Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1340: Thiên Thần

Tiêu Chính Văn cảm nhận được cảm giác bất thường nên vội vàng đứng dậy.

Vù!

Xung quanh đàn tế lập tức dâng lên một trận gió xoáy, mà tất cả những gì xung quanh, bao gồm cả ngọn núi Côn Luân gần như đều ở trong cảm nhận của Tiêu Chính Văn.

Giống như anh chính là người thống trị của đất trời nơi đây, mỗi một cú đấm hay cú đá của anh đều có thể dung hợp chặt chẽ với đất trời.

Thiên Thần!

Đây là ý nghĩ loé lên trong đầu Tiêu Chính Văn!

Vào lúc anh nắm tay thêm lần nữa, một luồng sức mạnh cuộn trào sục sôi dâng lên trong cơ thể!

Giống như thế gian này không gì có thể ngăn cản anh được nữa!

Loại cảm giác đó khiến cho tâm trạng của Tiêu Chính Văn khẽ dao động!

Sau khi dung hợp trái tim rồng Bạch Long, anh đã đột phá rồi sao?

Lúc Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn lên, nhãn lực của anh đã đạt đến cực điểm, thậm chí có thể nhìn xuyên qua đại điện bằng đá cao mấy chục mét, thấy ánh hào quang trên bầu trời!

Dấu hiệu của cảnh giới Thiên Thần!

Dựa theo những ghi chép bên trong Thiên Sơn Thư Lục, cứ mỗi khi có người đột phá lên cảnh giới Thiên Thần thì trên bầu trời sẽ xuất hiện hào quang!

Hơn nữa còn vắt ngang bầu trời, thứ đang ở trước mắt anh hiện giờ chính là loại hào quang tuyệt đẹp đó!



“Mẹ, mẹ mau nhìn kìa, đó là Phật Quang!”

Bên trong thành phố Thiên Phủ, một cô bé chỉ lên vầng hào quang trên bầu trời rồi hô lên.

Nhìn theo hướng ngón tay của cô bé, rất nhiều người đều trông thấy Phật Quang trong truyền thuyết!

“Ôi chao, quả nhiên là Phật Quang, Bồ Tát hiển linh rồi!”

“Mau quỳ xuống khấu đầu!”

“Ban ngày ban mặt sao lại xuất hiện Phật Quang chứ?”

Có người quỳ xuống khấu đầu, có người nghi hoặc trong lòng.

Thế nhưng cảnh tượng này đã thu hút vô số ánh mắt chú ý.



Ở Âu Lục xa xôi.

Bên trong một căn đại điện, một ông lão tóc trắng đang quan sát tư liệu video truyền về từ các nơi trên thế giới.

Khi cụ ta nhìn thấy vầng hào quang đó thì ánh mắt hơi đờ ra.

Hoa Quốc lại xuất hiện thêm cường giả Thiên Thần sao?

Trên núi Olympos.

Một ông lão già nua tóc trắng nhìn về phía Hoa Quốc bằng ánh mắt trầm tư.

Ban nãy, vầng hào quang vắt ngang đường chân trời đã nói lên rằng lại có thêm cường giả Thiên Thần mới “chào đời”.

Cảnh giới Thiên Thần là đường ranh giới giữa thánh và phàm!

Ở bên dưới cảnh giới Thiên Thần, bất luận có mạnh cỡ nào thì cũng chỉ là hạng tôm tép.

Bên trên cảnh giới Thiên Thần, mặc dù vẫn còn rất nhiều tầng cảnh giới, thế nhưng cảnh giới Thiên Thần mới là ngưỡng cửa thông tới nấc thang cao hơn!

Bên trong căn phòng bí mật của Võ Thần Tông.

Trong lòng Võ Thí Thiên đột nhiên cảm thấy kinh hãi, trợn trừng hai mắt nghi hoặc nói: “Là ai? Là ai vừa đột phá lên cảnh giới Thiên Thần?”

Khoảng cách tới loại cảm ứng này càng gần thì càng mãnh liệt hơn.

Mỗi một cường giả ở cảnh giới Thiên Thần vào lúc vừa mới đột phá đều sẽ có một loại sóng năng lượng.

Chỉ có cường giả ở cảnh giới Thiên Vương bốn sao trở lên mới có cảm giác kinh động này.

Người bình thường căn bản sẽ không có bất cứ cảm giác nào.

Võ Thí Thiên vẫn luôn cho rằng bản thân là người duy nhất có thể đột phá lên cảnh giới Thiên Thần trong vòng cả trăm năm nay của Hoa Quốc!

Thế nhưng thật không thể ngờ vào lúc mà ông ta vẫn chưa dung hợp được trái tim rồng Hắc Long thì đã có người đi trước một bước, đột phá lên cảnh giới Thiên Thần mất rồi!

“Rắc rắc rắc!”

Võ Thí Thiên siết chặt nắm đấm, ánh mắt không cam tâm nhìn trái tim Hắc Long đang treo cách đỉnh đầu một phần ba mét!

Dù có phải chết thì tôi cũng thề sẽ dung hợp được trái tim rồng Hắc Long!

Tôi mới là con cưng của trời!

Võ Thí Thiên nghiến răng, phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ trong lòng.



Lúc này, Độ Thiên Chân Nhân đang ẩn cư bên trong vùng núi sâu cũng cảm nhận được sự kinh động y như thế!

“Là chủ thượng?”

Độ Thiên Chân Nhân mở to hai mắt, gương mặt già nua lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Xem ra quyết định ban đầu của mình là đúng!

Từ xưa đến nay, số người đột phá lên được cảnh giới Thiên Thần nhiều không kể xiết.

Thế nhưng người có thể đạt tới cảnh giới Thiên Thần khi mới chỉ hơn hai mươi tuổi thì xưa nay chưa từng có!

Nghĩ tới điểm này, Độ Thiên Chân Nhân chậm rãi đứng dậy, lấy một túi vải rồi thong thả sải bước xuống núi.

Lúc này, mặc dù Độ Thiên Chân Nhân vẫn chưa đột phá lên cảnh giới Thiên Thần, thế nhưng khoảng cách tới cảnh giới đó cũng chỉ còn nửa bước mà thôi.

Chỉ là cụ ta vẫn chưa thể lĩnh hội được rõ ràng cái gọi là thiên và đạo, còn đối với trận pháp, Độ Thiên Chân Nhân cũng đã có chút nhận biết của riêng mình.

Sau khi cụ ta điều động từ trường trong cơ thể, dưới chân giống như dâng lên hai luồng gió xoáy, nhìn bước chân thì có vẻ chậm rãi bình thản, thế nhưng lại nhanh như gió bão!

Lúc này, ở Côn Luân.

Tiêu Chính Văn chậm rãi bước ra khỏi đại điện, cứ mỗi khi chiếc giày chiến đấu của anh chạm xuống mặt đất, những nơi ban nãy bị nhiệt độ cao của Lôi Hải dung hoà thành thuỷ tinh lập tức dâng lên tầng tầng sóng gợn.

Giống hệt như đi trên mặt nước.

Tiêu Chính Văn đi tới trước thi thể của hai vợ chồng Nhạc Trung Kỳ, khom lưng xuống đất thật sâu, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác bi thương.

Nếu như có thể luân chuyển sống chết, anh thà quay ngược thời gian chứ tuyệt đối sẽ không để cho hai người đi cùng với mình!

Lau đi những giọt nước mắt vô thức rơi xuống, Tiêu Chính Văn lại ưỡn thẳng ngực rồi sải bước đi xuống núi.

Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, bên cạnh thi thể của Nhạc Trung Kỳ và Đinh Phụng Kiều bất chợt mọc lên hai đoá hoa nhỏ màu vàng, mà mặt đất giống như quan tài thuỷ tinh cũng xuất hiện một vết nứt!

Bước chân của Tiêu Chính Văn nhanh như gió, chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã trở về khoảng sân nhỏ khi trước.

Lúc này, bên trong khoảng sân sớm đã chẳng còn bóng người, ngay cả Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long cũng không rõ tung tích.

Tiêu Chính Văn dừng lại trong khoảng sân nhỏ một lát rồi đi xuống núi Côn Luân.

Lúc này, từ trên xuống dưới Hoa Quốc đều đang chìm trong những tiếng than khóc bi thương.

Muôn dân của Hoa Quốc, không ai là không khắc ghi trong lòng công lao của Tiêu Chính Văn.

Vào ngày lập mộ cho Tiêu Chính Văn, hàng trăm nghìn người dân của Hoa Quốc cùng đổ xuống đường để tiễn đưa anh!

Rất nhiều binh lính quân Phá Long, tay ôm súng ống, hai mắt ngấn lệ, đứng thẳng tắp hai bên đường dẫn tới Đế Lăng.

Quan văn quan võ phân thành sáu hàng dài cùng tiến về phía bên cạnh phần mộ.

Lúc này, Thiên Tử ngồi trên xe, tay đỡ lấy một cái quan tài rất lớn, phía trước chính diện quan tài có dán di ảnh của Tiêu Chính Văn!

Khương Vy Nhan cố nén bi thương, ngồi ngay sau Thiên Tử, trước ngực đeo một bông hoa bằng giấy màu trắng tinh khiết.

“Nghiêm!”

“Soạt!”

Quân đội hai bên đồng loạt đứng thẳng, ánh mắt không liếc ngang dọc mà chỉ nhìn chăm chăm về phía trước!

“Lên nòng đại bác, tiễn đưa anh hùng!”

Liễu Thanh mặc soái bào trên người, lớn tiếng hô lên.

“Đoàng đoàng đoàng…”

Một trăm loạt đại bác rền vang khắp trời, chấn động cả núi Đế Lăng!

Đoàn xe chậm rãi tiến vào quảng trường phía trước núi Đế Lăng, Thiên Tử bước xuống xe với vẻ mặt đau lòng, đi tới chính giữa quảng trường, cao giọng nói: “Hôm nay bản quân tổ chức lễ an táng cho Tiêu Chính Văn tại nơi này với nghi lễ quốc quân, mong quân vương các triều đại của Hoa Quốc chứng giám!”

“Hoa Quốc lớn mạnh, anh hào xuất hiện, từ khi nhập ngũ tới nay, Tiêu Chính Văn đã lập được những chiến công hiển hách, bảo vệ Hoa Quốc, bảo vệ muôn dân…”

Hơn mười phút trôi qua, bản cáo phó được đọc xong, cả núi Đế Lăng sớm đã vang vọng những tiếng khóc than.

Tiếng khóc của hàng trăm nghìn người dân giống như đang xin trời cho Tiêu Chính Văn ở lại!

Hàng nghìn chiến sĩ quân Phá Long từng tắm máu vào sinh ra tử cũng nghiến chặt răng, thế nhưng không có cách nào ngăn cản cho nước mắt không tuôn rơi.

Mấy người Long Nhất tay đỡ quan tài, nước mắt sớm đã thấm ướt vạt áo.

Liễu Thanh đưa tay lau nước mắt trên mặt, giọng nói khàn đặc hô lên: “Nâng linh cữu!”

Lời này vừa thốt ra, ngay cả Thiên Tử đang đứng quay lưng lại với mọi người đứng trước núi Đế Lăng cũng hơi run lên, nước mắt cứ thế tuôn rơi!

“Thiên Tử, xin hãy nén bi thương!”

Đại trưởng lão võ tông lập tức tiến lên trước đưa cho Thiên Tử khăn lụa, nhẹ giọng khuyên nhủ.

Thiên Tử nghe xong, nhận lấy khăn tay, quay đầu nhìn về phía Khương Vy Nhan đang đi theo quan tài cùng tiến về phía khu mộ núi Đế Lăng.

Bất luận tính cách của Khương Vy Nhan có kiên cường tới mức nào, nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là một người phụ nữ, một người phụ nữ vừa mới mất chồng!

Nghe thấy tiếng khóc bi thương của Khương Vy Nhan, Thiên Tử vội vàng quay đầu lại nói với Đại trưởng lão: “Nếu như trong võ tông có động tĩnh khác thường thì lập tức dùng thủ đoạn mạnh tay chấn áp!”

Đại trưởng lão hơi ngơ ngác, sau đó lập tức hiểu ra dụng ý của Thiên Tử.

Sau khi phát tang cho Tiêu Chính Văn, khó mà đảm bảo được những kẻ đã từng kết thù chuốc oán với Tiêu Chính Văn bên trong võ tông sẽ không tìm tới cửa!

“Tôi hiểu rồi, tuyệt đối sẽ không để cho trung thần ôm hận nơi chín suối!”

Đại trưởng lão gật đầu nói, ánh mắt ngập tràn vẻ kiên định.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom