• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 341-350

Chương 341: Ông ta sẽ không tới đâu

Tiêu Chính Văn cau mày, thoạt nhìn đánh giá tám người này có thực lực không hề thấp, có hai người đạt thực lực cấp binh vương!

Tên giỏi nhất còn là binh vương cấp hai sao!

Thú vị đấy!

Bữa tiệc Hồng Môn Yến hôm nay không đơn giản!

Đồng thời, vị trí chủ tọa trên bàn tròn là một người đàn ông trung niên vẻ mặt phúc hậu, nở nụ cười như Phật Di Lặc, đang thản nhiên ăn lẩu dê!

Đỗ Tình Tuyết ngồi bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, khí thế lạnh lùng, trong mắt có vẻ hơi lo lắng!

Tiêu Chính Văn liếc nhìn mấy lần, sơ qua thấy được tám người này, bao gồm cả người đàn ông đang ăn lẩu bên kia, đều không phải người đơn giản!

Trong mắt người thường thì những người này có vẻ khó giải quyết!

Nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn, họ đều là phù du, hay có thể nói, tất cả đều là cặn bã!

Đỗ Tình Tuyết thấy Tiêu Chính Văn xuất hiện trong phòng bao, vẻ mặt vui mừng, vội vàng đứng bật dậy nói: “Anh đến rồi, sao chỉ có mình anh vậy?”

Đỗ Tình Tuyết hơi cạn lời.

Vừa nãy rõ ràng cô ta nhắn tin cho Tiêu Chính Văn, bảo anh đưa thêm vài người tới, thế mà tên này lại đến một mình?

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói: “Một mình tôi lẽ nào không được sao?”

Đỗ Tình Tuyết không còn gì để nói, không ngừng chớp mắt nhìn Tiêu Chính Văn, nhưng anh căn bản không nhìn cô ta, mà đi về phía bàn tròn trước mặt, thản nhiên ngồi xuống.

Đỗ Tình Tuyết cũng bất lực, chỉ có thể ngồi xuống theo.

Sau đó, Tiêu Chính Văn không khách sáo cầm đũa lên, gắp vài miếng thịt dê nhúng vào nước lẩu rồi bỏ vào miệng ăn ngon lành.

Đỗ Tình Tuyết sững sờ!

Không phải đầu óc của tên này có vấn đề chứ?

Cho dù lúc đầu anh ta đánh bại binh vương cấp ba sao bằng một đòn đi chăng nữa thì cũng không nên vênh váo như vậy chứ?

Chẳng lẽ anh ta không biết người đang ngồi trước mặt mình là ai sao?

“Tiêu Chính Văn! Anh điên rồi à?”, Đỗ Tình Tuyết đá nhẹ một cái dưới gầm bàn, nhỏ giọng nói: “Anh không biết ông ta là ai à?”

Tiêu Chính Văn điềm nhiên hỏi: “Ai?”

Đỗ Tình Tuyết nghe xong cũng cạn lời!

Tiêu đời rồi!

Hôm nay mắc sai lầm lớn rồi!

“Ông ta chính là đường chủ của Hắc Long Đường thuộc thế lực thế giới ngầm của Tu Hà, Trương Thế Đức! Một trong bốn ông Hoàng của thế giới ngầm Tu Hà!”

Trương Thế Đức, đường chủ thứ tư của Hắc Long Đường của thế giới ngầm ở Tu Hà!

Trên tay ông ta nhuốm không ít máu tươi và mạng người, hành sự độc ác, nham hiểm tàn nhẫn, không màng hậu quả!

Nghe nói, ông ta còn bị bắt giam mấy năm, gần đây mới được thả ra, nhưng sau khi ra ngoài, thế lực càng ngày càng lớn mạnh!

Hơn nữa, còn nghe nói, ông ta còn ném thẳng vợ mình xuống sông làm mồi cho cá, chỉ bởi vì vợ ông ta nói chuyện với người đàn ông lạ nhiều hơn mấy câu, kết quả người đàn ông kia cũng bị thiến!

Hôm nay Đỗ Tình Tuyết đến đây ăn cơm, hoàn toàn là do một tay tổng giám đốc Lưu Tuấn Phong của tập đoàn Tân Địa sắp xếp!

Nói là muốn hợp tác với tập đoàn Đỗ Thị, nhưng đến bây giờ, Đỗ Tình Tuyết vẫn không thấy Lưu Tuấn Phong đâu cả.

Lập tức, tâm trạng Đỗ Tình Tuyết trở nên hoảng loạn!

Tên Tiêu Chính Văn này nhất định là bị điên rồi, lại dám nghênh ngang ăn cơm với Trương Thế Đức!

Nhưng Tiêu Chính Văn cũng chẳng thèm để ý, nghe thấy lời giới thiệu của Đỗ Tình Tuyết, anh vẫn thản nhiên ngồi ăn lẩu như cũ.

Anh ngồi đối diện với Trương Thế Đức, ăn no bụng rồi cầm lấy khăn giấy lau miệng, sau đó lại uống một ly rượu vang, ánh mắt sâu xa lộ ra vẻ suy tư!

“Cậu bạn, có biết trên thế giới này tôi ghét nhất loại người nào không?”, ánh mắt Trương Thế Đức u ám lạnh tanh, nhếch mép cười hung tợn, mở lời hỏi.

Vậy mà.

Tiêu Chính Văn lại gắp vài miếng thịt dê, nhai trong miệng ngạc nhiên hỏi: “Thịt này không tệ, lần sau tôi sẽ đưa vợ con đến đây thưởng thức”.

Lập tức, sắc mặt Trương Thế Đức trở nên tối sầm lại!



Đây là lần đầu tiên có người không nể mặt ông ta như vậy!

Đỗ Tình Tuyết cũng cuống cuồng cả lên, đôi chân dài thẳng tắp dưới chân bàn nhẹ nhàng đá Tiêu Chính Văn, đồng thời cười nói: “Đức Gia, thật ngại quá, đây là vệ sĩ của tôi, không hiểu chuyện, mong ông đừng để bụng”.

Tiêu Chính Văn cau mày, vừa với tay lấy bình rượu, vừa cười nói: “Tổng giám đốc Đỗ, cô và ông Đức Gia này thân nhau lắm sao?”

Đỗ Tình Tuyết trừng mắt nhìn anh, ý bảo anh đừng nói năng linh tinh.

Trương Thế Đức cười ha ha vài tiếng, đứng dậy bước đến phía sau Đỗ Tình Tuyết, hai tay đặt lên vai cô ta, cố ý áp sát lại gần chiếc cổ trắng ngần của cô ta, hít hà mùi thơm, không chút che đậy cười nói: “Tổng giám đốc Đỗ, không hổ là một đóa hoa của tỉnh, nếu như cô bằng lòng thì tối nay đến phòng của tôi được không?”

Đỗ Tình Tuyết nghe xong, cơ thể run lẩy bẩy, trong lòng cố kiềm chế nỗi sợ hãi, cười đáp: “Đức Gia, tôi đến vì chuyện hợp tác làm ăn với tổng giám đốc Lưu, không biết bao giờ ông ta mới tới?”

“Tổng giám đốc Lưu à, ông ta sẽ không tới đâu”, Trương Thế Đức cười nói: “Tối nay, cô chính là món quà mà tổng giám đốc Lưu tặng tôi”.

Nghe thấy vậy, cơ thể Đỗ Tình Tuyết đột nhiên run bần bật, khuôn mặt lạnh như băng!

Tiêu Chính Văn ngồi bên cạnh, có thể cảm nhận được sự tức giận và phẫn nộ của cô ta.

Đột nhiên, Tiêu Chính Văn đặt đũa xuống, bình tĩnh mở miệng: “Tổng giám đốc Đỗ, có cần tôi giúp cô đánh ông ta một trận không?”



Chương 342: Điều động đàn em

Soạt!

Nhiệt độ phòng bao dường như lập tức trở nên lạnh hơn!

Sắc mặt Trương Thế Đức cũng trở nên u ám.

Vô cùng kiêu ngạo!

Đây là lần đầu tiên kể từ khi ra ngoài xã hội, có người dám nói như vậy ngay trước mặt Trương Thế Đức.

Trước đây đều là Trương Thế Đức dạy bảo người khác, khiến người khác tan cửa nát nhà!

Vậy mà hôm nay lại có một thằng ranh con coi thường ông ta như thế, còn lớn tiếng nói muốn đánh ông ta!

Mặt Đỗ Tình Tuyết cũng tối sầm lại, hít sâu vào một hơi khí lạnh, đưa mắt nhìn Tiêu Chính Văn rồi nói: “Anh tự mình giải quyết, đừng để xảy ra án mạng!”

Nói xong, Đỗ Tình Tuyết đứng dậy, đi thẳng đến bên ô cửa sổ, xoay lưng lại với phòng bao.

Cô ta cũng không biết tại sao bản thân lại tin tưởng Tiêu Chính Văn đến thế, có lẽ do khi nãy ở dưới gầm bàn được anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay, điều này khiến cô ta làm thấy rất yên tâm!

Trương Thế Đức nhếch mép cười khẩy, mắt trợn tròn vô cùng nham hiểm liếc xéo Tiêu Chính Văn, hắng giọng nói: “Nhóc con, tôi nghe tổng giám đốc Lưu nói cậu rất lợi hại, hôm nay gặp rồi mới thấy quả nhiên cũng có chút thú vị! Chỉ là tôi không biết cậu ngạo mạn như thế liệu có thể sống sót mà đi ra khỏi căn phòng này được hay không!”

Khuôn mặt Tiêu Chính Văn không chút biểu cảm, cầm đôi đũa bạc và dao nĩa trong tay, trên người dần dần bộc phát ra khí thế bá đạo lạnh lùng!

Anh cau mày, trong đáy mắt loé lên sát khí bén nhọn, khoé miệng khẽ nhếch lên để lộ ra nụ cười giống như đến từ địa ngục, nói: “Tôi cảm thấy tôi có khả năng đấy, nhưng ông và đám đàn em của mình thì chưa chắc có thể bước ra khỏi căn phòng này đâu!”

Nói xong!

Con dao và nĩa bạc trong tay Tiêu Chính Văn liền loé sáng, nhanh như cắt cắm thẳng vào cánh tay của Trương Thế Đức!

Phập!

Máu bắn tung tóe!

Trương Thế Đức vẫn chưa kịp phản ứng lại thì cánh tay đã truyền đến cảm giác đau đớn, trong nháy mắt đã bị máu tươi nhuốm đỏ!

Ông ta ôm lấy tay mình, nhanh chóng lùi lại phía sau, cả gương mặt đã trở nên u ám, phẫn nộ gào lên: “Mẹ nhà mày! Mày dám ra tay với tao? Giết chết hắn cho tao! Băm vằm chân tay của hắn!”

Động tác của Tiêu Chính Văn quá nhanh, đến mức tám tên đàn em của Trương Thế Đức đang đứng bên trong phòng bao cũng không kịp phản ứng, toàn bộ đều ngơ ngác nhìn Trương Thế Đức!

Đây cũng là lần đầu tiên bọn chúng nhìn thấy đại ca của mình nhếch nhác như vậy!

Nhìn sang thanh niên trẻ đang ngồi trên ghế, khí thế mạnh mẽ, tựa như con rồng lớn!

“Mẹ kiếp, còn ngây ra đấy làm gì? Xông lên cho tao! Giết chết hắn!”

Trương Thế Đức gào lên, lửa giận ngút trời!

Đám vệ sĩ này cũng nhanh chóng phản ứng lại, giơ nắm đấm lên xông về phía Tiêu Chính Văn!

Đây rõ ràng là một trò đùa!

Đường chủ của Hắc Long Đường bị thương ngay trước mắt bọn chúng!

Là do bọn chúng thất trách, nếu sau này truy cứu thì chắc chắn bọn chúng sẽ không thoát tội!

Thậm chí còn có thể bị đánh gãy tay gãy chân!

Lúc này Tiêu Chính Văn vẫn điềm nhiên ngồi tại chỗ cũ, không chút hoang mang liếc mắt nhìn cả đám người đang xông về phía mình!

Một gã đàn ông vạm vỡ trong số đó đã lao đến ngay sát, giơ nắm đấm mang theo uy thế khủng khiếp nhắm thẳng vào mặt Tiêu Chính Văn!

Nhưng!

Tiêu Chính Văn giơ tay lên, dễ dàng tóm lấy nắm đấm to lớn kia, sau đó khẽ dùng lực, rắc vài tiếng, thế là chỉ còn lại tiếng kêu như heo bị chọc tiết của tên vệ sĩ.

Cánh tay của tên đó đã bị bẻ gãy, hắn đau đớn nằm lăn lộn dưới đất!

Một giây sau!

Tiêu Chính Văn lại tiếp tục ra tay, mạnh mẽ vô biên, nhanh như sét đánh, tên vệ sĩ thứ hai xông đến, vẫn chưa kịp nhìn rõ trước mắt xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mặt mũi tối sầm lại, rắc một tiếng!

Tên thứ ba!

Gãy bả vai!

Tên thứ tư!

Gãy bả vai!

Tên thứ năm!



Tám tên vệ sĩ cao to lực lưỡng nằm la liệt dưới đất chỉ trong nháy mắt, kêu gào lăn lộn thảm thiết!

Tất cả xảy ra quá đột ngột!

Từ đầu tới cuối không mất đến nửa phút!

Ngay cả hai tên vệ sĩ cấp binh vương cũng bị đánh gãy tay chỉ trong chốc lát, đồng thời bị đá văng ra ngoài, đập vào một dãy ghế, đau đớn không thôi!

Sắc mặt Trương Thế Đức trở nên u ám, khoé mắt híp lại, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào Tiêu Chính Văn, đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ như thế từ trên cơ thể một con người, một loại uy hiếp chết chóc cứ thế nảy sinh!

Ông ta liều mạng gào lên: “Mẹ nó! Mày có biết tao là ai không? Tao là Đường chủ của Hắc Long Đường! Mày dám ra tay với người của tao, mày…”

Ông ta vẫn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã xoay người lại, ánh mắt ghê rợn, thoắt cái đã đứng trước mặt ông ta, tóm chặt lấy cổ rồi nhấc bổng cả người ông ta lên!

“Tôi hoàn toàn không có hứng thú tìm hiểu xem ông là ai! Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, tôi là vệ sĩ thân cận của tổng giám đốc Đỗ, sự an toàn của cô ấy chính là trách nhiệm của tôi! Nếu ông dám có ý đồ xấu với tổng giám đốc Đỗ thì xin lỗi nhé, tôi không ngại giết ông ngay bây giờ luôn đâu!”

Bên trong giọng nói của Tiêu Chính Văn còn mang theo sát khí lạnh tanh, dù là kẻ đã lăn lộn mười mấy năm cuộc đời như Trương Thế Đức, lúc này cũng cảm thấy ớn lạnh đến thấu xương!

Đây chính là hơi thở của chết chóc!

Ông ta run lẩy bẩy, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, căn bản không thể thở nổi!

Bịch một tiếng!

Tiêu Chính Văn thả tay ra, Trương Thế Đức ngã xuống đất, ôm lấy cổ mình, ho dữ dội!

“Cút! Nếu như để tôi nhìn thấy các người thêm lần nữa thì tôi sẽ vặn cổ hết cả lũ!”

Tiêu Chính Văn gầm lên, anh biết đối phó với loại người như này thì buộc phải khiến bọn chúng hoàn toàn kinh sợ, nếu không bọn chúng sẽ không chịu để yên!

“Được! Mày giỏi lắm! Bọn tao đi!”

Trương Thế Đức ôm lấy cánh tay máu me be bét, vô cùng phẫn nộ và oán hận trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, dường như muốn ghi nhớ thật kỹ gương mặt này!

Sau đó, chín người bọn chúng giống như chó nhà có tang, hoảng loạn bỏ chạy ra khỏi phòng bao!

“Tổng giám đốc Đỗ, giải quyết như vậy, cô có hài lòng không?”

Tiêu Chính Văn nhún vai hỏi.

Lúc này Đỗ Tình Tuyết mới quay đầu lại, gương mặt mang theo sự vui mừng và nhẹ nhõm, nhưng vẫn hơi lo lắng cất lời: “Anh làm như thế là đã đắc tội với Trương Thế Đức rồi, bọn họ nhất định sẽ không chịu bỏ qua đâu”.

Tiêu Chính Văn bình thản bật cười, nói: “Không sao, có tôi ở đây”.

Nghe vậy, Đỗ Tình Tuyết sững sờ, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, trong lòng chợt có một cảm giác an toàn và ấm áp không gì diễn tả nổi…

Người đàn ông này sao lại khiến mình mê đắm đến vậy chứ?



Không không không!

Anh ấy đã kết hôn rồi, anh ấy có vợ và con rồi!

Đỗ Tình Tuyết, mày đang nghĩ linh tinh cái gì thế?

Đỗ Tình Tuyết dứt khoát làm ra vẻ cao ngạo liếc nhìn Tiêu Chính Văn, giẫm trên đôi giày cao gót, vóc dáng yêu kiều quyến rũ quay đi, bước ra khỏi phòng bao!

Tiêu Chính Văn cũng nghi hoặc gãi đầu rồi bước nhanh theo sau.

Mà lúc này, đám người Trương Thế Đức đang đứng ở cửa lớn khách sạn Hoàng Triều, khắp người be bét máu, trông rất thê thảm!

Ông ta là đường chủ của Hắc Long Đường – tổ chức có thế lực đứng thứ tư trong thế giới ngầm Tu Hà đấy!

Vậy mà lại bị người ta đánh bị thương ra nông nỗi này!

Ông ta nhìn chằm chằm vào cửa chính khách sạn Hoàng Triều bằng ánh mắt cay độc, phẫn nộ gào mồm lên: “Lập tức triệu tập người tới cho tao! Tối nay tao phải san phẳng chỗ này! Đặc biệt là cái tên Tiêu Chính Văn kia, tao nhất định phải tự mình giết chết hắn!”

“Vâng, thưa Đức Gia!”

Nghe Trương Thế Đức nói vậy, mấy tên đàn em bên cạnh ông ta đưa mắt nhìn nhau, rồi lập tức bấm một dãy số điện thoại!

Chương 343: Hừng hực khí thế

Cùng lúc này, một chiếc xe thương vụ màu trắng đột nhiên dừng lại trước cửa chính khách sạn!

Một người đàn ông trung niên mập mạp bước từ trên xe xuống, miệng ngậm điếu xì gà, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ quyệt. Đây chính là tổng giám đốc Lưu Tuấn Phong của tập đoàn Tân Địa!

Lúc này, ông ta nhìn thấy cả người Trương Thế Đức be bét đầy máu, dáng vẻ thảm hại như thế cũng vô cùng ngạc nhiên!

“Đức Gia, ông… ông bị sao thế này? Sao lại thành ra như vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Lưu Tuấn Phong kinh ngạc nhìn cánh tay nhuốm đầy máu tươi của Đức Gia, tám tên vệ sĩ bên cạnh cũng đều gãy tay, vẻ mặt vô cùng khốn khổ!

Ngay lập tức, trong lòng ông ta chợt dấy lên một cảm giác bất an mạnh mẽ!

Đỗ Tình Tuyết này lại hung hăng như thế?

Ngay cả Đức Gia của Tu Hà cũng dám ra tay?

Sự việc nằm ngoài dự liệu rồi đây!

“Lưu Tuấn Phong! Mẹ kiếp! Ông bày ra cho tôi cái bữa cơm này là có ý gì? Báo hại ông đây bị người ta đâm thủng tay!”

Trương Thế Đức phẫn nộ gào lên với Lưu Tuấn Phong!

“Cái gì? Ông bị người ta đâm sao?”

Lưu Tuấn Phong hít sâu vào một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng, đương nhiên ông ta hiểu rõ câu này của Đức Gia là có ý gì, lập tức gào lên: “Mẹ kiếp, đứa nào mà lại to gan như vậy, dám làm Đức Gia bị thương! Hắn không muốn sống nữa sao? Là cái con ranh Đỗ Tình Tuyết kia sao? Nhưng cô ta chỉ là người phụ nữ yếu ớt…”

“Còn có thể là ai nữa chứ? Chính là tên vệ sĩ bên cạnh Đỗ Tình Tuyết! Là tên Tiêu Chính Văn mà ông muốn tôi xử lý! Mẹ kiếp? Hôm nay ông đây phải băm vằm hắn ra, để cho tất cả mọi người nhìn thấy kết cục của việc động đến Trương Thế Đức tôi là gì!”

Lúc này Trương Thế Đức đã tức đến mức sắp phát điên, giống như một con sư tử mất đi lãnh thổ của mình, ánh mắt đỏ ngầu căm phẫn!

Chẳng mấy chốc, đám đàn em Hắc Long Đường đã bao vây chật kín xung quanh khách sạn Hoàng Triều!

Vẫn còn rất nhiều người đang trên đường đến!

Trước mắt đã có một trăm người tập trung trước cửa!

Đây chính là thế lực của Hắc Long Đường, một tiếng hô vang cả trăm đàn em hưởng ứng!

Lưu Tuấn Phong nhìn thấy cảnh tượng này cũng run rẩy, đồng thời cũng thầm cười lớn trong lòng!

Không ngờ chẳng cần bỏ ra chút công sức nào!

Căn bản không cần đến mình ra tay!

Lần trước tên Tiêu Chính Văn này làm hỏng chuyện tốt của mình ở thôn Tiểu Nam, Lưu Tuấn Phong cho người đi điều tra mới biết tên bảo vệ bên cạnh Đỗ Tình Tuyết cũng chỉ là một thằng vô dụng thích ăn bám, chẳng có gì đáng bận tâm!

Vậy nên, hôm nay ông ta đặc biệt sắp xếp bữa cơm này vì muốn tặng Đỗ Tình Tuyết cho Trương Thế Đức, như vậy có thể trói được Trương Thế Đức vào cùng một giuộc với mình, sau này chuyện làm ăn cũng được thuận lợi hơn!

Đồng thời, cũng có thể tận dụng cơ hội này để dạy cho Tiêu Chính Văn một bài học!

Vốn dĩ Lưu Tuấn Phong chỉ muốn dạy dỗ một chút, không ngờ tên Tiêu Chính Văn này đầu óc ngu si tứ chi phát triển, đần độn đến độ đắc tội cả với Trương Thế Đức!

Chắc chắn chỉ có đường chết!

Lúc Trương Thế Đức đang tập hợp một trăm anh em đứng trước cửa lớn dặn dò thì có hai bóng người chậm rãi bước ra từ cửa khách sạn.

Đỗ Tình Tuyết vừa mới ra khỏi cửa chính đã nhìn thấy một biển người mặc toàn đồ đen đang bao vây chật kín quảng trường nhỏ trước cửa khách sạn.

Tiêu Chính Văn đi theo sau lưng cô ta, thấy cô ta sững sờ liền hỏi: “Sao thế tổng giám đốc Đỗ?”

Nhưng ngay sau đó Tiêu Chính Văn đã phát giác ra mùi sát khí quanh quẩn trong không trung, anh nhướng mày nhìn một trăm người đang đứng trước cửa, toàn bộ đều mang theo côn thép và dao phay!

Trương Thế Đức đứng trước cửa, mặc dù nhìn dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, cánh tay cũng tạm thời được băng bó lại, nhưng trong ánh mắt lại nghi ngút lửa giận!

Không chỉ có ông ta, một trăm tên đàn em đứng bên cạnh ông ta cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn và Đỗ Tình Tuyết, trông như những con dã thú đang đói bụng chuẩn bị ăn tươi nuốt sống hai người bọn họ ngay tức khắc!

Mà Lưu Tuấn Phong đứng phía sau đám người này là kẻ đầu tiên nhìn thấy Đỗ Tình Tuyết và Tiêu Chính Văn bước ra khỏi khách sạn!

Khoé miệng ông ta nhếch lên, lộ ra nụ cười khẩy, vội vàng chạy đến bên cạnh Trương Thế Đức rồi thì thầm vào tai ông ta một câu: “Đức Gia, nhất định phải giết bằng được tên này! Nhưng người phụ nữ bên cạnh ông ta thì vẫn cần phải nương tay. Dù sao cô ta cũng là tiểu thư của tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh, nếu xảy ra chuyện gì thì ông và tôi đều phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Đỗ Thị! Có điều, nếu như trói Đỗ Tình Tuyết lại rồi giam lỏng cô ta, biến cô ta trở thành vật sở hữu của ông và tôi thì…, ha ha…”

Trong mắt Trương Thế Đức ngập tràn vẻ ác độc, ông ta nhìn Lưu Tuấn Phong rồi khịt mũi đầy khinh thường!

Sau đó, ông ta chỉ vào cánh tay bị thương của mình, sa sầm mặt mày gào lên: “Trên cái đất Tu Hà này, từ xưa tới nay chưa từng xảy ra chuyện giống như ngày hôm nay! Đây rõ ràng là đã vả thẳng vào mặt Hắc Long Đường! Không cần tổng giám đốc Lưu nhiều lời, tôi tự biết phải làm thế nào! Nếu hôm nay không chặt đứt chân tay của tên này rồi vứt ra sông cho cá ăn thì sau này chẳng phải người ta đều có thể tuỳ tiện giẫm đạp lên thể diện của Hắc Long Đường hay sao?”

Tiêu Chính Văn đứng một bên, liếc mắt nhìn một lượt với vẻ mặt thờ ơ, đếm kỹ số người, ước chừng khoảng một trăm tên, còn có mười mấy chiếc xe tải.

Mỗi một tên côn đồ đều là dân xã hội hung ác, trên cánh tay và cổ còn có không ít hình xăm.

Hung khí trong tay đám côn đồ này sáng loáng, thật sự đủ để doạ người!

Trên mảnh đất Tu Hà đã rất lâu không xuất hiện khung cảnh chém giết của thế lực ngầm như thế này, vậy nên những người dân xung quanh khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều vội vàng chạy trốn, sợ rước hoạ vào thân!

Đây đều là đám côn đồ dưới trướng Hắc Long Đường, là một lũ liều mạng, hung khí trong tay bọn chúng đều đã nhuốm máu không ít người.

Nghe Trương Thế Đức nói vậy, nụ cười nham hiểm trên mặt Lưu Tuấn Phong càng thêm sâu, chỉ có điều nụ cười này cũng chỉ là thoáng qua!

Ánh mắt Trương Thế Đức lạnh tanh, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Chính Văn đang ung dung đứng trước mặt mình, sự ác độc lướt qua trong đáy mắt, ông ta gào lên: “Các anh em! Mọi người đều biết phải làm thế nào rồi! Hôm nay, có kẻ to gan dám gây hấn với Hắc Long Đường tôi! Dựa theo quy tắc làm việc của Hắc Long Đường chúng ta, trước tiên phải chặt đứt tay chân của hắn, sau đó ném xuống sống làm mồi cho cá ăn! Riêng người phụ nữ kia thì vẫn còn dùng đến, tạm thời bắt cô ta lại, đến lúc đó các anh em cùng nhau hưởng thụ!”



Trên mặt Trương Thế Đức ngập tràn vẻ phẫn nộ và dâm đãng, dường như không hề lo lắng rằng tiếp theo sẽ xảy ra bất kỳ sai sót gì!

Suy cho cùng, ông ta cũng có hơn trăm anh em ở đây!

Dù cho ban nãy trong phòng bao, Tiêu Chính Văn đã thể hiện chút bản lĩnh và khí thế không tầm thường, nhưng vậy thì đã sao chứ?

Đối diện với nhiều đàn em của mình như vậy, Tiêu Chính Văn còn có thể biến thành Tôn Ngộ Không để thoát khỏi lòng bàn tay mình hay sao?

Tiêu Chính Văn tỏ vẻ bất lực.

Rõ ràng từ đầu tới cuối đều do những kẻ đối diện gây hấn, đến cuối cùng lại thành lỗi của anh.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, kéo Đỗ Tình Tuyết đã bị doạ đến mức run lẩy bẩy ra sau lưng, khẽ vỗ nhẹ bờ vai đang run rẩy của cô ta, ghé sát tai rồi nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Đỗ, hay là cô vào trong ngồi trước đi? Tôi sẽ xử lý xong ngay thôi”.

Đỗ Tình Tuyết run lên, quay đầu, ánh mắt kinh ngạc và lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn, túm lấy cánh tay anh, sốt ruột hét lên: “Anh muốn làm gì? Bọn chúng nhiều người như vậy, anh mà cứ thế xông ra thì chỉ có chết! Bây giờ tôi sẽ đi báo cảnh sát, chúng ta vào trong trốn trước đã! Giữa ban ngày ban mặt, bọn chúng lại dám hành hung trên đường hay sao?”

Chương 344: Quyền vương Taika

Tiêu Chính Văn lắc đầu, nhìn Đỗ Tình Tuyết bằng ánh mắt kiên định, nói: “Tổng giám đốc Đỗ, cô cứ yên tâm, đám tôm tép hôi thối này không làm hại tôi được đâu. Cô vào trong ngồi đi, lát nữa tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây”.

Cùng lúc này, Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra gửi địa chỉ cho Long Nhất.

Vẻ mặt Đỗ Tình Tuyết vô cùng căng thẳng, mắt long lanh ngấn nước!

Giờ phút này, cô ta không biết mình nên làm gì, nhưng cô ta biết mình có thể tin tưởng vào Tiêu Chính Văn, giống như trong phòng bao lúc nãy.

Cô ta đột nhiên lấy hết can đảm, nắm chặt tay Tiêu Chính Văn, nói: “Cẩn thận nhé, tôi đợi anh! Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, cho dù phải huy động cả tập đoàn Đỗ Thị thì tôi cũng sẽ không tha cho bọn họ đâu!”

Tiêu Chính Văn sững sờ, nhìn bàn tay nhỏ bé của Đỗ Tình Tuyết nắm chặt tay mình.

Ôi!

Cái nắm tay này có vẻ như mình không trong sạch nữa rồi.

Nếu Khương Vy Nhan biết chuyện này, thì sẽ thế nào đây?

Thế nhưng,

Tiêu Chính Văn có thể cảm nhận được, lúc này trong lòng Đỗ Tình Tuyết sợ hãi đến mức nào, bởi vì bàn tay cô ta lạnh cóng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Yên tâm đi tổng giám đốc Đỗ, tôi không sao đâu”, Tiêu Chính Văn khẽ cười trấn an cô ta.

Lưu Tuấn Phong nhìn thấy cảnh tượng này liền vô cùng tức giận, thầm gào thét trong lòng.

Mẹ nó!

Đồ đàn bà rẻ tiền!

Ông đây mời cô ăn tối bao nhiêu lần, cô đều từ chối!

Kết quả là bây giờ cô lại đong đưa õng ẹo với một tên vệ sĩ hôi hám!

Còn là một tên vô dụng ăn bám nhà vợ.

Trong lòng Lưu Tuấn Phong vô cùng phẫn nộ, nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Đỗ Tình Tuyết lúc này lại vô cùng yêu kiều, trong lòng ông ta vừa si mê vừa khó chịu!

A a a!

Tại sao chứ?

Một người phụ nữ như vậy thật hấp dẫn.

Vậy mà bây giờ trong mắt cô ta chỉ có tên vô dụng kia!

“Đôi nam nữ chó má! Để xem lát nữa các người còn tán tỉnh nhau thế nào! Đỗ Tình Tuyết, đêm nay, ông đây nhất định phải có được cô, chà đạp cô ở trên giường! Khiến cô phải quỳ dưới háng ông đây cầu xin!”

Trong lòng Lưu Tuấn Phong gào thét!

Lúc này Trương Thế Đức hất tay ra hiệu, gào lớn: “Lên cho tao, chặt hết chân tay của hắn! Hôm nay ai dám cản đường Hắc Long Đường thì đánh đến tàn phế cho tao!”

Trương Thế Đức quát lớn, mấy trăm anh em Hắc Long Đường phía sau liền xông lên như hổ đói lao vào kiếm ăn, gào thét, vung dao về phía Tiêu Chính Văn đang đứng một mình ở cửa!

Trương Thế Đức hoàn toàn không lo lắng sẽ gây ra chuyện gì.

Cho dù lính tuần tra tới cũng không sao, bởi vì sau lưng đã có người giải quyết vấn đề.

Chỉ cần không để lại chứng cứ thì tất cả mọi chuyện đều dễ dàng giải quyết!

Đây chính là sự tự tin của Trương Thế Đức khi giải quyết mọi chuyện!

Một vài người chết cũng không có vấn đề gì!

Dù sao mỗi ngày ở Tu Hà đều có người mất tích, đến lúc đó chỉ cần tìm vài người ăn xin trên đường, đánh cho một trận, bắt gánh tội thay là được!

Trương Thế Đức xử lý mấy chuyện này đã quá quen rồi.

Lúc này, Lưu Tuấn Phong ghé vào tai Trương Thế Đức, giả bộ thản nhiên nói: “Đức Gia, ở Tu Hà này, người dám ra tay với ông đúng là chán sống rồi! Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ không buông tha cho hắn dễ dàng như vậy, nhất định sẽ từ từ tra tấn hắn đến lúc chết”.

Trương Thế Đức nhíu mày, quay đầu lại nhìn Lưu Tuấn Phong, thích thú hỏi: “Tổng giám đốc Lưu, ông có ý gì?”

Lưu Tuấn Phong vội vàng cười nói: “Đức Gia, bữa tối hôm nay tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện không hay, tên Tiêu Chính Văn đáng chết kia lại dám to gan ra tay với Đức Gia!”

“Đức Gia, hay là tôi dùng hai triệu tệ để mua lại mạng chó của Tiêu Chính Văn, ông giao hắn cho tôi xử lý đi, tôi đảm bảo sẽ khiến ông vừa ý, còn có thể giúp ông giải quyết một chuyện phiền phức”.

Hai triệu tệ?

Cuộc làm ăn này không tệ, kiếm được cũng khá!

Trương Thế Đức là người có tiếng trong thế giới ngầm, đồng thời cũng là thương nhân, đương nhiên hiểu được mạng sống của một tên vệ sĩ không đáng hai triệu tệ!

Hơn nữa, sau này còn phải tự giải quyết chuyện này thì cũng hơi phiền phức.

Tốt nhất là giao cho Lưu Tuấn Phong giải quyết!

Ông ta khẽ cười, vỗ vai Lưu Tuấn Phong, nói: “Nếu tổng giám đốc Lưu đã nói vậy thì sao tôi có thể không đồng ý chứ, cứ quyết định vậy đi, hai triệu tệ, mạng của Tiêu Chính Văn giao cho ông đấy!”

Lưu Tuấn Phong vội vàng gật đầu, cúi người cảm ơn, ghé sát vào tai Trương Thế Đức lẩm bẩm: “Đức Gia, thực ra đêm nay tôi còn dẫn theo một cao thủ tới, muốn thể hiện cho Đức Gia xem thử, cũng coi như đề phòng bất trắc!”

Trương Thế Đức nghe xong sắc mặt liền trở nên u ám, cười nhạo nói: “Tổng giám đốc Lưu, ông không tin tôi sao? Lẽ nào nhiều anh em của tôi như vậy cũng không đối phó nổi một tên vệ sĩ à?”

“Không không không! Đức Gia hiểu lầm rồi! Tôi vốn định giới thiệu người này cho ông. Người này là cao thủ thực sự, là người nước ngoài muốn làm việc cho Đức Gia!”

Lưu Tuấn Phong vội vàng giải thích, thuận tay chỉ vào chiếc xe của mình.

Ở phía sau xe là một người đàn ông luôn đội mũ lưỡi trai, nửa bên mặt có hình xăm con bọ cạp màu xanh, khóe miệng còn có một vết sẹo dài, trông vô cùng kỳ dị và đáng sợ!

Chỉ nhìn nửa bên mặt thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy ớn lạnh và áp lực khủng khiếp!

Đặc biệt là đôi mắt sắc lạnh kia luôn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn đang đứng ở cửa, có vẻ như rất hứng thú!

Đây có lẽ là sự đồng cảm của kẻ mạnh!

“Người này là ai? Sao nhìn còn khí thế hơn cả tổng giám đốc Lưu thế?”

Sắc mặt Trương Thế Đức rất khó coi, khinh thường nói.

Lưu Tuấn Phong vội vàng cười tươi, tự hào đáp: “Quyền vương Taika!”

“Cái gì? Quyền vương Taika!”

Trương Thế Đức nghe thấy cái tên này cả người liền run rẩy, vẻ mặt kinh hãi, giọng điệu nâng cao!

Lưu Tuấn Phong dường như đã sớm đoán ra được Trương Thế Đức sẽ phản ứng như vậy, bình tĩnh mỉm cười nói: “Đúng vậy, đây chính là quyền vương Taika! Tội phạm truy nã của năm nước. Bất bại trong trăm trận đấu! Bởi vì bị nhiều nước truy nã, cần tìm chỗ sống cho nên đến nương tựa vào tôi! Nhưng tôi nghĩ, Taika này đi theo nhân vật lớn như Đức Gia thì sẽ phù hợp hơn, vì vậy, tôi cố ý đưa hắn tới đây giới thiệu cho ông!”



Trương Thế Đức là ông trùm thế giới ngầm, đương nhiên biết rõ sức mạnh của quyền vương Taika!

Đây là cao thủ bậc nhất!

Khét tiếng tàn nhẫn!

Trong đấu trường quyền anh ngầm, đã có uy danh rất cao.

Từng tạo ra huyền thoại trong giới hắc quyền.

Hắc quyền ở thế giới ngầm là trận đấu sinh tử liều mạng!

Không có quy tắc, chỉ cần hạ gục được đối phương là thắng.

Hơn nữa, Taika này được người khác vô cùng kính trọng trong thế giới ngầm!

Từng được một ông chủ lớn ngỏ ý muốn mua Taika với giá mười triệu tệ, nhưng Taika đã đến tận cửa và thẳng tay giết chết ông ta!

Một nhà sáu mươi người, bao gồm cả người giúp việc cũng bị giết sạch trong một đêm.

“Tổng giám đốc Lưu, không ngờ ông còn có nguồn lực mạnh mẽ như vậy!”

Ánh mắt Trương Thế Đức hiện lên vẻ phấn kích.

Bây giờ ông ta rất muốn có được Taika, bởi vì có được Taika rồi thì có lẽ vị trí đứng đầu trong thế giới ngầm ở Tu Hà sẽ thuộc về ông ta!

Chương 345: Dám bước lên một bước, giết không tha

Cùng lúc đó.

Tiêu Chính Văn đối mặt với một trăm tên khí thế hừng hực, chúng đều mang theo dao phay và gậy sắt.

Nhìn thế trận này, nếu bị chúng chém trúng, mỗi người một dao cũng sẽ nát như cá xào cải chua.

Lúc này bảo vệ khách sạn lao vào ngăn cản mấy tên côn đồ đó cũng bị chúng chém ngay lập tức, cả người đầy máu, không rõ sống chết!

Một khi thấy máu, mấy tên đàn em của Hắc Long Đường này trở nên cực kỳ khát máu cứ như được tiêm chất kích thích, bọn chúng hét lên lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.

Đối với bọn chúng mà nói, một mình Tiêu Chính Văn đủ để chúng giết chết chưa đầy hai giây.

Trong lúc bất lực, Đỗ Tình Tuyết chỉ đành xoay người chạy vào khách sạn, đồng thời không ngừng lấy điện thoại báo cảnh sát!

Ngoài cửa.

Tiêu Chính Văn bình tĩnh bước về trước một bước, khoảnh khắc đó, người anh bỗng toát ra hơi thở cực kỳ mạnh mẽ và bức người.

Hơi thở bình thản ngày thường bỗng trở nên cực kỳ sắc bén và ác liệt!

Lúc này cả người anh toát ra sát khí ngùn ngụt hệt như Tu La trên chiến trường.

Sát khí này vô cùng kinh người, trong vòng năm mét chẳng ai dám đến gần nửa bước.

Lúc này sắc mặt của quyền vương đang ngồi trong xe cũng đanh lại, lẩm bẩm bằng tiếng Hoa Quốc bập bẹ: “Thật có uy lực! Không ngờ một nơi nhỏ bé như Tu Hà lại có một cao thủ như vậy. Ít nhất cũng ở tầm binh vương cấp bốn sao! Ha hả, nhưng vẫn không đáng để tôi ra tay!”

Ầm!

Tiếng nổ cực vang!

“Giết!”

Hai mắt Tiêu Chính Văn lạnh như băng, anh chỉ lạnh nhạt nói một chữ khiến mấy chục tên côn đồ trước mặt run lên, ngây người tại chỗ.

Ngay sau đó, bóng dáng Tiêu Chính Văn đột nhiên biến mất trước tầm mắt của chúng.

“Xoẹt!”

Tất cả mọi người đều nghe thấy một âm thanh cực kỳ rõ ràng, sắc bén trước cửa khách sạn huyên náo!

Một tên côn đồ cúi đầu xuống, trợn trừng nhìn một cánh tay của mình bị chặt đứt cả vai, máu chảy ra như suối!

Khoảng hơn mười mấy cánh tay cầm dao khác cũng đang run rẩy rơi trên mặt đất!

Mùi máu tươi xộc thẳng lên mũi.

Tỏa ra trong không khí!

Tiêu Chính Văn chỉ thuận tay vớ được một con dao phay, chém đứt cánh tay của mười mấy tên côn đồ ngay trước mặt, động tác dứt khoát, nhanh gọn!

Tiêu Chính Văn cầm con dao trên tay, máu văng lên người anh, đôi mắt đỏ ngầu như Tu La tắm máu.

Anh cứ bình thản đứng trước cửa khách sạn khinh thường liếc xéo một trăm tên côn đồ trước mặt, không hề sợ hãi như một vị tướng quân bất khả chiến bại!

“Dám tiến lên một bước, giết không tha!”

Đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp như lời nguyền của Tiêu Chính Văn khiến người khác cực kỳ sợ hãi, kết hợp với cảnh tượng đẫm máu làm chấn động toàn hiện trường!

Câu này của Tiêu Chính Văn tuy giọng khá trầm thấp nhưng khí thế vững vàng như sấm rền. Trước khách sạn đột nhiên nổ tung, tiếng nổ vang lên bên tai một trăm tên côn đồ!

Dường như chỉ trong thoáng chốc, mấy tên côn đồ cầm dao muốn bước lên trước đều bị tiếng nổ làm cho chấn động.

Người đàn ông này là ác quỷ à?

Tốc độ này quá nhanh!

Thực lực cũng cực kỳ mạnh!

Chỉ một dao!

Chỉ một dao thôi, không có bất kỳ động tác dư thừa nào khác đã chặt đứt cánh tay của mười mấy tên!

Đàn ông là người hiếu thắng, nhất là lúc bị máu kích thích!

Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, một trăm tên côn đồ tức giận hét lên.

Chúng không hề sợ hãi!

Chúng đều là người đã trải qua phong ba bão táp, có cảnh tượng nào mà chưa từng thấy chứ?

Hơn nữa chúng có nhiều anh em như vậy, không tin không giết được một người.

“Giết! Giết hắn!”

“Ngông cuồng thật! Chém chết hắn! Báo thù cho anh em chúng ta!”

“Mẹ kiếp! Xông lên!”

Trong phút chốc, đám côn đồ lại lao về phía Tiêu Chính Văn, hoàn toàn không hề lo sợ lời nói gây chấn động vừa nãy của anh.

Tiêu Chính Văn nhếch lên nụ cười khẩy, anh giơ tay lên, vung dao trước chém ngã mấy tên côn đồ lao đến.

Đỗ Tình Tuyết đứng sau cánh cửa xoay của khách sạn nhìn người đàn ông tay cầm con dao phay dính đầy máu, ánh mắt sáng ngời lúc này đã bị sương che phủ!

Cô ta rất khó bình tĩnh lại, gương mặt đầy nước mắt có cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng!

Cả đời này của cô ta sẽ không quên cảnh tượng trước mắt này.

Tiêu Chính Văn…

Kiên trì nhé!

Tôi sẽ không để anh phải chết!

Sẽ không đâu!

Nếu có thể sống sót qua mối nguy hiểm lần này, tôi nhất định phải nói cho anh biết tôi thích anh!

Đỗ Tình Tuyết bất lực bật khóc, cố gắng tìm người giúp đỡ!

Bỗng nhiên!

Bóng dáng Tiêu Chính Văn biến mất, cong người xuống lao ra ngoài, tay cầm dao phay, chỉ dựa vào sức của mình anh mà chém ngã hết toàn bộ mười mấy người trước mặt, tạo thành một đường máu!

Thân hình anh giống như một con báo linh hoạt, đi đến đâu cũng có bóng người ngã xuống, còn vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.

Tiêu Chính Văn lấy mình làm mục tiêu để di chuyển toàn bộ mấy tên côn đồ của Hắc Long Đường đến khu đất rộng rãi khác!

Đỗ Tình Tuyết vô cùng thông minh sao lại không hiểu được ý của Tiêu Chính Văn chứ.

Chỉ là lúc nhìn thấy cả người Tiêu Chính Văn dính đầy máu, tim cô ta chợt thắt lại!

Tại sao người đàn ông thô lỗ này lại hy sinh bản thân…

“Đức Gia đã nói rồi, thưởng một triệu tệ! Giết!”

Cũng không biết ai đã hô lên câu này, trong thoáng chốc sáu bảy tên côn đồ còn lại đều đỏ mắt gào thét lao về phía Tiêu Chính Văn.

Chúng lao đến cuồn cuộn như lốc xoáy!

Có lẽ cảnh tượng này chỉ có thể thấy trong phim cảng biển vào những năm chín mươi!

Một người đấu với một trăm người, trừ khi là cao thủ hàng đầu, nếu không có cánh cũng khó mà thoát!

Nếu là cao thủ như quyền vương thì mấy tên côn đồ này chẳng là gì cả!

Tuy nhiên bây giờ người này là Tiêu Chính Văn, một vệ sĩ bình thường, không ai tin anh sẽ xông ra đánh.

Nhưng thực tế thì lúc này Tiêu Chính Văn giống như thần chết khát máu, đâm bên này giết bên kia trong vòng vây của mười mấy người, hoàn toàn như đi vào cảnh giới không người.

Nhất là sau khi đi khỏi cửa khách sạn chuyển đến khu vực rộng rãi, Tiêu Chính Văn giết người cũng càng tàn nhẫn hơn.

Tốc độ của anh quả thật cực kỳ nhanh!

Động tác vô cùng dứt khoát, mọi thứ đều đơn giản như vậy, một dao chém một người, dễ dàng đến mức chấn động lòng người!

Trước sự phẫn nộ của đám đông, Tiêu Chính Văn không hề sợ hãi lao thẳng vào nơi đông người nhất.

Tay anh cầm con dao lóe lên một tia sáng chói lóa, nhuốm máu phát ra tiếng kêu thảm thiết!

Anh hơi xoay người, dao phay chém vào bảy tám người!

Sau đó anh nhảy lên cao, con dao dài trong tay bắn ra đâm vào đầu vai một tên côn đồ tạo ra một vệt máu lớn, tên côn đồ cũng ngã xuống vũng máu!

Sau khi Tiêu Chính Văn tiếp đất, anh lại giơ cao chân lên đá văng vài người đang lao đến, hai tay giật lấy dao từ tay chúng.

Chỉ đơn giản mấy chiêu, đám côn đồ bên cạnh anh đã ngã xuống gần hết.

Cảnh tượng vô cùng bi thảm!

Mùi máu tỏa ra trong không khí, cực kỳ ghê rợn!

Chúng nằm mơ cũng không ngờ lại có ngày, chúng sẽ bị người khác chém ngã dễ dàng như vậy.

Thậm chí chúng còn không nhìn rõ đối phương đã ra tay thế nào, chỉ thấy có một bóng đen xoẹt qua trước mắt lẫn vào đó là vệt sáng màu bạc. Sau đó chúng mất đi cánh tay rồi ngã xuống vũng máu!



Hơn ba mươi tên còn lại đang vây quanh Tiêu Chính Văn đều tỏ ra rất kinh hãi.

Trên người chúng be bét máu, nhưng không phải là máu của Tiêu Chính Văn mà đều là máu của mấy anh em mình.

Đám côn đồ cũng không dám bước tới nửa bước.

Chúng sợ thật rồi!

Nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng!

Người đàn ông là là ác quỷ, là Tu La!

Võ công và thực lực này một trời một vực với chúng!

Chúng không ngờ mình lại bị người ta chém ngã, thậm chí còn không nhìn rõ đối phương đã ra tay thế nào, chỉ thấy một vệt sáng màu bạc lóe lên, chúng đã mất đi cánh tay.

Chỉ một cuộc chạm trán mà anh em Hắc Long Đường đã tổn thất hơn một nửa!

Lúc này sự tự tin của chúng đã bị Tiêu Chính Văn đánh bại.

“Tôi đã nói rồi, dám bước lên một bước, giết không tha!”

Tiêu Chính Văn cầm con dao dính đầy máu, tỏa ra sát khí đi từng bước đến trước mặt chúng!

Chương 346: Tôi đưa cô ra ngoài

Lúc này, mấy tên côn đồ của Hắc Long Đường chặn trước mặt Tiêu Chính Văn chỉ đành lùi từng bước về sau dưới uy lực bức người của anh.

Mặc dù lúc nãy chúng có rất nhiều người, sát khí ngút trời.

Nhưng lúc này, hiện trường rất hỗn loạn.

Một trăm người chỉ còn lại ba bốn mươi người.

Sát khí trên người mấy người này cộng lại cũng không mạnh bằng sát khí trong mắt Tiêu Chính Văn.

Khí thế đáng sợ bùng lên như có hàng ngàn quân binh vạn mã đủ để bao trùm hiện trường khiến trời đất nổ tung.

“Cút! Nếu không, giết!”

Tiêu Chính Văn nói một câu ngắn gọn nhưng uy thế bức người!

Bốn chữ ngắn gọn cuồn cuộn như sấm rền vang lên bên tai mọi người.

Nhưng đám côn đồ này không dám lui!

Vì cách phía sau chúng không xa là Trương Thế Đức!

Nếu thua cũng sẽ chết!

Thấy không ai lui nữa, Tiêu Chính Văn nhíu mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười hệt như Tu La!

“Nếu các người không rút lui, vậy tôi giết đến khi các người muốn lùi cũng không được”.

Một câu chứa đầy sát khí ngút trời!

Ngay sau đó, con dao trong tay Tiêu Chính Văn biến thành một luồng ánh sáng bắn phát đâm vào ngực một gã cao lớn dẫn đầu. Khoảnh khắc đâm xuyên qua đó, máu chảy ra ồ ạt!

Cả con dao phay còn cắm trên ngực gã đó, mũi dao đâm xuyên qua cơ thể không ngừng rỉ máu, thật sự rất thê thảm!

Chỉ trong chốc lát, máu không ngừng tuôn ra từ miệng gã đó, cả người không hề phát ra tiếng rên rỉ nào ngã phịch xuống đất!

Trong tích tắc, cả hiện trường đều im bặt.

Cách thức này chúng chưa từng nghe cũng chưa từng thấy!

Chỉ là vung một con dao ra mà có thể giết chết một người.

“Nếu có người tiến đến thì kết cục sẽ giống hắn!”

Tiêu Chính Văn thản nhiên nhìn lướt qua một vòng, sát khí trong mắt bắn ra tứ phía. Lúc này rất nhiều đàn em của Hắc Long Đường bị chấn động bởi ánh mắt của Tiêu Chính Văn, đã bắt đầu hoảng sợ muốn bỏ chạy!

Mấy tên côn đồ còn lại cũng nhìn nhau, do dự bây giờ có nên chạy hay không.

Không chạy, kết cục sẽ giống tên vừa nãy!

Không biết mình chết thế nào!

Nhưng lúc này.

Trương Thế Đức lại đột nhiên lao đến, tay còn cầm một con dao sáng bóng chĩa vào Tiêu Chính Văn tức giận gầm gừ: “Mẹ kiếp! Bọn mày đều vô dụng hết rồi sao? Chỉ mới một lát mà một trăm tên chỉ còn lại bấy nhiêu đây. Ngày thường tao nuôi bọn mày thế nào? Đứa nào cũng chỉ biết ăn hại, ngay cả một tên vệ sĩ cũng không giải quyết được!”

“Lên hết cho tao! Chỉ có một mình hắn, nếu ai không lên thì áp dụng quy định của Hắc Long Đường!”

Đồng thời Trương Thế Đức cố sức gọi điện thoại liên lạc với đám đàn em của mình.

Dưới trướng Trương Thế Đức cũng có năm sáu trăm người!

Có người không ở trong khu vực này mà mất nửa tiếng mới đến!

Cho nên trước mắt chỉ đành kéo dài thời gian với Tiêu Chính Văn.

“Quy định của Hắc Long Đường?”

Nghe nói vậy, mấy chục tên còn lại đều run lẩy bẩy, ánh mắt tỏ vẻ rất sợ hãi!

Quy định của Hắc Long Đường chính là muốn lấy mạng đấy!

So với việc bị gãy tay gãy chân thì tính mạng quan trọng nhất!

Thế nên trong thoáng chốc, ba bốn tên còn lại và mấy chục anh em vừa đến cầm dao lên lại lao đến chỗ Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn cười khẩy, ánh mắt đằng đằng sát khí.

“Nếu các người đã muốn chết thì tôi sẽ cho các người toại nguyện”.

Hiển nhiên Tiêu Chính Văn đang nổi giận!

Một đời vua Bắc Lương sao có thể bị đám côn đồ này đe dọa được chứ?

Từ đầu đến giờ Tiêu Chính Văn vẫn chưa dùng hết sức.

Nếu anh phát huy hết sức lực thì đám người này sẽ như bị phanh thây!

Anh chỉ không muốn bị quá nhiều người chú ý đến.

Nhưng lúc này không có thời gian để vờn với chúng nữa.

Tiêu Chính Văn hơi động đậy, nhấc chân bước ra nghiêng người về phía trước giật lấy con dao trong tay hai kẻ đang xông đến, sau đó dùng dao chém mạnh lên mặt hai kẻ đó vang lên tiếng “bốp bốp bốp”.

Dưới sự tấn công liên tiếp của Tiêu Chính Văn, hai gã cao lớn đó không ngừng lùi về sau, chỉ trong chốc lát, nửa bên mặt đều là vết máu do dao chém!

“A a a!”

Hai gã cao lớn đó bị đánh đến mức choáng váng, kêu gào thảm thiết chạy ra ngoài như bị điên.

Cùng lúc đó!

Tiêu Chính Văn lại ra tay, con dao phay rơi khỏi tay bắn ra hơn mười mét như một luồng ánh sáng, “phập” dao phay cắm vào trước ngực một tên đàn em bên cạnh Trương Thế Đức!

Cánh tay trái của gã đó còn xăm một hình con rồng đen, có lẽ thân phận trong Hắc Long Đường cũng không thấp. Nhưng lúc này gã trợn mắt nhìn ngực mình không ngừng chảy máu, sau đó phun cho một ngụm máu, rồi ngã xuống vũng máu.

Gã đã chết!

Chỉ trong một giây, tên côn đồ đó đã chết ngay trước mặt Trương Thế Đức.

Trương Thế Đức hung tợn nhíu mày, tức giận gầm lên: “Chém cho tao! Chém chết hắn!”

Vừa rồi, sự sống và cái chết chỉ diễn ra trong tích tắc!

“Cùng lên đi, tôi không có thời gian!”

Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ cười khẩy, thái độ rất bình thản, giọng nói như ác ma!

Anh vừa dứt lời, rất nhiều tên côn đồ cầm dao sáng loáng lao về phía anh!

Tiêu Chính Văn không hề sợ, anh phóng một con dao quân đội năm cạnh từ thắt lưng ra!

Phập!

Một cánh tay đẫm máu bị chém đứt, sau đó xoay vòng trên không trung mấy vòng làm văng ra một vũng máu lớn xuống đất!

“A a a! Tay của tôi! Cánh tay của tôi!”

Tên côn đồ đó hét lên thảm thiết, trợn mắt nhìn cánh tay bị chém đứt của mình, trên vai máu chảy ra như suối, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, cả người co giật.

Thấy cảnh tượng này, mấy tên côn đồ khác cũng sửng sốt tại chỗ, cầm dao trố mắt nhìn nhau, trán ướt đẫm mồ hôi, không ai dám tiến đến.

Người này thật sự là ác quỷ!

Giơ tay lên cũng có thể giết chết người!

“Mẹ mày, lên cho bố! Hai triệu tệ! Ai giết chết hắn thì người đó nhận được hai triệu tệ”.

Trương Thế Đức tức giận nói, ông ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình tổn thất nặng nề như bây giờ.

Mất người đẹp rồi lại tổn thất đàn em!

Mấy tên này đều là đàn em mà ông ta vất vả nuôi dưỡng!

Trong tích tắc mất gần hết một trăm người!

Trước khách sạn đều là mấy tên côn đồ nằm trong vũng máu, không rõ sống chết!

Đồng thời Trương Thế Đức đã bắt đầu hoảng sợ. Hắn phát hiện đến lúc này Tiêu Chính Văn vẫn bình an vô sự. Hơn nữa ánh mắt đó của anh tấn công thẳng vào tâm hồn, lạnh băng như chúa tể địa ngục khiến Trương Thế Đức run rẩy không thôi!

Không thể để người đàn ông này sống, dù tổn thất thế nào cũng phải nhổ cỏ tận gốc.



“Năm triệu tệ! Lên!”

Trương Thế Đức nổi giận gầm lên!

Người ta nói rằng anh hùng sẽ xuất hiện trong điều kiện thưởng lớn. Chỉ trong chốc lát, bốn năm mươi tên côn đồ còn lại đều như phát điên lao về phía Tiêu Chính Văn.

Tiếng dao leng keng vang lên!

Tiêu Chính Văn không hề sợ hãi, cả người toát ra sát khí kinh người. Anh giơ tay kẹp lấy vũ khí của hai tên côn đồ đang chạy đến, sau đó đá mạnh vào hai tên đó làm rất nhiều người đằng sau ngã xuống!

Đồng thời, anh nhảy lên cao, quét chân đá bay nhiều người. Chúng đều văng xa ra cách đó mấy chục mét, ngất xỉu nằm trên mặt đất.

Chỉ mấy chiêu thức đơn giản đã khiến đám người chứng kiến cảnh tượng ở đó sửng sốt.

“Mẹ nó, hắn biết võ?”

“Kinh… Kinh khủng quá!”

“Như vậy còn đánh đấm gì nữa? Chạy đi…”

Đây là nghi vấn của mọi người?

Người đàn ông trước mặt quá mạnh! Họ hoàn toàn không phải là đối thủ!

Một tay Tiêu Chính Văn cầm dao phay, khóe miệng nhếch lên. Anh bỗng quay đầu lại nhìn Đỗ Tình Tuyết đứng sau cánh cửa xoay của khách sạn nói: “Tôi đưa cô ra ngoài”.

Chương 347: Ra tay nhẹ thôi

Đỗ Tình Tuyết vốn đang run lẩy bẩy, nước mắt giàn giụa, lúc này nhìn thấy ánh mắt khiến người ta yên lòng của Tiêu Chính Văn, trái tim cô ta không khỏi run mạnh, siết chặt nắm tay. Trong ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, cô ta chậm rãi bước ra khỏi khách sạn.

Xinh như tiên nữ, mắt như sao sa.

Nhìn người phụ nữ xinh đẹp, vóc dáng cực phẩm như vậy, ánh mắt đám đàn em của Hắc Long Đường đều để lộ sự hung hãn và dục vọng vô cùng dâm đãng.

Đây là người phụ nữ mà đích thân Đức Gia điểm danh muốn có.

Xong chuyện này thì bọn chúng cũng có thể cùng chơi đùa thỏa thích.

Nhưng bây giờ tên sát thần Tiêu Chính Văn lại đứng bên cạnh cô ta, ai dám khinh suất bước lên một bước chứ?

Tuy bọn chúng đều là lũ côn đồ xã hội đen, nhưng cũng rất quý trọng mạng sống của mình.

Bọn chúng biết, nếu mình dám có hành động gì khác thường đối với cô gái xinh như tiên kia, thì con dao quân đội năm cạnh trong tay người đàn ông này sẽ lấy đi tính mạng của chúng ngay lập tức.

Đỗ Tình Tuyết đi giày cao gót, phát ra tiếng “cộp cộp cộp” rất có tiết tấu, cứ như khúc độc tấu của đàn dương cầm, đi từng bước về phía Tiêu Chính Văn, cơ thể yếu đuối không nhịn được run rẩy.

Khoảnh khắc đó, cô ta khiến người ta vô cùng đau lòng và yêu thương.

Nước mắt cô ta như ngọc trai đọng trên mí mắt, nhìn Tiêu Chính Văn người dính đầy máu, vô cùng đau lòng.

Đỗ Tình Tuyết chỉ muốn ôm chầm lấy Tiêu Chính Văn, nhưng cô ta biết hai người sẽ không có kết quả gì cả.

Nhìn đống lộn xộn và máu me dưới đất, một cô gái như Đỗ Tình Tuyết cũng không nhịn được muốn nôn ọe, nhưng vì không muốn tỏ vẻ sợ hãi, nên cô ta vẫn cố gắng gượng.

Lúc trước có tới trăm tên đàn em tay cầm dao phay!

Bây giờ, trước mắt chỉ có hai mươi, ba mươi tên!

Nếu không nhờ có Tiêu Chính Văn thì Đỗ Tình Tuyết thực sự không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì.

Tiêu Chính Văn lẳng lặng nhìn Đỗ Tình Tuyết bên cạnh, nở nụ cười dịu dàng, rồi cứ thế, trong ánh mắt của mọi người, anh đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ta.

Sờ rất mềm mại!

Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ ôm rất nhẹ, không có bất cứ hành động gì quá đáng.

Anh làm vậy cũng là để đảm bảo an toàn cho Đỗ Tình Tuyết.

Nhưng cơ thể Đỗ Tình Tuyết lại run bắn lên, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ không dám tin.

Cái tên này muốn làm gì vậy? Anh ấy đang làm gì thế này?

Tiêu Chính Văn chẳng hề để ý, khóe miệng nở nụ cười nhạt, nhỏ giọng nói bên vành tai đã đỏ ửng của Đỗ Tình Tuyết: “Theo sát tôi, đừng sợ, tôi có thể bảo vệ được cô”.

Khuôn mặt ngại ngùng của Đỗ Tình Tuyết đỏ bừng lên, hàm răng trắng bóng cắn chặt, lặng lẽ gật đầu, ừ một tiếng.

Một lúc sau, Tiêu Chính Văn mỉm cười, hỏi một câu: “Cô đã sẵn sàng chưa?”

Đỗ Tình Tuyết cắn răng, hít sâu một hơi, vẻ mặt bỗng chốc trở nên vô cùng cao ngạo và thản nhiên, nói: “Sẵn sàng rồi”.

Dứt lời, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tiêu Chính Văn khẽ ôm vòng eo thon của Đỗ Tình Tuyết, bước từng bước ra ngoài.

Được Tiêu Chính Văn ôm, trong lòng Đỗ Tình Tuyết có cảm giác vô cùng khác lạ, sự bất an cũng biến mất.

Đám côn đồ cầm dao phay ở bên cạnh cũng sợ hãi tự động nhường đường, không dám tiến lên nửa bước.

Bởi vì người đàn ông này quá đáng sợ.

Bọn chúng còn chưa muốn chết ở đây.

Luồng sát khí máu lạnh như Tu La tỏa ra từ người Tiêu Chính Văn khiến đám côn đồ này cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Lúc này, sắc mặt Trương Thế Đức vô cùng u ám, tay cầm dao phay, chỉ vào Tiêu Chính Văn đang bước về phía ông ta, tức giận gầm lên: “Xông lên cho tao! Ai giết được hắn thì sẽ trở thành phó đường chủ của Hắc Long Đường”.

Ông ta vừa hạ lệnh, cuối cùng cũng có người hành động.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, tên đàn em vừa xông lên đã biến thành một vệt sáng, bay ngược ra ngoài, va mạnh vào tường, lăn mười mấy vòng, cả lồng ngực lõm hẳn vào, chết ngay trước mắt mọi người.

Cảnh tượng này khiến những tên đàn em định xông lên sợ hết hồn.

Trương Thế Đức vô cùng tức giận, giơ con dao phay trong tay, đích thân xông lên, giận dữ gào thét: “Lên hết cho tao!”

Nhưng!

Con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn bay vèo ra, xuyên qua con dao phay trong tay Trương Thế Đức giữa không trung.

Keng một tiếng.

Tiếng con dao phay bị va vào vang lên giòn giã, những mảnh vỡ của nó vẽ thành đường vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung rồi rơi xuống đất, phát ra những tiếng “leng keng”.

Sau đó, Tiêu Chính Văn nhặt một con dao phay lên, kề vào cổ Trương Thế Đức.

Mũi dao dính máu, cứa một vệt máu trên cổ ông ta, mũi dao nhỏ từng giọt máu đỏ tươi.

Khoảnh khắc đó!

Trương Thế Đức sững sờ, cả người run lên bần bật, tay trái vẫn giữ nguyên tư thế cầm dao xông lên, nhưng con dao trong tay đã bị gãy.

Ông ta nhìn chằm chằm xuống con dao phay ở cổ mình.

Bỗng chốc, ông ta cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, trán túa mồ hôi lạnh, chảy xuống như mưa.

Cả người ông ta run rẩy, mất hẳn ý chí tiếp tục chiến đấu.

Người đàn ông như ma quỷ này, cả người dính máu, ôm một người phụ nữ xinh đẹp yếu ớt, kề con dao ngay cổ ông ta, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, dường như có thể kết liễu tính mạng của ông ta bất cứ lúc nào.

Ánh mắt của Trương Thế Đức và Tiêu Chính Văn giao nhau, ông ta lập tức có cảm giác như mình bị thần chết nhìn trúng, cả người lạnh toát.

Ánh mắt thật là đáng sợ!

Ánh mắt này như thanh kiếm sắc, lập tức xuyên thủng phòng tuyến cuối cùng trong lòng Trương Thế Đức, ông ta cảm thấy trước mặt Tiêu Chính Văn, mình nhỏ bé chẳng khác gì con kiến.

Dường như chỉ cần một suy nghĩ của đối phương, thì tính mạng của ông ta có thể bị tước đoạt không khác gì cỏ rác.

Cả người Trương Thế Đức run lẩy bẩy, đây là lần đầu tiên ông ta cảm giác được cái chết ở khoảng cách gần như vậy.

Nhưng ai dám cười nhạo ông ta vào lúc này chứ?

Sát khí khủng khiếp của Tiêu Chính Văn bao trùm tất thảy, nếu là người thì ai cũng phải sợ tè ra quần.

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, cười lạnh lùng: “Đức Gia, xem ra ông đã sợ rồi, sao nào? Còn muốn lấy mạng của tôi nữa không?”

Cả người Trương Thế Đức mềm nhũn, quần áo ướt đẫm mồ hôi, không còn khí thế vênh váo như vừa rồi nữa, lắp ba lắp bắp nói: “Không… không dám, xin cậu Tiêu ra tay nhẹ thôi…”



Bây giờ ông ta chỉ mong mình có thể quỳ được xuống để cầu xin vị sát thần này.

Nếu thời gian có thể quay lại, ông ta chắc chắn sẽ không chọc vào Tiêu Chính Văn nữa.

Đây đúng là tự tìm đường chết, tự đào mồ chôn mình!

Vì một người phụ nữ, vì mấy triệu tệ, mà ông ta suýt nữa thì mất mạng.

Nhất là lúc trước ông ta còn khiêu khích Tiêu Chính Văn, bây giờ nhìn lại thấy đúng là ngu xuẩn.

Lưu Tuấn Phong vẫn luôn đứng sau quan sát, lúc này cũng tỏ vẻ hoảng sợ.

Ông ta không ngờ một tên vệ sĩ thối tha bám váy đàn bà lại có bản lĩnh mạnh mẽ như vậy.

Chỉ có một mình mà đánh cho gần trăm tên đàn em của Trương Thế Đức tan tác, hơn nữa, nhìn có vẻ chẳng bị thương chút nào hết.

Lưu Tuấn Phong nhíu mày, trong lòng vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn và Đỗ Tình Tuyết với ánh mắt vô cùng lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười độc ác dữ tợn. Ông ta quay đầu nhìn quyền vương Taika đang ngồi trong xe mình, sự sợ hãi trong lòng cũng dần biến mất.

Có Taika ở đây, Lưu Tuấn Phong không tin Tiêu Chính Văn có thể gây nên sóng gió gì.

Quyền vương Taika từ đầu đến cuối chỉ nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt thản nhiên, trong mắt gã, Tiêu Chính Văn quả thực rất mạnh, nhưng chưa đủ để khiến gã coi trọng.

Tên Tiêu Chính Văn kia cùng lắm chỉ có thực lực của một binh vương mà thôi.

Đây là suy đoán của Taika.
Chương 348: Taika ra tay

Hiện giờ Trương Thế Đức đang vô cùng sợ hãi, nhất là khi bị người ta cầm dao kề ngay cổ, còn hơn trăm tên đàn em lại chẳng làm gì được đối phương…

Đây là lần bao vây tiêu diệt mất mặt nhất, thất bại nhất kể từ khi Trương Thế Đức vào nghề đến nay.

Tốt xấu gì ông ta cũng là một ông hoàng trong thế lực ngầm Tu Hà, có thực lực tổng hợp đứng thứ tư.

Trước kia, chỉ một ánh mắt là ông ta có thể quyết định sống chết của một người.

Nhưng bây giờ, sự sống chết của ông ta lại nằm trong tay một cậu thanh niên.

Đúng là sự mỉa mai quá lớn!

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Trương Thế Đức và mấy chục tên đàn em phía sau ông ta, lạnh lùng nói: “Bảo người của ông tránh ra!”

Cả người Trương Thế Đức run lập cập, gầm lên: “Lùi… lùi lại hết cho tao! Lùi lại!”

Lưu Tuấn Phong chứng kiến cảnh tượng này, thấy Tiêu Chính Văn còn uy hiếp ép Trương Thế Đức bước về phía mình, sắc mặt lập tức vô cùng u ám.

Nhất là khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn, trong lòng ông ta không khỏi rùng mình, mất bình tĩnh lùi lại mấy bước.

Lúc này, Tiêu Chính Văn cầm dao phay trong tay, kề vào cổ Trương Thế Đức, đứng trước mặt Lưu Tuấn Phong cùng với Đỗ Tình Tuyết, một đám đàn em của Hắc Long Đường đang vây xung quanh.

“Ông chính là tổng giám đốc Lưu của tập đoàn Tân Địa à?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.

Lưu Tuấn Phong nhíu mày, lạnh lùng đáp: “Là tôi đây!”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, vẻ mặt băng giá, hỏi: “Chuyện tối nay do một tay tổng giám đốc Lưu sắp xếp sao?”

“Oắt con! Đừng tưởng mình có chút võ vẽ là có thể vênh váo không coi ai ra gì! Hôm nay tôi chỉ đi ngang qua thôi, cậu đừng có mà ngậm máu phun người!”

Lưu Tuấn Phong không biết ngại cười nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đỗ Tình Tuyết xinh đẹp như tiên, vóc dáng vô cùng hoàn hảo.

Tất cả những gì ông ta làm tối hôm nay đều là vì người phụ nữ này.

Bây giờ, tuy Tiêu Chính Văn đã thể hiện võ nghệ bất phàm, nhưng quyền vương Taika ở trên chiếc xe phía sau ông ta cũng không phải kẻ vô dụng.

Vậy nên, Lưu Tuấn Phong chẳng hề thấy sợ hãi.

“Hay cho câu đi qua, ông quả nhiên không biết xấu hổ mà”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng.

“Cậu thử chửi câu nữa xem!”, Lưu Tuấn Phong điên tiết, tức giận hét.

Đúng lúc này, Đỗ Tình Tuyết nhìn Lưu Tuấn Phong với ánh mắt tức giận, lạnh lùng hỏi: “Tổng giám đốc Lưu, tại sao ông lại làm vậy?”

“Chẳng phải là vì muốn có được cô sao?”

Lưu Tuấn Phong cũng trở mặt luôn, cười đầy dâm đãng, gầm lên: “Ông đây mời cô đi ăn biết bao nhiêu lần, mà cô không chịu đồng ý! Tôi còn tưởng cô thanh cao lắm, nhưng không ngờ cũng là loại đê tiện! Còn liếc mắt đưa tình với thằng vệ sĩ bám váy đàn bà này! Cô đừng quên thằng này đã có vợ con nhé! Đỗ Tình Tuyết cô thích loại người như vậy sao?”

Bốp!

Đỗ Tình Tuyết tát cho Lưu Tuấn Phong một bạt tai, tức giận nói: “Câm miệng! Tôi với Tiêu Chính Văn là trong sáng! Ông không được nói lung tung!”

“Con đĩ! Cô dám đánh tôi?”

Lưu Tuấn Phong nhìn Đỗ Tình Tuyết với vẻ mặt không dám tin, ông ta chẳng khác gì một con sói độc ác, cười gằn: “Ha ha, nếu đã vậy thì cô đừng trách tối nay tôi trở mặt! Lát nữa, nhất định tôi sẽ ném cô lên giường, chà đạp đã đời! Tôi muốn xem dáng vẻ phóng đãng của người đẹp Đỗ Tình Tuyết đến từ tỉnh bị chà đạp và cầu xin dưới háng Lưu Tuấn Phong tôi như thế nào!”

Dứt lời, Lưu Tuấn Phong cười lớn!

“Ông! Đồ vô liêm sỉ! Khốn kiếp!”

Đỗ Tình Tuyết tức phát điên, cô ta không ngờ tổng giám đốc của tập đoàn Tân Địa lại có thể nói ra những lời bỉ ổi như vậy.

Tiêu Chính Văn nghiêng qua, nhìn Đỗ Tình Tuyết đang giận dữ, hỏi: “Tổng giám đốc Đỗ, cô có cần tôi dạy dỗ tên khốn này giúp không?”

Đỗ Tình Tuyết im lặng, cô đang suy nghĩ!

Sau tối hôm nay, tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà và tập đoàn Tân Địa có thể nói là đã trở mặt hoàn toàn.

Bọn họ cũng không thể tiếp tục hợp tác với nhau được nữa.

Nhưng mấy dự án tiếp theo của tập đoàn Đỗ Thị lại không thể thiếu tập đoàn Tân Địa được.

Vậy nên, Đỗ Tình Tuyết đang rất do dự.

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, hỏi: “Tổng giám đốc Đỗ? Cô đang nghĩ gì vậy?”

Theo hiểu biết của Tiêu Chính Văn về nữ tổng giám đốc lạnh lùng này, thì bây giờ Đỗ Tình Tuyết chắc chắn vô cùng tức giận, có khi không cần anh ra tay, cô ta đã băm vằm tên Lưu Tuấn Phong này rồi.

“Ha ha, Đỗ Tình Tuyết, tôi biết ngay là cô không dám mà!”

Lưu Tuấn Phong dường như đã nắm được thóp của Đỗ Tình Tuyết, cười lạnh lùng, nói: “Chỉ cần bây giờ cô ngoan ngoãn theo tôi trở về, thì tôi đảm bảo cô sẽ không sao hết! Việc hợp tác của chúng ta vẫn có thể tiếp tục như thường! Nhưng hắn thì phải ở lại!”

Để có được người đẹp Đỗ Tình Tuyết này, Lưu Tuấn Phong đã bỏ ra một cái giá rất lớn.

Tiêu Chính Văn giữa đường nhảy ra phá đám, sao ông ta có thể để anh bình yên vô sự rời đi chứ?

Ông ta nói xong còn nhìn quyền vương Taika đang ngồi trong xe một cái, đây chính là người giúp ông ta có được tự tin.

Có một quyền vương vô địch là tội phạm năm nước truy nã, giết người không chớp mắt như vậy, Lưu Tuấn Phong thấy rất yên tâm, dường như ông ta đã nhìn thấy cảnh Tiêu Chính Văn sẽ quỳ xuống đất dập đầu xin ông ta tha cho.

Nhất là Đỗ Tình Tuyết, ông ta mơ tưởng đến cô ta từ lâu rồi, thậm chí bình thường lúc lên giường với những người phụ nữ khác, ông ta cũng ảo tưởng đó là Đỗ Tình Tuyết.

Hiện giờ Đỗ Tình Tuyết lại bị người đàn ông này ôm eo, sao ông ta có thể không tức giận cơ chứ?

Thậm chí, ông ta còn cảm thấy mình như bị cắm sừng vậy.

Nhất định phải chặt hai tay của Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn cười khẩy, hất chân lên, đá Trương Thế Đức bay đi, sau đó anh vung con dao trong tay về phía cổ họng Lưu Tuấn Phong.

Lưu Tuấn Phong sợ tới mức giật lùi lại, trợn trừng hai mắt, kinh hãi gầm lên: “Taika, cứu tôi với!”

Nhưng tốc độ của Tiêu Chính Văn quá nhanh, Lưu Tuấn Phong còn chưa kịp nhìn rõ cái gì đã cảm thấy cổ mình mát lạnh, làn da bị rạch một đường, máu tươi chảy ra.



Khoảnh khắc đó, ông ta sợ hãi ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt khiếp sợ, ôm cổ mình gào lên xé ruột xé gan: “Taika! Giết hắn cho tôi! Giết hắn!”

Cửa xe bật mở, quyền vương Taika bước xuống, toàn thân tỏa ra sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Gã rất cao lớn, còn cao hơn Tiêu Chính Văn một cái đầu.

Vóc dáng gã rất cường tráng, tay chân cuồn cuộn, làn da màu đồng cổ, có hình xăm, khóe miệng còn có một vết sẹo rất đáng sợ.

Cao thủ xuất hiện, mang theo khí thế vô cùng lạnh lùng.

Vẻ mặt quyền vương Taika độc ác, bước từng bước tới, mỗi bước chân như tiếng trống nện vào trái tim mọi người, không khí bị đè nén đến cực điểm, khiến người ta cảm giác không thở nổi.

Một luồng sát khí tỏa ra từ người gã, cứ như gã đang bò ra từ đống xác chết.

So với hơn một trăm tên đàn em Trương Thế Đức dẫn tới thì ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Lúc này, Trương Thế Đức khó nhọc bò dậy, vội vàng trốn sang bên cạnh.

Khoảnh khắc đó, ông ta mới biết, Taika này là cao thủ, một cao thủ đẳng cấp hàng đầu.

Khóe miệng ông ta nở nụ cười lạnh lùng, nói với Tiêu Chính Văn: “Ha ha, oắt con, chờ chết đi!”

Chương 349: Giết trong nháy mắt

Tiêu Chính Văn vẫn luôn ôm nhẹ vòng eo nhỏ nhắn của Đỗ Tình Tuyết, mặc dù hiện giờ trong lòng cô ta thấy rất bất an, nhưng cũng dần thả lỏng, bởi vì có Tiêu Chính Văn ở đây, dường như tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết.

Lưu Tuấn Phong lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, ông ta bò dậy, chỉ vào mặt anh, tức giận gào lên: “Taika! Giết hắn cho tôi! Giết hắn! Không, khiến hai tay hắn tàn phế trước đã! Tôi muốn hành hạ hắn! Để cho hắn biết, đắc tội Lưu Tuấn Phong tôi sẽ có kết cục thế nào!”

Quyền vương Taika đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, cách hai mét, nói bằng tiếng Hoa Quốc bập bẹ: “Mày rất mạnh, nhưng đối với tao thì chẳng là gì hết. Bây giờ mày hãy tự chặt hai tay đi, nếu không tao sẽ giúp mày”.

Ngông cuồng!

Tự đại!

Đây chính là sự tự tin của quyền vương Taika.

Là cao thủ Muay Thái, là tội phạm truy nã của năm nước, gã đã lập kỷ lục huyền thoại là vô địch trăm trận trên sàn đấu phi pháp.

Vậy nên, trong mắt gã, tất cả mọi người chỉ là con sâu cái kiến.

Huống hồ, Taika còn là một cao thủ rất mạnh có thực lực quân vương chuẩn một sao.

Nhìn khắp Hoa Quốc thì thực lực như vậy cũng đứng hàng đầu.

Thực lực quân vương chuẩn một sao là sự tồn tại mà vô số người theo đuổi tung hô.

Nghe Taika nói thế, Lưu Tuấn Phong kích động siết chặt nắm tay, cao thủ mình mời đến đúng là rất mạnh.

Bây giờ ông ta chỉ ước gì mình chính là Taika để đích thân chặt đứt hai tay của Tiêu Chính Văn.

Nhưng.

Giữa đôi lông mày của Tiêu Chính Văn để lộ sự lạnh lùng, anh nhìn Taika, bật cười nói: “Có giỏi thì mày tự ra tay đi”.

Thực ra, ngay từ đầu, Tiêu Chính Văn đã biết có một đối thủ rất mạnh đang ngồi trong chiếc xe này.

Thực lực quân vương chuẩn một sao, đối với người bình thường hay đối với binh vương thì đúng là rất khó nhằn.

Nhưng đối với vua Bắc Lương Hoa Quốc thì vẫn chưa đủ tư cách.

Nghe thấy thế!

Taika sa sầm mặt, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng dữ tợn.

Sau đó, cả người gã trầm xuống, phát lực, như một con mãnh hổ xổng chuồng, các ngón tay gã như vuốt ưng, trong nháy mắt đã lao ra như một viên đạn, nhằm thẳng về phía cổ họng Tiêu Chính Văn.

Chiêu này Taika đã dùng vô cùng thuần thục, là tuyệt kỹ thành danh của gã.

Dưới sức bộc phát mạnh mẽ của gã, không có bất cứ ai kịp phản ứng lại cả.

Sau đó sẽ bị gã kẹp gãy cổ.

Sở dĩ Taika làm vậy là vì gã muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu, khiến tất cả mọi người chấn động.

Như vậy thì địa vị của gã ở Hoa Quốc mới có thể vững vàng được.

Lúc Taika tung sát chiêu ra, tất cả mọi người xung quanh đều kinh hãi.

Tốc độ của gã quá nhanh!

Đây chính là quyền vương sao?

Thật là mạnh quá đi!

Lưu Tuấn Phong và Trương Thế Đức cùng nở nụ cười lạnh lùng, có cao thủ vô địch như vậy thì tên Tiêu Chính Văn kia chết là cái chắc.

Dường như chỉ ngay giây tiếp theo, bọn họ sẽ nhìn thấy đầu của Tiêu Chính Văn lăn lóc dưới đất.

“Bốp!”

Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên, chấn động cả màng nhĩ!

Mọi người nhìn thấy một bóng dáng bay ngược lại, sau đó va mạnh vào chiếc xe thương vụ màu trắng, khiến chiếc xe lùi hẳn lại mấy mét.

Cả cửa sổ xe đều vỡ nát, tạo thành một cái hố sâu hình người lõm hẳn xuống.

Đồng thời, chiếc xe thương vụ cũng phát ra tiếng cảnh báo điếc tai.

“Phịch” một tiếng, bóng dáng kia lăn xuống đất, phun ra mấy ngụm máu tươi, run rẩy ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hoàng, khó nhọc kêu lên: “Mày… ẩn giấu thực lực… Chiến… chiến thần…”

Nói xong câu này thì gã chết ngất luôn.

Chờ đến khi mọi người có phản ứng thì họ mới phát hiện, người nằm trong vũng máu lại chính là quyền vương mà họ vô cùng sùng bái.

Còn Tiêu Chính Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ bình yên vô sự, lạnh lùng nhìn Taika nằm trong vũng máu, nói: “Muay Thái? Cho dù là đệ nhất chiến thần Muay Thái vô địch năm trăm trận Khôn Long mà gặp tao thì cũng phải quỳ xuống!”

Cảnh tượng này quá chấn động!

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh!

Tất cả mọi người há hốc miệng, nhìn mọi việc xảy ra trước mắt mình với ánh mắt không dám tin.

Tên quyền vương Taika được Lưu Tuấn Phong tung hô hết cỡ, lúc này trông còn thê thảm hơn cả bọn họ.

Trước mặt Tiêu Chính Văn, gã còn chưa kịp tung chiêu nào đã bị đánh bay.

Lúc này, Lưu Tuấn Phong đã đứng hình, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa.

Cảnh tượng vừa rồi xảy ra trước mặt ông ta một cách chân thực, khiến cả người ông ta run lẩy bẩy, bắt đầu thấy sợ hãi từ tận linh hồn.

Nhất là tiếng “bốp” như bom nổ kia, dường như đụng trúng vào lồng ngực ông ta vậy.

Chỉ với một chân, Tiêu Chính Văn đã đá chết tên tội phạm bị năm nước truy nã, vô địch trăm trận trong sàn đấu ngầm phi pháp.

Trương Thế Đức cũng tỏ vẻ chấn động, hơi thở gấp gáp, thở phì phò trốn sau lưng đàn em.

Lúc này ông ta mới tỉnh táo lại, hét lên the thé: “Mau chạy đi! Chạy đi!”

Nhưng!

“Vèo” một tiếng!

Con dao phay trong tay Tiêu Chính Văn đã bay ra, sượt qua háng Trương Thế Đức, cắm nghiêng xuống đất, khiến nền đá hoa cũng vỡ nát.

“Tôi đã cho ông đi chưa?”

Giọng nói lạnh lùng chẳng khác gì thần chết!

Trương Thế Đức lập tức sợ hãi, trán túa mồ hôi lạnh, hai chân kẹp chặt, cả người run như cầy sấy!

Khoảnh khắc đó, Trương Thế Đức còn tưởng mình không thể nối dõi tông đường được nữa.

Tiêu Chính Văn không quan tâm đến Trương Thế Đức nữa, mà cất bước, tiến về phía Lưu Tuấn Phong với vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Nhìn Tiêu Chính Văn đang bước từng bước về phía mình, Lưu Tuấn Phong còn nghĩ đến cả cái chết rồi.

Ông ta cố nén sự sợ hãi trong lòng, lắp ba lắp bắp rặn ra một câu: “Cậu… cậu muốn làm gì? Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Tân Địa, sau lưng tôi có người cực kỳ có máu mặt chống lưng đấy!”

“Bốp!”

Tiêu Chính Văn chẳng hề do dự cho ông ta một cái tát nảy lửa.

Lưu Tuấn Phong sững người, gò má nhanh chóng sưng đỏ, bị đánh đến mức nghiêng cả người, còn nhổ ra mấy cái răng bị gãy, miệng toàn là máu.

“Cái tát này tôi đánh thay Đỗ Tình Tuyết!”



Bốp!

Lại một cái tát dứt khoát nữa!

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Cái tát này là đánh thay kẻ có máu mặt đứng sau ông!”

Lưu Tuấn Phong phát khóc, ôm khuôn mặt đã sưng vù hai má như cái đầu heo, miệng toàn là máu, ông ta quỳ xuống, cầu xin: “Đừng đánh nữa, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, xin cậu Tiêu hãy tha cho tôi một mạng…”

Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, nói: “Tha cho ông sao?”

“Tôi sai rồi! Xin cậu hãy tha cho tôi! Tôi chỉ là một kẻ nhãi nhép, tôi bỉ ổi vô liêm sỉ, xin cậu hãy tha cho tôi đi! Chỉ cần cậu chịu tha cho tôi, tôi sẽ cho cậu hai triệu tệ!”

Bây giờ thì Lưu Tuấn Phong đã sợ thật rồi, ông ta quỳ dưới đất cầu xin không ngừng.

Đến cường giả như Taika mà cũng bị đá một phát chết tươi, thì người bình thường như ông ta khác gì con kiến.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, giơ chân đạp bay ông ta, lạnh lùng nói: “Lưu Tuấn Phong, những chuyện ông làm đủ để ông chết trăm lần rồi!”

Lưu Tuấn Phong nghe thấy thế thì sợ hãi kêu lên: “Cậu… cậu không thể ra tay với tôi được, đằng sau tôi thực sự có một người rất có máu mặt chống lưng! Cho dù cậu lợi hại, nhưng đứng trước người đó thì cũng không thể chống lại đâu! Cho dù cậu không nghĩ cho bản thân mình, thì cũng phải nghĩ cho vợ con mình chứ…”

Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, đáp: “Ồ? Thế thì xin lỗi nhé, tôi không có hứng thú với người máu mặt sau lưng ông. Nếu người đó không phục thì cứ thử đến đây xem. Nhưng hôm nay, Lưu Tuấn Phong ông sẽ phải trả cái giá tương ứng vì những việc làm của mình! Cũng coi như cảnh cáo của tôi đối với người đứng sau ông!”

Chương 351: Xinh đẹp như tiên

Ngày hôm sau, vừa sáng sớm, Khương Vy Nhan đã ra khỏi nhà, gọi xe đến phố áo cưới cao cấp nhất, đắt đỏ nhất Tu Hà.

Đây là phố áo cưới lớn nhất Tu Hà, toàn các thương hiệu nổi tiếng quốc tế.

Chiếc váy cưới rẻ nhất cũng có giá mấy chục nghìn tệ!

Phố áo cưới lớn nhất Tu Hà này ngày nào cũng nườm nượp khách ra vào.

Lúc này, Khương Mỹ Nghiên đang đứng chờ ở cổng phố áo cưới, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt lạnh lùng. Cô ta mặc chiếc váy siêu ngắn thời trang, phô bày vóc dáng yêu kiều ra.

Nhìn thấy Khương Vy Nhan vội vàng chạy tới, sắc mặt Khương Mỹ Nghiên lạnh tanh, tức giận mắng: “Sao tới muộn thế hả, muộn mất mười phút rồi! Cô có biết thời gian của tôi quý giá lắm không? Buổi chiều tôi còn phải đi chọn nhẫn với Khoan Nghiệp nhà tôi nữa!”

Khương Vy Nhan áy náy nói: “Em xin lỗi chị, đường bị tắc…”

Hừ!

Khương Mỹ Nghiên lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Vốn tôi cũng không muốn gọi cô đến đâu, nhưng dù gì cô cũng là em họ duy nhất của tôi, Khương Mỹ Nghiên tôi kết hôn là chuyện lớn như vậy, chọn váy cưới đương nhiên phải dẫn cô theo rồi, cũng để cho cô thấy khoảng cách giữa chúng ta lớn đến mức nào”.

Lời cô ta nói khiến Khương Vy Nhan cảm thấy rất tủi thân.

Cô chỉ có thể yên lặng cúi đầu, đứng ở ven đường nghe dạy dỗ.

Cảnh tượng này chẳng khác gì nữ tổng giám đốc kiêu ngạo đang trách móc trợ lý của mình.

“Mới nói hai câu đã bắt đầu tủi thân rồi!”, Khương Mỹ Nghiên mắng một câu rồi quay người đi.

Khương Vy Nhan vội vàng đi theo sau.

Hai người nhanh chóng đến một cửa hàng áo cưới to nhất phố, vừa vào cửa đã cảm nhận được sự cao quý, xa xỉ, thanh lịch và tráng lệ bên trong.

Đến đèn treo cũng là đèn treo thủy tinh thiên nga có giá mấy trăm nghìn tệ.

Khương Mỹ Nghiên dẫn theo Khương Vy Nhan bước vào, liền có hai cô gái mặc đồng phục màu đen bước tới đón tiếp, vóc dáng cao gầy, nở nụ cười hòa nhã, khẽ cúi người nói đầy cung kính: “Hai cô đến chọn váy cưới ạ?”

Khương Mỹ Nghiên cao ngạo gật đầu đáp: “Đúng rồi, lấy chiếc váy cưới đắt nhất, mẫu mới nhất của cửa hàng các cô ra đây cho tôi xem nào”.

“Vâng thưa cô, mời cô qua đây ạ”, hai cô nhân viên làm động tác mời.

Khương Mỹ Nghiên đi theo, còn Khương Vy Nhan thì bị những chiếc váy cưới đủ kiểu dáng bày trong cửa hàng làm cho chấn động.

Thực sự là đẹp quá!

Màu trắng tinh khôi, có cái lộ lưng, có cái hở ngực, có cái đính hoa…

Bộ nào cũng là chiếc váy cưới trong mơ của các cô gái.

Nếu mặc chúng lên người thì chắc là đẹp lắm đây…

Nhưng Khương Vy Nhan chỉ dám ngắm thôi, bởi vì cô tùy ý nhìn một bộ váy đã có giá một trăm tám mươi nghìn tệ…

Thật là… đắt quá đi.

“Khương Vy Nhan! Còn ngơ ra đó làm gì hả? Tôi bảo cô đến chọn váy cưới với tôi chứ không bảo cô chọn của cô!”

Khương Mỹ Nghiên thấy Khương Vy Nhan ngẩn người liền cao giọng quở trách.

Khương Vy Nhan vội vàng chạy tới, nói lời xin lỗi, sau đó lặng lẽ đứng phía sau Khương Mỹ Nghiên.

Khương Mỹ Nghiên lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn ba bộ váy cưới trước mặt.

Lúc này, cô nhân viên bán hàng cũng giải thích: “Cô Khương, mấy bộ váy cưới này đều là những kiểu mới nhất trong cửa hàng chúng tôi, đều do đích thân đại sư Nhất Phàm tự tay chế tác”.

“Đại sư Nhất Phàm? Ý cô là đại sư Nhất Phàm một trong sáu người tài trong giới thiết kế váy cưới của Hoa Quốc sao?”

Khương Mỹ Nghiên nghe thấy cái tên này thì hơi thở lập tức trở nên dồn dập, sắc mặt ửng hồng, tỏ vẻ vô cùng hưng phấn.

“Vâng thưa cô Khương, cả ba bộ này”, cô nhân viên mỉm cười nói.

Chỉ có mỗi Khương Vy Nhan là không biết, đại sư Nhất Phàm này giỏi lắm sao?

Nhưng nhìn dáng vẻ Khương Mỹ Nghiên thì hình như chị ta rất sùng bái đại sư Nhất Phàm này…

“Tôi muốn thử bộ này!”, Khương Mỹ Nghiên chỉ vào bộ váy cưới đính kim cương ở ngực.

“Được, cô Khương, mời cô qua đây”, cô nhân viên dẫn Khương Mỹ Nghiên vào phòng thử đồ.

Khương Mỹ Nghiên tiện tay ném chiếc túi xách trong tay cho Khương Vy Nhan, gấp gáp xông vào phòng thử.

Một mình Khương Vy Nhan đứng trong cửa hàng áo cưới có vẻ hơi lạc lõng, liền tùy ý nhìn ngắm.

Đúng lúc này, một cô nhân viên khác tươi cười bước tới, nói: “Chào cô, cô muốn xem váy cưới ạ?”

Khương Vy Nhan rất muốn lắc đầu, nhưng váy cưới ở đây thực sự quá đẹp, là phụ nữ, cô đúng là thấy động lòng thật.

Chắc là xem thôi không sao đâu.

Thấy vẻ do dự của Khương Vy Nhan, cô nhân viên kia liền cười nói: “Thưa cô, chúng tôi không thu phí xem váy cưới đâu, mỗi cô gái đều nên một lần khoác lên mình chiếc váy cưới ở cửa hàng Dimon! Bởi vì, chỉ có váy cưới ở cửa hàng Dimon mới hiểu lòng phụ nữ nhất! Hơn nữa, váy cưới ở cửa hàng Dimon chỗ chúng tôi có chất lượng tốt nhất, thiết kế độc đáo nhất trên cả nước, đảm bảo trong hôn lễ cả đời của mình, mỗi cô gái sẽ được mặc chiếc váy cưới có một không hai trên toàn cầu, gả cho hoàng tử bạch mã có một không hai mà cô ấy yêu thương nhất”.

Hiển nhiên Khương Vy Nhan đã bị thuyết phục, ánh mắt cô sáng rực, nhỏ giọng nói: “Vậy để tôi xem xem”.

Cô nhân viên mỉm cười, sau đó hỏi: “Cô có bạn trai chưa?”

Khương Vy Nhan ngại ngùng nói: “Tôi đã kết hôn rồi”.

Kết hôn rồi?

Khuôn mặt cô nhân viên không khỏi tỏ ra hơi thất vọng.

Đã kết hôn rồi tức là sẽ không mua váy cưới nữa.

Nhưng, những cô nhân viên này đều đã được huấn luyện bài bản, vậy nên khuôn mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, nói: “Không sao, cô cứ xem đi, cho dù cô đã từng kết hôn, thì chờ đến lúc cô làm đám cưới bạc, đám cưới vàng, cô vẫn có thể mặc váy cưới ở cửa hàng Dimon của chúng tôi”.

Đám cưới bạc, đám cưới vàng?

Khương Vy Nhan hơi sững sờ, cô cũng muốn có đám cưới bạc, đám cưới vàng hạnh phúc ngập tràn như vậy.

Nhưng những điều này vẫn chưa biết trước được.

“Thực ra, chồng tôi bảo ngày hai mươi tám tháng này sẽ tổ chức hôn lễ bù cho tôi”, Khương Vy Nhan yếu ớt nói.

Cô nhân viên kia nghe thấy thế, lập tức cười tươi như hoa, nói: “Thế thì tốt quá, chứng tỏ anh ấy rất yêu cô. Cô xem bên này đi, đây đều là những mẫu váy cưới khá mới của cửa hàng chúng tôi, giá cũng không đắt bằng ba bộ vừa rồi. Nếu cô thích bộ nào thì cô cũng có thể mặc thử”.

Khương Vy Nhan gật đầu, nhìn mấy cái, phát hiện bộ nào cũng rất đắt, toàn hơn trăm nghìn cho đến mấy trăm nghìn tệ…

Những bộ váy cưới này đắt cũng có nguyên nhân cả, bởi vì bộ nào cũng được đính ngọc trai và kim cương…

“Tôi muốn thử bộ này, được không?”

Khương Vy Nhan nhìn trúng một bộ váy cưới hơi bảo thủ, nhưng nhìn rất thanh lịch, cao quý.

Cô nhân viên lập tức mỉm cười đáp: “Cô có mắt nhìn lắm, đây là bộ váy cưới vừa được đưa tới cửa hàng chúng tôi, tuy chỉ là nhà thiết kế nhỏ thiết kế, nhưng quan niệm thiết kế của anh ấy rất độc đáo, kết hợp những văn hóa năm nghìn năm của Hoa Quốc chúng ta, phía sau lưng có hoa văn mây và phượng hoàng, hai vai cũng mang thiết kế kiểu quý tộc hoàng gia cổ điển”.



Cô nhân viên nói một tràng, cẩn thận lấy bộ váy cưới xuống, sau đó dẫn Khương Vy Nhan tới phòng thử đồ bên cạnh.

Khoảng mười mấy phút sau, Khương Mỹ Nghiên bước ra khỏi phòng thử đồ trước, trên người mặc bộ váy cưới màu trắng lóa mắt, rất cao quý nhã nhặn.

Cô ta gấp gáp soi mình trong gương, vẻ mặt tươi cười.

Cô ta thích bộ váy cưới này quá, lập tức kêu lên: “Khương Vy Nhan, cô lại đây xem bộ này thế nào? Có phải được thiết kế riêng cho tôi không?”

Nhưng gọi mấy tiếng mà không ai trả lời.

Một cô nhân viên cười đáp: “Tiểu thư Khương, cô gái đi cùng cô cũng đang thử váy cưới”.

Khương Mỹ Nghiên nghe thấy thế thì nhíu mày, kiêu ngạo nói: “Cô ta thì có thể mặc thử được váy cưới kiểu gì chứ? Với vóc dáng và khí chất đó của cô ta, mặc thử cũng chỉ làm bẩn váy cưới ở đây thôi!”

Nói xong, Khương Mỹ Nghiên vẫn say sưa ngắm bản thân đang mặc váy cưới trong gương, còn đứng tại chỗ xoay mấy vòng, càng nhìn càng thấy thích.

Hai cô nhân viên bên cạnh cũng không ngừng khen Khương Mỹ Nghiên có vóc dáng đẹp, có khí chất, làn da đẹp.

Nhưng!

Đột nhiên có mấy tiếng kêu the thé vang khắp sảnh trưng bày váy cưới.

Khoảnh khắc đó, tất cả các nhân viên bán hàng trong cửa hàng đều che miệng, trợn trừng mắt, nhìn Khương Vy Nhan bước ra khỏi phòng thử đồ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom