• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1130: Tôi phải giết chết Tiêu Chính Văn

Tiêu Chính Văn nhướng mày, nhìn các ống kính ngắn dài xung quanh, cười khẩy và cúi đầu liếc xéo hội trưởng Lý, nói: “Ông nghĩ tôi sẽ lo sợ những thứ này sao?”

Vèo vèo!

Một câu nói đã khiến hội trưởng Lý cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, ớn lạnh thấu xương!

“Mày... mày muốn làm gì? Tiêu Chính Văn, tao nói cho mày biết, mày đã không còn là nhân vật cao quý được người ta tôn sùng nữa rồi! Bây giờ mày chỉ là một người bình thường mà thôi! Nếu như mày dám làm gì với tao, cụ tổ nhà họ Viên nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!”

Hội trưởng Lý hét toáng lên!

“Ồ? Xem ra người đứng sau ông chính là nhà họ Viên?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, trong con ngươi lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Hội trưởng Lý cũng sững sờ, cảm thấy mình đã lỡ lời, lập tức phản bác: “Nhà họ Viên gì chứ, tao không biết mày đang nói gì!”

Ha ha!

Tiêu Chính Văn cười chế nhạo, nói: “Hội trưởng Lý, ông năm lần bảy lượt tìm tới kiếm chuyện với chúng tôi, tôi chưa giết chết ông là cảm thấy tội của ông vẫn chưa đến mức phải chết! Nhưng những gì ông làm ngày hôm nay khiến tôi thấy vô cùng tức giận!”

“Vì thế, xin lỗi nhé, tôi cảm thấy ông không cần thiết phải sống trên thế gian này nữa!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn nhấc chân lên định giẫm mạnh xuống.

Hội trưởng Lý bị dọa sợ đến mức hét toáng lên: “A, đừng mà... Tôi sai rồi, tôi sai rồi, là nhà họ Viên, là nhà bọn họ bảo tôi làm như vậy... Tất cả đều là do nhà họ Viên sắp xếp, cầu xin cậu Tiêu đừng giết tôi, tha mạng cho tôi...”

Cùng lúc đó, mùi nước tiểu nồng nặc tỏa ra xung quanh!

Đám người xung quanh ai nấy đều nhíu chặt mày, bịt mũi, nhìn hội trưởng Lý đang ngã dưới đất với ánh mắt ghét bỏ.

Hội trưởng Lý lại bị dọa đái trong quần!

Tiêu Chính Văn vẫn chưa giẫm chân xuống, mà chắp tay ra sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hội trưởng Lý đang run rẩy, cười nói: “Hội trưởng Lý, chúc mừng ông đã giữ được một mạng”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn quay người, nhìn những người xung quanh và phóng viên.

Còn hội trưởng Lý ngã trên mặt đất, thở hổn hển, cả người cũng mệt rã rời.

Không chết, vậy mà ông ta lại không chết...

Tốt quá rồi!

Lúc này, Tiêu Chính Văn đối mặt với ống kính, ánh mắt lạnh như băng, nói: “Viên Hỗn Thiên! Tôi biết ông đang xem truyền hình trực tiếp, hôm nay tôi chính thức thông báo với ông, tôi chấp nhận lời khiêu chiến của ông! Cũng khuyên ông một câu, chuẩn bị quan tài sẵn đi!”

Rầm!

Toàn bộ hội trường đều lập tức xôn xao!

Trên mạng cũng ngay lập tức nổi lên một trận sóng gió!

Bởi vì cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng đã nhận lời khiêu chiến!

Trong chớp mắt, video nhận lời khiêu chiến của Tiêu Chính Văn trở nên hot trên mạng!

Nhất là câu nói cuối cùng của anh, bảo Viên Hỗn Thiên chuẩn bị quan tài thật sự vô cùng bá đạo!

Khắp các trang mạng đều bàn tán sôi nổi!

“Cực hot! Tiêu Chính Văn ứng chiến với cụ tổ nhà họ Viên!”

“Trời ơi! Tiêu Chính Văn lại dám nhận lời thách thức của cụ tổ nhà họ Viên! Ông ta là Thiên Vương thiên cấp bốn sao đấy! Tiêu Chính Văn có năng lực gì chứ?”



Cùng lúc này!

Viên Hỗn Thiên đang xem truyền hình trực tiếp trong khách sạn.

Khi nhìn thấy hội trưởng Lý tham sống sợ chết, nói ra cụ ta đứng đằng sau sai khiến, khiến cụ ta phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi, làm rơi vỡ cốc trà!

Sau đó, câu nói ứng chiến của Tiêu Chính Văn và bảo cụ ta chuẩn bị sẵn quan tài càng khiến cụ ta nổi cơn thịnh nộ.

“Rầm!”

Trong chớp mắt, trên người Viên Hỗn Thiên bộc phát ra luồng sát khí đáng sợ, tràn ngập cả căn phòng!

Viên Sùng Long và đám người nhà họ Viên khác đứng bên cạnh Viên Hỗn Thiên đều cảm nhận được sát khí lạnh lẽo.

Sắc mặt Viên Hỗn Thiên cực kỳ u ám, hai mắt đanh lại, tỏa ra sát khí, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng Tiêu Chính Văn ứng chiến trên tivi!

“Thằng ranh ngạo mạn! Tự tìm đường chết!”

Viên Hỗn Thiên giận dữ quát tháo, khí thế trên người khủng bố đáng sợ, đập màn hình tivi vỡ nát!

Đám người Viên Sùng Long nhìn thấy cảnh này cũng chỉ dám hít sâu, vội vàng cúi người nói: “Chúc mừng cụ tổ, sức mạnh lại tăng thêm một tầng cao mới!”

“Cụ tổ, đừng tức giận, lúc này thằng nhóc ngang ngược Tiêu Chính Văn ứng chiến cũng là tự tìm đường chết!”

Viên Sùng Long vội vàng nói.

“Hừ!”

Viên Hỗn Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, đứng phắt dậy, bước tới bên cửa sổ, nhìn ra xa toàn bộ cảnh vật Giang Trung, lạnh lùng nói: “Trong mắt tôi, chưa từng coi trọng thằng nhãi Tiêu Chính Văn! Thứ tôi quan tâm là cả Giang Trung! Một vua Bắc Lương nhỏ nhoi, tôi chỉ cần dùng một tay là có thể bóp chết!”

“Vâng vâng vâng! Cụ tổ nói đúng!”

Viên Sùng Long nhanh chóng phụ họa: “Vậy cụ tổ, tiếp theo chúng ta nên làm gì ạ? Chiêu này, rõ ràng đã thất bại rồi…”

Viên Hỗn Thiên cau mày, sau khi trầm mặc chốc lát, cụ ta hỏi: “Nhà họ Hàn nói thế nào?”

Viên Sùng Long vội vàng đáp lời: "Báo cáo cụ tổ, theo như thông tin tình báo, gia chủ nhà họ Hàn là Hàn Chấn Húc đã liên lạc với Tưởng Duy Thắng – thủ lĩnh của Tinh Kiếm Tông! Nếu tôi không đoán sai thì có lẽ hôm nay Tưởng Duy Thắng sẽ đến Giang Trung để báo thù cho đồ đệ yêu quý của ông ta là Quách Diễn”.

Nghe vậy, Viên Hỗn Thiên quay đầu lại nói: "Ồ? Tưởng Duy Thắng, thủ lĩnh của Tinh Kiếm Tông lại đích thân ra tay sao? Điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của tôi”.

"Mấy chục năm trước, Tưởng Duy Thắng đã sớm đạt đến cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao! Có ông ta ra tay thì thằng ranh Tiêu Chính Văn sẽ chết chắc!"

Nói đến đây, Viên Hỗn Thiên nhếch mép, nở nụ cười khẩy nham hiểm.

"Đúng vậy! Cụ tổ, nếu Tưởng Duy Thắng đích thân ra tay thì Tiêu Chính Văn sẽ khó thoát khỏi cái chết! Còn cụ tổ cũng hoàn toàn không đánh mà thắng!"

Viên Sùng Long mỉm cười nịnh nọt: "Đến lúc đó uy danh của cụ tổ sẽ vang dội khắp Giang Trung! Doanh nghiệp lớn nhỏ ở Giang Trung đều sẽ quy về dưới trướng nhà họ Viên chúng ta, nhà họ Viên hoàn toàn có thể bước lên vị trí đứng đầu bốn gia tộc lớn”.

"Không! Sùng Long, cậu nghĩ quá đơn giản rồi. Cậu thật sự cho rằng ba gia tộc kia yếu hơn nhà họ Viên chúng ta sao? Bọn họ đều có nền móng thâm sâu và vững chắc cả đấy! Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng coi thường ba gia tộc đó!"

Viên Hỗn Thiên khuyên bảo.

"Vâng, lời cụ tổ dạy bảo, Sùng Long sẽ khắc sâu trong lòng!"

Viên Sùng Long cúi đầu nói.

...

Tập đoàn Hàn Thị của nhà họ Hàn ở Giang Trung!

Lúc này, trong tập đoàn Hàn Thị, từ Hàn Chấn Húc đến những giám đốc trong công ty đều mặc vest, xếp thành nhiều hàng, đứng trước cổng công ty, có vẻ như đang chờ đợi ai đó.

Một lát sau, mấy chiếc xe sang trọng màu đen chậm rãi lái tới, dừng lại trước tòa cao ốc của tập đoàn Hàn Thị!

Hàn Chấn Húc bước nhanh về phía trước, trên mặt nở nụ cười, đích thân mở cửa xe, hết sức cung kính nói với người đàn ông khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi đang ngồi trong xe: "Tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thị - Hàn Chấn Húc dẫn theo toàn bộ nhân viên tập đoàn Hàn Thị, nghênh đón thủ lĩnh Giang!"

Ông ta vừa dứt lời, người đàn ông trong xe bước xuống, lông mày kiếm và đôi mắt sáng, giữa hai hàng lông mày toát ra luồng sát khí ớn lạnh bức người. Ông ta liếc mắt nhìn mọi người rồi bước thẳng vào cửa chính!

Hàn Chấn Húc theo sát phía sau!

Chẳng mấy chốc, bọn họ đến ngồi ở phòng họp.

Tưởng Duy Thắng ngồi thẳng vào chỗ của Hàn Chấn Húc, còn Hàn Chấn Húc lại đứng bên cạnh Tưởng Duy Thắng, cung kính nói: "Thủ lĩnh Tưởng, chính là hắn, hắn đã giết chết đồ đệ yêu quý của ông!"

Hàn Chấn Húc vừa nói vừa lấy ra bức ảnh của Tiêu Chính Văn, đưa cho Tưởng Duy Thắng!

Tưởng Duy Thắng nhận lấy tấm ảnh, trong mắt toát lên nỗi căm hận, tức giận bóp nát thành bụi phấn, rồi hét lớn: "Hừ! tôi phải giết chết hắn, báo thù cho đồ đệ yêu quý! Sếp Hàn, bây giờ người này đang ở đâu?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom