Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1137: Đột phá cảnh giới, chém Thiên Vương năm sao

“Tiêu Chính Văn, nộp mạng đi!”

Cú đánh này của Viên Thắng Thiên mang theo tiếng gió vù vù, phối hợp vô cùng ăn khớp với cơn cuồng phong ban nãy!

Tiêu Chính Văn liên tiếp lùi ra sau, đầu tiên là né tránh trận gió xoáy đó, sau đó lại quay người tránh cú đấm của Viên Thắng Thiên, giơ chân lên, đầu gối thúc thẳng vào ngực của Viên Thắng Thiên!

“Bốp!”

Lúc đầu gối của Tiêu Chính Văn thúc vào ngực của Viên Thắng Thiên, cú đấm của Viên Thắng Thiên cũng đồng thời đập vào đầu gối của Tiêu Chính Văn!

Không trung lập tức bùng nổ một làn sóng khí.

Cơ thể của hai người vừa mới tách ra đã lại lao vào một chỗ cùng nhau chiến đấu.

Hai nắm đấm của Viên Thắng Thiên nhanh như tia điện, đánh thẳng vào chỗ hiểm của Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn vừa né đòn nhanh như cắt vừa trả đòn, hai người đã đấu với nhau không dưới một nghìn chiêu!

Viên Thắng Thiên dù gì cũng ở cảnh giới cao, mạnh hơn Tiêu Chính Văn một bậc!

Nếu so sánh, bất luận là thể năng hay là lực đạo, Tiêu Chính Văn đều không có cách nào sánh bằng Viên Thắng Thiên.

Giao đấu chưa đến mười phút, mồ hôi trên trán Tiêu Chính Văn đã chảy đầm đìa.

Mà Viên Thắng Thiên lại vẫn bình thường như không, không có một chút dấu hiệu mệt mỏi nào.

Cứ tiếp tục đánh tiếp thế này, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ thua!

Khoé miệng Viên Thắng Thiên khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười thâm độc!

Thế nhưng đúng lúc này, cú đấm tay phải của Viên Thắng Thiên vừa đánh trúng vào ngực của Tiêu Chính Văn, chỉ thấy ngực của Tiêu Chính Văn loé lên ánh sáng sắc lạnh, một luồng sáng màu vàng phát ra từ nơi đó.

Trong đầu Viên Thắng Thiên đột nhiên bị một cảm giác nguy hiểm chết chóc bao phủ, vội vàng thu tay lại.

Thế nhưng cụ ta lại kinh ngạc phát hiện ra, cơ thể của mình đã hoàn toàn không còn chịu sự chi phối của bản thân nữa!

Sao có thể như vậy chứ!

Lẽ nào… lẽ nào đây là…

Trận pháp!

Viên Thắng Thiên bị ý nghĩ này doạ sợ chết khiếp, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh!

Lẽ nào Tiêu Chính Văn không chỉ tinh thông võ thuật mà còn tinh thông cả trận pháp nữa sao?

Mẹ kiếp!

Sau khi chửi thầm trong lòng một câu, Viên Thắng Thiên thể hiện hết toàn bộ võ thuật của mình ra!

Một bức tường khí đột nhiên chắn ngay trước người Viên Thắng Thiên.

Một giây sau, một thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đã xuất hiện trong tay Tiêu Chính Văn, ngôi sao lạnh băng sắc nhọn đó cứ thế lao về phía Viên Thắng Thiên.

Chỉ là thanh giáo bị bức tường khí trước mặt Viên Thắng Thiên chặn đứng lại.

“Keng!”

Cùng với tiếng va đập của kim loại sắc nhọn, Viên Thắng Thiên cũng sợ tới mức cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, tận dụng cơ hội này, Viên Thắng Thiên vội vàng lùi ra sau!

Thế nhưng làm gì có chuyện Tiêu Chính Văn để cho cụ ta chạy thoát?

“Vây!”

Cùng lúc chữ “vây” được thốt ra từ trong miệng Tiêu Chính Văn, không khí xung quanh Viên Thắng Thiên đột nhiên gợn sóng!

Lúc Tiêu Chính Văn vung thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ nhắm về phía Viên Thắng Thiên thêm lần nữa, Viên Thắng Thiên vẫy tay trong không trung, thu thanh kiếm dài về!

“Vút!”

Mũi nhọn của thanh kiếm dài Liệt Long lao về phía Viên Thắng Thiên!

Viên Thắng Thiên cũng giơ thanh kiếm trong tay lên, đưa kiếm dài ra chắn phía trước mình để đón lấy thanh giáo của Tiêu Chính Văn!

Không phải Viên Thắng Thiên không muốn trốn tránh, mà lúc này dường như cụ ta đã bị không khí xung quanh giam cầm, căn bản không có cách nào cử động dù chỉ một chút!

Trải qua trận chiến gian khổ vừa rồi, lúc này Tiêu Chính Văn cũng không mấy lạc quan, sức mạnh trong cơ thể giống như bị rút cạn!

Liên tiếp phóng giáo hai lần để đối chọi với Viên Thắng Thiên, lúc này ngay cả sức lực cầm giáo Tiêu Chính Văn cũng không còn nữa!

“Giết!”

Tiêu Chính Văn phẫn nộ gầm lên, dồn hết chút sức lực cuối cùng, phóng thanh giáo ra với tốc độ cực nhanh thêm lần nữa.

Cùng lúc này, Viên Thắng Thiên cũng phát ra một tiếng phẫn nộ kinh thiên động địa, giơ kiếm đón lấy Tiêu Chính Văn.

“Ầm ầm ầm!”

Hai người liên tiếp đối chọi ba chiêu, Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau buốt!

Lúc cúi đầu nhìn thì thấy lòng bàn tay đã bị rách toạc, máu tươi chảy men theo bàn tay lên trên thân cây giáo dài Liệt Long màu đỏ.

Dường như cảm nhận được sự kích thích của mùi máu tanh, thanh giáo dài đó lập tức loé sáng, phát ra những tiếng vang ù ù!

Ngay cả Tiêu Chính Văn dường như cũng bị ảnh hưởng theo, cơ thể vốn dĩ đã sức cùng lực cạn, giống như đang có một nguồn sức mạnh dồi dào bổ sung vào.

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn đột nhiên cảm thấy khí huyết trào dâng cuồn cuộn ở ngay vị trí tim.

Nguy rồi!

Đây là điềm báo của việc đột phá cảnh giới, thế nhưng đối với Tiêu Chính Văn mà nói, đột phá vào lúc này tuyệt đối không phải chuyện tốt!

Chỉ thấy Viên Thắng Thiên cầm kiếm xông về phía mình, thế nhưng Tiêu Chính Văn lại vì khí huyết sục sôi trước khi đột phá cảnh giới nên căn bản không gom nổi chút sức lực nào!

“A!”

Tiêu Chính Văn phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, giơ thanh giáo phi nhanh về phía Viên Hỗn Thiên!

“Vù vù!”

“Phù!”

Vào lúc Tiêu Chính Văn giơ thanh giáo dài Liệt Long ra, trong cơ thể Tiêu Chính Văn đột nhiên bùng nổ một luồng sức mạnh, khí thế cũng theo đó mà dâng cao thêm lần nữa, một bước tăng lên cảnh giới Thiên Vương cấp thiên bốn sao!

“A?”

Nghe thấy tiếng phá không đầy bất thường đó, Viên Thắng Thiên không khỏi sững sờ!

Thế nhưng đúng vào lúc này, một tia sáng đỏ xẹt qua trước mắt cụ ta, thanh giáo dài Liệt Long chớp mắt đã tới ngay sát cạnh!

Tới lúc cụ ta lại nghĩ tới cách dùng tường khí chắn đỡ thì đã không kịp nữa!

“Phụp!”

Cả thanh giáo dài xuyên thẳng qua ngực của Viên Thắng Thiên!

Bóng dáng của Tiêu Chính Văn cũng xuất hiện ngay sau lưng Viên Thắng Thiên.

“Khụ khụ…”

Viên Thắng Thiên ho khan vài tiếng, nhổ ra một ngụm máu từ trong miệng, chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn thấy vết đâm đầy máu trước ngực, cơ thể run lên lẩy bẩy, cụ ta từ từ quay đầu lại, không cam tâm nhìn về phía Tiêu Chính Văn!

Chuyện này sao có thể chứ?

“Cậu…cậu…”

Leng keng!

Một giây sau, thanh kiếm dài trong tay Viên Thắng Thiên rơi xuống đất, cả cơ thể đổ rầm xuống dưới võ đài!

“Cụ tổ!”

“Cụ tổ!”

Nhìn thấy vậy, đám người nhà họ Viên ban nãy vẫn còn đắc ý đều kinh ngạc suýt rớt cả cằm!

Viên Sùng Long lao thẳng lên trên võ đài, đưa tay đỡ Viên Thắng Thiên lại, nói với sắc mặt trắng bệch: “Cụ tổ! Cụ... cụ... không sao chứ?”

“Khụ!”

Viên Thắng Thiên chưa kịp trả lời thì đã phun ra thêm một ngụm máu nữa.

Ánh mắt vô hồn của cụ ta nhìn Viên Sùng Long, chỉ khẽ lắc đầu với ông ta.

Thế nhưng Viên Sùng Long căn bản không hiểu Viên Thắng Thiên rốt cuộc có hàm ý gì!

“Hai cụ tổ của nhà họ Viên lần lượt chết ở Giang Trung ư?”

Người nhà họ Đông Phương đang nhìn tình hình biến chuyển, đồng loạt hít sâu vào một ngụm khí lạnh!

Tên Tiêu Chính Văn này quá ngang ngược!

Thế nhưng…

Cái chết của hai cụ tổ nhà họ Viên cho họ một lời nhắc nhở!

Tiêu Chính Văn này tuyệt đối không phải là người tầm thường!

“Mau… mau đi!”

Sau khi Viên Thắng Thiên thốt ra ba chữ cuối cùng trong cuộc đời thì cũng bỏ mạng ngay tại chỗ!

Lúc này cơ thể Tiêu Chính Văn cũng đang lảo đảo!

Ban nãy, khi thanh giáo dài Liệt Long xuyên qua ngực của Viên Thắng Thiên, Tiêu Chính Văn cũng bị Viên Thắng Thiên đấm trúng vào mạn sườn bên trái.

Vết thương cũng không hề nhẹ!

May là lúc đó mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Viên Thắng Thiên vẫn chưa dùng hết toàn lực.

Nếu không chắc chắn kết cục sẽ là hai kẻ bại trận đều trọng thương!

“Chồng à, anh có bị thương không?”

Khương Vy Nhan là người đầu tiên lao lên võ đài, hai tay đỡ lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn, quan tâm hỏi han.

“Chủ thượng! Cậu… cậu sao rồi?”

Độ Thiên Chân Nhân cũng lao lên võ đài đỡ Tiêu Chính Văn dậy.

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng đẩy hai người ra, quay đầu lại nói với Viên Sùng Long: “Hôm nay, Tiêu Chính Văn tôi sẽ không tiêu diệt toàn bộ nhà họ Viên mấy người, nhưng nếu người nhà họ Viên còn dám đặt chân tới Giang Trung thì sẽ giết không tha!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn quay người bước xuống bên dưới võ đài.

Đám người đang hóng hớt đương nhiên cũng tự động nhường cho Tiêu Chính Văn một lối đi.

Lãnh Kế Hồng vô cùng kích động mời Tiêu Chính Văn lên xe riêng của mình.

“Cậu Tiêu, cậu đúng là Võ Thần…”

Ông ra vẫn còn chưa dứt lời đã thấy Tiêu Chính Văn đột nhiên phun ra một ngụm máu, sau đó ngất lịm!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom