phải ngăn cô lại. Không thể để cô lại mua và cắt thêm tảng đá nào nữa”.

“Em cũng biết vận may của mình đến đâu. Rất nhiều tảng đá quý sau khi em mở ra đều không có tác dụng gì cả”.

Trần Thanh nhắc nhở Nam Cung Yến.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến có chút buồn bực, nhưng rất nhanh sau đó cô lại từ bỏ ý định mua.

“Được rồi. Không mua nữa”.

Nam Cung Yến cũng tự hiểu lấy mình.

“Tiểu Yến, em thích tảng đá nào rồi mà không mua vậy? Em hết tiền sao? Có muốn anh cho em mượn một ít không?"

Ngay khi Nam Cung Yến vừa dứt lời thì một giọng nói có ý châm biếm của Tất Văn Bách vang lên ở cửa.

Nam Cung Yến nhìn thấy Tất Văn Bách thì lập tức bĩu môi.

Tất Văn Bách đưa một người đàn ông trung niên tới, hắn vốn có ý đến gần Nam Cung Yến hơn, nhưng Trần Thanh đã xuất hiện trước mặt Nam Cung Yến và ngăn hắn ta lại.

“Anh cũng ở đây à”.

Trên mặt Tất Văn Bách lộ vẻ khó chịu nói.

“Đề phòng một số người có ý định xấu tiếp cận tổng giám đốc Nam Cung của chúng tôi”.

Trần Thanh cười nói.

Tất Văn Bách khó chịu trừng mắt nhìn Trần Thanh một cái, rồi cười nói với Nam Cung Yến: “Cung Yến, hôm nay, em đã chọn được tảng đá nào chưa? Có muốn thầy Sơn xem giúp em không?”

“Cậu chủ Tất, tôi nghĩ tốt hơn là nên bỏ đi. Mỗi lần cô ấy chọn đá đều là đồ bỏ đi cả”.

Một người đàn ông trung niên bên cạnh Tất Văn Bách có chút kiêu ngạo nói: “Tôi đến chút hứng thú để xem cũng không có”.

“Thầy Sơn, ông tuyệt đối không được nói như vậy”, Tất Văn Bách cười: “Lần nào cô Nam Cung đây cũng có tiến bộ cả”.

“Haha”, thầy Sơn cười nhạo: “Vậy thì đã sao, kỹ thuật chuyên môn cược ngọc này chỉ dựa vào mỗi việc đọc sách thôi mà có thể nhìn ra sao? Dốt nát!”

Khi Nam Cung Yến nghe thấy những lời này, vẻ mặt của cô lập tức biến sắc.

“Khốn kiếp!”

Trần Thanh nhìn thấy vậy, liền bước tới nói: “Chúng tôi muốn mua đá như thế nào thì liên quan đếch gì đến mấy người. Chúng tôi có ăn cơm hay đào mộ tổ tiên của dòng họ nhà mấy người lên không?”

Trần Thanh hướng về phía Tất Văn Bách rồi trực tiếp giơ ngón giữa ra trước mặt hắn.

Thầy Sơn nhìn thấy hành vi của Trần Thanh như vậy thì vẻ mặt sa sầm lại nói: “Tên ranh con, muốn ăn đòn sao? Cậu chủ Tất, cho người của cậu tới dạy cậu ta bài học đi!”

Tất Văn Bách cười khổ nói: “Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi”.

Nếu là người khác làm điều này, Tất Văn Bách nhất định sẽ cho vệ sĩ của hắn đến đánh cho một trận rồi.

Nhưng đối phương lại là Trần Thanh, có cho hắn thêm một trăm lá gan hắn cũng không dám.

Hắn biết rằng Trần Thanh sẽ không nói lý, hơn nữa đối phương lại vô cùng dũng mãnh. Quan trọng nhất là ‘ô dù’ phía sau anh không hề nhỏ.

“Hiểu lầm à? Nói người khác dốt nát mà gọi là hiểu lầm sao? Lập tức xin lỗi!”

Trần Thanh nói.

“Dựa vào đâu?”, thầy Sơn khó chịu nói.

“Dựa vào việc tôi nhìn ông chướng mắt”, Trần Thanh giơ nắm đấm rồi kéo tay áo lên.

“Thầy Sơn, ông hãy xin lỗi đi”.

Tất Văn Bách nhanh chóng nói với ông ta.

“Cậu Tất... Tôi...”, ông ta vô cùng bất mãn.

“Thầy Sơn, ông hãy nghe lời tôi đi”, Tất Văn Bách nghiến răng nói.

Ông ta liếc mắt nhìn một cái rồi trầm giọng nói: “Cô Nam Cung, tôi xin lỗi, tôi đã sai rồi”.

“Như vậy còn được”, Trần Thanh rút nắm đấm lại rồi nói.

“Cô Nam Cung, sau này còn ai bắt nạt cô nữa, hãy nói cho tôi biết. Tôi sẽ dạy cho nó một trận nhớ đời!”, lúc này, Trần Thanh nói với Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến gật đầu vô cùng hài lòng.

Nhìn thấy sắc mặt của đám người Tất Văn Bách, Nam Cung Yến cảm thấy quyết định mang theo Trần Thanh đi cùng quả là rất đúng đắn.

Dù đôi khi ai đó cứ thích chọc tức mình lên nhưng khi được anh bảo vệ, trong lòng Nam Cung Yến vẫn cảm thấy ấm áp.

Nam Cung Yến phớt lờ bọn chúng và tiếp tục nghiên cứu những tảng đá khác.

“Ông chủ Chu, cô Nam Cung thích tảng đá nào?”

Tất Văn Bách nói với ông chủ mập bên cạnh.

“Tảng này”.

Ông chủ mập chỉ vào tảng đá dưới đất.

“Ồ”.

Lúc ông chủ Chu chỉ vào tảng đó, thầy Sơn nhìn qua thì khẽ kêu một tiếng.

Thầy Sơn nhanh chóng bước đến gần, ông ta đưa tay chạm vào tảng đá, rồi lấy dụng cụ của mình ra để xem xét.

“Thầy Sơn, ông có phát hiện ra gì không?"

Tất Văn Bách hỏi.

“Tảng đá này tốt. Bên trong còn có ngọc”, thầy Sơn quan sát một hồi liền đưa ra kết luận.

“Thầy Sơn và cô chủ Nam Cung quả là có mắt nhìn. Vừa rồi cô Nam Cung rất thích, nhưng những người bên cạnh không cho cô ấy mua, nên cô ấy mới không mua”, ông chủ Chu lập tức cười: “Thầy Sơn, nếu ông có hứng thú với nó, vậy tôi sẽ để cho ông với giá ba triệu rưỡi”.

Tất Văn Bách nghe ông chủ Chu nói vậy thì chỉ tay về phía Trần Thanh nói: “Ông nói là chính anh ta đã không cho mua sao?”

“Đúng vậy! Anh ta nói rằng ở trong đó không có hàng gì đáng giá cả”, ông chủ Chu nói.

“Thầy Sơn, ông nghĩ thế nào?”, Tất Văn Bách hỏi thầy Sơn.

“Tôi nghĩ nhất định sẽ có”.

Thầy Sơn khẳng định nói.

“Tiểu Yến, thầy Sơn nói có hàng đáng giá, em muốn mua không? Anh cho em một cơ hội”, Tất Văn Bách hào phóng nói.

“Không mua. Chắc chắn là không có gì đáng giá!”, Trần Thanh khẳng định nói.

Nam Cung Yến nghe thấy lời này thì chỉ có thể gật đầu bất lực. Thật ra cô muốn mua, muốn cắt nó để tìm được miếng ngọc đầu tiên trong đời.

Tất Văn Bách cười và nói: “Vậy thì tôi sẽ mua nó. Hôm nay, tôi sẽ chứng minh cho ai đó thấy là mình đã sai, khiến ai đó bẽ mặt. Để ai đó biết được như thế nào gọi là hiểu biết nông cạn!”

“Cậu chủ Tất, bây giờ cậu quẹt thẻ sao?”, ông chủ Chu cười nói.

“Quẹt thẻ”.

Tất Văn Bách vô cùng cao hứng rút thẻ ngân hàng ra.

Ông chủ Chu lập tức cầm lấy tấm thẻ.

Tất Văn Bách bước đến chỗ Nam Cung Yến và Trần Thanh cười nói: “Trần Thanh, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội ‘mua rẻ bán đắt’ này”.

“Vậy thì tôi chúc anh thành công trước”.

Trần Thanh cười nhẹ một tiếng.

“Tiểu Yến, cảm ơn em rất nhiều. Em thực sự là nữ thần may mắn của anh”, Tất Văn Bách giả vờ giả vịt nói.

Khuôn mặt của Nam Cung Yến tối sầm lại.

Trong lòng cô thầm hối hận vì đã nghe lời ai đó. Bây giờ, lại để Tất Văn Bách nhặt được món hời lớn rồi.

Chương 112: Phải khiến cậu ta thật bẽ mặt!

“Đá còn chưa cắt ra, anh đắc ý cái gì chứ?”

Trần Thanh nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Tất Văn Bách thì khó chịu nói.

Nam Cung Yến gật đầu tán thành.

“Thầy Sơn nói có hàng thì chắc chắn là sẽ có”, Tất Văn Bách đắc ý nói: “Nam Cung Yến, bọn anh chọn cả ngày mà chỉ có vài tảng đá, em vừa xuất hiện đã giúp bọn anh chọn được một tảng rồi. Em lại giúp anh kiếm được tiền rồi”.

“Anh cắt ra rồi hãy nói tiếp”, Nam Cung Yến bĩu môi nói.

“Cậu Tất, bây giờ cậu muốn cắt luôn sao?”

Sau khi quẹt thẻ xong thì ông chủ Chu quay lại hỏi Tất Văn Bách.

“Đúng vậy”.

Tất Văn Bách cười nói.

“Tôi lập tức cho người chuyển qua đó giúp cậu”.

Ông chủ Chu liền cho người làm chuyển tảng đá lên xe nâng nhỏ rồi kéo đi.

“Nam Cung Yến, em có hứng thú đi xem anh cắt đá không?”

Tất Văn Bách mời Nam Cung Yến.

“Tên họ Trần kia, không phải anh nói nó sẽ không có hàng gì tốt sao? Vậy tới đây xem đi”.

Tất Văn Bách nhìn chằm chằm Trần Thanh cười.

“Được thôi”.

Trần Thanh đáp.

“Tôi không có hứng”.

Nam Cung Yến hừ nhẹ nói.

Nam Cung Yến biết thầy Sơn ra tay thì ít khi thất bại. Nếu cắt tảng đá này ra mà có hàng tốt, vậy không phải là tự vả vào mặt mình sao?

“Chúng ta đi xem thử đi!”, Trần Thanh tự tin nói: “Anh vẫn tin tưởng vào tầm nhìn của mình”.

“Cậu cũng biết nhìn đá sao?”, thầy Sơn hỏi.

“Trực giác!”

Trần Thanh đáp.

“Ngu dốt!”

Thầy Sơn cười lạnh một tiếng rồi quay người bước đi.

Tất Văn Bách cười nói: “Tôi đợi các người đến”.

Nói rồi Tất Văn Bách rời đi.

“Chúng ta đi xem thử đi!”

Trần Thanh nói với Nam Cung Yến.

“Tôi mới không thèm đi”, Nam Cung Yến từ chối.

“Đi xem cùng nhau đi mà”.

Trần Thanh nắm lấy tay Nam Cung Yến.

“Trần Thanh, anh không sợ mất mặt sao?”, Nam Cung Yến buồn bực nói.

“Anh tin vào trực giác của mình”, Trần Thanh cười híp mắt nói.

Nói xong, anh nắm tay Nam Cung Yến kéo vào bên trong.

Trần Thanh muốn Nam Cung Yến tin rằng phán đoán của mình không hề sai.

Nam Cung Yến bị Trần Thanh kéo đi thì giãy dụa không ngừng, cô cắn răng nói: “Tôi cũng phải cho anh biết rằng trực giác của anh nó ngu ngốc và dốt nát đến mức nào. Để xem lần sau anh còn ngăn cản tôi nữa hay không”.

“Thầy Sơn, lại chọn được đá tốt nữa rồi sao?”

“Một khi thầy Sơn ra tay thì liền biết sẽ có hàng tốt xuất hiện”.

“Cậu Tất thật sự rất giỏi, có thể mời được bậc thầy đoán đá như thầy Sơn đây giúp đỡ”.

“Chúng ta xem thử hôm nay có thể cắt ra hàng gì tốt”.

Khi thầy Sơn xuất hiện cùng Tất Văn Bách, người xung quanh lập tức vây quanh.

Đa số bọn họ đều là người kinh doanh về ngọc hoặc là người đã cược ngọc xong rồi nên ở lại đây hóng hớt.

Thầy Sơn cùng Tất Văn Bách nghe người xung quanh bàn tán như vậy thì càng lộ ra vẻ đắc ý.

“Cậu Tất, chúng ta có vài tảng đá, cậu muốn cắt tảng nào trước đây?”

Thầy Sơn hỏi Tất Văn Bách.

“Cắt tảng vừa mới chọn được trước đi”.

Tất Văn Bách nhìn thấy Trần Thanh và Nam Cung Yến cũng ở đây thì liền cười vênh váo nói: “Tôi đang rất muốn cho ai đó bẽ mặt”.

“Tôi cũng vậy”, thầy Sơn cười nheo cả mắt nói.

Lúc này, thầy Sơn cho người đem tảng đá ông chủ Chu vừa chuyển đến lúc nãy đặt lên máy cắt đá.

Ông ta quan sát một lúc thì vẽ ra một đường.

“Cắt theo đường này”.

Thầy Sơn nói với thợ cắt đá.

Thầy Sơn vừa dứt lời thì thợ cắt đá lập tức bắt tay vào làm.

Xoẹt! Xoẹt!

Tia lửa bắn ra liên tục.

Đường mà thầy Sơn đã vẽ cũng nhanh chóng bị cắt ra.

Lúc này, thầy Sơn bước qua cầm lấy mảnh đá lên lau sạch.

“Ra màu xanh rồi!”

“Độ tinh khiết rất cao”.

“Hàng tốt đó!”.

“Trúng rồi. Trúng giá cao là đằng khác”.

“Đúng là thầy Sơn có khác”.

Mọi người vừa nhìn thì la lên.

Tất Văn Bách nhìn thấy thế thì cười tít mắt.

Tâm trạng Nam Cung Yến không tốt nói: “Đều tại anh, làm tôi mất một miếng ngọc tốt rồi”.

“Chỉ là ra một chút xanh mà thôi. Còn chưa cắt hết, đừng gấp gáp. Chúng ta xem tiếp đi”, Trần Thanh cười.

“Hừm!”, Nam Cung Yến không vui hừ nhẹ: “Tôi đã nói, thứ mà tôi suy luận ra được thì nhất định tốt. Lần đầu tiên của tôi đã bị anh phá hỏng rồi”.

“Anh đã phá hỏng lần đầu tiên của em lúc nào vậy?”, Trần Thanh cười nhìn Nam Cung Yến: “Em đang ám chỉ anh điều gì sao?”

“Hừ!”

Nam Cung Yến âm thầm hừ lạnh một cái.

“Chúng ta đi thôi!”

Nam Cung Yến nói: “Mau đi thôi! Nếu không lát nữa Tất Văn Bách chắc chắn sẽ vênh mặt lên cho xem, đến lúc sẽ khiến anh bẽ mặt”.

“Đừng có vội, cứ xem tiếp đi đã”.

Trần Thanh giữ chặt Nam Cung Yến lại.

“Cậu Tất, cậu có bán nó không?”

“Tôi ra giá nhé”.

Người xung quanh hỏi.

Tất Văn Bách hắng giọng, đắc ý nói: “Tảng đá này, tôi chắc chắn sẽ cắt hết. Vì đây chính là tảng đá mà nữ thần may mắn của tôi đã tặng. Hơn nữa, tôi còn phải cảm ơn một tên ngu nào đó”.

Bây giờ đã xuất hiện màu xanh rồi, hơn nữa là màu xanh rất tinh khiết, Tất Văn Bách cảm thấy mình có thể “vả thẳng” vào mặt ai đó rồi.

“Cậu Tất, tại sao cậu lại nói như vậy?”

“Tại sao phải cảm ơn một tên ngu chứ?”

Đám người xung quanh khó hiểu thắc mắc.

Tất Văn Bách cười nói: “Táng đá này vốn dĩ bị cô Nam Cung Yến nhìn trúng, cô ấy đã chuẩn bị mua, nhưng tên ngu xuẩn bên cạnh cô ấy lại nói đó không phải hàng gì tốt nên không cho cô ấy mua. Cuối cùng lại lọt vào tay tôi. Mà tên ngu đó còn nói thầy Sơn bị lừa, nói chắc chắn cắt không ra hàng gì tốt. Haha”.

Lúc này, Tất Văn Bách nhìn thẳng vào Trần Thanh.

Mọi người nhìn Trần Thanh đứng bên cạnh Nam Cung Yến thì đều cười nhạo.

“Quả là một tên đần độn”.

“Cô Nam Cung, cô không nên nghe lời cậu ta”.

“Thằng nhóc này vừa nhìn đã thấy là không phải người hiểu biết gì rồi”.

“Vậy mà không nghe lời thầy Sơn. Thật ngu xuẩn!”

Mặc dù mọi người đang nói Trần Thanh ngu ngốc nhưng Nam Cung Yến đứng bên cạnh Trần Thanh lại cảm thấy bản thân mình cũng giống kẻ ngốc.

Ngược lại, Trần Thanh nói một cách khẳng định: “Chỉ là một ít màu xanh, vẫn chưa cắt hết, làm sao anh biết chắc sẽ có thứ gì tốt hơn chứ? Tôi thấy bên trong đó chắc chắn không có gì”.

Trần Thanh không hề áp lực một chút nào, anh biết tảng đá này chỉ có một chút xanh, còn bên trong thì cái gì cũng không có.

“Anh chắc chắn chứ?”, Tất Văn Bách hỏi.

“Chắc chắn”.

“Được thôi. Chúng ta cược một ván đi!”, Tất Văn Bách nói.

“Cược thế nào?”, Trần Thanh hỏi.

“Nếu như bên trong không có hàng tốt thì coi như tôi thua, còn nếu bên trong có thì là anh thua. Ai thua người đó phải sủa tiếng chó”, Tất Văn Bách cười đắc ý: “Anh dám cược hay không?”

Tất Văn Bách muốn đòi lại tất cả danh dự mà mình đã mất sạch trước đó.

“Được thôi!”, Trần Thanh đồng ý một cách sảng khoái.

“Trần Thanh!”, Nam Cung Yến kéo Trần Thanh, cô không ngờ Trần Thanh lại dám cược. Cô thật sự không biết ai đã cho Trần Thanh niềm tin lớn như vậy.

“Đã như vậy rồi mà còn không có hàng tốt gì sao?”

“Thầy Sơn đã nói là có rồi, cậu còn cố cãi”.

“Xem ra cậu ta muốn học theo tiếng chó sủa thật rồi”.

Mọi người lại khinh thường nói.

Tất Văn Bách lại cười nói: “Haha, xem ra tên nào đó vẫn còn cứng miệng, vậy tôi cắt ra cho anh xem”.

“Cậu Tất, cậu cắt ra cho thằng ngu đó xem đi”.

“Để cậu ta biết mình ngu đến mức nào”.

“Tại sao bên cạnh cô Nam Cung lại có tên ngu như vậy chứ?”

Mọi người cười chế giễu.

“Thầy Sơn, cắt miếng ngọc này ra để tôi cho anh ta biết thế nào là “lễ độ” nào”.

Tất Văn Bách nói với thầy Sơn.

“Được”, Thầy Sơn cười nhạt.

Chương 113: Tôi cho anh nuốt lời

“Trần Thanh, nếu anh học tiếng chó sủa thật thì sau này đừng nói là quen biết tôi, tôi không biết phải giấu cái mặt này đi đâu nữa”.

Nam Cung Yến nghiến răng nói.

Trần Thanh vẫn tự tin cười nói: “Yên tâm, em không có cơ hội ấy đâu”.

Nam Cung Yến trợn mắt nhìn Trần Thanh, cô thật sự không biết anh lấy đâu ra cái sự tự tin ấy nữa.

Thầy Sơn quan sát một lúc lâu rồi mới vẽ ra một đường.

“Cắt theo đường này”.

Thầy Sơn nói.

“Tôi hiểu rồi”.

Thợ cắt đá lập tức làm ngay.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Ngay sau đó, máy cắt đá bắt đầu lia trên mặt đá.

Bởi vì tảng đá kia đã ra ngọc rồi nên tất cả mọi người rướn cổ lên xem, nếu cắt xong mà còn có ngọc nữa thì hời to rồi.

Rầm!

Không bao lâu sau, tảng đá bị cắt đôi.

Máy cắt đá vừa được chuyển ra là mọi người lập tức nhìn vào.

“Không có hàng à?”

“Có gì không?”

“Chắc phải chà rồi mới xuất hiện, ít khi thầy Sơn thất bại lắm”.

Những người bên cạnh xôn xao.

Thầy Sơn tới gần, ông ta cầm giấy giáp rồi bắt đầu chà.

Thế nhưng chà một lúc vẫn không thấy ngọc đâu, trên trán ông ta bất giác đổ mồ hôi.

“Có không?”

Tất Văn Bách hồi hộp hỏi.

“Có thể là không cắt đúng vị trí”.

Thầy Sơn lại vẽ một đường nữa lên: “Cắt theo đường này đi”.

Dứt lời, ông ta lùi về sau mấy bước.

Thợ cắt đá điều khiển máy cắt đá, chẳng bao lâu sau đã cắt hết một tảng đá.

Sau khi cắt xong, mọi người lại nhìn sang.

“Vẫn không có hàng”.

“Xem ra chỉ có chút ít ngọc vừa rồi thôi”.

“Cắt hơn một nửa rồi mà vẫn không có hàng, tôi thấy chắc là toang rồi”.

Đã cắt hơn phân nửa tảng đá rồi, hơn nữa với mặt cắt trên tảng đá ấy thì có vẻ như sẽ không có ngọc nữa.

Biểu cảm trên mặt Nam Cung Yến dịu đi đôi chút.

Cô nhìn Trần Thanh, phát hiện ra rằng từ đầu đến cuối anh không hề lo lắng.

Chẳng lẽ anh chắc chắn đến thế sao?

Thầy Sơn cầm giấy ráp chà một lúc mà vẫn không có gì xuất hiện, mồ hôi trên trán ông ta tuôn ra như suối.

Trong lòng ông ta biết rõ, có thể lần này ông ta thất bại rồi.

“Thầy Sơn, sao rồi? Chúng ta không được thua đâu đấy”.

Tất Văn Bách nói.

“Vẫn chưa cắt xong, chưa biết chừng vẫn còn cơ hội”.

Thầy Sơn nói với Tất Văn Bách.

Tiếp đó ông ta lại vẽ thêm hai đường nữa.

Tất Văn Bách cắn răng nói: “Tuyệt đối không được thua đấy!”

Thầy Sơn gật đầu một cách nghiêm túc.

Xoẹt! Xoẹt!

Lúc này, máy cắt đá lại lia theo đường mà ông ta vẽ.

Lần này, ông ta cắt luôn cả hai bên.

Đường thứ nhất không có ngọc.

Đường thứ hai vẫn không có ngọc.

Thầy Sơn vẫn chưa chịu từ bỏ, nói: “Cắt từ chính giữa xuống dưới”.

Thợ cắt đá làm theo.

Cắt xong phát đó là gần như đã cắt hết tảng đá này rồi.

“Toang!”

“Toang chứ còn gì nữa”.

“Có mỗi tí ngọc đó thật”.

“Ha ha, xem ra người bên cạnh cô Nam Cung tinh mắt đấy”.

“Tiếc quá, nếu vừa rồi mua thì đã lấy lại được ít vốn rồi”.

Thấy vậy, mọi người đồng loạt lắc đầu nói.

Bọn họ đều cảm thấy đáng tiếc.

Vẻ mặt của thầy Sơn và Tất Văn Bách lúc này đều vô cùng khó coi.

Nhất là Tất Văn Bách, vừa rồi hắn ta kiêu căng như thế, bây giờ thì sượng chín cả mặt.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tất Văn Bách, thầy Sơn cũng run như cầy sấy, dù sao ông ta còn muốn đi theo Tất Văn Bách kiếm miếng cơm cơ mà.

“Ha ha”.

Lúc này, Trần Thanh cười ha ha bước tới.

Anh vừa đi ra vừa chắp tay nói: “Anh Tất đã nhường rồi! Ngay cả một thằng ngốc như tôi mà anh cũng thua được, đúng là chẳng dễ dàng gì, ha ha”.

Nam Cung Yến cũng hài lòng cười nói: “Xem ra tôi không mát tay chút nào cả”.

Nhìn thấy nụ cười của Trần Thanh, Tất Văn Bách tức đến mức suýt thì hộc máu.

Hắn ta cảm thấy tên này thật sự rất biết cách đả kích người khác.

“Trần Thanh, có chuyện gì cứ từ từ thương lượng”.

Tất Văn Bách cắn răng nói: “Tôi sẽ bồi thường tiền cho vụ cá cược của chúng ta, anh thấy sao?”

Hắn ta cảm thấy mình thực sự không thể làm ra cái chuyện học tiếng chó sủa được.

Nếu sủa thật thì sau này làm sao hắn ta có thể ngẩng đầu sống ở cái đất Nam Hải này được nữa.

“Anh Tất, anh trông tôi giống người thiếu tiền lắm à?”, Trần Thanh híp mắt cười nói: “Anh đây không thiếu tiền!”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Thanh, những người bên cạnh thầm nghĩ, ra vẻ ta đây cũng giống phết!

Diễn đạt vai hết mức.

Nói thật, từ trước tới nay những người xem kịch vui đều thích mọi chuyện lên đến cao trào.

Bọn họ cũng muốn xem Tất Văn Bách học tiếng chó sủa.

“Nam Cung Yến, dù sao chúng ta cũng quen biết lâu rồi, nể mặt anh một chút đi, chúng ta có thể thương lượng lại chuyện này mà?”

Tất Văn Bách chỉ có thể quay đầu nói nhỏ với Nam Cung Yến.

Hắn ta cảm thấy mình thực sự không thể làm được.

Nam Cung Yến bất đắc dĩ nói: “Anh Tất, tôi chịu thôi. Anh cá cược với anh ta cơ mà, tôi đâu có quyền can thiệp vào”.

Nói thật thì chính Nam Cung Yến cũng muốn cho Tất Văn Bách một bài học nhớ đời.

Ai bảo lúc trước hắn ta vênh váo như thế, còn muốn bọn họ mất mặt, bây giờ có giỏi thì giải quyết êm đẹp chuyện này đi.

Nam Cung Yến không chịu giúp, Tất Văn Bách chỉ có thể nhìn sang Trần Thanh.

“Tên họ Trần, mày dám bắt tao làm vậy thì tao sẽ không để yên cho mày!”

Tất Văn Bách nói bằng giọng uy hiếp.

“Anh Tất, dám chơi dám chịu, anh đừng để mọi người xem thường anh chứ”, Trần Thanh cất cao giọng nói: “Anh Tất, anh muốn nuốt lời thì cũng được thôi, chỉ cần anh hô to lên là ‘tôi nuốt lời’ thì tôi có thể suy xét tới chuyện bỏ qua cho anh”.

“Anh Tất, chắc anh không nuốt lời đâu nhỉ?”

“Như vậy không hay lắm đâu”.

“Ha ha”.

Tất cả mọi người đang chờ để xem trò cười của Tất Văn Bách.

Tất Văn Bách ngẫm nghĩ một lát rồi cắn răng nói: “Tao cứ nuốt lời đấy! Tao nuốt lời!”

“Không ngờ anh lại là người như thế”.

“Chẳng đáng mặt đàn ông chút nào”.

“Xem ra sau này làm ăn với nhà họ Tất thì phải cẩn thận mới được”.

“Dám nói không dám làm, thằng này khinh!”

Những người xung quanh đều lên án dè bỉu.

Bị người ta nói như thế, trong lòng Tất Văn Bách cũng rất khó chịu. Nhất là khi thấy phản ứng của mọi người, hắn ta cảm thấy chẳng thà học tiếng chó sủa còn hơn.

“Bây giờ được rồi chứ?”, Tất Văn Bách hằm hè nhìn Trần Thanh và hỏi.

“Được rồi”, Trần Thanh cười nói: “Không ngờ anh Tất lại là người như thế, nuốt lời một cách trắng trợn, bội phục, bội phục!”

Sắc mặt của Tất Văn Bách càng thêm khó coi, trong lòng hắn ta đã đào tổ tông mười tám đời nhà Trần Thanh ra rồi.

Nam Cung Yến chỉ cười thầm, chiêu này của Trần Thanh ác thật.

Bắt Tất Văn Bách thừa nhận là mình nuốt lời thì sẽ ảnh hưởng tới danh dự của hắn ta, hơn nữa còn bị người khác coi thường. Sau này, ai muốn làm ăn với hắn ta đều sẽ phải suy xét thật kỹ.

“Chúng ta cắt đá tiếp!”

Tất Văn Bách cắn răng nói: “Hôm nay nhất định phải cắt ra được một thứ xịn xò”.

Hắn ta muốn làm gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người, cảm thấy chỉ cần cắt ra được một miếng ngọc xịn thì tất cả mọi người sẽ quên đi chuyện vừa rồi.

“Ừm”.

Thầy Sơn gật đầu bảo đảm với Tất Văn Bách: “Cậu Tất, cậu cứ yên tâm, chắc chắn mấy tảng đá đã chọn hôm nay sẽ có ngọc xịn”.

“Nếu không có thì đừng trách tôi không khách khí”, Tất Văn Bách khó chịu nói.

Lúc này, thầy Sơn bắt tay vào làm việc, sốt sắng muốn lập công chuộc tội.

Chương 114: Hốt một món hời và làm ai kia sượng mặt!

“Haizz, lại không có!”

“Vứt đi ba cái liền rồi”.

“Anh Tất, mất mặt quá à nha”.

“Tôi thấy là tại nhân phẩm không tốt nên mới đen thế đấy”.

Sau khi cắt lần lượt các tảng đá ra mà chẳng thấy một miếng ngọc nào, mọi người lại nhao nhao lên.

“Hôm nay thầy Sơn thất bại rồi, bốn tảng đá liền mà không ra được thứ gì”.

“Chuyện này hiếm gặp lắm đấy”.

“Chủ yếu là bởi vì nhân phẩm không tốt ấy mà”.

Mọi người bàn tán với nhau, cuối cùng tổng quát lại là tại nhân phẩm không tốt.

Nghe thấy những lời này, vẻ mặt của Tất Văn Bách và thầy Sơn đều âm trầm tột độ.

Bọn họ còn muốn mở ra thứ có giá trị để di dời sự chú ý của mọi người, nào ngờ lại xui đến thế, cắt mấy tảng đá liền mà đều không có gì.

Đã thế khi bọn họ thất bại, mọi người lại nhắc tới chuyện vừa rồi nữa chứ.

Lúc này, tâm trạng của Tất Văn Bách cực kỳ tồi tệ.

Khóe miệng Nam Cung Yến hơi cong lên.

Cô cảm thấy đây chính là báo ứng, nhìn thấy vẻ mặt đen kịt của Tất Văn Bách và thầy Sơn là cô vui như mở cờ trong bụng.

“Muốn cười thì cứ cười đi, nhịn như thế là dễ nhỏ đi lắm”.

Trần Thanh nhìn Nam Cung Yến rồi cười nói.

“Cái gì nhỏ đi?”, Nam Cung Yến không hiểu.

Trần Thanh chỉ vào nửa người trên.

“Vớ vẩn”.

Nam Cung Yến hừ nhẹ nói.

“Thằng em này biết chút y thuật, có căn cứ đấy chứ”.

Trần Thanh nói.

“Dẹp đi!”

Nam Cung Yến ngầm xì một tiếng.

“Anh nói xem mấy tảng đá còn lại của Tất Văn Bách có thứ gì đáng giá không?”

Nam Cung Yến hỏi Trần Thanh.

Nam Cung Yến hỏi như vậy nên Trần Thanh quyết định sẽ dùng mắt nhìn xuyên thấu để xem thế nào.

Anh sử dụng mắt nhìn xuyên thấu, lướt qua từng tảng đá một. Hai tảng đầu toàn là hàng dởm, chẳng có gì đáng giá hết.

Ồ?

Lúc nhìn sang tảng cuối cùng, trái tim của anh hơi run lên.

Trong tảng đá cuối cùng có một tảng đá nhỏ bằng khoảng nắm đấm.

Theo lượng kiến thức hạn hẹp của Trần Thanh về ngọc thì anh có thể đoán ra được rằng đó là ngọc băng cực xịn.

Lớn bằng chừng nắm đấm, nếu cắt ra thì ít nhất phải lên đến tiền triệu.

Trần Thanh cũng không ngờ là thầy Sơn lại có chút bản lĩnh, nếu cắt tảng cuối cùng này ra thì tảng ngọc băng ấy sẽ giúp bọn họ kiếm được không ít tiền.

Nhưng nghĩ tới chuyện để Tất Văn Bách kiếm lời là Trần Thanh lại cảm thấy khó chịu.

Tất Văn Bách lại cắt thêm hai tảng nữa.

Vẫn không có gì cả.

Hắn ta buột miệng mắng: “Mẹ kiếp, hôm nay đen quá. Còn một tảng nữa, cắt nó ra”.

Thầy Sơn liếc nhìn tảng cuối cùng rồi nói: “Tảng cuối cùng chỉ là hàng lởm thôi, chưa chắc đã có thứ gì có giá trị. Cậu Tất, cậu chuẩn bị tâm lý đi nhé”.

“Cắt đi”.

Tất Văn Bách nói.

Vốn dĩ thầy Sơn không đánh giá cao tảng đá ấy, nhưng ông chủ ra lệnh thì ông ta chỉ có thể làm theo thôi.

Vậy nên ông ta chẳng thèm nhìn, tùy ý vẽ một đường ở chính giữa.

“Cắt ra”.

Tiếp đó, ông ta nói với thợ cắt đá.

Thợ cắt đá cắt theo đường vẽ.

Sau khi cắt ra.

“Trống trơn”.

“Lại không có gì”.

“Hôm nay cậu Tất mất mặt quá”.

Những người bên cạnh nói.

“Có cắt nữa không?”

Thợ cắt đá hỏi.

“Cắt cái chó gì nữa”.

Tất Văn Bách mắng: “Thấy thằng này chưa đủ mất mặt hay sao?”

Trong lòng hắn ta bùng lên một ngọn lửa không tên.

Thầy Sơn cũng chỉ vào thợ cắt đá, nói: “Tất cả là tại ông hết, ông xui nên mới làm chúng tôi không cắt ra được thứ gì”.

Thợ cắt đá tỏ vẻ ấm ức, nhưng ông ta chẳng thể đắc tội với hai vị khách sộp này được.

Lúc này, Trần Thanh thở phào một hơi, suýt chút nữa Tất Văn Bách cắt ra ngọc mất rồi.

Nếu bọn họ còn cắt thêm một đường nữa là sẽ phát hiện ra tảng ngọc đó.

May mà bọn họ đã từ bỏ.

Trần Thanh lập tức kéo Nam Cung Yến đi về phía trước: “Anh có một chuyện cần em giúp”.

“Chuyện gì?”

“Vay tiền”.

“Vay bao nhiêu?”

“Lát nữa cần bao nhiêu thì em cứ đưa anh bấy nhiêu”.

Trần Thanh nói với Nam Cung Yến.

Anh cảm thấy mình nhất định phải bắt lấy cơ hội tốt này, hốt món hời ấy và làm ai kia sượng mặt.

“Anh Tất, đừng vội đi”.

Lúc này Trần Thanh bước tới gọi Tất Văn Bách lại.

“Còn chuyện gì nữa?”

Tâm trạng của Tất Văn Bách đang rất tệ, hắn ta quay lại hỏi.

“Anh Tất, tôi muốn hỏi xem anh có cần đống đá này nữa không?”

Trần Thanh hỏi Tất Văn Bách.

“Mày nói cái đống rác rưởi này ấy hả?”

Tất Văn Bách chỉ vào đống đá trên mặt đất.

“Đúng thế”.

Trần Thanh gật đầu.

“Mày muốn làm gì?”

Tất Văn Bách cảnh giác hỏi.

“Là thế này, tôi muốn mua lại của anh”, Trần Thanh vào thẳng vấn đề: “Anh Tất, nếu anh không cần nữa thì ra giá đi”.

“Mày muốn thu mua đống rác rưởi này?”

Tất Văn Bách hỏi.

“Đúng thế!”

Trần Thanh gật đầu.

“Một trăm ngàn, tao bán cho mày”, Tất Văn Bách cười nói: “Nếu mày muốn mua thì đưa một trăm ngàn đây rồi mang đi”.

Vốn dĩ đống đá này đều không có gì, có thể nói là chẳng đáng một đồng, nhưng vì Trần Thanh muốn mua nên Tất Văn Bách mới đưa ra một cái giá trên trời như vậy.

Hắn ta cảm thấy như vậy mà Trần Thanh còn muốn mua thì anh bị ấm đầu thật rồi.

“Cô Nam Cung, cho tôi vay tiền đi”.

Trần Thanh nói với Nam Cung Yến.

“Trần Thanh, anh điên hay sao mà bỏ một trăm ngàn ra mua một đống đá vô dụng!”, Nam Cung Yến nghiến răng nói.

“Chưa biết chừng còn thứ gì đáng giá thì sao”.

Trần Thanh cười nói: “Cô mau viết tấm séc một trăm ngàn đi, coi như tôi vay cô”.

“Xì, đã thế này rồi mà còn có thứ đáng giá ấy hả?”, thầy Sơn cười nhạo nói: “Muốn thử vận may thì cũng đừng thế chứ”.

“Sao tên này đần vậy?”

“Đá bị cắt ra như thế rồi, còn cái gì để mà thử vận may nữa”.

“Nếu mua lại thật thì khác nào cho không người ta một trăm ngàn”.

Những người bên cạnh cũng cười.

Bọn họ không cho rằng Trần Thanh có thể kiếm chác được gì, hơn nữa còn là hàng thừa của thầy Sơn nữa.

“Có mua không?”

Tất Văn Bách hỏi: “Chắc giá một trăm ngàn”.

“Cô Nam Cung, mau lên!”

Trần Thanh thúc giục.

“Trần Thanh, anh nghĩ cho kỹ vào”, Nam Cung Yến khuyên bảo.

“Mau lên”.

Trần Thanh nói: “Coi như tôi nợ cô đi, tôi cảm thấy trong đó có hàng xịn”.

“Lại là trực giác, nếu trực giác có tác dụng thì ai cũng thành tỷ phú rồi”, thầy Sơn khinh thường nói.

Thấy Trần Thanh như vậy, Nam Cung Yến bèn lấy một tấm séc ra viết lên đó một trăm ngàn.

Trần Thanh nhận lấy tấm séc rồi đưa cho Tất Văn Bách: “Anh Tất, tôi gửi tiền anh, bây giờ đá là của tôi rồi”.

“Ha ha, không ngờ lại có kẻ ngốc như thế thật, ngay cả đống đá vứt đi cũng mua”.

Tất Văn Bách nhận lấy tấm séc rồi nở nụ cười: “Mày cho tao tiền thì tao đành nhận vậy”.

Thấy Trần Thanh làm chuyện ngốc nghếch như vậy, tâm trạng của Tất Văn Bách tốt hơn nhiều.

“Có kẻ ngốc như thế thật kìa!”

“Khác nào quăng tiền qua cửa sổ không cơ chứ”.

Mọi người lắc đầu liên tục.

Trần Thanh giẫm lên một tảng đá, nói với thợ cắt đá: “Cắt hết những tảng lớn này ra giúp tôi, cứ cắt từ chính giữa ấy”.

Thợ cắt đá cầm đá lên cắt.

Tảng đầu tiên không có gì.

Tảng thứ hai vẫn không có gì.

Những tảng tiếp theo đều thế cả.

Thế nhưng có vẻ như Trần Thanh vẫn không chịu từ bỏ, anh bảo thợ cứ cắt tiếp đi.

Cho đến khi đá đều đã bị cắt vụn ra hết, anh mới bảo thợ dừng lại.

Thấy Trần Thanh làm như thế, mọi người cười lớn tiếng hơn nữa.

Tất Văn Bách cũng cười như nhặt được vàng.

Chương 115: Phỉ Thúy Băng

“Hóa ra trên đời này còn có một tên ngốc như vậy”.

“Có ai lại chi ra một 100 ngàn tệ để mua đồ người khác đã bỏ đi không chứ?”

“Ngu xuẩn”.

Những người xung quanh đều cười nhạo.

Nam Cung Yến đang đứng bên cạnh anh cũng không khỏi cảm thấy Trần Thanh có chút ngốc.

“Tên họ Trần kia, xem ra trực giác của anh cũng không có ích gì nhỉ”.

Tất Văn Bách đắc ý cười.

“Cược ngọc mà có thể dựa vào trực giác sao, đúng là không có cái ngu nào giống cái ngu nào”, thầy Sơn nói với vẻ chế nhạo.

Khi cả hai nhìn thấy hành động ngu ngốc này của Trần Thanh thì tâm trạng bọn họ cảm thấy tốt hơn rất nhiều, đặc biệt là khi công kích lại Trần Thanh, cả hai bọn họ đều vô cùng sung sức.

“Vẫn còn một tảng nữa. Các người gấp gáp cái gì chứ”.

Trần Thanh đẩy tảng đá dưới chân ra.

Trần Thanh cố ý cho cắt những tảng đầu tiên đó chỉ là thuật che mắt của anh mà thôi, nếu như anh trực tiếp cho cắt tảng đá này và lập tức lấy ra một viên Phỉ Thúy Băng thì mọi người sẽ nghi ngờ mất.

“Tảng này cũng cắt từ chính giữa à?”

Thợ cắt đá cười hỏi: “Chàng trai, thành thật mà nói, tôi làm thợ cắt đá đã nhiều năm như thế rồi, nhưng đây là lần đâu tiên tôi gặp người như cậu. Đến thứ người ta đã bỏ đi rồi mà cậu cũng ra giá cao để thu mua lại. Hơn nữa, tất cả mấy thứ đó đều qua tay của thầy Sơn rồi. Sao có thể có hàng tốt gì được chứ”.

“Tảng này không cần cắt, tôi dùng giấy nhám chà xát nó là được”.

Trần Thanh mỉm cười.

“Haha”.

“Tên đần độn!”

Nhìn thấy hành động của Trần Thanh, mọi người càng khoái chí cười to hơn.

Cho dù tảng đá này cắt ra cũng sẽ không có gì, mà bây giờ, Trần Thanh chỉ sử dụng giấy nhám để đánh bóng nó thì quả là nói chuyện viển vông.

“Trần Thanh, anh từ bỏ đi”.

Nam Cung Yến khuyên nhủ: “Coi như không có một trăm ngàn tệ này đi”.

Trần Thanh bỏ ngoài tai những lời người khác nói, anh cầm giấy nhám chậm rãi chà lên.

“Tên họ Trần kìa, bỏ cuộc đi. Anh thì có thể lấy ra được gì chứ”.

Tất Văn Bách nói.

“Nếu anh có thể lấy ra được gì, tôi đây sẽ phát trực tiếp cảnh ăn shit cho xem”.

“Hơn nữa, tôi phát cả cảnh nóng bỏng của mình lên luôn”.

“Không thể nào có ngọc được”.

“Có lẽ cậu ta đã chi ra một trăm ngàn tệ nên phải theo đuổi đến cùng”.

Mọi người đều cười trông rất phấn khích.

Phù!

Lúc này, Trần Thanh cầm đá lên thổi một hơi.

Sau khi anh thổi một hơi này, một điều kỳ diệu đã xảy ra, một màu xanh lá cây mờ nhạt xuất hiện trên đá.

“Có ngọc rồi!”

“Nó thực sự có ngọc rồi!”

“Lẽ nào là Phỉ Thúy Băng ư?”

Mọi người xung quanh đều không ngừng ngạc nhiên hô hào.

“Có thể đó chỉ là một lớp màu xanh thôi”, Tất Văn Bách vẫn vô cùng khinh thường nói.

Khi Tất Văn Bách nói vậy thì Trần Thanh vẫn cứ tiếp tục lau. Lần này động tác của Trần Thanh càng tăng tốc hơn.

“Mẹ ơi! Là loại Phỉ Thúy Băng”.

“Phỉ Thúy Băng sao? Mẹ kiếp! Trúng lớn rồi!”

“Lần này, cậu ta thực sự nhặt được một món hời lớn rồi”.

Lúc này, Trần Thanh mới lau không gian xung quanh, những người bên cạnh nhìn thấy vậy thì trong lòng đều cồn cào cả lên.

Một trăm ngàn tệ đổi lấy một viên Phỉ Thúy Băng, nhất định là lời to rồi.

Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh, trong mắt cô hiện lên vẻ khó tin.

Tất Văn Bách hoàn toàn điếng người.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào thầy Sơn.

Thầy Sơn thực sự không biết giải thích thế nào cho hợp lý.

Ông ta chỉ có thể nói là trực giác của Trần Thanh đúng là rất chuẩn.

“Chàng trai, cậu có bán không? Tôi đưa giá năm trăm ngàn tệ”.

“Lão Trương, giá của ông cũng quá thấp rồi. Viên Phỉ Thúy Băng này có đưa ra giá một triệu cũng không phải là quá đắt. Chàng trai, tôi trả một triệu”.

“Tôi trả một triệu mốt”.

“Tôi mua nó với giá một triệu ba trăm ngàn tệ. Chàng trai, tôi ra giá này thì cậu đã kiếm được gấp 10 lần rồi. Còn lau nữa, nhỡ như nó vỡ mất thì không đáng với cái giá này đâu”.

Mọi người đều đua nhau trả giá.

“Vẫn chưa chà hết mà”.

Trần Thanh vừa nói vừa chà giấy nhám một lần nữa.

Trần Thanh càng chà rộng ra thì càng hiện ra nhiều thứ hơn.

Lúc này, mọi người có mặt tại đây đều lặng đi.

Bọn họ có thể nhìn ra được rằng đó chắc chắn là một viên ngọc có giá trị.

Là Phỉ Thủy Băng.

Và nó không hề nhỏ.

Nếu mở bằng cách chà như Trần Thanh thì ít nhất phải có kích thước bằng nắm tay.

Với màu sắc và kích thước này, giá trị tăng lên gấp trăm lần cũng không thành vấn đề.

Bọn họ cảm thấy Tất Văn Bách lỗ to rồi, suýt chút nữa là hắn ta đã nhìn thấy Phỉ Thúy Băng.

Cuối cùng lại để Trần Thanh hẫng tay trên.

Lúc này, ngay cả một người bình tĩnh như Nam Cung Yến cũng không khỏi cảm thán.

Đây là lần đầu tiên cô gặp người cắt ra được một viên Phỉ Thúy Băng đẹp như thế.

Như một nắm đấm nhỏ.

Hơn nữa nó còn là thứ nhặt được từ đống rác, chỉ mất có một trăm ngàn tệ.

Thấy vậy, thầy Sơn thật sự rất muốn chết đi cho xong.

Ông ta không ngờ rằng tảng đá không mấy bắt mắt này lại ẩn chứa một thứ có giá trị đến thế.

Ông ta chỉ muốn tự đấm chết mình thôi, thầm nghĩ vì sao ông ta không cắt thêm một đường nữa cơ chứ.

Những người trước đây cười nhạo Trần Thanh giờ đã yên lặng.

Đặc biệt là nhìn thấy Trần Thanh cầm một viên Phỉ Thúy Băng to bằng nắm tay.

Tất cả đều có cảm giác như tự vả vào mặt mình.

“Được chứ?”

Trần Thanh mỉm cười với Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến kích động gật đầu.

Không những được mà còn là rất được ấy chứ.

“Chàng trai, cậu có thể bán cho tôi không? Tôi ra giá mười triệu tệ”.

“Mười triệu, ít quá. Với màu sắc và kích cỡ này thì hai mươi triệu cũng không phải là quá đắt. Tôi trả hai mươi triệu”.

“Tôi ra giá hai mươi mốt triệu”.

Tại thời điểm này, bọn họ đang không ngừng hét giá cao lên.

Nhưng mỗi lần bọn ra giá cao như vậy thì lại như một lần vả vào mặt Tất Văn Bách.

Hắn ta không ngờ bản thân lại bỏ lỡ một viên Phỉ Thúy Băng trị giá hàng chục triệu, hơn nữa lại rất tự hào khi đã bán nó với giá 100 ngàn tệ.

Tất Văn Bách cảm thấy mình thật sự rất ngu ngốc, tại sao lại không cắt hết đá ra cơ chứ.

Trong lúc mọi người còn đang tranh nhau ra giá, đột nhiên có một người đàn ông mập mạp chen vào, mở miệng nói: “Chàng trai trẻ, 30 triệu, bán cho tôi đi”.

Ông ta vừa mới ra giá thì tất cả mọi người đều lặng đi.

“Ông chủ Hoa, giá này mua vào không có lãi đâu”.

“Chỉ có thể kiếm tiền gia công thôi”.

“Thật là liều mạng”.

Những người xung quanh đều nói.

Người đàn ông trung niên mập mạp kia nói: “Tiệm của tôi còn chưa có bảo bối nào để trấn quán, tôi thấy miếng ngọc này rất thích hợp. Vậy nên mới muốn mua, chàng trai trẻ, cậu có bán không?”

“Em thấy sao?”

Trần Thanh nhìn về phía Nam Cung Yến và hỏi.

“Chủ tịch Nam Cung, bán cho tôi đi, coi như thêm một người bạn”.

Ông chủ Hoa cười nói.

“Gía này rất cao”, Nam Cung Yến nói: “Có thể bán được rồi”.

“Chàng trai trẻ, tôi không lừa cậu đâu, đây là mức giá khá cao rồi. Cậu muốn tiền mặt hay là chi phiếu?”, ông chủ Hoa cười hỏi.

“Tôi không muốn bán lắm”.

Trần Thanh nghĩ ngợi một chút rồi nói.

“Tại sao vậy?”, ông chủ Hoa hỏi: “Thấy giá này quá thấp sao?”

“Không phải”, Trần Thanh lắc đầu rồi đáp: “Tôi muốn bán nó cho chủ tịch Nam Cung của chúng tôi”.

“Tôi không đưa được mức giá cao như vậy đâu”, Nam Cung Yến nói.

“Em tùy ý ra một cái giá là được rồi, hoặc là anh miễn phí tặng cho em, đợi em bán được rồi thì trả tiền cho anh cũng được”, Trần Thanh cười hi hi nói: “Dù gì cũng là người mình cả, dĩ nhiên là sẽ đưa cho em rồi, còn nữa anh vẫn còn nợ em 100 ngàn mà”.

Nghe thấy những gì mà Trần Thanh nói, trong lòng Nam Cung Yến vui vẻ vô cùng.

Vốn dĩ cô cũng muốn có được miếng Phỉ Thủy Băng này, đây là một miếng ngọc cực kỳ tốt.

Chỉ là cô ngại không biết mở lời như thế nào, không ngờ Trần Thanh lại trực tiếp đưa cho cô.

“Vậy tôi cầm trước nhé!”

Trong lòng Nam Cung Yến vui mừng tột độ, trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà nói.

Trần Thanh đưa nó cho Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến cầm miếng ngọc trên tay, cô xem lại kĩ càng, càng nhìn càng thấy thích, sau cùng nụ cười nơi khóe miệng cũng không che giấu được nữa.

Cô đã nhìn thấy rất nhiều Phỉ Thúy Băng, loại đẹp hơn cũng từng nhìn thấy rồi, nhưng những thứ đó đều không thuộc về cô.

Vả lại cũng không có cảm giác tìm được ngọc trước mắt như hiện tại.

Bây giờ miếng Phỉ Thủy Băng này được cắt ra ngay trước mặt cô, Nam Cung Yến cảm thấy tâm trạng khác hẳnn.

Chương 116: Tất Văn Bách không cam tâm

“Chàng trai, có tiền đồ đó, chiêu mượn hoa dâng phật này của cậu đúng là không tồi”.

Ông chủ Hoa cười nói: “Vậy tôi cũng không phải là cướp đoạt đồ tốt của người khác nữa rồi”.

Nói xong ông ta trực tiếp bỏ đi.

Mọi người thấy Phỉ Thúy Băng nổi tiếng đã có chủ cũng không nói nhiều lời nữa.

Lúc này mọi người lại có một đề tài mới để bàn tán, Trần Thanh tưởng chừng dùng một trăm ngàn tệ mua về một đống rác, sau đó lại thần kỳ mở được Phỉ Thúy Băng.

“Đường Võ, lập tức gọi tất cả vệ sĩ tới đây. Bảo họ mang theo két sắt để bảo vệ miếng phỉ thúy này thật tốt”.

Nam Cung Yến cực kỳ yêu thích miếng ngọc này, lập tức dặn dò Đường Võ.

“Vâng thưa Nam Cung tiểu thư”.

Đường Võ nghe lời lập tức đi sắp xếp.

“Em à, em không định quay về sao?”

Trần Thanh lên tiếng hỏi Nam Cung Yến: “Em đã có một miếng Phỉ Thúy Băng rồi”.

“Đương nhiên không thể về sớm như vậy được”.

Nam Cung Yến nhìn chằm chằm Trần Thanh cười nói: “Anh còn phải cùng tôi đi chọn đá nữa”.

“Còn phải chọn nữa?”

“Tất nhiên, cảm giác của anh chính xác như vậy, nhân lúc cảm giác còn tốt, chúng ta xem xem liệu còn có thể tìm được vài miếng đá nữa không, sau đó mở ra vài miếng ngọc thượng hạng”.

Nam Cung Yến không muốn để tuột mất cơ hội này.

“Thực ra anh cũng không phải là dựa vào cảm tính mà là do may mắn”, Trần Thanh yếu ớt đáp lại.

“May mắn cũng là một loại thực lực. Cứ quyết định như thế đi”.

Nam Cung Yến kéo theo Trần Thanh bắt đầu đi dạo xung quanh.

Tất Văn Bách nhìn thấy hai người Trần Thanh đi xa, sự buồn bực trong lòng dâng tới cực điểm.

Hắn ta bây giờ thật sự rất muốn đánh người.

“Đều tại ông”.

Tất Văn Bách cắn răng nghiến lợi nói: “Đúng là thứ vô dụng, thể diện của tôi đều bị ông quét sạch rồi!”

Thầy Sơn bị chửi mắng cũng không dám phản bác lại.

Đợi Tất Văn Bách mắng xong, ông ta mới nói: “Cậu Tất, kỳ thực vẫn còn một cách nữa. Đến lúc đó không chỉ có thể kiếm lại một miếng Phỉ Thúy Băng, nói không chừng còn kiếm được không ít tiền”.

“Cách gì?”

Tất Văn Bách hỏi.

Thầy Sơn thì thầm bên tai hắn ta.

Tất Văn Bách nghe xong, trầm giọng chất vấn: “Cách này có được không?”

“Hoàn toàn không thành vấn đề”, thầy Sơn giải thích: “Chúng ta sắp đặt trước, chỉ cần lúc đó hắn đồng ý, cả vốn lẫn lại chúng ta đều có thể kiếm lại được. Cho dù hắn không đồng ý, chúng ta cũng có thể tìm lại chút thể diện”.

Tất Văn Bách suy ngẫm một lúc mới gật đầu: “Cứ làm theo như ông nói đi, nhưng lần này chỉ có thể thành công, không cho phép thất bại”.

“Vâng, cậu Tất, cậu yên tâm, lần này chắc chắn 100%”.

Thầy Sơn cắn răng nói: “Lấy danh tiếng của tôi để đặt cược”.

“Miếng này có cảm giác gì không?”

“Miếng này xem ra không tồi, thế nào?”

“Miếng này chắc là được”.

Nam Cung Yến lôi kéo Trần Thanh, cô giống như đang nhặt quần áo, chỉ vào từng miếng một nói với anh.

“Không được”.

“Miếng này không được”.

“Miếng này cũng vậy”.

Trần Thanh liếc mắt, không có miếng nào trong số đó có đồ tốt cả.

Trần Thanh cũng biết rằng, Phỉ Thúy tốt đâu có dễ dàng đụng trúng như vậy. Hôm nay bản thân có thể mở được một miếng Phỉ Thúy Băng đã là giẫm phải vận cứt chó rồi.

Nam Cung Yến kéo Trần Thanh dạo quanh một vòng, làm anh mệt phờ người.

Anh liền tìm một chỗ để nghỉ ngơi một lúc.

Nam Cung Yến vẫn đang đắm chìm trong trạng thái phấn khích bèn nói: “Sao nhanh thế đã mệt rồi. Tôi vẫn muốn cùng anh đi chọn thêm vài miếng nữa. Vừa rồi có vài miếng tôi cảm thấy khá tốt, sao anh không chọn miếng nào vậy?”

“Chị gái à, không có cảm giác, tôi cũng bó tay thôi”.

Trần Thanh đáp một cách bất lực.

“Vậy anh phải thế nào mới có cảm giác?”

Nam Cung Yến nhìn chằm chằm vào Trần Thanh hỏi.

“Em muốn biết à?”

Trần Thanh hỏi lại.

“Muốn!”

Cô gật đầu.

“Hôn anh một cái biết đâu anh lại tìm lại được cảm giác, một cái không được thì hai cái, hai cái không được thì thay bằng một nụ hôn sâu kiểu Pháp. Làm như vậy không biết chừng anh có thể có cảm giác đó”.

Trần Thanh cười nói.

“Hừ!”

Nam Cung Yến thầm phỉ nhổ trong lòng: “Anh cứ nằm mơ đi”.

Dứt lời cô liền tìm một hòn đá tự mình ngồi xuống.

“Nghỉ một lúc đi, nghỉ xong chúng ta lại tiếp tục. Tôi nói cho anh biết, anh đừng có lười biếng. Hôm nay nếu như không tìm được năm miếng thì đừng nghĩ tới việc về nhà”.

Nam Cung Yến nói đầy nghiêm túc.

“Em làm vậy khác nào muốn cái mạng già của anh”.

Trần Thanh kêu to.

“Tôi mặc kệ”.

Nam Cung Yến mỉm cười: “Anh nhanh tìm cảm giác cho tôi”.

Trần Thanh im lặng châm lên một điếu thuốc.

“Anh Thanh, anh đúng là không xem em là anh em mà. Đến một nơi náo nhiệt như này lại không gọi tiểu đệ cùng tới”.

Đúng lúc này, một bóng người chạy nhanh tới.

Cậu ta vừa chạy tới gần, liền cười nói: “Anh Thanh, nghe nói anh nhặt được đồ tốt từ tay Tất Văn Bách, còn khiến hắn ta nhục nhã, mở được một miếng Phỉ Thúy Băng phải không? Đúng thật là. Đúng rồi, miếng Phỉ Thúy đó ở đâu? Mau cho em xem với”.

Giang Tử Phong bước tới, cứ như vậy liến thoắng nói không nghỉ.

Chuyện của Trần Thanh đã lan truyền khắp cả chợ đá ngọc, Giang Tử Phong vừa đánh tiếng được liền nhanh chóng chạy đi tìm anh.

“Cái này thì đã tính là gì”, Trần Thanh ung dung đáp lời: “Chuyện nhỏ”.

“Kiếm được gấp trăm lần, sao có thể là chuyện nhỏ”, Giang Tử Phong sầu não: “Hơn nữa em lại chưa từng gặp cảnh tượng nào kích thích như vậy. Anh Thanh, em biết anh có tiếng là “đổ thần”, nhưng không ngờ tới anh còn là một cao thủ cược ngọc. Anh Thanh, anh dạy em đi mà”.

“Cậu có hứng thú với cái này à?”

Trần Thanh hỏi.

“Tất nhiên rồi. Phàm là thứ có thể đặt cược, em đều có hứng thú cả”.

Giang Tử Phong cười đáp.

“Chỉ là tôi không dạy được cho cậu”.

“Tại sao?”

“Cái này phải dựa vào cảm giác”, Trần Thanh nói.

“Vậy thì anh dạy em cách tìm cảm giác cũng được”.

“Không được”, Trần Thanh đáp: “Cảm giác của tôi cũng là do cô ấy cho”.

“Chị dâu, chị làm thế nào cho anh Thanh cảm giác vậy, chị cũng cho em một chút đi”, Giang Tử Phong nhìn Nam Cung Yến chằm chằm cười nói.

Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến khẽ ửng hồng: “Cậu đừng nghe anh ta, chỉ nói vớ vẩn là nhanh”.

“Chị dâu, em tin lời anh Thanh nói. Chị mau nói cho em biết là cảm giác gì đi”, Giang Tử Phong quấn quýt lấy Nam Cung Yến gặng hỏi.

Nam Cung Yến cũng không biết trả lời sao.

“Em yêu à, em cứ nói cho Tử Phong biết đi”.

Trần Thanh đứng ở bên cạnh cười như không có việc gì: “Hay là chúng ta thị phạm cho cậu ấy cũng được”.

“Tốt quá!”

Giang Tử Phong cười cười: “Anh chị mau thị phạm coi”.

“Đồ lưu manh, đi chết đi”, Nam Cung Yến thầm chửi rủa trong lòng.

Giữa ban ngày ban mặt lại hôn nhau, Nam Cung Yến cô thực sự không thể làm được việc này.

Nam Cung Yến không nói, thế nên Giang Tử Phong cứ quấn lấy cô.

Trần Thanh lúc này cảm thấy thật thư thái.

Ngay khi Trần Thanh hút xong điếu thuốc, anh nhìn thấy Tất Văn Bách và thầy Sơn đang đi về phía này.

Nhìn Tất Văn Bách tiến thẳng về phía mình, Trần Thanh đại khái cũng đã đoán được hắn ta muốn làm gì, hắn ta nhất định là không cam tâm, còn muốn tìm cách nào đó kiếm lại chút thể diện.

Còn về biện pháp mà hắn nghĩ ra, Trần Thanh không cần nghĩ cũng biết.

“Tên họ Trần kia!”

Tất Văn Bách vừa bước tới liền dán mắt lên người Trần Thanh nghiến răng nói.

Trần Thanh quay người sang một bên hút thuốc, anh không thèm để ý đến Tất Văn Bách.

Người khác phải nể mặt Tất Văn Bách, nhưng Trần Thanh anh lại không cần.

Tất Văn Bách thấy thái độ này của anh lại càng thêm phiền não.

Nếu là bình thường, hắn sớm đã cau mặt rời đi.

Nhưng hôm nay không giống vậy, hắn đã bày binh bố trận xong, chỉ chờ để anh nhảy xuống hố.

Chương 117: Nếu đã muốn chơi thì phải chơi một ván lớn!

“Tên họ Trần kia, tôi đang nói chuyện với anh đấy. Anh không lẽ là một tên điếc?”

Tất Văn Bách hét lên đầy bực tức.

Trần Thanh nhả ra một cột khói, như cũ không quan tâm tới hắn ta.

“Tất Văn Bách, bây giờ tôi là người đại diện của anh Thanh, có chuyện gì thì nói với tôi”.

Giang Tử Phong chủ động đứng ra: “Anh Thanh nói rồi, anh ấy không muốn tiếp chuyện với kẻ đã từng thua dưới tay mình”.

“Cậu!”

Tất Văn Bách thật muốn chửi tục.

Nhưng hắn nhớ tới kế hoạch mà mình đã lập ra nên chỉ đành nhẫn nhịn.

“Tên họ Trần kia, tôi muốn cược với anh một ván”.

Tất Văn Bách đi thẳng vào vấn đề: “Anh có dám cùng tôi cược một ván không?”

“Ha ha, Tất Văn Bách, anh đừng có quên, anh đã liên tục thua dưới tay anh Thanh hai lần. Sao anh lại cứ mặt dày thế nhỉ”, Giang Tử Phong đắc chí cười nói: “Chẳng nhẽ anh lại thích tự ngược thế à”.

“Giang Tử Phong, ở đây không có chuyện của cậu”.

Tất Văn Bách phẫn nộ rống to.

“Ai nói là không việc của tôi. Tôi là người đại diện của anh Thanh”, Giang Tử Phong nói tiếp: “Tất cả mọi việc anh ấy đều giao cho tôi toàn quyền xử lý. Anh Thanh, anh nói có đúng vậy không?”

Trần Thanh gật đầu.

“Nhìn thấy chưa”.

Giang Tử Phong mỉm cười.

Lúc này Trần Thanh giơ một ngón giữa lên.

Giang Tử Phong thấy ngón giữa này giống như hiểu ra được điều gì, cậu ta lại hướng về Tất Văn Bách nói: “Anh Thanh sẽ đánh cược với anh một ván, anh muốn cược cái gì thì cược cái đó”.

Giang Tử Phong vừa dứt câu, Trần Thanh liền quay người lại, nhìn cậu ta chằm chằm: “Tôi có nói là sẽ cược à?”

“Anh Thanh, anh giơ ngón giữa không phải là muốn đồng ý sao?”, Giang Tử Phong hỏi.

“Tôi giơ ngón giữa ý là muốn hắn ta cút”.

Trần Thanh đáp.

“Ồ”, Giang Tử Phong đáp.

“Tên họ Trần kia, người của anh đã đồng ý đánh cược với tôi rồi. Anh đừng có nuốt lời”.

Tất Văn Bách cắn răng nói.

“Tôi cũng đâu có nói là mình muốn nuốt lời”, Trần Thanh xua đi khói thuốc: “Nói đi, anh muốn cược gì?”

“Cược miếng Phỉ Thúy Nước mà anh vừa mở được”, Tất Văn Bách đáp.

“Hừ, tôi còn tưởng rằng là canh bạc gì to tát”, Giang Tử Phong nói với vẻ xem thường.

“Trần Thanh, anh đừng làm xằng”.

Nam Cung Yến nhắc nhở Trần Thanh.

“Cược thế nào?”

Trần Thanh hỏi.

“Anh và thầy Sơn ở trong chợ đá kia mỗi người chọn lấy ba miếng đá. Sau đó cắt đá, tổng giá trị ba miếng đá của ai cao hơn thì coi như thắng. Người nào thua sẽ tặng lại cho đối phương toàn bộ đá mà mình mở được. Nếu như anh thua thì miếng Phỉ Thúy Nước vừa rồi là của tôi. Còn nếu anh thắng, tôi cho anh thêm ba mươi triệu”, Tất Văn Bách nghiến răng nói: “Thời gian chọn đá là một tiếng đồng hồ”.

Thầy Sơn nhìn Trần Thanh chằm chằm: “Nhóc con, tôi cũng muốn thử tài với cậu. Cậu có dám không?”

“Anh Thanh, chuyện này không thể hấp tấp được. Em sợ bọn họ đã giở trò gì đó”, Giang Tử Phong khuyên nhủ: “Tên Tất Văn Bách này rất gian trá”.

“Trần Thanh, anh không được tùy tiện đồng ý với hắn ta”, Nam Cung Yến ở bên cạnh cũng nói: “Giá trị ước tính của Phỉ Thúy có lúc rất mơ hồ, hơn nữa lỡ như người định giá lại là người của bọn họ, cuối cùng người thua cuộc chính là chúng ta”.

“Vấn đề này các người có thể yên tâm. Người định giá sẽ do các người chọn, đến lúc đó lấy giá bình quân”.

Tất Văn Bách nói.

“Chúng tôi coi thường loại thủ đoạn nhỏ nhặt này”, Thầy Sơn khẽ hừ một tiếng: “Tôi muốn thắng cậu bằng thực lực của mình”.

“Tên họ Trần kia, có gan thì cùng chúng tôi đánh cược”, Tất Văn Bách khích tướng: “Nếu còn là đàn ông thì hãy cược”.

“Hừ, chuyện này thì liên quan gì tới việc có phải đàn ông hay không?”, Trần Thanh phun ra một vòng khói nói: “Chẳng qua nếu như anh đã muốn cược, thì tôi sẽ cược với anh một ván”.

“Được. Đợi lát nữa tới nơi cắt đá, mười phút sau chúng ta bắt đầu từ nơi đó”.

Tất Văn Bách nói xong liền đi ra ngoài.

Nghe được lời đồng ý của Trần Thanh, Tất Văn Bách cảm thấy tâm trạng được ổn định hơn.

Lần này hắn muốn vơ vét cả vốn lẫn lãi về.

“Anh Thanh, anh thật sự muốn đánh cược với hắn ta sao? Anh không sợ hắn ta giở thủ đoạn gì à?”

Giang Tử Phong hỏi.

“Trần Thanh, anh quá nóng vội rồi”.

Nam Cung Yến cũng không nhịn được nói.

“Hắn ta muốn cược với tôi, tôi sẽ khiến hắn phải tuyệt vọng”.

Trần Thanh cười đáp.

Thầy Sơn cho dù lợi hại thì đã sao, bản thân anh là người có khả năng nhìn xuyên thấu, muốn chọn ra ba miếng Phỉ Thủy tốt hơn so với của ông ta từ trong chợ cược ngọc này, quả thực là quá dễ dàng.

Tất Văn Bách đã muốn tặng tiền cho mình, anh làm sao có thể từ chối đây.

“Anh Thanh, em thích anh quá đi”, Giang Tử Phong cười: “Không uổng là thần tượng của em”.

“Nhưng tôi còn muốn làm một việc nữa”, Trần Thanh vỗ vai Giang Tử Phong cười nói: “Có thể cần sự giúp đỡ của cậu”.

“Là việc gì?”

Giang Tử Phong cười đáp: “Anh Thanh, anh cứ việc phân phó cho em là được”.

“Tôi cảm thấy nếu đã muốn chơi thì phải chơi một ván lớn”.

Trần Thanh nói bên tai Giang Tử Phong.

Nói xong, anh liền cười: “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Hay, quá hay, quá là phấn khích luôn”, Giang Tử Phong nhiệt huyết sôi trào: “Em thích như vậy. Ha ha!”

“Đồ khùng”.

Nam Cung Yến đứng bên cạnh lên tiếng: “Ngộ nhỡ thất bại thì sao? Anh đền được không?”

“Có gì mà không đền được”, Trần Thanh bình tĩnh đáp: “Được ăn cả ngã về không!”

“Có lý”.

Giang Tử Phong cười cười: “Chúng ta xuất phát thôi”.

Dứt lời cậu ta dẫn đầu đi ra ngoài.

“Trần Thanh, anh nắm chắc phần thắng không?”

Nam Cung Yến hỏi.

“Không”.

Trần Thanh trả lời.

“Đã không nắm chắc anh còn đánh cược với bọn họ?”

Nam Cung Yến quở trách: “Anh thật sự đền nổi sao?”

“Anh không phải là còn có em sao?”, Trần Thanh nhìn Nam Cung Yến mà cười.

“Tôi nói trước, nếu anh thua lỗ tôi sẽ không giúp anh trả nợ đâu”, Nam Cung Yến nghiêm túc nói.

“Anh không phải là nói về chuyện tiền bạc”, Trần Thanh cười xấu xa: “Lúc anh không có cảm giác, em có thể giúp anh tìm lại mà. Có em ở bên cạnh giúp sức, anh nhất định sẽ thắng. Đến lúc đó có thể thắng hay không thì còn phải xem em làm thế nào”.

Nam Cung Yến thấy được nụ cười của người nào đó, cô lại âm thầm phỉ nhổ trong lòng: “Liên quan gì tới tôi, tôi mới không thèm giúp anh. Hừ, đừng có mơ mộng viển vông”.

Nam Cung Yến không tin lời nói càn hôn một cái thì sẽ có cảm giác đó của anh.

Khi ba người Trần Thanh đến được nơi cắt đá thì ở đó đã tụ tập không ít người.

Vừa nghe được tin tức về ván cá cược giữa Trần Thanh và Tất Văn Bách họ đều chạy tới xem trò hay.

Nhưng họ lại đặc biệt nhất trí không xem trọng Trần Thanh.

Theo đánh giá của họ, Trần Thanh có thể mò được miếng Phỉ Thúy Nước vừa rồi đã được tính là nghịch thiên.

Giờ đây anh còn muốn cùng một cao thủ lành nghề như thầy Sơn đánh cược ba miếng đá, hơn nữa còn là so tổng giá trị của ba miếng đá này.

Họ cảm thấy hy vọng chiến thắng của Trần Thanh thực sự rất thấp.

“Chàng trai, cậu đúng là quá hấp tấp”.

“Ván bạc như vậy mà cậu cũng dám đánh cược. Thế nào cũng sẽ thua cuộc thôi”.

“Thua là kết cục không còn nghi ngờ gì nữa”.

“Chủ yếu là vẫn còn quá trẻ tuổi, nếu không làm sao có thể đồng ý được”.

“Ôi, đúng vậy. Đúng vậy!”

Tất cả đều cảm thấy tiếc cho Trần Thanh.

Tất Văn Bách và thầy Sơn đứng ở giữa, ý cười trên mặt hai người càng đậm.

Bọn họ cũng cảm thấy rằng ván này phần thắng nằm chắc trong tay mình.

Đặc biệt là thầy Sơn, lần này ngay cả bảo bối của mình ông ta cũng đã lấy ra nên càng cảm thấy không có lý do gì mà mình có thể thua.

Thấy Trần Thanh tới Tất Văn Bách lúc này hắng giọng nói: “Cảm phiền mọi người yên lặng một chút, để tôi giải thích cho mọi người”.

Chương 118: Ván này chơi lớn đấy

Tất cả mọi người lập tức im lặng.

Tất Văn Bách cười nói: “Mọi người đều biết ván cược sắp tới rồi nhỉ?”

“Biết!”

Ai nấy đều gật đầu.

Sau khi Trần Thanh đồng ý đánh cược, Tất Văn Bách rất muốn cho mọi người ở sàn cược ngọc biết chuyện này, nên rất nhanh tin tức đã được lan đi khắp mọi nơi trong sàn cược.

Mặc dù tất cả mọi người đều biết nhưng Tất Văn Bách vẫn chính thức nói lại lần nữa.

Sau khi dứt lời, hắn ta cười nói với Trần Thanh: “Anh có ý kiến gì không?”

“Không có!”, Trần Thanh đáp

“Anh ta không có ý kiến gì, tôi cũng thế”, Tất Văn Bách cao giọng nói: “Vậy nên lát nữa, tất cả mọi người hãy ngồi xuống làm chứng cho chúng tôi. Chúng tôi cũng sẽ mời một ông chủ có tiếng, có uy tín tới để đánh giá định giá cuối cùng. Như vậy được chứ?”

“Được!”

“Lâu lắm rồi tôi chưa thấy ván cược nào lớn như này. Thú vị đấy!”

“Một tên gà mờ có thể buộc thầy Sơn cược với hắn, đúng là rất thú vị!”

“Chỉ tiếc cậu nhóc này quá mù quáng, may mắn vớ được khối ngọc Phỉ Thúy Băng mà lại dám đánh cược với thầy Sơn, đúng là không biết trời cao đất dày là gì!”

Mọi người xôn xao bàn tán.

Vốn dĩ trong lòng Nam Cung Yến đã rất run, giờ nghe mọi người nói thế, cô lại càng chán nản hơn.

Cô cũng cảm thấy Trần Thanh tự tin thái quá.

Nhưng cô nghĩ kỹ lại, bất kể lúc nào, làm bất cứ chuyện gì Trần Thanh đều rất tự tin.

“Mọi người, mọi người, tôi vẫn có lời muốn nói!”

Giang Tử Phong đột nhiên kéo bàn bước ra, đặt bàn tử tế lại, cậu ấy mới lên tiếng.

Sau khi lớn tiếng, sự chú ý của mọi người đều dồn hết lên Giang Tử Phong.

“Mọi người, chuyện là thế này, dạo gần đây tôi hơi ngứa tay, nhân ngày hôm nay, tôi quyết định mở một trận cá độ!”

“Cá độ cái gì thế?”

Giang Tử Phong cười nói: “Tỷ lệ cược rất đơn giản, mua anh Thanh của tôi thắng thì một ăn một, mua Tất Văn Bách thắng thì một ăn hai”.

Giang Tử Phong vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng.

Bọn họ chưa từng nghĩ tới Giang Tử Phong dám mở ván cá độ như này.

Ai nấy đều nhắm chắc Tất Văn Bách thắng, cậu ấy lại dám mở ván cược nếu Tất Văn Bách thắng thì một ăn hai.

“Cậu Giang, tôi khuyên cậu đừng cá độ nữa, cá cái là cậu thua ngay!”

“Đúng đấy. Tôi sợ cậu lỗ sập nhà!”



Mọi người có lòng khuyên nhủ.

Bọn họ cảm thấy Giang Tử Phong đang dâng tiền cho người.

Giang Tử Phong vỗ ngực nói: “Mọi người cứ yên tâm, nếu thua rồi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả, chỉ cần mọi người dám đặt, tôi dám nhận. Tôi dùng danh dự nhà họ Giang để đảm bảo với mọi người”.

“Thực sự bao nhiêu cũng trả sao?”

Tất Văn Bách hỏi.

“Đúng vậy!”

“Được, tôi cược năm mươi triệu, tôi thắng!”

Tất Văn Bách rút ra một tờ séc rồi ký tên. Lúc đưa tờ séc qua, hắn đắc ý nói: “Tôi phải cho cậu nhả cả ván lần trước ra!”

Tất Văn Bách hùng hổ mở cược như thế, mọi người cũng trở nên hăng hái hơn. Ai nấy đều biết, lần này Giang Tử Phong dâng tiền cho người khác rồi.

Cơ hội tốt như vậy, không được bỏ lỡ.

Hơn nữa, Giang Tử Phong còn có biệt danh, cược đâu thua đó.

“Tôi cược hai triệu, cậu Tất thắng!”

“Tôi cũng cược cậu Tất thắng, cược năm triệu”.

Người trong sàn cược đều là ông chủ, hầu hết chẳng phải người thiếu tiền, cộng thêm ván cược ngày hôm nay kích thích như thế, nếu mà không chơi tới bến thì đúng là có lỗi với bản thân.

Đương nhiên, gió thổi một chiều.

Hầu như đều cược bên Tất Văn Bách.

Tất Văn Bách thấy thế thì có phần huênh hoang.

Chẳng mấy chốc, số tiền cược mà Giang Tử Phong nhận đã hơn trăm triệu.

Trong đó, có đến hơn chín mươi chín triệu cược cho Tất Văn Bách.

Chỉ có một người cược một triệu cho Trần Thanh.

Nam Cung Yến nhẩm tính, nếu như Trần Thanh mà thua, Giang Tử Phong phải trả cho người ta hai trăm triệu.

Và lại, bây giờ có rất nhiều người tới cược thêm.

Cứ thế này, chưa biết chừng vốn cược có khi lên đến một trăm năm mươi triệu, thậm chí hơn thế cũng nên.

Ván này chơi hơi lớn đấy!

Nam Cung Yến thầm nghĩ.

Có điều, cô biết mình chẳng thể ngăn được.

Tất Văn Bách thấy thế thì cười híp mắt, cảm thấy bản thân cược hơi ít. Hắn nghĩ rằng lát nữa nên gọi thêm nhiều người tới cược hơn nữa.

Koong!

Lúc này, sau khi tiếng gõ chiêng vang lên, cuộc đấu chính thức bắt đầu.

“Chúng ta đi chọn đá thôi!”

Tất Văn Bách nói với thầy Sơn.

“Được”.

Thầy Sơn thoải mái mỉm cười.

Hai người nhanh chóng rời đi.

“Trần Thanh, chúng ta có thể đi chưa? Chúng ta nên nhanh lên, nếu không mấy khối đá tốt đều bị bọn họ lấy hết mất!”

Nhìn Trần Thanh đứng im một chỗ, Nam Cung Yến thúc giục.

“Không vội, đợi anh hút nốt điếu thuốc này đã”.

Trần Thanh bình thản nói.

“Còn không vội à?”, Nam Cung Yến nóng lòng hỏi.

“Cậu ta bỏ cuộc rồi hả?”

“Chỉ có một tiếng để chọn ba khối đá tốt, đây chẳng phải chuyện dễ dàng gì, thế mà cậu ta còn không mau lên?”

“Người trẻ đúng là tự tin thái quá rồi!”

“Không phải cậu ta định nhờ vào cảm giác để thắng thầy Sơn đấy chứ?”

“Ha ha, có thể cậu ta cảm thấy mình không thắng được nên cứ chậm rãi thôi!”

Người đứng xem đều phá lên cười.

Trần Thanh càng tỏ ra như vậy, bọn họ càng mừng.

Đồng thời, bọn họ lén đặt thêm tiền cược.

“Đi thôi!”

Sau khi hút xong điếu thuốc, Trần Thanh vứt đầu lọc đi, đi thẳng vào sàn cược ngọc.

Nam Cung Yến nhanh bước theo sau.

“Trần Thanh, hay thế này đi, chúng ta chia nhau ra làm việc. Tôi thấy cái nào ổn thì chọn ra trước rồi để anh soi sau, được chứ?”

Nam Cung Yến hỏi Trần Thanh.

“Không cần”.

Trần Thanh lắc đầu từ chối: “Chúng ta xem từ giữa”.

Trần Thanh đã xem một lượt chỗ đá ở đoạn đầu, anh biết chẳng có cái nào ra hồn, vậy nên anh chú trọng tới phần mình chưa xem chút nào ở phía sau hơn.

Rất nhiều chủ sạp biết chuyện Trần Thanh cá cược với Tất Văn Bách nên khi thấy Trần Thanh xuất hiện, ai nấy đều nhiệt tình chào đón.

Bọn họ nghĩ rằng, nếu như Trần Thanh chọn đá ở chỗ mình, đến khi cắt ra được món đồ ngon thì người khác cũng sẽ hùa tới mua ở chỗ bọn họ.

Trần Thanh vừa bước vào sạp, anh đã tập trung sức chú ý, dùng Đôi Mắt Xuyên Thấu để quan sát.

Trong sạp hàng này không có đồ tốt, món đồ tốt duy nhất là thủy chủng ngọc, có điều chỉ to cỡ quả trứng gà, những thứ khác thì kém hơn chút.

Nhưng Trần Thanh cảm thấy đã dùng đến Thấu Thị rồi, chỉ cần bên trong có phỉ thúy, thu được lời thì cứ lấy đã rồi tính

Vậy nên Trần Thanh lấy khoảng bảy, tám khối đá của sạp hàng này.

“Trần Thanh, anh chọn xong rồi sao? Chúng ta chỉ cần ba khối đá là được rồi!”

Nam Cung Yến nhắc nhở Trần Thanh.

“Trả tiền đi, chúng ta đến sạp khác!”

Trần Thanh dứt khoát nới với Nam Cung Yến.

“Ò”.

Nam Cung Yến trông thấy Trần Thanh nghiêm túc như vậy nên không nói gì nhiều, sau đó đi tính tiền với Trần Thanh.

Trần Thanh đi thẳng đến sạp hàng tiếp theo.

Đợi Nam Cung Yến chạy đến nơi, Trần Thanh đã chọn được năm, sáu khối đá.

“Trả tiền!”

Trần Thanh nói với Nam Cung Yến.

Dứt lời, anh lại đi đến sạp hàng kế tiếp.

Chương 119: Thế này không thắng được.

Trần Thanh đi rất nhanh.

Vậy nhưng sức lực anh cũng tiêu hao rất nhanh.

Sau khi đi xem hơn mười sạp, Trần Thanh mệt mỏi, ngồi xuống cửa một sạp hàng, thở dốc.

Sau khi thanh toán xong, Nam Cung Yến đi tới. Cô nhìn Trần Thanh, nói: “Trần Thanh, chúng ta mua năm, sáu chục khối đá rồi, còn mua thêm nữa không? Tôi đã tiêu cả chục triệu rồi!”

Trần Thanh hút điếu thuốc, nhìn Nam Cung Yến nói: “Em yên tâm đi, chắc chắn không lỗ đâu!”

“Thật sao?”

Nam Cung Yến hỏi.

“Ừ!”, Trần Thanh gật đầu chắc nịch.

“Vậy chúng ta có chọn nữa không?”

Nam Cung Yến hỏi.

“Thôi!”

Trần Thanh lắc đầu.

Bây giờ, chân khí của anh đã gần cạn, Thấu Thị ngày càng yếu, có lúc không thể sử dụng được Thấu Thị.

“Chọn lấy ba khối đá trong số chúng ta mua đi”, Trần Thanh nói với Nam Cung Yến.

Anh đã tính toán cả rồi, trong đống đá mình mua, có ba khối phỉ thúy khá tốt.

Trong ba khối, có hai khối chủng băng, một khối thủy chủng ngọc.

Hai khối ngọc phỉ thúy chủng băng, một khối to cỡ quả trứng gà, một khối cỡ trứng ngỗng, khối thuộc thủy chủng ngọc thì to hơn chút.

Trần Thanh định giá ba khối ngọc, cũng tầm năm chục triệu.

Mất có ba trăm ngàn để mua ba cục đá lại được giá năm chục triệu, cũng xem như lời to rồi.

Hơn nữa một sàn cược ngọc có thể xuất hiện ba khối ngọc chủng băng đúng là chẳng khác nào một tờ vé số, ba người trúng giải.

Trần Thanh không tin thầy Sơn có thể chọn cái nào cũng trúng.

“Họ Trần kia, anh chọn xong chưa? Chúng tôi đã chọn xong rồi!”

Tất Văn Bách đi qua, nhìn thấy Trần Thanh đang ngồi nghỉ ngơi, hắn cười nói.

“Tôi nghe nói cậu mua rất nhiều, có phải thật không?”, thầy Sơn đứng cạnh Tất Văn Bách, cười nói: “Bây giờ không nắm chắc nên mới mua nhiều thế chứ gì?’

“Ha ha, ông xem sắc mặt anh ta kìa, có lẽ bị chúng ta dọa cho sợ chết khiếp rồi!”, Tất Văn Bách nhìn thấy sắc mặt Trần Thanh có phần nhợt nhạt, hắn cười nhạo.

“Anh ở đây tỏ vẻ cái gì? Lẽ nào các anh chọn xong rồi sao?”

Nam Cung Yến khẽ hừ một tiếng, bực dọc nói.

“Có khó khăn gì sao?”, Tất Văn Bách cười nói: “Có thầy Sơn ở đây, chẳng cần tốn nhiều thời gian”.

Thầy Sơn tỏ ra cao ngạo: “Có cần tôi cho cô xem không?”

Nói rồi, thầy Sơn dịch người ra, để trống một khoảng.

Nam Cung Yến nhìn qua khoảng trống, trông thấy trên chiếc xe đẩy có ba khối đá.

Ba khối đá này nặng tầm mười lăm, hai mươi cân.

Với kiến thức ít ỏi của Nam Cung Yến cũng có thể nhìn ra được, bề ngoài của ba viên đá này không tồi, khả năng lấy được món đồ tốt ở trong đó rất cao.

Trần Thanh tập trung sức sức chú ý để dùng Thấu Thị, nhìn một lượt.

Nhìn thấy ba cục đá kia, cả người anh bỗng cứng đờ.

Ba cục đá mà thầy Sơn chọn thực sự rất đỉnh.

Có một khối thủy chủng ngọc, một khối chủng băng, ngạc nhiên hơn là có một khối chủng thủy tinh. Đáng sợ nhất là khối thuộc chủng thủy tinh đó còn to bằng quả trứng ngỗng.

Phỉ thúy thuộc chủng thủy tinh là đồ vật cực kỳ hiếm. Chỉ cần khối đá này được cắt ra cũng đủ đè bẹp ba khối đá của anh.

“Ha ha, hai người cứ chọn từ từ đi, chúng tôi đến chỗ cắt đá đợi!”

“Nhóc con, nhớ chọn ra món đồ xịn một chú. Tôi không muốn mình thắng một cách dễ dàng đâu!”, thầy Sơn tràn đầy tự tin nói.

Dứt lời, hai người vui vẻ rời đi.

Nam Cung Yến thầm hừ một tiếng: “Còn chưa cắt ra xem, ai thua ai thắng còn chưa chắc, mấy người huênh hoang gì chứ?”

“Trần Thanh, đúng không?”

Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh rồi hỏi.

Trần Thanh ngậm điếu thuốc, cười khổ nói: “Không phải đâu, e rằng lần này chúng ta không thắng nổi!”

Hả?!

Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh đầy bất ngờ.

Trong mắt cô, trước nay Trần Thanh luôn rất tự tin, hơn nữa còn là kiểu tự tin thái quá, vậy nhưng giờ anh lại nói rằng không nắm chắc.

“Anh trêu tôi đấy hả?”, Nam Cung Yến hỏi.

“Nghiêm túc đấy!”, Trần Thanh đáp.

“Anh Thanh, lần này chúng ta phát tài rồi!”

Giang Tử Phong bỗng chạy tới nói: “Em thu được một trăm tám mươi triệu tiền cược, hầu hết đều đặt cho Tất Văn Bách thắng. Ha ha, nếu như anh thắng, chúng ta sắp giàu to rồi. He he, em chưa từng chơi ván cược nào kích thích như vậy. Cuộc đời có được ván cược đỉnh cao này, em cảm thấy thỏa mãn lắm rồi!”

Giang Tử Phong thích thú cười nói nhưng lại phát hiện hình như Trần Thanh không được vui cho lắm, vội hỏi: “Anh Thanh, lẽ nào anh không vui sao? Nếu chúng ta thắng là kiếm được món hời lớn đấy!”

Trần Thanh vỗ vỗi vai Giang Tử Phong, thấp giọng nói: “Tử Phong, cậu có quen phú bà nào không? Bây giờ cậu phải nghĩ xem, cậu sắp phải giới thiệu cho anh rồi. Cậu cũng nên nghĩ chu toàn chút, tìm vài phú bà. Cơ thể cậu vẫn còn chịu được chứ?”

Hả?

“Anh Thanh, anh có ý gì đấy?”, Giang Tử Phong bỡ ngỡ hỏi.

“Anh ta nói mình thua rồi!”

Nam Cung Yến đáp.

“Anh Thanh, không phải chứ!”

Giang Tử Phong không dám tin vào tai mình.

“Ừ, Anh cảm thấy ba khối đá của Tất Văn Bách có thể lấy ra được món đồ tốt!”, Trần Thanh nói.

“Anh Thanh, anh dọa em đấy hả?”

Giọng nói Giang Tử Phong hơi run, cậu ấy nói như sắp bật khóc: “Anh, nếu như người nhà biết em tìm phú bà, em sẽ bị đánh gãy chân mất. Hơn nữa, cơ thể này của em nuốt không trôi!”

“Cậu làm được!”, Trần Thanh vỗ vai Giang Tử Phong.

“Trần Thanh, anh không thấy có gì đó rất lạ sao?”,

Nam Cung Yến bỗng lên tiếng.

“Có gì bất thường?”

“Bọn họ chọn đồ rất nhanh, hơn nữa còn nói chắc nịch rằng đồ của mình rất tốt!”, Nam Cung Yến nói: “Tôi nghĩ chắc đấy là bọn họ chọn sẵn từ trước rồi!”

“Tôi nhớ ra rồi, thầy Sơn có sạp bán hàng ở đây. Ba khối đá ấy có khi là báu vật trong đáy hòm của ông ta cũng nên. Bọn họ cố tình đào cái hố này để bẫy chúng ta mà!”, Giang Tử Phong kích động nói: “Em đã nói tên Tất Văn Bách là đồ gian trá, xảo quyệt nhưng không ngờ lại đến mức này!”

“Xem ra chính là thế rồi!”

Nam Cung Yến nghiến răng nói: “Vậy nên bọn họ mới khẳng định hết lần này đến lần khác, có thể lấy được món đồ tốt!”

“Nói vậy, chúng ta thua chắc rồi sao?”

Mặt mũi Giang Tử Phong tái mét, giọng nói run lẩy bẩy.

Nam Cung Yến gật đầu đáp: “Có thể coi là vậy, chúng ta đều trở thành con mồi của Tất Văn Bách”.

“Mẹ nó, làm sao bây giờ?”, Giang Tử Phong hơi hoảng loạn.

Trần Thanh đứng dậy, nói: “Anh có cách này, thử cược xem sao!”

“Cách gì?”

“Nói mau!”

Hai người Nam Cung Yến nhìn chằm chằm Trần Thanh, đồng thanh hỏi.

“Bây giờ đi đến mấy tiệm đá quý, xem món đồ quý nhất của họ, như thế khả năng gặp được đồ tốt sẽ cao hơn!”

Trần Thanh nghiến răng nói: “Chỉ có thể cược ván này thôi!”

“Nói không sai”, Giang Tử Phong đáp: “Chúng ta chọn cái quý nhất để xem!”

“Đi thôi, đừng lãng phí thời gian nữa”.

Nam Cung Yến cũng chẳng thể bình tĩnh được nữa.

Nam Cung Yến nghĩ, nếu như thua rồi, khối ngọc phỉ thúy băng của mình cũng bị người ta ẵm mất. Cô không cam tâm!

Chương 120: Khai sáng.

"Anh Thanh, em thấy bảo bối của cửa hàng vừa rồi cũng khá tốt, chỉ có mười triệu mà thôi, hay là chúng ta cược một canh bạc đi".

"Trước đó cũng có một tảng tám triệu, tôi thấy cũng rất tốt. Chúng ta hoàn toàn có thể đặt cược một trận".

Trần Thanh đi một vòng nhưng không tìm được cái nào thích hợp nên dừng lại nghỉ ngơi.

Nam Cung Yến và Giang Tử Phong ở bên cạnh góp ý.

Trần Thanh khẽ lắc đầu nói: "Không được, đều không được".

Trần Thanh đã nhìn thấy hai tảng đá mà bọn họ đang nói đến, bên trong tảng đá mười triệu đó chẳng có gì cả.

Còn tảng đá tám triệu thì tốt hơn một chút nhưng nó còn thua xa viên Phỉ Thúy Thủy Tinh của Tất Văn Bách.

"Nếu không được thì chúng ta tiếp tục tìm, không thể cứ đứng ở đây nghỉ ngơi được".

Nam Cung Yến có chút nóng vội.

"Thời gian không còn nhiều nữa rồi".

Giang Tử Phong nhắc nhở: "Anh Thanh, sao anh có thể chắc chắn như vậy được!"

"Anh cần phải nghỉ ngơi một chút thôi".

Trần Thanh lau mồ hôi nói.

Trần Thanh cảm thấy hơi vượt quá sức của mình. Bây giờ, anh không thể dùng khả năng nhìn xuyên thấu của mình được nữa, không có cái này thì tìm nữa cũng vô ích mà thôi.

Nam Cung Yến và Giang Tử Phong nhìn thấy Trần Thanh ngồi yên vậy cũng không còn cách nào khác.

Lúc này, cả hai cũng đã thấm mệt rồi nên cũng tìm một chỗ để ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Thật ra cũng không có gì phải sợ, bọn chúng chưa chắc sẽ cắt ra được hàng tốt gì", Giang Tử Phong an ủi nói.

Nam Cung Yến cũng gật đầu tán thành: "Trần Thanh, hay là chúng ta cứ dùng ba tảng đá mà anh đã chọn trước đó đi. Tôi nghĩ lúc chưa được cắt ra thì chưa thể biết ai thắng thua đâu. Chúng ta vẫn có thể thắng".

"Chị dâu nói đúng đấy".

Giang Tử Phong nghiêm túc nói: "Nói không chừng vận may của chúng ta lại tốt thì sao!"

"Haiz".

Nhắc đến chuyện may mắn, Nam Cung Yến lại thở dài.

Vận may của cô chưa bao giờ tốt cả.

"Haiz".

Giang Tử Phong cũng thở dài. Cậu ấy cũng là bậc thầy trong việc cược đâu thua đó.

"Sao mà ngồi thở ngắn thở dài ở đây vậy? Vẫn còn chưa kết thúc mà mọi người đã muốn bỏ cuộc rồi sao?"

Lúc này, Tất Văn Bách lại xuất hiện cùng với một nụ cười đáng ghét.

"Bọn họ tự biết lượng sức mình đó thôi!", thầy Sơn nói với vẻ chế nhạo.

"Giang Tử Phong, nếu cậu mà thua thì há chẳng phải đến cái quần lót của cậu cũng chẳng còn mà mặc sao?"

Tất Văn Bách cười đắc ý: "Đúng là thảm thật!"

"Xí, thắng thua còn chưa rõ, anh đắc ý cái gì chứ?", Giang Tử Phong khó chịu vặn lại.

"Đúng vậy!", Nam Cung Yến cũng khó chịu nói.

"Tôi đến đây là để nhắc nhở các người. Cuộc chơi sẽ kết thúc sau năm phút nữa. Các người đã chọn được chưa vậy?"

Tất Văn Bách cười: "Có cần thầy Sơn chọn giúp anh không?"

"Tôi nghĩ không cần thiết. Không phải cậu ta dựa vào trực giác của mình sao? Tôi tin vào trực giác của cậu ta", thầy Sơn khinh thường cười nói.

"Mẹ nó!"

Giang Tử Phong nhìn thấy điệu bộ của bọn chúng thì chửi thề.

Nam Cung Yến cũng tỏ ra phẫn nộ.

Tất Văn Bách còn đang đắc ý thì Trần Thanh ném tàn thuốc đi, anh muốn tập trung xem có thể sử dụng lại khả năng nhìn xuyên thấu của mình hay không.

Để kiểm tra xem nó có thể sử dụng được hay không, Trần Thanh đương nhiên lấy Nam Cung Yến ra làm mẫu.

Anh chăm chú nhìn vào Nam Cung Yến. Suy cho cùng, mỗi lần sử dụng khả năng nhìn xuyên thấu đều đáng quý nên không thể lãng phí một cách bừa bãi được.

Nam Cung Yến thấy Trần Thanh chăm chú nhìn mình, liền hỏi: "Anh làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy?"

Vù!

Nam Cung Yến vừa nói xong, Trần Thanh đột nhiên đứng dậy lao về phía cô.

Trần Thanh vừa lao tới thì liền ôm chặt lấy Nam Cung Yến.

"Trần Thanh, anh làm gì vậy?"

Nam Cung Yến hoang mang hỏi.

Chụt! Chụt!

Nam Cung Yến vừa dứt lời thì bị anh hôn liên tục hai cái lên mặt.

"Haha, em đúng là nữ thần may mắn của anh mà!"

Trần Thanh cười lớn .

"Nữ thần may mắn gì?"

Nam Cung Yến bối rối.

"Giờ là lúc nào rồi mà còn thể hiện tình cảm ở đây vậy chứ!"

Giang Tử Phong bất lực nói.

Tất Văn Bách nghiến răng: "Càng ân ái với nhau thì càng nhanh chết đấy!"

"Ông chủ, tảng đá này bao nhiêu tiền vậy?"

Lúc này, Trần Thanh nói với ông chủ cửa hàng ở bên trong.

"Anh Thanh, anh muốn mua tảng này à?"

Giang Tử Phong sửng sốt.

"Đúng vậy!"

Trần Thanh gật đầu nói.

"Hơn nữa, tôi còn muốn đem tảng đá này đi thi đấu".

"Anh điên rồi à! Tảng đá này chỉ được đặt để chặn cửa ở đây, chỉ cần nhìn thôi là đã biết nó chỉ là một tảng đá bình thường", Nam Cung Yến có chút bực tức nói.

"Thầy Sơn, ông lại ép người ta phát điên rồi", Tất Văn Bách cười nhẹ.

"Một tảng đá bình thường thôi mà đã muốn thắng tôi à? Haha", thầy Sơn cười khinh.

Ông chủ cửa hàng nghĩ rằng Trần Thanh sẽ mua những tảng đá khác, nhưng khi bước ra thấy Trần Thanh chỉ vào tảng đá mà ông ta đặt ở ngoài cửa thì liền lập tức nói: "Trước đây, tôi đã từng cắt qua tảng đá này rồi, nhưng mà nó bị vỡ nên tôi mang nó ra để chặn cửa. Nó không đáng giá mà cũng chẳng cho ra được hàng tốt đâu. Nếu cậu muốn những loại tốt thì hãy vào trong cửa hàng mà chọn, trong đó vẫn còn rất nhiều loại đá lâu năm đấy!"

"Không cần đâu! Tôi chỉ muốn tảng này, nó bao nhiêu tiền, ông ra giá đi!", Trần Thanh nói chắc như đinh đóng cột.

"Nếu cậu thật sự muốn tảng đá này thì tôi bán cho cậu năm ngàn tệ vậy, mà năm ngàn tệ cũng hơi đắt rồi, thôi thì ba ngàn tệ cũng được!"

Ông chủ tùy ý đưa ra một cái giá.

"Tôi trả ông luôn năm ngàn tệ".

Trần Thanh nhìn về Nam Cung Yến nói: "Mau lên!"

Anh có vẻ như đang sợ rằng ông chủ sẽ đổi ý vậy.

Nam Cung Yến liền viết một tờ chi phiếu năm nghìn tệ.

Sau khi ông chủ đã thu tiền, Trần Thanh liền nói: "Ông chủ, ông chuyển tảng đá này về bãi cắt đá nhé. Tôi sẽ sử dụng nó để tham gia thi đấu".

"Chàng trai, đừng nói là cậu sẽ đem tảng đá này đi thi chứ?"

Ông chủ cửa hàng nhìn Trần Thanh nói: "Tôi khuyên cậu không nên làm vậy".

"Tôi quyết định rồi! Tôi coi trọng tảng đá này!", Trần Thanh khẳng định nói.

"Haha, đem một tảng đá vỡ đi thi đấu, cậu chắc chắn bại trận rồi!"

Tất Văn Bách cười điên cuồng .

"Chọn một tảng đá mà ai cũng không thèm lấy, xem ra tôi đã đề cao cậu rồi!", thầy Sơn lắc đầu nói.

"Đã đến giờ, chúng ta đi thôi".

Tất Văn Bách đắc ý cười.

Hắn ta cảm thấy mình chắc chắn sẽ thắng rồi, không còn điều gì hoài nghi nữa.

"Anh Thanh, anh không bị điên chứ?"

Giang Tử Phong chán nản nói: "Anh lại đi mua một tảng đá vô dụng".

"Trần Thanh, trước đây anh đã gặp may mắn một lần rồi, lần này không thể lại may mắn như vậy nữa. Nếu đem tảng đá này đi thi, tôi thấy không có chút hi vọng thắng nào cả".

Nam Cung Yến lắc đầu nói: "Có tồi tệ đến mấy cũng không đến mức như thế này mà!"

Trần Thanh đầy tự tin nói: "Mọi người yên tâm, hôm nay, chúng ta nhất định sẽ thắng".

"Anh dựa vào đâu mà lại tự tin như vậy?", Nam Cung Yến hỏi.

"Em đã ngồi lên tảng đá này, mông của em đã khai sáng nó rồi. Lần này, chúng ta nhất định sẽ thắng", Trần Thanh cười nói.

"Hứ!", Nam Cung Yến bĩu môi.

"Đúng là mê tín mà! Anh Thanh, nếu lần này mà thua, em sẽ làm mai cho anh một 'sugar mami', anh đừng có mà bỏ qua", Giang Tử Phong nói

"Chúng ta đi thôi. Tôi sẽ chọn thêm hai tảng nữa rồi ra bãi cắt đá".

Trần Thanh tự tin bước ra ngoài.

Trần Thanh vốn dĩ cảm thấy không còn tia hi vọng gì nữa nhưng không ngờ tới phút cuối anh đã tìm được một tảng cực phẩm cho mình.

Trần Thanh tin chắc rằng chỉ cần viên phỉ thúy này được mở ra thì chắc chắn sẽ đè bẹp được ba tảng đá của Tất Văn Bách.

Nhìn thấy Trần Thanh tươi cười bước ra, Nam Cung Yến và Giang Tử Phong chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.

"Chị dâu, Anh Thanh điên rồi sao?"

Giang Tử Phong nhẹ giọng hỏi.

"Chị thấy cũng giống như thế đấy!"

Nam Cung Yến nói.

"Không biết mấy 'sugar mami' có thích kiểu điên cuồng này không?", Giang Tử Phong trầm giọng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom