• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1136: Giao đấu với Thiên Vương năm sao

Chỉ dựa vào sức lực và sự nắm chắc về lực tự nhiên thì Tiêu Chính Văn và Viên Thắng Thiên không cùng một cấp bậc.

Mỗi lần đỡ được thanh kiếm dài trong tay Viên Thắng Thiên đều khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy con dao quân đội năm cạnh của mình như đâm phải một ngọn núi nhỏ.

Phản lực mạnh khiến cánh tay Tiêu Chính Văn hơi tê rần.

“Ranh con, dám khiêu chiến với nhà họ Viên, cậu còn non lắm. Nếu Tiêu Long vẫn còn sống, có lẽ ông ta có tư cách đấu với tôi, đáng tiếc nhà họ Tiêu các cậu không còn hy vọng lật ngược tình thế nữa rồi”.

Thấy bàn tay cầm con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn liên tục run rẩy, Viên Thắng Thiên thầm nghĩ đã nắm chắc thêm vài phần thắng.

Trên mặt cụ ta không khỏi nở nụ cười đắc ý.

Năm đó nhà họ Viên cũng xem như có một chân trong việc chủ mưu tiêu diệt nhà họ Tiêu.

Hơn nữa ngoài Võ Thí Thiên ra, nhà họ Viên gần như đều góp mặt vào tất cả hành động nhắm vào nhà họ Tiêu.

Mối ân oán này cũng là nguyên nhân khiến cả nhà họ Viên cứ mãi sống trong lo lắng bất an.

Bây giờ ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chết trong tay cụ ta, lòng Viên Thắng Thiên như nhẹ nhõm hẳn đi, cụ ta cười càng hả hê.

“Ồ? Ông mà cũng xứng đấu với ông nội tôi sao? Nếu không phải năm đó các ông dùng thủ đoạn bỉ ổi thì sao có thể hại được ông nội tôi”.

Nhắc đến mối thù biển máu của nhà họ Tiêu, Tiêu Chính Văn không kiềm chế được cảm xúc, nghiến răng siết chặt con dao quân đội năm cạnh trong tay.

“Hừ, nói nhiều cũng vô ích. Nếu Tiêu Long vẫn còn sống thì để ông ta tận mắt chứng kiến tôi giết cháu ông ta thế nào đi. Ha ha ha…”

Viên Thắng Thiên cười như điên, sau đó vung thanh kiếm dài trong tay lên, vô số vòng sáng màu bạc như thiên hà chảy ngược chém vào người Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn đè chặt mình ngay tại chỗ.

Còn con dao quân đội năm cạnh trong tay anh lại như nặng cả nghìn cân.

Thấy vô số ánh bạc đã lao đến trước mặt Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan trợn mắt, che miệng thốt lên: “Chồng ơi, cẩn thận!”

“Chủ thượng, mau tránh đi!”

Độ Thiên Chân Nhân cũng nóng ruột đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.

Lúc này người nhà họ Lãnh cũng toát mồ hôi thay Tiêu Chính Văn.

Bàn tay để trên tay vịn của Lãnh Kế Hồng đã ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi lạnh trên trán cũng nhỏ giọt tí tách.

“Anh Tiêu!”

Mặt mày Lãnh Hàn Băng trắng bệch đứng phắt dậy, đôi mắt căng thẳng nhìn Tiêu Chính Văn trên võ đài.

Lúc này trong mắt Viên Thắng Thiên chỉ còn lại sự phấn khích như thể cụ ta đã nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Chính Văn chết thảm dưới kiếm của mình.

Mặc dù giết chết một cao thủ cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương bốn sao là chuyện bình thường với cụ ta.

Nhưng giết Tiêu Chính Văn lại có ý nghĩa khác hoàn toàn với những người khác.

“Chết đi!”

Viên Thắng Thiên hét lên một tiếng, tay lại dùng thêm sức chỉ mong sao nhát kiếm này có thể chém Tiêu Chính Văn làm đôi.

Gió toát ra từ nhát kiếm mạnh mẽ khiến mái tóc của Tiêu Chính Văn tung bay.

Quanh người Tiêu Chính Văn như bị hơi thở chết chóc bao quanh, thậm chí ngay cả Thiên Tử đang xem phát sóng trên tivi cũng không khỏi nhắm mắt lại.

Đây là kết cục phải chết!

Ngay khi Tiêu Chính Văn sắp rơi vào tuyệt vọng thì anh bỗng nhớ đến những lời ông lão lạ mặt từng nói trong sân nhỏ ở Côn Luân vào ngày hôm đó.

Đương nhiên không chỉ có đất, nước, lửa, gió mà hư không mới là thứ không có giới hạn.

Hư không?

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cõi lòng Tiêu Chính Văn bỗng chốc trở nên trống rỗng.

Mọi suy nghĩ vẩn vơ trong lòng lập tức tan biến.

Cảm giác sự chuyển động của không khí xung quanh như cơ thể mình hòa làm một với không khí xung quanh.

Đây là cảm giác vô cùng kỳ diệu, như thể từng sợi tóc của anh đều giãn ra, bản thân anh chính là một phần trong không khí này.

Ngay khoảnh khắc đòn tấn công của Viên Thắng Thiên sắp đánh trúng đầu vai Tiêu Chính Văn, cơ thể anh lập tức lùi ra xa mấy mét.

Soạt!

Kiếm khí xoẹt qua, cả hiện trường không khỏi vang lên một trận thảng thốt.

“Hay lắm!”

Thiên Tử đang xem phát sóng tình hình thực tế trước tivi cũng không khỏi hô vang một tiếng.

Viên Thắng Thiên không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể tránh được nhát kiếm này.

Cụ ta sửng sốt một lát, sau đó lập tức lấy lại vẻ mặt kiêu ngạo lúc nãy, cười nói: “Không nhìn ra cậu còn giỏi như thế. Hừ, tiếc là cậu không chạy thoát được đâu”.

Vừa nói cụ ta vừa kiễng chân, nhanh như chớp lao về phía Tiêu Chính Văn.

Đồng thời thanh kiếm dài trong tay cụ ta bao phủ lấy Tiêu Chính Văn như một tấm lưới lớn dày.

Thật ra vừa nãy Tiêu Chính Văn cũng chỉ né được đòn tấn công, nhưng kiếm khí mạnh mẽ đó đã xé toạc quần áo của anh thành một đường, đâm vào người anh.

Nếu không phải anh đang ở trong tuyệt cảnh có lĩnh ngộ thì chắc đã chết dưới kiếm của Viên Thắng Thiên rồi.

Ngay cả bản thân anh cũng không biết rốt cuộc vừa nãy mình né được thanh kiếm đó như thế nào.

Dường như anh chỉ xoay chuyển suy nghĩ, sau đó cả người bỗng dịch ra xa mấy mét ngay tức khắc.

Có lẽ đây chính là sức mạnh Thiên Vương thật sự.

Khi Viên Thắng Thiên lại giơ kiếm, Tiêu Chính Văn hơi ngẩng đầu lên, tay nắm chặt con dao quân đội năm cạnh, tức giận quát: “Giết!”

Con dao quân đội năm cạnh đó lập tức bay ra khỏi tay anh đâm thẳng về phía trán Viên Thắng Thiên.

“Keng! Keng! Keng!”

Liên tiếp bị thanh kiếm dài của Viên Thắng Thiên chặn lại, nhưng con dao quân đội năm cạnh vẫn đâm thẳng về giữa trán Viên Thắng Thiên với góc độ hiểm hóc.

Sự hiểu biết về sức mạnh Thiên Vương của Tiêu Chính Văn sâu sắc hơn thì khả năng khống chế mọi vật của anh cũng tăng lên.

Con dao quân đội năm cạnh như mọc thêm một đôi mắt, thỉnh thoảng làm xáo trộn những đòn tấn công của Viên Thắng Thiên.

Rõ ràng Tiêu Chính Văn đang ở gần ngay trước mặt, nhưng Viên Thắng Thiên lại không thể tiến về trước nửa bước, dù sử dụng toàn bộ kỹ năng của mình, cụ ta cũng chỉ có thể phát ra sức mạnh với không khí.

Cảm giác như đánh vào cục bông này suýt nữa khiến Viên Thắng Thiên tức nổ phổi.

“Tiêu Chính Văn, cậu lại dám đánh một trận liều chết với tôi sao?”

Viên Thắng Thiên vừa vung thanh kiếm dài trong tay đỡ lấy con dao quân đội năm cạnh không biết từ đâu đâm đến, vừa hét lên với Tiêu Chính Văn.

Nhưng Tiêu Chính Văn làm ngơ với cơn giận của cụ ta, anh vẫn khống chế con dao quân đội năm cạnh, liên tục tấn công Viên Thắng Thiên.

Nhìn bề ngoài thì có vẻ Tiêu Chính Văn vẫn đang gặp bất lợi, mặc dù tạm thời Viên Thắng Thiên không thể tấn công được, nhưng cán cân phần thắng đã nghiêng về phía Tiêu Chính Văn.

Lúc này cuối cùng Độ Thiên Chân Nhân cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần Tiêu Chính Văn tiếp tục nắm quyền chủ động trên võ đài thì Viên Thắng Thiên đừng hòng làm Tiêu Chính Văn bị thương.

Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa cường giả cảnh giới Thiên Vương và cảnh giới chủ soái.

Dù mình là bên yếu thế thì cũng có thể đánh ngang tay với đối thủ có cảnh giới cao hơn bằng cách nào đó.

Nhưng cũng chỉ có thể đánh ngang tay mà thôi, thật ra Tiêu Chính Văn cũng biết rất rõ, chỉ dựa vào việc gây nhiễu các đòn tấn công thế này hoàn toàn không thể làm Viên Thắng Thiên bị thương.

“A!”

Viên Thắng Thiên tức đến mức răng sắp bị nghiến vỡ nát, cụ ta dứt khoát vứt thanh kiếm dài trong tay đi, dùng suy nghĩ khống chế để đánh với con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn, còn cụ ta thì nghiêng người lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.

Vứt kiếm?

Trái tim Độ Thiên Chân Nhân như nhảy khỏi ngực lần nữa.

Chỉ thấy Viên Thắng Thiên vung một cánh tay lên, hiện trường lập tức nổi lên một cơn cuồng phong.

Mà trung tâm của cơn cuồng phong này đang cuốn về phía Tiêu Chính Văn.

Đồng thời Viên Thắng Thiên vung tay lên đánh lên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom