• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1337: Đám quan chức kinh sợ

So với Khương Vy Nhan thì bốn gia tộc lớn suýt cười phá lên khi nghe được tin Tiêu Chính Văn gặp nạn.

Nhất là Đông Phương Tiếu, vừa nhìn tin tức trên tivi vừa cười khẩy: “Thằng nhóc Tiêu Chính Văn quả nhiên đã chết trong Lôi Hải Côn Luân, ha ha!”

“Cụ tổ, đó cũng có nghĩa là chúng ta có thể làm thế với nhà họ Tiêu…”

Đông Phương Tiếu lắc đầu nói: “Lúc này không thể động vào nhà họ Tiêu, Tiêu Chính Văn vừa chết uy danh vẫn còn, ai dám bước ra làm chim đầu đàn thì người đó sẽ chết rất khó coi”.

“Không chỉ đắc tội với Thiên Tử mà còn đắc tội với hàng trăm triệu người dân Hoa Quốc. Mặc dù thế lực nhà họ Đông Phương lớn mạnh, nhưng đạo lý nước có thể dâng, thuyền có thể lật mãi mãi không thay đổi”.

“Nhưng khi Thiên Tử Các bàn luận, phải căn dặn người của chúng ta không thể đồng ý thăng quan tiến chức cho Khương Vy Nhan và người nhà của Tiêu Chính Văn”.

Đông Phương Tiếu nói.

Một khi người nhà của Tiêu Chính Văn được thăng chức, ít nhất là trước khi Thiên Tử mất, không ai có thể làm lung lay căn cơ của nhà họ Tiêu.

Thiên Tử mới còn đang trong độ tuổi trẻ, sống thêm mấy chục năm nữa cũng không thành vấn đề.

Mấy chục năm sau, thế hệ tiếp theo của nhà họ Tiêu đã trưởng thành, ai dám đảm bảo con trai, con gái của Tiêu Chính Văn không trở thành mối nguy hiểm tiềm ẩn của bốn gia tộc lớn?

Không chỉ là Đông Phương Tiếu mà ba gia tộc lớn còn lại cũng ra lệnh y hệt như thế với người thân cận trong quan chức của mình.

Lúc này ở Thiên Tử Các.

“Các vị còn ý kiến gì nữa không?”

Sau khi cung nhân đọc xong lệnh của Thiên Tử, Thiên Tử mới lên tiếng nói.

Vừa dứt lời, các quan chức lập tức thì thầm to nhỏ với nhau.

Ai cũng biết Thiên Tử đang muốn bảo vệ người nhà Tiêu Chính Văn.

Có lệnh thăng quan tiến chức, ai dám động vào con của Tiêu Chính Văn thì đang đối đầu với Thiên Tử, chống lại cả giới chính trị.

Ý của Thiên Tử đã rất rõ ràng, đảm bảo cho con của Tiêu Chính Văn bình an trưởng thành.

Đảm bảo cho Khương Vy Nhan nửa đời sau không lo cơm áo gạo tiền.

“Thiên Tử, thuộc hạ có ý kiến”.

Một ông lão tiến lên trước một bước cúi người nói với Thiên Tử: “Chúng ta đều ghi tạc không quên công lao của Tiêu Chính Văn, nhưng ưu đãi với Tiêu Chính Văn như thế có hơi quá không?”

“Đầu tiên, người có công với đất nước là Tiêu Chính Văn chứ không phải Khương Vy Nhan, tại sao lại phong cô ta là Quốc Phu Nhân? Hơn nữa con trai nhỏ của Tiêu Chính Văn vừa chào đời chưa tròn một tháng lại được làm Vương Tước, có làm trái chế độ của tổ tiên không?”

Người này vừa nói thế lập tức có mười mấy quan chức già bước ra khỏi hàng lên tiếng hùa theo.

“Lời này không đúng, công lao của Tiêu Chính Văn không thể kể hết, hơn nữa Tiêu Chính Văn chết cũng vì đất nước, con của cậu ấy được phong tước thừa kế Vương Tước của Tiêu Chính Văn có gì quá đáng”.

“Hơn nữa vợ Tiêu Chính Văn là Khương Vy Nhan, mặc dù chưa từng bước ra sa trường giết giặc nhưng lại là người đứng đằng sau để Tiêu Chính Văn không phải lo lắng gì cũng là công lao rồi, không thể không tính chứ?”

Đại trưởng lão võ tông sầm mặt, lời nói cực kỳ sắc bén.

Hai vị ở Long Các cũng đứng lên nói: “Sắc phong cho người thân của Tiêu Chính Văn có thể khích lệ lòng quân nhân, nếu Tiêu Chính Văn chết, người thân của cậu ấy không được sắc phong thì thử hỏi sau này còn ai cống hiến cho đất nước nữa”.

Trưởng lão tông miếu cũng đứng lên nói: “Sắc phong người thân của Tiêu Chính Văn không làm trái chế độ của tổ tiên, hơn nữa lúc lâm chung Thiên Tử cũ cũng có di ngôn phải có ưu đãi hậu hĩnh cho người có công lao lớn với đất nước”.

“Chỉ có như thế mới có thể khuyến lệ ý chí của các chiến sĩ Hoa Quốc, được hàng triệu người dân ủng hộ, lẽ nào các vị không hiểu đạo lý đơn giản này sao?”

“Hay là các người cam lòng làm con chó cho bốn gia tộc lớn, một lòng muốn hãm hại người thân của Tiêu Chính Văn?”

Trưởng lão tông miếu hùng hổ nói toát ra áp lực vô hình, mấy người lên tiếng lúc nãy sợ hãi quỳ xuống đất.

Trưởng lão tông miếu có quyền tiền trảm hậu tấu với tất cả quan chức dưới chức Vương Tước.

“Người nào dám động vào người thân của vua Bắc Lương thì võ tông tôi sẽ giết cả gia tộc”.

Đại trưởng lão võ tông đập bàn tức giận nhìn các quan chức trong đại điện.

“Các vị trưởng lão, chúng tôi chỉ nói lên tiếng lòng của mình thôi, nếu ban đầu đã quyết định xong hết rồi thì cần gì phải hỏi ý kiến chúng tôi?”

Một ông lão tóc bạc bước ra từ trong đám quan chức già, cứng rắn nói.

Trong thoáng chốc, hàng ngũ quan chức trong Thiên Tử Các đã chia thành hai phe, mọi người cố chấp khăng khăng giữ ý kiến của mình, liên tục tranh cãi.

Thấy thế Thiên Tử cũng không khỏi lắc đầu.

Nhưng những người này đại diện cho bốn gia tộc lớn hay thế lực đối địch với Tiêu Chính Văn cũng thế thôi, cuối cùng Hoa Quốc cũng phải cần một tiếng nói đồng lòng.

Việc quyết định đối đãi như thế nào với người thân của Tiêu Chính Văn vô cùng quan trọng, càng không thể qua loa.

Đúng lúc này, cánh cửa đại điện Thiên Tử Các mở ra, hai ông lão một trước một sau bước vào.

Giang Vạn Long, Tần Hán Quốc?

Nhìn thấy hai người này, tất cả mọi người đều lập tức im lặng.

“Chào Thiên Tử!”

“Chào Thiên Tử!”

Hai vị các lão cúi người chào Thiên Tử.

“Hai vị các lão? Các ông…”

Giang Vạn Long ngẩng đầu lên nói: “Thiên Tử, hai vợ chồng ông Nhạc đã qua đời. Trước khi lên đường, vua Bắc Lương có để lại di ngôn”.

“Ồ? Tiêu Chính Văn nói gì?”

Thiên Tử nhíu mày hỏi.

“Trước khi lên đường, vua Bắc Lương nói để bọn tôi chuyển lời đến Thiên Tử, nếu chuyến đi này cậu ấy không thể quay về thì bọn tôi sẽ đến thỉnh tội với Thiên Tử thay cậu ấy, sau này không thể phục vụ cho Hoa Quốc, xin Thiên Tử hãy bảo trọng”.

Giang Vạn Long nói đến đây bèn rơi nước mắt, vài giọt nhỏ tí tách lên nền gạch vàng.

Nghe thế Thiên Tử cũng bật khóc.

Đồng thời Thiên Tử cũng nhìn mọi người trong điện nói: “Các vị, mọi người mở miệng ra là nói người thân Tiêu Chính Văn không xứng được phong chức”.

“Vậy tôi muốn hỏi ông Lư – Lư Tự Dũng, làm thế nào mà ông được thăng chức lên làm người đứng đầu Hộ Bộ thế?”

Người Thiên Tử hỏi chính là quan chức già lên tiếng chất vấn lúc nãy.

“Kế thừa chức vụ của bố tôi, cả đời phục vụ cho đất nước”.

Ông lão kiêu ngạo nói.

Dù sao thì nhà họ Lư trước giờ luôn khiêm tốn, mấy đời đều chăm chỉ làm việc cống hiến cho Hộ Bộ, đã nắm giữ được chức vụ quan trọng trong Hộ Bộ.

“Tốt lắm! Tôi nghĩ trong các vị đã có tám mươi phần trăm người đều nằm trong trường hợp như thế này nhỉ?”

Thiên Tử đứng lên vừa đi qua đi lại vừa nói: “Không biết lúc qua đời, tổ tiên của các vị giao lại vài chuyện trong nhà hay là chuyện của quốc gia nhiều hơn nhỉ?”

“Tôi nghĩ chắc là căn dặn tài sản trong nhà, chức vụ quan chức gì đó sẽ do ai đảm nhận, chắc không sai chứ?”

Nói xong, Thiên Tử đảo mắt nhìn những gương mặt bên dưới.

Tất cả mọi người đều đồng loạt cúi đầu xuống.

“Tôi muốn biết Tiêu Chính Văn cống hiến cho đất nước cả một đời, đến lúc chết vẫn còn nhớ đến đất nước, tại sao người thân của cậu ấy không thể được phong chức?”

“Chỗ tôi có một tập báo cáo mật của Hắc Băng Đài, mọi người có thể truyền tay nhau mà đọc”.

Dứt lời, Thiên Tử vung tay ném một phong thư xuống bậc thềm.

Sau khi mở ra mọi người mới thấy bên trong là báo cáo tài chính của Tiêu Chính Văn.

Công ty của Khương Vy Nhan vốn dĩ là nhà họ Khương cho Khương Vy Nhan nên không liên quan gì đến Tiêu Chính Văn.

Tài khoản cá nhân của anh chỉ có chưa đến mười nghìn tệ, tất cả số tiền này bao gồm cả tiền thưởng của nhà nước đều phân phát hết cho quân Phá Long.

“Mọi người đã nhìn thấy chưa? Tôi muốn phong chức cho người thân Tiêu Chính Văn là có nguyên nhân cả. Nếu các vị không đồng ý thì cũng được thôi, từ nay về sau các ông, các ông nữa”.

“Ai cũng phải kê khai hết tài sản của mình ra, người nào có nhiều tiền hơn vua Bắc Lương một đồng thì tịch thu hết tài sản, diệt hết gia tộc, san bằng mộ của tổ tiên”.

Giọng Thiên Tử bỗng cao lên hệt như chuông lớn vang vọng trong cả đại điện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom