• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1339: Dung hợp tim rồng Bạch Long

Tiêu Chính Văn quỳ lạy thi thể hai vợ chồng Nhạc Trung Kỳ một lúc mới đứng lên tiếp tục đi vào sâu hơn.

Băng qua khu vực Lôi Hải rồi tiếp tục đi về trước không đến ba cây số nữa, Tiêu Chính Văn cảm nhận được sự sống dồi dào.

Đất đá và cát màu xám tro xung quanh dần biến mất, phía trước xuất hiện một rừng cây lớn, hơn nữa hàng trăm loài thú đang chen chúc giữa rừng cây, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Quả nhiên như Nhạc Trung Kỳ đã nói, càng đi về phía lăng mộ của Đế Tuấn thì càng cảm nhận được sự sống.

Tim rồng Bạch Long thiên về sinh tử!

Lúc nãy đi ngang qua Lôi Hải, Tiêu Chính Văn đã trải qua cái chết, mà lúc này mọi thứ trước mắt đều là sự sống.

Sự lặp đi lặp lại của sinh tử mới là sự bắt đầu của luân hồi.

Lúc này Tiêu Chính Văn nhớ lại quá trình mình đi đến đây, sự sống và cái chết đan xen lẫn nhau dường như đang đưa đến một thông điệp nào đó cho Tiêu Chính Văn.

Chỉ là Tiêu Chính Văn không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong chốc lát, chỉ có một khái niệm rất mơ hồ thôi.

Nói đến cũng thấy lạ, trong gò đất Côn Luân dường như không phân biệt ngày và đêm.

Tính thời gian thì lúc này hẳn đang ở ngưỡng mặt trời lặn, nhưng trong gò đất Côn Luân lại vẫn sáng như ban ngày.

Ánh mặt trời chiếu rọi thiêu đốt mặt đất, xung quanh chẳng hề có lấy một ngọn gió, môi trường khắc nghiệt này cũng khiến gò đất Côn Luân trở nên vô cùng kỳ quái.

Mãi đến vài tiếng đồng hồ sau, Tiêu Chính Văn lại băng qua một ngọn núi, một cung điện vô cùng nguy nga hiện ra trước mắt.

Cung điện này đều được xây bằng đá cao vài mét, mặc dù trải qua thử thách của năm tháng nhưng cũng không khó để nhận ra năm đó cung điện này huy hoàng đến mức nào từ lớp vàng son còn sót lại trên tường và trong đại điện.

Tiêu Chính Văn không do dự bước vào trong đại điện.

Vừa bước vào đại điện, một luồng khí lạnh ập đến trước mặt Tiêu Chính Văn.

Đây là tử khí thật sự, đó là sự lạnh lẽo bắt nguồn từ tận đáy lòng của con người, cũng là nỗi sợ hãi với cái chết.

Đi qua điện trước, trên tường có khắc rất nhiều chữ triện thời xa xưa.

Chữ viết trên đó khác hoàn toàn với chữ viết hiện nay.

Cũng may chữ viết này không khác gì chữ trong Thiên Sơn Thư Lục nên Tiêu Chính Văn vừa đọc vừa thầm cảm thấy ngạc nhiên.

Trên này lại ghi chép những chuyện xưa giữa vua Thuấn và vua Nghiêu.

Hóa ra việc nhường ngôi mà mọi người thường nói không hề tồn tại.

Năm đó vì tranh giành ngôi vị mà vua Thuấn đã bảo người nhốt vua Nghiêu vào một nơi hoang vu không người, ngay cả người nhà của vua Nghiêu cũng bị chết đói ở đó.

Sau đó vua Thuấn mới thuận lợi lên ngôi.

Nhưng vua Thuấn không phải là vị vua hiền đức gì, sở thích của cụ ta là giết người mua vui.

Từng có một lần cụ ta giết hàng nghìn người chỉ vì muốn xem xác chất như núi, máu chảy thành biển trong thời cổ đại là cảnh tượng thế nào.

Sau đó vì nghi ngờ người phụ trách về vấn đề lũ lụt lúc đó là thân cận của vua Thuấn nên đã tìm cớ chém người này.

Một người hầu bên cạnh cụ ta chính là Vũ, vua Thuấn biết rõ Vũ không giỏi việc trị thủy, còn bảo cụ ấy phụ trách vấn đề lũ lụt, ẩn ý rất rõ ràng là muốn giết luôn cả Vũ.

Nhưng cuối cùng Vũ đã ra tay giết cả nhà Thuấn trước, còn nấu người nhà của cụ ta thành một nồi canh thịt, sau đó chia cho mọi người ăn.

Dựa vào việc đó để đoàn kết mọi người lại, ủng hộ cụ ấy lên ngôi nắm quyền.

Đọc hết nội dung này, Tiêu Chính Văn cũng giật mình.

Xem ra mọi chuyện không tốt đẹp như trong sách sử miêu tả.

Tranh đấu của loài người đã có từ thời cổ xưa và chưa từng dừng lại, hơn nữa càng đẫm máu hơn so với bây giờ.

Sau khi đi qua hành lang dài, Tiêu Chính Văn mới đến lăng tẩm bên trong.

Nhưng kỳ lạ là bên trong không hề có quan tài mà chỉ có một đàn tế rỗng.

Xung quanh bàn tế đều là đường hầm rộng khoảng một tấc, cuối cùng chính giữa đàn tế là một hình vẽ cá âm dương cực lớn.

Ngay phía trên cá âm dương có một cái hộp được làm bằng bạc dài khoảng một thước, xung quanh chiếc hộp không hề có khóa nhưng lại được treo giữa không trung.

Ngay khi Tiêu Chính Văn bước lên đàn tế, đàn tế cực lớn bắt đầu tự động dịch chuyển như người máy.

Từng tiếng ầm ầm cực lớn vang lên, cát bụi rơi xuống từ các khe nứt của tảng đá trên đỉnh đầu.

Tiêu Chính Văn chưa kịp định thần lại thì chiếc hộp bạc đó bỗng phát ra tiếng động.

“Cạch cạch!”

Như thể tiếng bánh răng kim loại chuyển động.

“Rắc!”

Bỗng một tiếng rõ to vang lên, sau đó cả chiếc hộp bạc rơi ra.

Đàn tế tối đen bỗng được chiếu sáng như ban ngày. Khi Tiêu Chính Văn ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy một luồng sáng trắng cực kỳ chói mắt xuất hiện ở nơi đặt cái hộp bạc lúc nãy.

Cho dù bình thường thị lực của Tiêu Chính Văn rất tốt cũng không thể nhìn thấy món đồ bên trong thông qua ánh sáng trắng đó.

“Lẽ nào đây chính là tim rồng Bạch Long?”

Lòng Tiêu Chính Văn hơi chùng xuống, khẽ nhíu mày nhớ lại ghi chép về tim rồng Bạch Long trong Thiên Sơn Thư Lục.

Dung hợp tim rồng Bạch Long khác hoàn toàn với dung hợp các tim rồng khác, vì thật ra tim rồng Bạch Long là biểu tượng của sinh tử.

Mà tim rồng bất tử hàng nghìn năm chính là sự sống.

Thế thì người muốn dung hợp tim rồng Bạch Long chính là cái chết.

Kết hợp sự sống và cái chết mới có thể dung hợp một thể với tim rồng Bạch Long.

Vấn đề là điều kiện này quá khắt khe.

Vầng sáng màu trắng chiếu rọi cả đàn tế, hình vẽ cá âm dương cũng bắt đầu dịch chuyển.

Tiêu Chính Văn như cảm nhận được có thứ gì đó đang gọi mình.

“Thịch thịch thịch!”

Tiêu Chính Văn gần như có thể nghe rõ mỗi một tiếng tim đập của mình.

Nhìn đàn tế dưới đất, Tiêu Chính Văn nhíu mày, mối liên hệ giữa sinh tử tuyệt đối không đơn giản như bản thân tự sát.

Mỗi một khe rãnh trên mặt đất đều dẫn đến cá âm dương đang xoay tròn, còn một mặt trong đó của cá âm dương đã biến thành màu trắng.

Một mặt khác chắc là màu đỏ.

Màu đỏ là màu của máu.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn rút con dao quân đội năm cạnh ra đâm vào cổ tay mình.

Nhưng ngay sau đó ngay cả Tiêu Chính Văn cũng sững sờ.

“Keng!”

Sau khi con dao quân đội năm cạnh đâm vào cổ tay lại phát ra tiếng va chạm của kim loại, Tiêu Chính Văn không khỏi nhìn cổ tay của mình, chỉ thấy con dao quân đội năm cạnh đâm ra có một điểm màu trắng trên cổ tay.

Đừng nói là chảy máu, ngay cả da cũng không bị đâm thủng.

Hả?

Tiêu Chính Văn không ngờ cơ thể mình lại có sự thay đổi lớn đến thế, lẽ nào là vì thử thách của Lôi Hải đó sao?

Đúng lúc này, một luồng sáng trắng chiếu thẳng lên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn. Nói đến cũng thấy kỳ lạ, khi luồng sáng đó chiếu xuống, quanh người Tiêu Chính Văn bắt đầu chảy máu.

Đúng thế, từng giọt chảy ra, hơn nữa còn rơi xuống đất.

Chẳng mấy chốc, những giọt máu đó như có thêm sinh mệnh lăn vào khe rãnh bên cạnh rồi chảy vào cá âm dương ở chính giữa như sông chảy ra biển.

Máu trong người tuôn ra không ngừng, Tiêu Chính Văn dần mất đi ý thức, ngất trên đàn tế.

Cùng lúc đó luồng sáng trắng trong không trung kia lập tức biến thành hai màu trắng đen, không ngừng lưu chuyển trong không trung.

Đến khi cá âm dương ở chính giữa đàn tế xoay nhanh hơn, không phân biệt được ranh giới trắng và đỏ nữa thì vầng sáng đen trắng đó mới rơi trên ngực Tiêu Chính Văn…

Không biết qua bao lâu, Tiêu Chính Văn mới từ từ mở mắt ra.

Lúc này trong đại điện lại trở nên tối đen như trước đó, luồng sáng màu trắng cũng biến mất không thấy đâu.

Máu chảy vào trong đàn tế cũng không thấy tung tích.

Đàn tế cổ này như thể chưa từng được khởi động.

Tiêu Chính Văn hít sâu rồi đứng dậy.

Nhưng anh vừa đứng lên thì cảm nhận được chút khác thường, dường như mọi thứ xung quanh đều nằm trong cảm nhận của anh.

Chuyện này là sao đây?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom