• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 711-720

Chương 711: Chìa khóa thần miếu

Cũng may tuy con quái thú này rất khủng bố nhưng chỉ số thông minh không được cao cho lắm, nếu không cũng sẽ không cần lần tìm theo hơi thở.

“Chết tiệt, tình huống gì thế này?”, ngay lúc bọn Đới Lạc đang thảo luận kịch liệt, bọn họ bỗng cảm giác được mặt đất đột nhiên truyền đến từng đợt chấn động. Khi họ đưa mắt nhìn về đám bụi đất bay mù mịt phía xa, nháy mắt tập trung toàn bộ vào người con cự thú kia.

Khi họ nhìn thấy con cự thú thì trợn tròn cả mắt. Dù cho cách xa như vậy vẫn có thể được cảm nhận được hơi thở từ trên người con cự thú truyền đến khiến người ta tim đập chân run.

“Con cự thú kia đang hướng về phía chúng ta, đừng có giấu giếm nữa, đây là chìa khóa để tiến vào thần miếu mà chúng tôi có được, tin rằng các vị cũng có thứ này. Nếu thật sự vẫn không chịu lấy ra thì tất cả chúng ta đừng mong sống dễ chịu”.

Sắc mặt Tulle xanh mét, giờ phút này cũng chẳng dám cất giấu thứ gì nữa, thẳng tay lấy một khối kim loại hình tam giác, xem ra hẳn là đồ không trọn vẹn.

Những người khác liếc nhìn nhau, hiển nhiên lúc này đã rất nguy cấp rồi, nếu vẫn còn giấu giếm thì chết chắc.

“Đây chính là ba khối chúng tôi có được”, Đới Lạc lấy ra ba khối tam giác của mình, nhìn bề ngoài thì kiểu dáng khá giống nhau, nhưng mà hoa văn phía trên mặt thì hoàn toàn khác biệt.

“Chẳng qua chúng ta đã nói trước rồi, ai có được nhiều mảnh của chìa khóa thần miếu hơn thì có quyền ưu tiên lựa chọn ở trong thần miếu. Mọi người chắc sẽ không phản đối điều kiện này đúng không?”, trên mặt Đới Lạc hiện lên vẻ nắm chắc mọi thứ.

“Tôi cũng có một khối. Ý của ông là xem ai quan trọng hơn đúng không? Nếu đã như vậy thì tôi rút lui, để tôi mở to mắt nhìn xem ông làm thế nào để đi vào đó dựa vào ba khối sắt vụn này?”, Dylan cũng tiện tay lấy ra một khối bên hông, thảy thảy trong tay rồi xoay người đi về phía khác.

“Dylan, ông muốn đi đâu?”, Đới Lạc và Tulle nhìn nhau, sau đó mang người chặn lại hướng Dylan đang muốn rời khỏi.

“Thế nào hả? Nếu tôi không chịu giao ra thì các ông muốn cưỡng ép chiếm lấy sao?”, nhìn thấy thái độ của bọn họ, sắc mặt Dylan tối sầm xuống.

“Đới Lạc, ông biết rằng dù ông sở hữu ba khối thì cũng vô dụng. Chỉ cần thiếu mất một khối trong số chúng ta thì ông cũng chẳng vào được. Cho nên đừng có nói đến điều kiện nữa, vào được trước rồi tính tiếp”, Tulle nhìn lướt qua quái thú đang ngày càng gần, có chút bực mình nói với Đới Lạc.

“Được, đành để cho các ông chiếm chút hời từ tôi vậy”, Đới Lạc cũng biết ông ta đưa ra yêu cầu như thế vào thời điểm này rất gượng ép, ông ta cũng không có cảm giác tốt với quái thú kia.

“Không nói vô nghĩa nữa, đi thôi”, Tulle thật muốn chịu thua hai tên ngu xuẩn này. Hắn ta thề đợi khi vào được bên trong rồi nhất định phải xử lý toàn bộ.

Ba người cầm đầu nhanh chóng cầm lấy chìa khóa thần miếu rồi đi đến cửa, trên cửa có một vết lõm, ba người họ theo thứ tự đặt chìa khóa của thần miếu vào.

Ngay khi năm khối kim loại đều được đặt lên thì cửa đá thần miếu bỗng phát ra tiếng động. Ngay sau đó, cửa đá lớn bắt đầu được kéo lên, lộ ra một lối đi tối om.

“Đi!”

Thấy cảnh này, tất cả đều phấn chấn vô cùng, điên cuồng phóng về phía cánh cửa lớn kia.

Cũng may cánh cửa của thần miếu đủ rộng, cho dù nhiều người đi vào bên trong như vậy cũng không có vẻ gì chật chội.

Trần Thanh đang ở phía sau cự thú đương nhiên cũng thấy được cảnh này, khóe miệng anh đột nhiên lộ ra một nụ cười khinh bỉ, một đám người ích kỷ, phải đến tận thời khắc này mới chịu đem đồ vật này nọ ra.

Nhưng mà chẳng lẽ bọn họ không biết, bọn họ vào được, con cự thú này lại vào không được sao?

Khi ánh mắt Bazel u ám nhìn lướt qua chìa khóa của thần miếu, bỗng bay vụt đến nơi để chìa khóa thần miếu, vươn tay muốn chộp lấy.

“Bùm…”

Ngay khi Bazel sắp bắt được chìa khóa thần miếu, bỗng một cỗ lực cực mạnh hung hăng bộc phát, trực tiếp nổ Bazel bay ra ngoài.

“Thực sự cho là toàn thế giới chỉ có mình ông thông minh sao?”, động tĩnh từ phía Bazel thu hút sự chú ý của mọi người. Bọn Tulle nhìn thấy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng, không để ý đến ông ta nữa mà vọt thẳng vào trong.

“Hả?”

Ngay khi tất cả mọi người đều vào trong thần miếu rồi thì con cự thú kia cũng vọt tới cửa, nhưng điều khiến Trần Thanh ngạc nhiên chính là con cự thú lại do dự không tiến lên nữa, có vẻ là sợ hãi thứ gì đó, thân thể cao lớn không ngừng quanh quẩn trước cửa thần miếu.

Thấy vậy, Trần Thanh nhíu mày, đột nhiên anh cảm thấy hình như mình đã làm ra một chuyện rất ngu xuẩn, cứ như tự bê đá đập chân mình.

Nếu con cự thú này không đi vào hoặc không rời đi thì bản thân anh phải làm thế nào để đi vào đây?

Đợi khoảng chừng năm sáu phút, con quái thú vẫn chẳng có ý định sẽ rời đi hoặc đi vào, điều này khiến Trần Thanh đau đầu không thôi. Chẳng còn cách nào khác, anh đành phải liều mạng tiến vào bên trong.

Anh hạ hơi thở của mình đến mức thấp nhất, tốc độ vô cùng chậm rãi, đi khoảng hơn mười phút rốt cuộc cũng có thể kéo gần khoảng cách đến cửa.

Nhưng mà khoảng cách này nhìn như gần nhưng vẫn còn cách tận hai mươi mét nữa, anh nhất định phải vào được bên trong ngay lần đầu tiên. Nếu không, một khi con cự thú này phát hiện thì e là chẳng còn cơ hội thứ hai.

“Chính là bây giờ”.

Ngay khi con cự thú dịch chuyển hơi cách khỏi cánh cửa một xíu, trong mắt Trần Thanh chợt lóe, cả người tựa như tên rời cung điên cuồng vọt vào bên trong cánh cửa. Có thể nói đây là tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay của anh.

Nhưng ngay lúc này, trong mắt con quái thú cũng lộ ra vẻ đặc biệt tính toán, đó chính là ánh mắt thực hiện được âm mưu.

Trần Thanh vẫn dùng đôi mắt xuyên thấu để quan sát con cự thú này, ngay khi đôi mắt nó thay đổi, trong lòng anh lập tức nhảy dựng, cái thứ to xác này đang tính kế mình.

Không một chút do dự, Trần Thanh chạm mũi chân vào mặt đất, tốc độ vốn đã cực nhanh bỗng tăng nhanh nữa.

Mà lúc này, anh cũng cảm giác được phía sau lưng mình truyền đến một luồng áp lực cực lớn, anh còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm nhận được một cú nện cực tàn bạo đập xuống sau lưng mình. Cả người anh giống hệt một quả đạn pháo, hung hăng bay thẳng vào trong thần miếu.

“Gào…”

Đúng là con cự thú kia tính kế Trần Thanh thật, nhưng nó cũng chẳng nghĩ nổi mình chỉ vẫy đuôi một cái đã quăng mất con giun nhỏ kia vào bên trong thần miếu. Đối với thần miếu, nơi sâu nhất trong ký ức của nó dâng lên sợ hãi, cho nên dù con giun kia có khiêu khích nó thì nó cũng không dám vào.

Nên bây giờ thấy đối phương bị một cái vẫy đuôi của mình ném mất, nó cũng chỉ đành đứng ở cửa rống to một tiếng. Chẳng qua, nó tin rằng con giun chết tiệt kia bị cái đuôi của nó quét trúng thì chắc chắn đã trở thành một bãi thịt nát, tuyệt đối không thể sống được.

Chương 712: Cuộn da dê

Sau đó con cự thú kia nằm bò ngay cửa thần miếu, cứ như vậy nằm ở đó nghỉ ngơi. Dù sao đối với loại cự thú cấp bậc này mà nói, tùy tiện ngủ một phát cũng phải đến hàng chục, hàng trăm năm. Cho nên nó phải ở đây chờ, chờ những người này đi ra.

Trần Thanh bị quăng vào thần miếu có cảm tưởng như lục phủ ngũ tạng của mình đều bị nổ tung cả rồi, phía sau lưng không ngừng truyền đến đau đớn, anh cảm thấy sau lưng mình có lẽ bị đánh toác ra luôn rồi.

“Khụ khụ…”

Trần Thanh lảo đảo từ trên mặt đất đứng lên, lau vết máu trên khóe miệng, thử cảm nhận tình trạng thân thể mình một chút, trong lòng bỗng chua xót.

Vốn anh cho rằng với cường độ thân thể của mình hẳn là chẳng có mấy thứ trên thế giới này có thể khiến anh bị thương. Ai mà ngờ, một con quái thú chỉ quật cho mình một cái đuôi thôi, xém tí nữa quật cho anh phế luôn rồi.

Anh không cậy mạnh tiếp tục đi mà ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu hồi phục.

Cũng may, nhờ vào cường độ thân thể cộng thêm năng lực hồi phục mạnh mẽ, sau hơn mười phút điều tức, đau rát sau lưng cuối cùng cũng phục hồi. Còn về nội tạng bị thương, tuy rằng cũng có khôi phục chút ít nhưng không có cách nào khôi phục như phần lưng được.

Trần Thanh không dám kéo dài thời gian, anh không biết tình huống bên trong thế nào, phải nhanh chóng đuổi kịp bọn họ.

Trần Thanh đứng dậy, cả người chợt lóe hướng về bên trong phóng đi. Thời gian lâu như vậy, chắc nhóm của anh đã rời đi rất xa rồi. hơn nữa, Trần Thanh chẳng sợ bị đối phương phát hiện, dù sao có đôi mắt xuyên thấu ở đây, nếu phát hiện ra đối phương thì cứ nấp đi là được.

Con đường này vô cùng dài, lại còn có rất nhiều khúc cua quẹo khiến Trần Thanh có chút nghi ngờ. Theo lý thuyết, thần miếu hẳn không nên nguy nga lộng lẫy như thế này, nếu nơi này là thần miếu, vì sao phải có nhiều khúc cua ngoằn ngoèo như này?

Trần Thanh rất cẩn thận đi về phía trước, anh không chỉ phải đề phòng đột nhiên xuất hiện người nào trên đường, còn phải nhìn một lượt tất cả các thông đạo khác trên vách tường xung quanh, anh sợ thông đạo này có chứa cơ quan linh tinh gì đó.

Trần Thanh đánh giá một chút, từ cửa chính đến đây khoảng chừng vài trăm mét, vẫn chưa đuổi kịp bọn họ, cũng không phát hiện ra thông đạo này có chỗ nào không ổn.

“A…”

Ngay khi Trần Thanh nghĩ còn phải đi một đoạn dài nữa thì một tiếng thét thê lương truyền đến, sau đó một bóng dáng vô cùng chật vật từ chỗ sâu trong thông đạo vọt lại.

Anh thử nhìn thì thấy là một người da đen, nhìn điệu bộ của hắn ta hình như phải chịu đựng thứ gì đó cực kỳ kinh khủng. Cả người anh chợt lóe, lập tức nhảy lên trên đỉnh thông đạo, bám ở trên đó.

Người da đen kia đầu óc hỗn loạn, căn bản không phát hiện ra Trần Thanh, vừa điên cuồng hét thảm thiết vừa chạy mất.

Chẳng qua Trần Thanh cảm thấy người này có thể sẽ chẳng còn sống mà rời khỏi, dù sao ngay cửa còn có một tên to xác cũng chẳng dễ đối phó hơn là bao.

Đợi người nọ rời đi rồi, Trần Thanh nhẹ nhàng đáp xuống, nhanh chóng lao về phía trước, anh biết phải lập tức đến được chỗ người kia muốn đến.

Trần Thanh đi không đến một phút đã nhìn thấy vài cỗ thi thể nằm dưới đất, anh cẩn thận đi lên, phát hiện những người này không hề có vết thương ngoài da nào. Anh dùng đôi mắt xuyên thấu đảo qua những thi thể này, cảm nhận được tất cả đều là vì suy tim mà chết.

Không ít độc dược có thể khiến trái tim của con người suy kiệt, nhưng có thể khiến cho những người tu luyện suy tim trong nháy mắt, trong thần miếu này quả là có chút kỳ lạ.

Nhưng Trần Thanh không cảm nhận được chút độc tố nào tồn tại. Nếu không dùng đến độc dược vẫn có thể khiến người ta suy tim mà chết, vậy chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là thực lực cực kỳ cao siêu, đẩy chân khí vào người đối phương rồi khóa lại, trực tiếp phá vỡ chức năng tim.

Cho nên cho dù là loại nào đều đặc biệt đáng sợ.

Nhưng mà nếu đã muốn đến đây thì anh cũng không thể về tay trắng như vậy được.

Càng đi vào bên trong, thi thể càng nhiều, người chết đến từ mọi thế lực. Từ thi thể đầu tiên đến giờ, ước chừng có đến khoảng hơn ba mươi cỗ thi thể khác, nguyên nhân tử vong đều chẳng có gì ngoài suy tim.

Cuối cùng Trần Thanh cũng gặp được người sống.

Đội ngũ vốn có bảy tám mươi người, bây giờ chỉ còn không đến bốn mươi. Đám người còn lại ai cũng đều cảm thấy bất an, ánh mắt nhìn xung quanh tràn ngập sợ hãi và cảnh giác, ngay cả bọn Tulle là cường giả mạnh nhất cũng không ngoại lệ.

“Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Cuộn da dê kia đâu có nhắc đến chuyện khủng khiếp này cơ chứ?”, nhìn thấy người của mình càng ngày càng ít, Tulle sắp phát điên rồi.

Không riêng gì hắn ta, ngay cả Bazel, Đới Lạc và Dylan cũng muốn điên rồi, thuộc hạ của mỗi người chỉ còn lại hơn mười tên, thê thảm nhất chính là Tulle, chỉ còn lại chín, người của hắn ta chết nhiều nhất.

“Thật ra tôi có một cuộn có ghi chép về chuyện linh hồn đoạt mạng, chẳng qua tôi không nghĩ đến mọi chuyện lại thế này, cái chết đến yên lặng không hề báo trước, thật kinh khủng”, Dylan ở ngay phía sau móc một cuộn da dê từ trong ngực ra.

“Chết tiệt, vậy còn không chịu lấy ra sớm”, nghe lời này, Tulle bất chấp mọi chuyện trực tiếp đi lên đoạt lấy cuộn da dê trong tay Dylan.

“Ông bị ngu hả? Cho dù ông đoạt được thì xài thế quái nào? Ông nhìn có hiểu không? Trên đây viết toàn bộ bằng chữ Hoa Hạ cổ, ít nhất cũng phải tốn ba đến năm ngày mới có thể nghiên cứu ra được”, Dylan chẳng sốt ruột, ánh mắt trên đùa nói với Tulle.

“Ông…”, nghe vậy, Tulle khẽ biến sắc, sau đó không cam tâm tình nguyện đưa cuộn da dê trong tay cho Đới Lạc.

Đới Lạc cũng chẳng khách sáo thẳng thắn nhận lấy, sau đó ném cuộn da dê cho một lão giả khá lớn tuổi bên phe Hoa Hạ.

Lão già kia nhận lấy cuộn da dê, sau đó cẩn thận xem xét.

“Thần chi thông đại, thần miếu chi hồn, nhiễu chi tắc vong, thiên mệnh chi tử, truyền thừa y bát, kinh nhiếp thần hồn”, lão già vô cùng cẩn thận nhìn ngó một phen, sau đó khiếp sợ nói.

“Có ý gì?”, Tulle tuy nghe được ông lão nói gì nhưng căn bản không thể hiểu ông ta muốn nói gì.

“Ý rất đơn giản, thứ chúng ta gặp được chính là linh hồn của thần miếu, nếu muốn đàn áp linh hồn này bắt buộc phải có người mang thiên mệnh xuất hiện, kế thừa truyền thừa bên trong thần miếu, vậy mới có thể trấn nhiếp linh hồn thần miếu này được”.

Sắc mặt Đới Lạc vô cùng khó coi, không ngờ trên cuộn da dê này lại viết như vậy.

Nói đơn giản chính là nếu trong đám bọn họ không có người mang thiên mệnh, không kế thừa được truyền thừa, vậy sẽ không có cách nào trừ khử linh hồn thần miếu này, đến lúc đó không phải tất cả bọn họ đều phải chết trong tay cái linh hồn này sao?

Chẳng qua, nghĩ đến Viên Vô Nhai đã tiến vào từ sớm rồi, tâm tình của ông ta hơi thả lỏng một chút.

Cho đến bây giờ, bọn họ đều chưa nhìn thấy thi thể của Viên Vô Nhai, rất có thể anh ta đã tiến vào nơi truyền thừa, đang tiếp nhận truyền thừa ở một nơi nào đó rồi.

Chương 713: Chín dây xích sắt

Dù sao thì ban đầu không ai vào được thần miếu nhưng lại chỉ có một mình Viên Vô Nhai là có thể. Chắc chắn nó mang ý nghĩa đặc biệt nào đó, hay anh ta chính là người thừa kế của thần miếu này?

"Nói cũng như không. Đừng đứng đây nữa, đi tiếp thôi", sắc mặt của Tulle và người của hắn ta đều trở nên tối tăm, bởi lẽ điều đó chẳng có tác dụng gì với họ.

Trần Thanh đi ở đằng sau và đã thấy hết những gương mặt vừa đến đây, nét mặt nặng nề khi nhìn thấy số lượng chỉ còn lại chưa đến ba mươi người.

Trần Thanh không biết mình có thể ngăn cản được thứ sức mạnh đó hay không, nhưng đã đến được đây, nhất quyết không thể lùi bước, chỉ được phép tiến về phía trước.

Sau chặng đường dài vài phút, cuối cùng lối đi dài thênh thang kia cũng kết thúc. Hiện ra trước mắt tất cả mọi người là một tế đàn hình tròn khổng lồ, bốn phía tế đàn được chín cây cột vòng quanh, trên mỗi cây cột là một con rồng vàng năm vuốt.

Đầu của con rồng trên chín cây cột đều bị một dây xích trói lại, tựa như sợ chín con rồng vàng này sẽ vùng ra bỏ trốn.

Chín sợi xích sắt kéo dài vào trong bóng tối rồi dần mất dạng, cho thấy không gian nơi đây rộng lớn đến đáng sợ. Trần Thanh dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn lướt qua, phát hiện các dây xích sắt như xuất hiện từ trong không khí, không thể thấy được điểm cuối.

"Sao ở đây chẳng có gì cả?", sau khi vào tế đàn, mặt mày ai nấy cũng tối sầm, bởi lẽ trên tế đàn trống rỗng, không có bất kỳ một bảo vật nào như họ nghĩ.

"Ở đây có dao động năng lượng", tâm trạng của bọn họ đang hơi suy sụp thì đột nhiên có người phấn chấn reo lên.

Nghe thấy lời này, những người khác giật mình, lập tức cảm nhận.

"Đúng là có dao động năng lượng thật, chẳng lẽ người của ông từng đến đây?", Dylan bất chợt nhìn về phía nhóm người Đới Lạc, hiển nhiên là nhớ rõ bên phe Hoa Hạ có người đi vào sớm hơn mình.

"Có lẽ vậy, để tôi xem thế nào", phía Hoa Hạ nhanh chóng lục soát. Tế đàn này nhìn thì khổng lồ nhưng thực tế cũng không lớn lắm, chẳng mấy chốc đã kiểm tra xong.

Trần Thanh đang trốn lại quét qua tế đàn bằng đôi mắt xuyên thấu, bấy giờ mới phát hiện ở chính giữa tế đàn có một dấu lõm xuống khó thấy, đó chính là lối đi đến tế đàn.

Rõ ràng có người đã vào trước, sau đó lối vào kia lại khôi phục hình dáng ban đầu.

Giữa lúc đó, trên tế đàn đột nhiên bộc phát lực hút khủng khiếp làm cho tất cả mọi người đều bị giữ chân lại.

"Chết tiệt, có chuyện gì vậy? Tại sao sinh mệnh lực của tôi lại mất dần thế này!", cảm nhận được sinh mệnh lực trên người đang không ngừng trôi đi, ai nấy đều hốt hoảng.

"Rời khỏi tế đàn nhanh lên!", nhóm người Đới Lạc là những người tu luyện thuộc Hoa Hạ, đương nhiên từng nghe nói đến những chuyện liên quan đến trận pháp, không do dự điên cuồng vận chuyển chân khí trong cơ thể. Họ khó khăn di chuyển bước chân để tiến ra bên ngoài tế đàn.

Nghe thấy Đới Lạc bảo rời khỏi đây, tất cả mọi người bắt đầu liều mạng lao ra ngoài. Tuy tốc độ rất chậm nhưng ít nhất đó là cách để họ có thể trốn khỏi tế đàn trong thời gian ngắn nhất.

Trần Thanh thấy cảnh tượng này thì hai mắt sáng ngời, vì trong lúc bọn họ lâm vào hỗn loạn, nơi lõm xuống ở chính giữa tế đàn truyền đến dao động năng lượng rất nhỏ. Nói cách khác, ai có thể vượt qua được sự xói mòn của sinh mệnh lực mới có thể đi xuống dưới.

Nghĩ đến đây, Trần Thanh mau chóng tăng hết tốc lực, như một con diều hâu từ trên trời bay xuống rồi phóng tới trung ương tế đàn.

Những người đang vùng vẫy đột nhiên thấy có người hành động ngược lại thì sửng sốt. Nhưng họ chỉ thấy một cái bóng lướt qua, muốn cẩn thận nhìn kỹ xem là ai thì cái bóng đó đã biến mất.

"Chuyện gì thế này?", thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng tỉnh ngộ.

"Quay lại nhanh!"

Có người thét lên, sau đó ai ai cũng bạt mạng di chuyển về phía trung ương tế đàn, nơi Trần Thanh vừa biến mất.

Tuy nhiên, cứ thế này thì sinh mệnh lực trong cơ thể họ sẽ tiêu hao càng nghiêm trọng hơn. Một số người lớn tuổi còn từ từ già đi, e là đi được hai, ba bước nữa sẽ hoàn toàn mất đi sức sống, cuối cùng chết trên tế đàn.

Sau khi tiến vào trung ương tế đàn, Trần Thanh cảm giác như cả đất trời đều đảo lộn, chưa kịp phản ứng thì đã rơi thật mạnh xuống đất.

"Oái!"

Trần Thanh choáng váng đứng dậy, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống anh không kiểm soát được cơ thể. Nhưng khi mở mắt ra, thấy được khung cảnh xung quanh, Trần Thanh mở to hai mắt ngay lập tức.

Nơi này là một cung điện nguy nga lộng lẫy, cũng có chín cây cột nhưng đều mang màu vàng kim, phía trên chằng chịt khắc những ký hiệu thần bí trông rất trang nghiêm.

Những thứ này đều không là mối bận tâm của Trần Thanh, điều thực sự làm anh vui mừng chính là bên trong chín cây cột này đều chứa thứ gì đó được bao phủ bởi linh khí trong đất trời.

Trần Thanh có dự cảm những thứ được đặt trong chín cây cột đều là thứ tốt, có điều làm cách nào để lấy ra đang là câu hỏi khó nhất lúc này.

Bên cạnh đó, ở chính giữa chín cây cột có một cái kén nhẵn bóng khổng lồ. Nó không ngừng lắc lư như bên trong có cái gì đang ngọ nguậy, tạo cho anh cảm giác khá nguy hiểm.

Dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát chín cây cột, Trần Thanh nhận ra mình không thể nhìn thấu sương mù kia là gì. Anh cảm thấy hơi tiếc nuối, hóa ra đôi mắt xuyên thấu của mình không phải vạn năng.

Cái kén ở giữa chín cây cột kia lại càng khỏi cần phải bàn, cũng không nhìn thấu được. Trần Thanh cảm giác khá mới lạ.

Vì có đôi mắt xuyên thấu nên có thể nói trước giờ anh luôn đứng ở thế chủ động tuyệt đối, lúc này nó mất đi tác dụng, thật là mới mẻ.

Trần Thanh đi tới trước cái kén sáng bóng, bởi nếu có gì thật thì thứ được đặt ở chính giữa luôn là đồ tốt.

Tuy nhiên, Trần Thanh vừa chạm đến cái kén thì người bị bắn thẳng ra ngoài rất mạnh. Với cường độ thân thể của anh mà đã thấy khó chịu như vậy rồi, nếu là những võ đạo tông sư thông thường thì có thể sẽ bị thương nặng.

Trần Thanh đã thử mọi cách mà vẫn không thể chạm đến cái kén, nói gì là lấy được thứ bên trong.

Không còn cách nào khác, anh đành bỏ qua, chuyển mục tiêu sang chín cây cột trụ.

Luồng khí mù mịt trong chín cây cột này yếu ớt hơn trong cái kén rất nhiều, Trần Thanh không dùng chân khí mà đưa tay lấy thứ được đặt ở bên trong ra.

"Ơ, thứ gì đây?", lấy được món đồ ra khỏi cây cột đầu tiên, anh mở to hai mắt. Không ngờ đây là một vật tương tự như yếm, đã thế còn màu hồng, Trần Thanh nhìn mà mặt đỏ bừng cả lên.

Chương 714: Nơi quan trọng nhất

Trần Thanh vội vàng nhét cái yếm vào trong ngực. Tuy thứ này khá xấu hổ nhưng anh vẫn phải cất đi. Dù sao nó cũng là món đồ được đặt vào một trong những cây cột ở đây, hiển nhiên là không tầm thường, chờ ra ngoài rồi nghiên cứu sau.

Trần Thanh không dám chậm trễ, nhanh tay quét sạch toàn bộ những thứ bên trong chín cây cột. Mặc dù hơi khó khăn nhưng cuối cùng đều đã lấy được hết.

Một cây gậy nhóm lửa, một cây dù, một chiếc nhẫn, một chiếc ngọc bội, một bộ áo dài nam, ba vật còn lại là hai viên đan dược cùng một khóm linh dược không rõ là loại gì.

Nhìn những gì đã lấy được, Trần Thanh đau đầu. Mấy cái này biết cất kiểu gì đây?

Đầu tiên, anh khoác áo dài nam ở bên ngoài rồi đeo ngọc bội lên cổ, còn gậy nhóm lửa và dù thì giắt ở bên hông, nhẫn thì đeo vào ngón tay.

Tuy nhiên, ngay thời điểm đeo nhẫn vào, Trần Thanh đột nhiên thấy tầm mắt tối sầm, sau đó cảm giác mình đã tới một nơi xa lạ.

"Ồ?"

Nhẫn trữ vật, còn gọi là nhẫn không gian.

Trong đầu Trần Thanh đột nhiên nghĩ đến thứ này. Trước đây đã thấy trong tiểu thuyết nhưng luôn không cho là thật, dù sao anh cũng là một người tu luyện mà.

Chẳng qua khi thấy vật này, thế giới quan của Trần Thanh như bị sụp đổ.

Thoáng suy nghĩ, ý thức của anh lại trở về thực tại.

Cố kìm nén tâm trạng kích động xuống, Trần Thanh đặt ý nghĩ của mình lên cây dù đang dắt ở bên hông.

Nó lập tức biến mất, anh lại càng phấn khích hơn, mau chóng đưa ý thức vào trong nhẫn.

Vào trong nhẫn, Trần Thanh phát hiện cây dù đang lặng lẽ nằm trong không gian xa lạ này, thầm cảm giác xung quanh. Chiếc nhẫn không gian này có diện tích ít nhất là một trăm mét vuông, Trần Thanh không biết một chiếc nhẫn có diện tích thế này là thuộc cấp bậc nào nhưng cũng rất hài lòng.

"Tiếc thật, nếu lớn hơn chút nữa thì hay biết mấy, đặt cả một chiếc xe RV vào trong để dẫn bà xã đi du lịch thế giới luôn. Thế thì quá tuyệt vời!"

Anh đột nhiên nghĩ đến vợ của mình, trong mắt hiện lên sự nhớ nhung.

Vừa lúc đó, Trần Thanh nhận thấy có người đi vào bèn vội vã đưa ý thức ra ngoài, đồng thời thu gậy nhóm lửa ở bên hông vào trong nhẫn. Nhưng anh chưa kịp cất hết những thứ còn lại thì đã cảm giác được mấy người kia đáp xuống.

Trần Thanh nhanh chóng ẩn mình rồi lặng lẽ di chuyển về phía bờ.

Vừa đi, anh vừa nhìn những người kia bằng đôi mắt xuyên thấu, nhận ra đó chính là Tulle và những người khác. Nhưng lúc đầu vốn có đến ba mươi người, thế mà khi xuống đây lại chỉ còn chưa đến hai mươi. Xem ra trận pháp hút sinh mệnh lực trên cơ thể người ở tế đàn đã vĩnh viễn giữ mạng của nhiều người ở lại nơi đó.

"Người vừa vào đây đâu rồi? Tìm cho tôi, nhất định phải tìm cho ra!", Tulle âm u nhìn xung quanh một vòng, thấp giọng rít lên.

"Đừng nôn nóng, xem ở đây có gì không đã", Bazel hừ lạnh rồi tiến tới trước một cây cột, thử tìm cách phá ra để lấy thứ ở trong sương mù.

Nhìn thấy hành động này của ông ta, không ai quan tâm đến mệnh lệnh của Tulle nữa mà hăng hái đi tới những cây cột xung quanh với đôi mắt sáng rực.

Tulle cũng chỉ nói rồi thôi chứ không đi tìm, cũng bắt đầu nghĩ cách phá mấy cây cột.

Trần Thanh thấy hình ảnh này thì nét mặt trở nên trêu tức. Lúc lấy mấy vật trong đó ra, anh không phá vỡ sương mù nên nhìn từ bên ngoài thì nó vẫn ở đấy.

Dĩ nhiên, điều này sẽ gây ra lầm tưởng rằng bên trong có chứa vật gì khác.

Tuy nhiên, nhóm người Đới Lạc thì lại không do dự tiến thẳng đến chính giữa, nhìn thấy một cái kén. Chẳng qua tình trạng của cái kén lúc này đang rất không ổn định.

Tulle và những người khác đều mưu mô xảo quyệt, thấy Đới Lạc và người Hoa Hạ đi đến trung ương thì không để ý đến thứ ở trong cây cột nữa, toàn bộ đều đi theo.

"Đến lúc này rồi thì còn giấu giếm làm gì nữa. Nói đi, đây là cái gì?", Dylan, Tulle và Bazel – ba người đang có thực lực mạnh nhất hiện giờ, lạnh lùng chất vấn Đới Lạc.

"Các ông đã hỏi vậy thì tôi cũng không giấu nữa, đây mới là nơi quan trọng nhất của cung điện – truyền thừa dành cho người thừa kế. Xem ra đã có kẻ đi vào trước rồi", nét mặt của Đới Lạc có hơi khó coi. Ông ta nghĩ rằng chắc có lẽ Viên Vô Nhai đã vào đây, mà có lẽ người vừa vào trước cũng như vậy, nếu không thì cái kén nhẵn bóng này không thể nào có phản ứng dữ dội thế này được.

"Là người của ông chứ gì! Quả nhiên là đã âm mưu sẵn rồi, vật có giá trị thì cuỗm hết, chỉ để lại vài ba thứ rác rưởi này đây", Dylan vốn đã chướng mắt Đới Lạc từ lâu, giờ nắm thóp được ông ta nên đâm chọc thẳng thừng.

Nghe thấy lời này, Bazel và Tulle cũng đồng loạt tiến lên một bước, khí thế như đang bao vây Đới Lạc. Rõ ràng họ muốn gây sức ép cho ông ta, bởi chỉ cần bắt thế lực này lại thì cho dù người ở trong cái kén đã lấy được truyền thừa, họ vẫn có thể uy hiếp đối phương.

"Tưởng nuốt được chúng tôi à?", Đới Lạc thấy vậy thì đã biết những người này muốn làm gì, hừ lạnh, làm tư thế chuẩn bị tấn công.

Lần này không có ai ngăn cản. Đã đến bước cuối cùng, không ra tay thì chẳng lẽ chờ bị người ta nuốt trọn?

Bầu không khí đang vô cùng bức bối thì ánh mắt của Đằng Hạ đang đứng sau lưng Đới Lạc trở nên sắc lạnh, thoáng chốc tung hai cú đấm đã tích tụ sức mạnh ra, mục tiêu chính là Đới Lạc của Thiên Diễn Tông.

"Ầm!"

Đới Lạc luôn đề cao cảnh giác với những người bên ngoài, hoàn toàn không ngờ người cùng phe lại ra tay với mình. Khi ông ta cảm giác được mối nguy cơ truyền đến từ sau lưng thì đã không kịp cản trở nữa rồi.

Sức mạnh khủng bố cuốn tới, đánh bay Đới Lạc ra ngoài. Giữa không trung, ông ta phun ra một ngụm máu rồi rơi ầm xuống đất.

Cảnh tượng này khiến cho người của Thiên Diễn Tông và Vu Thần Giáo đều sững sờ. Không một ai nghĩ tới chuyện Đằng Hạ, người của Vu Thần Giáo lại ra tay tấn công. Vu Thần Giáo và Thiên Diễn Tông đã bị đẩy về hai phía đối lập.

Sau khi dùng một chiêu đánh trọng thương Đới Lạc, Đằng Hạ lập tức chạy đến phe của Tulle.

"Giết!"

Tia sắc bén lóe lên trong mắt Tulle, hắn ta lớn giọng quát rồi dẫn đầu xông lên, nhằm vào Đới Lạc đã bị thương nặng.

Hành động của Tulle đã châm ngòi cho cuộc chiến nổ ra, đội ngũ hai phe bao vây Thiên Diễn Tông và Vu Thần Giáo, điên cuồng tấn công.

Chương 715: Không kém bao nhiêu

Nhìn thấy những người này đánh nhau thành một đống, trong lòng Trần Thanh đột nhiên vui vẻ, chó cắn chó thật ra lại tiết kiệm sức lực cho anh.

Thừa dịp những người này đang bận đánh nhau, anh cũng không nhàn rỗi chút nào, bắt đầu nghiên cứu những thứ đồ mà mình vừa mới có được.

Thứ khiến cho anh cảm thấy hứng thú nhất chính là gậy đốt lửa kia, nhìn qua thì rất bình thường, hoàn toàn chính là một cây gậy đốt lửa vô cùng bình thường.

Nhưng mà nếu một cây gậy đốt lửa bình thường đến như vậy lại được đặt một cách trang trọng không bình thường giữa chín cây cột kia, vậy người để cái gậy này ở đó nhất định là kẻ ngốc. Nhưng mà anh tin chủ nhân của cái thần miếu này khẳng định không phải đồ ngu.

Hiện tại, sở dĩ bản thân anh thấy cái gậy đốt lửa này bình thường chắc chắn là bởi vì anh còn chưa hiểu rõ được bí mật của nó, hoặc nên nói là bản thân anh chưa biết cách dùng nó như thế nào.

Trần Thanh một bên xem bọn họ đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, một bên nghiên cứu cái gậy đốt lửa. Nhưng mà, điều khiến anh buồn bực chính là dù cho anh có dùng chân khí như thế nào thì cây gậy này cũng chẳng có miếng phản ứng. Chỉ là cầm trong tay rất thoải mái mà thôi, ngay cả cầm để vung vẩy cũng rất thuận.

Trước mắt anh còn chưa có vũ khí, thôi thì lấy tạm cái gậy đốt lửa này làm vũ khí vậy. Mặc dù có hơi xấu chút nhưng chung quy là có còn hơn không.

Vừa nãy anh có thử dùng tay mình để thử bẻ cây gậy này nhưng lại chẳng có cách nào làm tổn hại đến nó. Nói cách khác, cây gậy đốt lửa này vô cùng cứng rắn nên cũng không sợ bị hư hao gì.

Vốn còn chẳng đến hai mươi người, bây giờ lại xích mích với nhau, chết thêm năm sáu người nữa, bị thương nặng năm sáu người, cho dù là người không bị trọng thương nặng thì lúc này cũng đều ngắc ngứ cả rồi.

“Vù…”

Ngay phía sau, cái kén ánh sáng đột nhiên run rẩy kịch liệt, cộng thêm một trận âm thanh vù vù truyền đến.

Động tĩnh này trực tiếp quấy rầy xung đột của hai phe, họ nhanh chóng tản ra, sau đó đưa mắt nhìn về phía cái kén ánh sáng nọ.

Theo từng đợt nhúc nhích dữ dội, cái kén ánh sáng đang đóng chặt đột nhiên xuất hiện một khe hở. Ngay sau đó, không đợi mọi người kịp phản ứng, một bóng người đã chật vật nhảy ra khỏi cái kén ánh sáng.

Ngay khi bóng người vừa lao ra khỏi, cái khe trên kén nhanh chóng khép chặt lại, sau đó hoàn toàn yên tĩnh.

Đương nhiên Trần Thanh cũng bị thu hút, ngay khi cái kén mở ra khe nứt, anh đột nhiên trợn to mắt.

“Vô Nhai, sao lại là con? Con đi ra bằng cách nào vậy?”, Đới Lạc nhìn thấy người vừa xuất hiện, sắc mặt nhất thời u ám hẳn, người của Thiên Diễn Tông và Vu Thần Giáo cũng đều nhìn về phía Viên Vô Nhai.

“Thầy, thật xin lỗi, con thất bại rồi. Còn có một người nữa đến tranh đoạt truyền thừa, con không tranh nổi anh ta”, sắc mặt Viên Vô Nhai vô cùng khó coi nhìn về phía Đới Lạc, sau đó quỳ hai gối xuống đất, vẻ mặt hổ thẹn nói.

“Mau nói, rốt cuộc sao lại thế này?”, nghe được lời nói của Viên Vô Nhai, sắc mặt Đới Lạc hoàn toàn thay đổi. Vừa nãy lúc anh ta đi ra, ông ta còn vô cùng vui mừng bởi vì lúc đi vào, cảnh giới của Viên Vô Nhai vẫn còn là Tiên Thiên. Nhưng sau khi anh ta ra ngoài thì đã gần tăng đến võ đạo tông sư trung cấp.

Nhưng mà ông ta lại nghe được Viên Vô Nhai nói người kế thừa không phải là anh ta.

Chỉ mới ở trong tranh đoạt một phen mà đã giành được lợi ích như vậy, nếu thực sự chiếm được truyền thừa của thần miếu, vậy chẳng phải thực lực sẽ đạt đến võ đạo tông sư siêu việt sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Đới Lạc càng thêm khó coi.

“Là ai? Vì sao lại không đoạt lại người đó? Vì để con chiếm được truyền thừa của thần miếu, cả thầy và tông môn đã phải trả một cái giá rất đắt. Nhưng giờ con lại nói với thầy là không tranh lại người ta sao?”, Đới Lạc tức giận đến mức cả người run rẩy, thở phì phò nói.

“Thật xin lỗi, thầy, con cũng muốn tranh với anh ta, con cũng đã thử qua rồi nhưng mà dường như anh ta được đặc biệt sinh ra để kế thừa truyền thừa của thần miếu này vậy”, nghe lời của thầy, Viên Vô Nhai càng thêm hổ thẹn.

“Nếu bên trong đã không phải người của chúng ta, vậy không cần giữ lại nữa, cùng nhau tấn công đi. Nếu chúng ta không chiếm được thì những người khác cũng đừng mơ có được”, Tulle lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, thêm cả tôi nữa”, Bazel lòng nóng như lửa tốt, ông ta đến đây trừ mục đích lớn nhất là tăng thực lực, còn muốn giải trừ độc tố trong cơ thể của mình nữa. Nhưng mà đến tận bây giờ đều không có chút manh mối nào, ông ta muốn điên rồi.

Có lẽ có được truyền thừa của thần miếu chính là một phương pháp để giải trừ độc tố của mình cũng nên!

“Tán thành!”, Dylan hừ lạnh một tiếng. Hiện tại tâm trạng của ông ta đang rất khó chịu, bởi vì người ông ta mang đến giờ chỉ còn lại mình ông ta. Nếu không chiếm được chút lợi ích nào, ông ta tuyệt đối không cam lòng.

“Hừ, các người cứ tùy ý”, khóe miệng Đới Lạc nhếch lên một nụ cười lạnh, sau đó lùi về phía sau vài bước lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Chờ chút đã, không thể tấn công cái kén ánh sáng kia. Nếu tấn công nó sẽ dẫn ra người máy bảo vệ truyền thừa của thần miếu, đến lúc đó tất cả chúng ta đều xong đời”.

Ngay phía sau, Đằng Hạ cả người máu me đầm đìa đột nhiên mở miệng, ngăn cản ý định tấn công cái kén ánh sáng của những người khác.

Nghe được lời Đằng Hạ nói, sáu người gồm cả Tulle còn lại đều tràn ngập phẫn nộ nhìn về phía Đới Lạc.

“Các người là một lũ ngu xuẩn, vừa nãy không nên tấn công chúng tôi. Giờ thì hay rồi, cả đám chúng ta tổn thất nghiêm trọng, còn bị một tên không biết từ đâu chui ra chiếm được truyền thừa, vừa lòng các ông chưa?”, Đới Lạc cười lạnh, không chút khách khí nói với bọn họ.

Mặc dù lúc này thực lực đôi bên không chênh lệch lắm, nhưng mà ông ta cũng không muốn đánh bừa, chẳng có chút ý nghĩa nào.

“Bây giờ nói những lời này thì có tác dụng gì, nói chút gì đó hữu dụng đi. Xem ra hiểu biết của ông với thần miếu này nhiều hơn chúng tôi. Một khi đã như vậy, ông nói thử xem nên làm thế nào để ngăn cản đối phương đạt được truyền thừa đây?”, lúc này Bazel là người bình tĩnh nhất, lướt qua đám Tulle, hỏi thẳng Đới Lạc.

“Nhìn thử chung quanh đi, người đều chết sạch cả rồi. Còn giấu giấu diếm diếm nữa thì ông chính là kẻ đầu óc có bệnh. Nhanh nói ra đi”, Dylan hận không thể giết Đới Lạc tại chỗ, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hẳn là ông hiểu rõ chứ. Nếu bây giờ không ngăn cản đối phương, đợi cho đối phương lấy được truyền thừa ra ngoài rồi, mà sau khi đạt được truyền thừa chắc chắn thực lực sẽ đạt đến siêu việt, đến lúc đó tôi xem ông ngăn cản kiểu gì”, Tulle cũng mở miệng khuyên.

“Có lẽ bây giờ cũng chỉ có một biện pháp có thể ngăn cản người đó tiếp nhận truyền thừa”, nghe bọn họ phân tích, Đới Lạc có hơi chút do dự, nhưng ngay sau đó lập tức kiên định trở lại.

“Nếu muốn ngăn cản đối phương, vậy chỉ có thể cùng nhau hợp sức đánh nát cái kén ánh sáng này. Nhưng mà phải thật sự chú ý, vì chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi”.

“Nếu một đòn không thể phá hủy được cái kén ánh sáng này, thứ đón chờ chúng ta chính là cái chết”.

“Cho nên, các ông hiểu rõ rồi chứ?”

Đới Lạc nhìn thoáng qua cái kén ánh sáng, vẻ mặt u ám nói.

Nghe ông ta nói xong, tất cả mọi người đều im lặng như tờ. Đây có thể nói chính là một cái giải pháp không phải giải pháp, lỡ như bọn họ không thể thành công thì người chết chính là bọn họ, chắc chắn không thể nghi ngờ.

Chương 716: Đạt được cùng nhận thức

“Các người điên cả rồi, đây căn bản không thể giải quyết vấn đề được, đây chính là đi chịu chết. Tôi không hầu nổi các người, tạm biệt”.

Ngay phía sau, ánh mắt Đằng Hạ lộ ra vẻ điên cuồng, sau đó nhanh chóng lao ra ngoài.

“Thật là ngu xuẩn, chẳng trách lại muốn đánh lén tôi”, Đới Lạc thấy Đằng Hạ muốn chạy trốn, nhất thời bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn ta không chút thương hại nào, trái lại tràn ngập vẻ châm biếm.

Quả nhiên không đợi Đằng Hạ rời đi quá xa, động tác chạy trốn của hắn ta đột nhiên bị kìm hãm, cả người lập tức ngã quỵ trên mặt đất, không còn chút hơi thở.

“Đây…đây là đã chết rồi”.

Ngay khi Đằng Hạ chết trước mặt bọn họ, tất cả mọi người đều hít vào khí lạnh.

Ngay sau đó, tất cả mọi người lập tức hiểu được, lần này bọn họ chỉ có hai lựa chọn.

Một là chờ, chờ người kế thừa hoàn toàn tiếp nhận truyền thừa, nếu đối phương đồng ý bỏ qua cho bọn họ thì bọn họ sẽ không chết.

Hai là chủ động tấn công, trực tiếp phá hủy cái kén ánh sáng kia.

“Mục tiêu hiện tại rất rõ ràng, ra tay đi. Nếu không ra tay thì kết cục cuối cùng của chúng ta càng thê thảm hơn như thế, mọi người đều hiểu đúng không? Có thể vào được đến đây thì chẳng ai là người tốt cả”.

“So với cái chết, việc trở thành tù nhân của người khác cũng không phải thứ tôi mong muốn. Đã như vậy, chúng ta cùng thử đi”.

“Ai muốn cùng tôi ra tay, mời đứng ra”.

Bazel biểu hiện vô cùng dũng cảm, lập tức đứng dậy, còn nhìn về phía những người khác.

Mọi người đều cùng nhau di chuyển. Hiển nhiên họ hiểu rõ, ở thời điểm này nếu đứng về phe đối lập thì chắc chắn sẽ phải chết.

“Nếu tất cả mọi người đã thống nhất mục đích rồi, tôi hy vọng mọi người có thể dùng toàn lực. Nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí”, thấy một màn này, Tulle là người có thực lực sinh tồn mạnh nhất hiện tại lên tiếng nói.

Không ai nói gì, hiển nhiên đã ngầm đồng ý với hắn ta rồi.

Lúc này mọi người bắt đầu vây quanh cái kén ánh sáng kia, một đám ngưng tụ sức mạnh trong cơ thể, chuẩn bị dồn lực đánh một kích.

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị ra tay, một bóng người đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ lao về phía đám người yếu ớt đó.

Người ra tay đương nhiên là Trần Thanh, bởi vì ngay khi cái kén ánh sáng nứt ra khe hở, anh cảm nhận được hơi thở bên trong kén ánh sáng chính là Giang Tử Phong.

Vốn anh còn đang nghĩ Giang Tử Phong không đi vào, ai mà ngờ cậu ấy lại có thể chạy đến chỗ này, hơn nữa còn tranh giành truyền thừa của thần miếu với Viên Vô Nhai, bây giờ lại đang trở thành người thừa kế kia.

Nếu đã biết bên trong chính là Giang Tử Phong vậy anh tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Có địch!”

Sau khi có người bị đánh bay, cuối cùng bọn họ cũng kịp phản ứng lại, vốn dĩ chỉ còn lại hơn mười người, lúc này lại bị Trần Thanh đánh một cú chết thêm ba, hiện tại chỉ còn chín.

“Cậu là người nào?”, ngay lúc Trần Thanh chắn trước mặt bọn họ, tất cả đều nổi giận, Đới Lạc trực tiếp mở miệng hỏi.

“Anh ta là Trần Thanh, dù cho anh ta có hóa thành tro tôi cũng nhận ra”, nhìn thấy Trần Thanh từ trên trời nhảy xuống, cả người Viên Vô Nhai đều không tốt lắm, anh ta chưa bao giờ hận một người đến như thế. Có thể nói, mục tiêu cuối cùng trong quãng đời còn lại của anh ta chính là giết chết Trần Thanh.

Nhưng mà Viên Vô Nhai hoàn toàn không thể ngờ được anh lại xuất hiện trước mặt anh ta như vậy, nó khiến sát ý đã ngủ yên trong lòng anh ta quá lâu phun trào như núi lửa, cuối cùng bùng phát toàn bộ.

“Giết cậu ta”, người khác còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, những người dẫn đầu bên đám Đới Lạc đã liếc nhìn nhau sau đó cùng lao về phía Trần Thanh.

Bọn họ đã đạt được cùng nhận thức, dù bằng cách nào nhất định phải phá hủy được cái kén ánh sáng kia, hủy đi người tiếp nhận truyền thừa. Phàm là người ngăn cản bọn họ đều sẽ bị bọn họ nghiền nát không chút lưu tình.

Cho nên, ngay khi Trần Thanh nhảy ra, hơn nữa màn xuất hiện cũng mang theo địch ý rõ ràng, bốn người mạnh nhất bọn họ đã không chút do dự nào vọt thẳng lên.

“Khoan đã!”, Trần Thanh cũng không có ý muốn đấu một trận sống chết với bọn họ, vừa này sở dĩ phải ra tay vì muốn chiếm được nhiều tiếng nói hơn, nếu không một nghèo hai trắng đi yêu cầu người khác phải nghe mình, nói như thế nào được chứ?

Bốn người họ đương nhiên nghe được lời nói của anh nhưng không có ý định dừng tay chút nào, trái lại tốc độ càng nhanh hơn, sức mạnh ngày càng lớn.

“Muốn chết!”, nhìn những người này tiến công dày đặc, sắc mặt Trần Thanh nhất thời u ám hẳn, không trốn tránh nữa mà trực tiếp đối mặt với công kích của Bazel. Anh mạnh mẽ đánh trả một quyền, Bazel không thể phản kháng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Đới Lạc thấy được đòn đánh của Trần Thanh, bắt lấy cơ hội nhanh chóng đá vào bên hông anh, tốc độ nhanh đến cực hạn.

“Mơ tưởng!”, anh cảm giác được công kích của Đới Lạc, nhất thời cười lạnh một tiếng, sau đó cũng dốc sức đá trả một cú.

“Rầm…”

Chân của hai người mạnh mẽ va chạm vào nhau, cả người Đới Lạc như một viên đạn, bị một cú đạp Trần Thanh đạp đứt chân, đồng thời cú đá rơi vào người Đới Lạc khiến ông ta bay thẳng ra ngoài.

Đới Lạc đã bị Đằng Hạ làm bị thương, cú đánh vừa nãy lại ước lượng sai lầm cường độ cơ thể và sức mạnh của Trần Thanh, kết quả thật bi thảm.

Tulle và Dylan thông minh nhất, thấy cảnh này liền nhanh chóng lùi về sau, vẫn duy trì sự cảnh giác nhìn về phía Trần Thanh, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng cùng sợ hãi.

Phải biết rằng trên thế giới hiện nay, năng lực chiến đầu của bọn họ đều cao cực kỳ, bây giờ bốn người vây đánh một người, còn là một người rất trẻ tuổi lại bị đánh thành cái dạng này.

Là bọn họ thực sự quá yếu hay đối phương thực sự quá mạnh?

“Thầy”, Viên Vô Nhai nhanh chóng bay đến bên cạnh Đới Lạc, một tay ôm lấy ông ta có chút hoảng sợ gọi.

Anh ta không nghĩ rằng thực lực của Trần Thanh đã mạnh đến mức này rồi. Lúc trước anh ta còn có thể so vài chiêu với anh, nhưng bây giờ đến cấp bậc như thầy của mình cũng không ngăn được một kích của Trần Thanh, điều này khiến nội tâm tràn ngập hận thù của anh ta nhiều thêm một chút sợ hãi.

“Bây giờ có thể nghe tôi nói chưa?”, Trần Thanh không tiếp tục động thủ nữa, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Nói đi”, nghe ý tứ của anh, bọn Tulle lập tức không muốn đánh thêm chút nào, lỡ như nóng nảy nhất thời đến lúc muốn đổi ý tìm đường sống thì đã muộn rồi.

“Các người chờ ở đây, đợi cậu ấy đi ra rồi nói đến chuyện khác”, Trần Thanh không chút khách khí nói với bọn họ: “Đương nhiên, các người cũng có thể chọn tiếp tục ra tay”.

“Chẳng qua chắc các người cũng hiểu rõ nhỉ, nếu tiếp tục tấn công thì hậu quả sẽ không còn nhẹ nhàng như hiện tại đâu nhé”.

Trần Thanh lạnh lùng nói, lời này vào tai người nghe tuyệt đối là uy hiếp.

Tuy biết anh đang uy hiếp bọn họ nhưng bọn họ lại không có biện pháp nào.

“Vậy xem ra tất cả mọi người đều đồng ý rồi, đã như vậy thì cứ ở tại chỗ mà chờ đi. Đợi đến khi truyền thừa chấm dứt thì mọi người có thể rời khỏi”.

Trần Thanh nhìn thấy đám người vốn còn cứng rắn không muốn nghe, ai cũng không phục, lúc này trầm mặc cúi đầu, trong lòng không nhịn được hét một tiếng thoải mái. Cái đám ngu ngốc tìm kiếm bí cảnh này lại có thể làm được đến nước này, thật quá mất mặt.

Chương 717: Thần binh truyền thừa

Thời gian dần dần trôi qua, Trần Thanh cảm giác được linh khí ở đây bắt đầu dao động, lúc đầu những linh khí này còn được tính là dày đặc, bởi vì đã lâu không có người xuất hiện, cho nên linh khí này không bị tổn thất gì hết.

Nhưng bây giờ lại có một lực hút truyền đến, hút hết toàn bộ linh khí trong không gian vào trong cái kén ánh sáng kia, bị Giang Tử Phong bên trong cái kén ánh sáng hấp thu hết.

“Hả?”

Lúc đầu mấy người bọn họ cũng không cách xa cái kén ánh sáng lắm, thế nhưng lúc lực hút này truyền đến, trong nháy mắt bọn họ đã cảm giác năng lượng trong cơ thể mình bị hút đi một phần, khiến bọn họ bị doạ đến mức vội vàng lùi về sau.

Đương nhiên Trần Thanh cũng lùi về phía sau mấy bước, lực hút này vô cùng bá đạo, cho dù là anh cũng có thể cảm nhận được.

Khi lực hút xuất hiện, toàn bộ linh khí trong không gian đều bị hấp thu mất, ánh sáng của cái kén cũng càng thêm chói loá.

Trần Thanh biết, chỉ sợ Giang Tử Phong sắp kết thúc việc tiếp nhận truyền thừa, anh vô cùng chờ mong thực lực của cậu ấy sẽ đạt tới trình độ gì.

“Răng rắc...”

Ngay lúc này, phía trên cái kén ánh sáng đột nhiên xuất hiện từng khe hở, sau khi những khe hở đó đạt tới trình độ nhất định, toàn bộ cái kén ánh sáng vỡ vụn ầm ầm, để lộ Giang Tử Phong ở bên trong.

“Ha ha... Tên trộm kia đâu, cút ra đây cho tôi, dám cướp truyền thừa với ông đây, đúng là không muốn sống nữa”, sau khi cái kén ánh sáng vỡ vụn, một tiếng kêu gào truyền đến.

Nhìn thấy Giang Tử Phong xuất hiện, Trần Thanh lập tức vỗ trán, tên này đúng là ngu ngốc.

“Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy ai đẹp trai như tôi sao?”, Giang Tử Phong nhìn lướt đám người đang nhìn mình, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, kiêu ngạo nói với bọn họ.

“Ê, tên kia, anh tới đây cho tôi, thế mà lại dám cướp truyền thừa với ông đây, mau đưa thần binh truyền thừa cho ông đây ngay”, rất nhanh cậu ấy đã thấy được Viên Vô Nhai trong đám người, ngay sau đó hai mắt tỏa sáng, hưng phấn hô lên.

“Tôi nói này, cậu có thể mặc quần áo vào trước đã được không?”, nghe cậu ấy nói vậy, trên mặt Trần Thanh lập tức lộ ra vẻ kỳ quái, không ngờ rằng tên Viên Vô Nhai này lại trâu bò như thế, vừa rồi anh còn không phát hiện trên người anh ta có thần binh.

“Đại ca, em...quần áo của em đâu?”, Giang Tử Phong nghe thấy Trần Thanh nói vậy, lúc này mới phát hiện trên người mình không có một mảnh vải che thân, điều này khiến cậu ấy lập tức mặt đỏ lên, sau đó vội vàng ngồi xổm xuống, kéo một người đàn ông bị thương trên mặt đất qua rồi cởi quần áo của anh ta ra.

Người đàn ông bị Giang Tử Phong cởi quần áo vô cùng uất ức, vốn dĩ đã bị thương, kết quả lại bị cởi quần áo, vẫn may còn để lại một chút để che chắn, nếu không chắc anh ta phái uất ức đến chết mất.

“Tên nhóc thối, lợi hại đấy, đi thôi, có thù báo thù, có oán báo oán, có chuyện gì tôi sẽ chống hết cho cậu”, nhìn thấy Giang Tử Phong thay xong quần áo, Trần Thanh cực kì bá đạo mở miệng nói.

“Vâng, đại ca”, nghe anh nói thế, Giang Tử Phong lộ ra vẻ mặt hưng phấn, lúc này liền chuyển ánh mắt về phía Viên Vô Nhai.

“Ê, tên kia, anh chủ động giao đồ ra, hay là để tôi cướp lại từ tay anh?”, Giang Tử Phong kiêu ngạo bước từng bước về phía Viên Vô Nhai.

“Cậu bạn này, có phải có hiểu nhầm gì không? Sao Vô Nhai có thể lấy đồ của cậu được chứ?”, Đới Lạc què một chân, nhưng vẫn muốn đứng ra vì học trò của mình.

“Lão già, ý của ông là tôi đang vu oan cho anh ta sao?”, Giang Tử Phong trào phúng cười một tiếng, ngay sau đó sắc mặt đột nhiên âm trầm hẳn xuống, vung tay lên, một sức mạnh vô hình khoá chặt lấy cổ của Đới Lạc, nhấc cả người ông ta lên.

Sắc mặt Đới Lạc lập tức đỏ bừng, ông ta muốn giãy giụa, nhưng ông ta phát hiện cho dù mình làm như thế nào cũng không thể tránh thoát được sức mạnh trói buộc này, sức mạnh đó quá kinh khủng, mạnh đến mức ông ta không có cách nào chuyển động được.

Sắc mặt của hai người Tulle và Dylan lập tức biến đổi, Đới Lạc cũng không phải kẻ yếu, cho dù bây giờ đang bị thương, tuyệt đối cũng không thể để bọn họ tuỳ ý nắn bóp được, thế nhưng mà người trẻ tuổi này cách xa như vậy, lại có thể khống chế được Đới Lạc chỉ trong một chiêu, thực lực đó khiến trong lòng bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.

Bọn bọn biết, chỉ sợ thực lực của đối phương đã vượt xa mình, đạt đến một tầng mới.

“Ông là cái thá gì? Thế mà cũng dám chất vấn tôi”, Giang Tử Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó lắc tay, Đới Lạc đáng thương bị quăng ra ngoài, sau đó cậu ấy liền nhìn về phía Viên Vô Nhai.

“Tôi…tôi trả lại cho cậu, cầu xin cậu đừng giết tôi, tôi biết sai rồi”, Viên Vô Nhai trải qua hai lần đả kích, lúc này tinh thần đã sụp đổ, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi chảy tùm lum.

Đồng thời, anh ta cũng lấy ra một con dao găm cực ngắn, cung kính nâng ở trong tay.

Giang Tử Phong nhìn thấy nó, hai mắt lập tức tỏa sáng, sau đó vung tay lên, con dao găm đó liền bay vào trong tay cậu ấy.

Nhìn thấy dáng vẻ đó của Viên Vô Nhai, Trần Thanh lắc đầu, anh biết lòng háo thắng của anh ta đã hoàn toàn sụp đổ, từ nay về sau, chỉ sợ thành tựu của Viên Vô Nhai sẽ dừng bước ở đây, anh ta đã bị dọa sợ vỡ mật rồi.

“Đại ca, phải làm sao với những người này bây giờ?”, Giang Tử Phong thể hiện oai phong xong liền quay đầu nhìn về phía Trần Thanh, hỏi.

“Không phải vừa rồi cậu rất oai phong sao, dù sao giữ lại những người này cũng vô dụng, giết đi”, Trần Thanh nở nụ cười, nói.

“Cái gì?”, nghe anh nói vậy, Giang Tử Phong lập tức sửng sốt, có vẻ đắn đo.

Những người khác nghe thấy lời của Trần Thanh, trong lòng bỗng nhiên chấn động, ánh mắt lộ ra cầu xin.

“Được rồi, đùa cậu thôi, đại ca cậu cũng không phải người thích giết chóc, có biết ra ngoài kiểu gì không?”, Trần Thanh lắc đầu, vỗ một cái lên đầu Giang Tử Phong, tức giận nói.

“Vậy là tốt rồi, đi thôi, đại ca, em dẫn anh đến một chỗ hay”, Giang Tử Phong sờ đầu mình, cười một tiếng ngây ngô, sau đó liền đi phía trước dẫn đường, hướng về phía đằng sau đại điện.

“Mấy người không được đi theo, phía trước không phải là nơi mà mấy người có thể tới, sẽ chết đấy”, cuối cùng Giang Tử Phong vẫn là thiếu niên tốt bụng kia, khi đi đến góc rẽ, cậu ấy đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía mấy người Viên Vô Nhai, nói.

Sau khi nói xong, không chờ bọn họ phản ứng đã quay đầu rời đi.

“Đại ca, thực lực bây giờ của em cực kì mạnh, anh đoán xem bây giờ em đang là cảnh giới gì!”, trên đường đi, Giang Tử Phong đột nhiên hưng phấn nói với Trần Thanh.

“Thực lực của cậu hẳn là đã vượt qua võ đạo tông sư, nhưng vẫn chưa đột phá tầng xiềng xích kia, tôi nói đúng không!”, Trần Thanh nhìn lướt qua cậu ấy, sau đó cười nói.

“Trời ạ, đại ca, làm sao anh biết? Vậy có phải em lợi hại hơn anh không?”, nghe anh nói vậy, Giang Tử Phong hú lên quái dị, sau đó kích động nói.

“Lát nữa cậu có thể thử một lần”, nghe thấy thế, Trần Thanh kỳ quái nói.

Chương 718: Trong phút chốc

“Đại ca, chờ lát nữa sẽ có cơ hội để thử, vừa rồi chỉ là một màn nhỏ thôi, sau này sẽ có cảnh tượng hoành tráng hơn, cực kì kịch liệt”, Giang Tử Phong nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Trần Thanh thì rùng mình một cái, sự sợ hãi bị chi phối khiến cậu ấy không còn quyết tâm muốn so sánh với đại ca nữa.

“Ồ? Có ý gì? Nói nghe một chút đi”, nghe Giang Tử Phong nói vậy, Trần Thanh cảm thấy hiếu kỳ, tên nhóc này đã lấy được truyền thừa, chắc chắn cũng sẽ biết một vài thứ.

“Đại ca, thật ra thần miếu mà chúng ta đang ở bây giờ cũng không phải là chỗ cuối cùng của bí cảnh này, tổng cộng có chín thần miếu giống như bây giờ, anh còn nhớ rõ có chín cái xích sắt lúc chúng ta mới đi vào không?”

“Thật ra cũng không phải là chín cái xích sắt đó nối liền với hư không, mà là với chín thần miếu, chỗ nối với tế đàn chính là chín thần miếu, bây giờ thần miếu mà chúng ta đang đứng đã hoàn thành truyền thừa rồi, như vậy chắc chắn người thừa kế của tám thần miếu khác cũng đã xuất hiện”.

“Thật ra cuối cùng phải tranh đoạt người nắm giữ bí cảnh, mà chín người thừa kế bọn em đã vốn có ưu thế hơn những người khác rồi, dù sao có được truyền thừa, sẽ nắm giữ được tất cả tin tức liên quan tới bí cảnh này, càng có thêm trợ giúp với việc tranh đoạt”.

“Mà quan trọng nhất là thực lực của người thừa kế đã vượt hơn hẳn kẻ mạnh nhất bây giờ, mặc dù chưa đột phá, nhưng vẫn có thể chèn ép được”.

Giang Tử Phong nói tất cả tin tức mà mình biết cho Trần Thanh, sau đó lại nhìn anh.

“Ý của cậu là cho dù không phải người thừa kế, cũng có cơ hội để trở thành người khống chế bí cảnh này sao?”, Trần Thanh khẽ gật đầu, ngay sau đó nói ra điểm chính.

“Đại ca, anh hiểu như vậy cũng đúng, chỉ là hy vọng đó tương đối xa vời, dù sao thực lực chênh lệch nhiều lắm”, Giang Tử Phong có chút bất đắc dĩ nhìn anh, nói.

“Tên nhóc thối, cậu thật sự cho rằng những người thừa kế như các cậu sẽ có thể khống chế tất cả sao? Tôi cho cậu biết, có lẽ vẫn còn kẻ mạnh thật sự, chỉ là khinh thường tranh đoạt truyền thừa này mà thôi”.

Trần Thanh cười mắng một câu, ngay sau đó nói một câu đầy ẩn ý.

Mặc dù người thừa kế có thể dễ dàng làm được mọi chuyện, khiến thực lực của người ta tăng lên một cách dữ dội, nhưng cũng có chỗ xấu của nó.

Thực lực như vậy sẽ khiến sức chiến không xứng với thực lực, đừng nói là đánh với cao thủ cùng cấp bậc, cho dù là người có thực lực yếu hơn một cấp, nếu như không có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, chỉ sợ sẽ không đánh lại người ta.

Đây là nguyên nhân thứ yếu thôi, chứ nguyên nhân chính là nếu như tiếp nhận truyền thừa, như vậy nếu muốn mạnh lên tiếp, chỉ sợ cũng có chút khó khăn.

Nhưng mà anh cũng không cần thiết nói những chuyện này cho Giang Tử Phong, dù sao lấy tiến độ tu luyện của cậu ấy, cho dù mình dùng các loại tài nguyên để thúc giục, muốn đạt tới trình độ bây giờ, chỉ sợ cũng không thể làm được trong phút chốc, cơ hội như vậy đúng là một chuyện rất không tệ với mấy người Giang Tử Phong.

Mấy người Trần Thanh đi ở phía trước, mấy người Tulle đi ở phía sau, đương nhiên bọn anh cũng phát hiện ra đối phương, chỉ là cũng không ngăn cản, cho dù bạn nói chuyện này với mấy người đó, cũng chưa chắc bọn họ sẽ thấy biết ơn, đến lúc đó còn tưởng rằng bọn anh muốn ngăn cơ duyên của mình.

Rất nhanh bọn anh đã rời khỏi thần miếu này, mà bởi vì Giang Tử Phong biết đường đi, cho nên hai người liền lao thẳng về chỗ sâu nhất của bí cảnh luôn.

Mà mấy người Tulle cũng theo sát phía sau, ngay cả Đới Lạc cũng được Viên Vô Nhai nâng đỡ đi theo, mặc dù tốc độ không nhanh bằng bọn họ, nhưng hai người cũng không muốn tụt lại phía sau, dù sao phía trước đã có người đi qua rồi, con đường đó sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Càng quan trọng hơn là, bọn họ không muốn từ bỏ như vậy, đã vất vả một thời gian dài, chẳng những không lấy được chỗ tốt gì, ngược lại còn bị thương, sao bọn họ có thể cam tâm được?

Nhưng mà bọn họ cũng không hề có suy nghĩ căm hận gì với Trần Thanh, chỉ cần người ta không đối phó với bọn họ là tốt rồi.

“Đại ca, phía trước chính là chỗ đó, chắc hẳn lần này sẽ có rất nhiều kẻ mạnh xuất hiện, đại ca, em thấy hơi khẩn trương”, Giang Tử Phong bồn chồn xoa tay, nói.

“Đừng sợ, tất cả đều đã có tôi, một khi bước lên con đường này, như vậy phải dũng cảm tiến tới, căn bản không được e ngại và lùi bước, hiểu chưa?”, Trần Thanh nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu ấy, đúng là rất khẩn trương, đây chính là thực lực tăng lên quá nhanh, ý thức không theo kịp mà.

“Đại ca, em dám khẳng định, bên trong tám người thừa kế còn lại sẽ có người có thực lực mạnh hơn em, em mới chỉ hấp thu một phần tư truyền thừa, có lẽ những người khác đã hấp thu được nhiều hơn”.

“Cho nên đại ca, lát nữa nhất định phải cẩn thận một chút, năng lực truyền thừa mà bọn em nhận được không giống nhau, năng lực của em có thể làm chức năng trái tim của người có thực lực yếu hơn em bị suy kiệt”.

“Đương nhiên, nếu như thực lực không khác nhau mấy, cho dù em kém hơn một chút, năng lực của em cũng sẽ giảm bớt đi nhiều, không nhất định có thể giết chết người ta, nhưng mà loại năng lực này của em có thể tấn công, cho dù là người có thực lực mạnh hơn em rất nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng”.

Giang Tử Phong không vui nói, hiển nhiên cậu ấy có chút bất mãn với năng lực mà mình lấy được.

“Cậu biết không, năng lực mà cậu lấy được cũng không phải là yếu, mà là mạnh, cậu nghĩ xem, nếu như có một đám người tấn công cậu, cậu cứ đánh cả lũ, tin chắc cho dù là người có thực lực không khác cậu mấy cũng sẽ bị cậu đánh trúng, tất nhiên đến lúc đó cũng sẽ bị ảnh hưởng”.

“Trong chiến đấu, bình thường chỉ sợ một số chi tiết nhỏ như vậy cũng có thể thay đổi thắng thua của cả trận chiến”.

Nghe Giang Tử Phong nói thế, Trần Thanh lại tỏ ra rất vui, mặc dù anh không biết đợi lát nữa trận chiến giành quyền khống chế bí cảnh sẽ ra sao, nhưng có năng lực này của Giang Tử Phong, có lẽ thật sự có thể lấy được tác dụng quan trọng.

“Nhất định phải chờ đến lúc quan trọng nhất mới được dùng năng lực này, dù sao nếu như dùng sớm, người khác sẽ đề phòng, đến lúc đó nhất định có thể nghĩ ra phương pháp chống lại”, Trần Thanh nghe xong thì dặn dò.

“Được rồi, đại ca”, Giang Tử Phong gật đầu.

Lúc hai người Trần Thanh đang nói chuyện, phía trước lại xuất hiện một cái tháp cao vô cùng to lớn, tháp cao có tổng cộng chín tầng, chỉ là lúc này chín tầng tháp đang bị một cái lồng ánh sáng bao phủ lại.

“Đại ca, chính là chín tầng tháp này, đây là tháp Hạo Thiên, trong truyền thừa của em có nói rõ, muốn lấy được thân phận khống chế bí cảnh, chỉ có một khả năng, đó chính là xông lên tầng tháp thứ chín”.

Giang Tử Phong nhìn thấy tháp Hạo Thiên chín tầng cao vút trong mây kia, trong mắt lập tức lộ ra vẻ khát khao.

Lúc hai người Trần Thanh và Giang Tử Phong tới phía trước tháp Hạo Thiên, bọn họ mới phát hiện có ít nhất hơn hai trăm người tụ tập ở đó, những người này có một đặc điểm cực kì rõ ràng, đó chính là mỗi một nhóm người đều có một người dẫn đầu, đều vô cùng trẻ tuổi.

Không cần nói cũng biết, những người trẻ tuổi dẫn đầu này đều là người thừa kế nhận được truyền thừa, chỉ là khí thế đã khiến người xung quanh không dám đến gần, giống như trăng sáng vậy.

Lại chưa nói đến dáng vẻ của những người lấy được truyền thừa đều không tệ, ai nấy đều có giá trị nhan sắc cực cao.

Chương 719: Người khống chế bí cảnh

Đứng gần cửa tháp nhất chính là một cô gái tóc vàng, cực kì trẻ tuổi xinh đẹp, cả người cô ta có một vẻ lạnh lùng khiến người ta phải tôn kính.

Phía sau người phụ nữ tóc vàng này là một đám người da đen, người da đen cầm đầu cũng không lớn tuổi lắm, chỉ có dáng vẻ chừng hai mươi.

Sáu người còn lại có ba người là người Hoa, còn có một người là người Quốc Đảo, hai người còn lại là Huyết tộc và người sói.

Những người dưới tay bọn họ vẫn còn nguyên vẹn, hiển nhiên, ngoại trừ bọn họ tranh đấu lẫn nhau suốt dọc đường, những người còn sót lại rất ít, hơn nữa còn không phải cùng một phe.

Còn lại phải có ít nhất hơn hai mươi người ở xung quanh, không nói đến thực lực, chỉ là số lượng này đã nói lên cho dù là thực lực cá nhân hay là năng lực lãnh đạo của người dẫn đầu đều mạnh hơn mấy người kia.

Cho nên, khi hai người Giang Tử Phong và Trần Thanh xuất hiện, tám người kia chỉ liếc một chút rồi không tiếp tục chú ý nữa.

Dù sao, chỉ có ngần ấy người ở chỗ thần miếu, người cầm đầu này có thể mạnh đến mức nào chứ?

“Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta hãy mở tháp Hạo Thiên ra đi, nhưng mà tôi nói trước một câu, mặc dù tháp Hạo Thiên là tháp kiểm tra, nhưng cũng sẽ chết người, nếu như không đủ thực lực, hoặc là không có can đảm, tốt nhất là đừng tùy tiện nếm thử”.

Ngay lúc hai người Trần Thanh đến đó, cô gái tóc vàng cầm đầu đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói.

Nói xong câu cuối cùng, đôi mắt màu xanh của cô ta liền nhìn về phía Giang Tử Phong, về phần Trần Thanh sau lưng cậu ấy, cô ta còn chẳng muốn nhìn một cái nào.

“Cô nàng này có ý gì vậy?”, Giang Tử Phong tức giận, xem thường ai chứ?

“Được rồi, tức giận cũng vô dụng, ai thu hoạch được chỗ tốt lớn nhất trong trận tranh đấu này mới thực sự là vua, ổn định tâm trạng lại chút đi”, Trần Thanh ngăn cản Giang Tử Phong sắp nổi bão, tên nhóc này mới có chút thực lực mà đã đắc ý rồi.

“Đại ca, là vì anh ngăn cản em đấy, nếu không em đã...”, Giang Tử Phong hậm hực nói.

“Đi, chúng ta cũng qua đó”, Trần Thanh nhìn thấy đội ngũ khác đều đi về phía cổng, lúc này hai người cũng đi đến chỗ toà tháp.

“Ai đi trước?”, người phụ nữ lạnh lùng đảo qua những người tới đây, hơi thở trên người đột nhiên trở nên mạnh mẽ, hiển nhiên cô ta đang dùng thực lực để cảnh cáo người xung quanh không nên trêu chọc cô ta. vào nhóm zalo https://zalo.me/g/zivpdz264 đọc thêm ch mới nhất ạ

Cảm nhận được hơi thở trên người người phụ nữ này, sắc mặt người xung quanh lập tức cứng đờ, hiển nhiên thực lực của cô ta đã đủ để bọn họ sinh lòng cảnh giác.

Trong lòng Trần Thanh run lên, đúng là thực lực của người phụ nữ này rất mạnh, chỉ là cô ta căn bản không thấy rõ tình hình trước mắt, cây cao đón gió lớn, người có thể lấy được truyền thừa đều không phải kẻ ngu, can thiệp vào lúc này căn bản không hề sáng suốt, nếu quả thật xảy ra tranh chấp, chỉ sợ những người khác sẽ bắt tay diệt trừ cô ta trước tiên.

“Tôi tên là Jessica, tất cả mọi người đều lấy được tin tức có ích về cuộc kiểm tra ở tháp Hạo Thiên này, như vậy hãy nói về quy tắc một chút đi, cũng không thể cùng nhau tiến lên chứ?”, Jessica lạnh lùng nói.

“Quy tắc? Ha ha... Người đẹp, cô đang nói đùa sao? Vào lúc này rồi mà cô còn muốn nói quy tắc với chúng tôi? Có phải đầu óc cô có vấn đề hay không? Thực lực là trên hết, nắm đấm của người nào lớn, đương nhiên có thể lấy được thứ mà mình muốn”, người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt đẹp trai, trên người có khí thế đáng sợ kia lạnh lùng nói.

Những người khác nghe thấy người đàn ông Huyết tộc nói thế thì đều cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Jessica, cô ta cũng quá ngây thơ, thật sự cho rằng trong trận tranh đoạt này sẽ có ai để ý đến quy tắc sao?

“Xem ra mấy người đều nghĩ như vậy, nếu đã thế, chờ sau khi đi vào, nếu có chỗ tốt gì, mọi người đều lấy bằng bản lĩnh, nói cách khác, thực lực là trên hết”.

Ban đầu Jessica nghĩ rất hay, nhưng nghe bọn họ nói vậy thì khựng lại, sau đó tức giận nói.

“Tới đi, chúng ta cùng nhau mở cửa tháp ra”, nếu mọi người đã không ưa đề nghị về quy tắc mà Jessica đưa ra, cô ta cũng không tiếp tục bảo thủ thuyết phục nữa.

Lúc này những người thừa kế đi đến cửa tháp Hạo Thiên, ngay sau đó bọn họ đặt hai tay lên sát cửa tháp, năng lượng trong cơ thể điên cuồng tràn vào đó.

Khi bọn họ bắt đầu truyền năng lượng, lồng ánh sáng trong suốt bao phủ tháp Hạo Thiên bắt đầu toả sáng, đồng thời một sức mạnh đáng sợ cũng phát ra từ trong tháp Hạo Thiên, ngoại trừ chín người thừa kế, hễ có ai tới gần tháp Hạo Thiên đều bị bắn ra ngoài, đương nhiên Trần Thanh cũng không ngoại lệ.

Chỉ là anh đã cảm giác được từ lúc năng lượng này toả ra rồi, cho nên anh đã sớm lùi về sau, vừa vặn lùi đến một khoảng cách an toàn.

Trần Thanh dùng đôi mắt xuyên thấu đảo qua, phát hiện năng lượng của lồng ánh sáng quanh tháp cũng không phải là càng ngày càng mạnh, mà là càng ngày càng yếu đi khi mấy người Giang Tử Phong truyền vào, hiển nhiên nặng lượng truyền thừa mà bọn họ lấy được mới có thể thật sự mở được cấm chế của tháp Hạo Thiên này, nói một cách khác, thật ra tháp Hạo Thiên đang lựa chọn người tốt nhất bên trong chín người.

Nhưng mà nếu những người khác cũng có thể vào, như vậy đương nhiên cũng sẽ có cơ hội, chỉ là có lẽ cơ hội đó thấp hơn chín người thừa kế này rất nhiều thôi.

Khi năng lượng mà chín người thừa kế đưa vào càng ngày càng nhiều, lồng ánh sáng bao phủ xung quanh tháp Hạo Thiên cũng chậm rãi biến mất.

Ánh mắt những người ở xung quanh nhìn về chín người thừa kế này đều khác nhau, đương nhiên bọn họ biết cơ hội lấy được quyền khống chế bí cảnh của người bình thường thấp hơn rất nhiều, nhưng nếu như không có người thừa kế, có phải cơ hội của bọn họ sẽ trở nên nhiều hơn không?

Ở đây đều không phải là đồ đần, cho nên ai nấy cũng đều lập tức nghĩ rõ ràng điều này.

Mà bây giờ hẳn là một cơ hội tốt, những người thừa kế vừa mới mở tháp Hạo Thiên ra, chắc hẳn năng lượng trong cơ thể sẽ tiêu hao cực kì lớn.

Đúng thế thật, nhìn thấy sắc mặt đám người Giang Tử Phong tái nhợt, hơi thở trên người cũng trở nên không ổn định, Trần Thanh liền biết chắc chắn ở đây đã có người không nhịn được mà đứng ra.

Quả nhiên, anh vừa mới nghĩ đến đây, đã có mấy chục người lao đến thật nhanh, hơi thở mênh mông phóng về phía đám người Giang Tử Phong.

Hiển nhiên, bọn họ biết mình chỉ có một cơ hội, cho nên nhất định phải dùng hết sức để đối phó.

Nhìn đến đây, Trần Thanh lắc đầu, bí cảnh này đã thân thiện với những người thừa kế như vậy, chắc chắn sẽ không có khả năng xuất hiện tình huống này, cho nên anh mới không hành động gì.

Quả nhiên, sau khi những người này lao ra, đám người thừa kế kia đều nở nụ cười giễu cợt, ngay sau đó, hơi thở ban đầu đã hơi uể oải trên người bọn họ lại tràn đầy trong nháy mắt, đồng thời có thể cảm giác được rõ ràng, hơi thở trên người bọn họ càng khủng bố hơn, thực lực hình như còn mạnh hơn trước đó.

Nhìn đến đây, Trần Thanh âm thầm lắc đầu, chỉ sợ những người này sắp xong rồi, vào lúc này, chắc chắn những người thừa kế sẽ giết gà dọa khỉ để củng cố uy nghiêm của mình.

Chương 720: Chém hầu như không còn ai

Quả nhiên, những người nọ lao về phía này. Nhóm người thừa kế liếc nhìn nhau, sau đó trực tiếp nhảy lên cao, chín người rơi vào trong đám người, thế tiến công nhanh như chớp. Trong vòng mười giây đồng hồ đã chém chết mấy chục người hầu như không còn ai.

Điều khiến Trần Thanh vui mừng chính là Giang Tử Phong cũng ra tay. Tuy rằng cậu ấy chỉ đánh bay hai người, còn những người khác mới thật sự giết họ, nhưng ít nhất nó chứng minh rằng tuy Giang Tử Phong có mềm lòng nhưng không cổ hủ.

Sau khi hoàn toàn chém xong đám người phản loạn, chín người thừa kế lạnh lùng đảo hai mắt qua nhìn những người còn lại.

Những người còn lại không dám đối diện với ánh mắt của bọn họ, đều vội vã tránh né.

“Không thì giết quách đám người này đi? Lỡ chúng ta ở trong liều chết mở được một con đường sống, đám người này lại phản bội vào thời khắc quan trọng chẳng phải sẽ phá hủy mọi thứ sao?”, người đàn ông Huyết tộc ở ngay phía sau liếm môi, ánh mắt lộ ra vẻ khát máu.

Tất cả những kẻ này đều là người tu luyện, nếu hút được máu tươi của bọn họ, thực lực của mình chắc chắn sẽ tăng vọt. Điều này đối với một kẻ không phải là người mạnh nhất trong đám thật sự quá hấp dẫn.

“Hừ, anh cho rằng chúng tôi không thấy anh mới làm gì sao? Xem chúng tôi là đồ ngốc hết hả? Nếu anh còn dám làm loại chuyện như vậy nữa, chúng tôi sẽ cùng nhau ra tay tiêu diệt anh trước đấy, hiểu chưa hả?”, Jessica hừ lạnh, nhìn về phía người đàn ông Huyết tộc với ánh mắt ghê tởm.

Những người khác cũng nhìn tên Huyết tộc kia bằng vẻ mặt không tốt, hiển nhiên là cùng quan điểm với lời nói của Jessica.

“Tốt lắm, thời gian không còn sớm nữa, vào tháp đi”, sau khi cảnh cáo tên Huyết tộc kia xong, biểu cảm của Jessica nghiêm túc hẳn, đi về phía cửa tháp.

Những người khác thấy thế cũng không chịu thua kém, lập tức phóng vào trong tháp.

Sau khi chín người thừa kế đến gần tháp Hạo Thiên, Trần Thanh dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào trước.

Tuy những người khác đều đã trải qua sự kiện phản loạn, nhưng sau khi nhóm người thừa kế đi vào rồi, bọn họ cũng không hề rảnh rỗi, phía sau nối tiếp phía trước dũng cảm đi vào.

Khi Trần Thanh vừa tiến vào bên trong tháp Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời, tháp Hạo Thiên này chẳng hề u tối chút nào, ngược lại vô cùng sáng sủa. Quan trọng nhất là không gian trong đây rất lớn, căn bản không nhỏ như khi nhìn từ bên ngoài vào.

“Có chút thú vị, người sáng tạo ra bí cảnh này thật lợi hại”.

Cảm nhận được sự thần kỳ của tháp Hạo Thiên, Trần Thanh càng nảy sinh hứng thú to lớn hơn đối với người đã dựng nên bí cảnh này.

Xem ra những chuyện lão già kể cho mình nghe cũng không hẳn đều là truyện cổ tích thần thoại, có lẽ bởi vì lúc trước trình độ không đủ nên chưa thể tiếp xúc đến.

Đồng thời, anh cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ đối với thân phận của lão già, rốt cuộc lão già là tồn tại thế nào chứ?

Những thứ ông ấy chỉ lúc trước đều thật sự tồn tại, cả lúc ở Hắc Châu đụng phải Cửu Cung Bát Quái Trận, bên trong có cờ trận hẳn cũng là của lão già để lại.

Lão già này là người rất thần bí, thật hy vọng có thể nhanh chóng gặp lại ông ấy, để ông ấy giải thích rõ ràng với mình.

Trần Thanh thu lại suy nghĩ trong đầu mình, bắt đầu cẩn thận di chuyển bên trong không gian này. Tháp Hạo Thiên tuyệt đối không đơn giản như vậy, chắc chắn sẽ có nguy hiểm, cho nên buộc phải cẩn thận.

Chẳng mấy chốc, Trần Thanh đã tìm được những người cùng tiến vào trong tháp, chẳng qua mọi người đều tự đề phòng, không lập thành nhóm.

Ngay khi bọn họ tiến về phía trước, Trần Thanh đột nhiên biến sắc, bởi vì anh có đôi mắt xuyên thấu cho nên anh đã sớm dùng để dò xét tình huống trong ngọn tháp này.

Mà vừa mới nãy, Trần Thanh nhìn thấy một người đàn ông đang chật vật chạy trốn, người này chính là người của Quốc Đảo nọ, lúc này cả người toàn là máu, một cánh tay đã mất rồi, chẳng qua tốc độ của anh ta không giảm chút nào, điên cuồng chạy trốn.

Ở phía sau người đàn ông Quốc Đảo nọ có một con quái thú hình dạng giống khỉ, đang nhe răng trợn mắt đuổi giết anh ta.

Con quái thú này chỉ có hình dạng giống khỉ mà thôi, phía sau có thêm một đôi cánh, nhìn vô cùng quái dị. Đương nhiên nó có cánh không phải vô dụng, lúc đôi cánh này bắt đầu bay lên, tốc độ của nó phải nhanh hơn gấp hai lần bình thường.

“Két két…”

Con khỉ kia hét chói tai, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp người đàn ông nọ, lúc này người nọ cũng phát hiện ra đám Trần Thanh khiến thần sắc anh ta nhất thời vui vẻ, điên cuồng vọt về hướng bọn họ. Đây rõ ràng là muốn dẫn cái kẻ tai họa kia đến, để cho bọn họ cùng chịu loại áp lực khủng bố bị đuổi giết này.

“Chết tiệt”, thấy một màn này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi. Người đàn ông Quốc Đảo kia cũng là người thừa kế, có thể đánh một người thừa kế thành cái dạng này thì con khỉ biết bay kia chắc chắn khủng bố vô cùng. Bọn họ cũng không muốn bị nó xé nát đâu.

Lúc này, mọi người điên cuồng tản ra bốn phía, chỉ hận không có được hai cái đùi dài hơn.

“Muốn chết”, Trần Thanh đương nhiên không muốn đánh với con quái vật này, nhưng mà cái tên Quốc Đảo chết không được tử tế kia cứ hướng về phía anh mà ép tới, Trần Thanh không muốn cứ trốn mãi như thế nữa. Đây không phải là phong cách của anh. Nếu như anh ta muốn chết thì chính anh sẽ thành toàn cho anh ta.

Người đàn ông Quốc Đảo nhìn thấy cậu thanh niên trước mắt ngừng lại, trên mặt hiện lên vui vẻ, ngay sau đó nhanh chóng bay đến trước mặt Trần Thanh.

“Cút đi…”, Trần Thanh quát lớn, sau đó hung hăng tung một quyền qua.

Người đàn ông Quốc Đảo kia sao có thể nghĩ đến Trần Thanh lại đột nhiên ra tay, muốn tránh né cũng không kịp nữa rồi.

Chẳng qua, trong mắt anh ta chợt lóe vẻ tàn ác, thằng nhóc này dám mơ tưởng có thể ngăn cản mình, thật sự không biết sống chết mà. Bản thân là người thừa kế, nếu cậu ta đã muốn ngăn cản mình vậy thì cứ để cậu ta đến chiến một trận sinh tử với con khỉ chết tiệt kia đi.

Bàn tay còn lại của anh ta đột nhiên vung ra, mạnh mẽ đánh vào nắm tay của Trần Thanh.

“Rắc…”

Người đàn ông Quốc Đảo kia chỉ cảm thấy cánh tay của mình truyền đến một cảm giác đau đớn khi bị xé toạc, theo đó anh ta vội nhìn đến cánh tay vỡ vụn của mình.

Không để anh ta kịp phản ứng lại, hơn nữa lại còn bị một cú của Trần Thanh ngăn cản, con khỉ biết bay phía sau đã nhào đến trực tiếp cào nát đầu anh ta.

Đầu của người đàn ông kia tựa như đậu hũ dưới móng vuốt của con khỉ biết bay nọ, bị bóp thành một đống nát bét.

Thấy cảnh này, cả Trần Thanh và những người chưa kịp thoát khỏi đều mở to mắt nhìn, sức mạnh như vậy nếu thật sự quét đến, ai có thể chịu nổi chứ?

Sau khi người đàn ông Quốc Đảo ngã xuống mặt đất, con khỉ biết bay kia dùng đôi mắt ngập tràn tàn bạo nhìn về hướng bọn Trần Thanh.

“Chạy mau…”, thấy vậy, những người khác quát to một tiếng, sau đó điên cuồng hướng đến nơi xa nhất bỏ chạy, tốc độ kia khó mà diễn tả được.

Nhưng Trần Thanh không cử động, bởi vì anh cảm giác được con khỉ biết bay này không có địch ý với anh.

Trần Thanh nhìn thấy bên trong đôi mắt con khỉ này chứa một cỗ nghi hoặc hòa với ngạc nhiên, không đợi Trần Thanh phản ứng, nó đã vọt thẳng về phía anh.

Trần Thanh không hề động, chỉ lẳng lặng nhìn con khỉ biết bay. Tuy anh cảm thấy nó sẽ không ra tay với mình nhưng chung quy cũng vừa trải qua một màn rất dọa người, người thừa kế của Quốc Đảo chắc chắn thực lực không thấp, nhưng dưới móng vuốt của con khỉ biết bay này lại chẳng có chút cơ hội sống sót nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom