• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1323: Núi cao còn có núi cao hơn

Những lời của Thừa Tiếu Thiên hoàn toàn không phải là lời đe dọa.

Nếu hơn sáu mươi phần trăm tông môn trong võ tông cùng đệ đơn muốn đuổi một người ra khỏi Hoa Quốc với võ tông thì cực kỳ dễ dàng.

“Đúng thế, người xem thường mạng sống của người dân Hoa Quốc như cỏ rác thế này không nên ở lại Hoa Quốc”.

“Phải, giao phương thuốc ra đây, nếu không chúng tôi sẽ yêu cầu võ tông đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi Hoa Quốc”.

“Không ngờ Tiêu Chính Văn lại ích kỷ như thế, không phải chỉ là một phương thuốc thôi sao? Có cái gì không nỡ chứ?”

Mọi người ông một câu, tôi một câu đồng loạt chỉ trỏ mắng chửi Khương Vy Nhan.

Hôm nay đến đây ngoài La Trường Minh thì không có ai là người bình thường.

Mặc dù sức chiến đấu của dược tông không mạnh nhưng tầm ảnh hướng lại không phải là thứ người thường có thể so được.

“Hừ, đừng nói hôm nay Tiêu Chính Văn không có ở đây, dù Tiêu Chính Văn đích thân đến đây thì sao chứ?”

Thừa Tiếu Thiên kiêu ngạo chỉ vào hàng trăm đệ tử dược tông xung quanh.

Ngay cả La Trường Minh thấy tình thế này cũng thấy ớn lạnh.

“Các người to gan lắm, dám liên kết đuổi vua Bắc Lương, các người không sợ Thiên Tử sẽ trừng trị dược tông các người sao?”

Lưu Sùng Hằng tức đến độ mặt mày trắng bệch, môi cũng không còn chút máu.

“Ha ha! Thiên Tử dám thờ ơ với yêu cầu của võ tông sao? Người dân nổi giận thì khó mà dẹp yên”.

Thừa Tiếu Thiên mỉa mai nhìn Lưu Sùng Hằng.

“Bớt nói nhảm nhí đi, lập tức giao phương thuốc ra đây”.

Sở Thiên Thư tiến lên trước một bước lạnh lùng quát.

Cụ ta vừa nói thế tất cả mọi người đều dời tầm mắt nhìn sang Khương Vy Nhan.

Suy cho cùng cô cũng chỉ là một người phụ nữ, dù có là đàn ông cũng sẽ cảm thấy sợ khi đối mặt với cục diện này.

Lưu Sùng Hằng siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt.

Vừa định lên tiếng tranh cãi với đám người Sở Thiên Thư thì lại bị Khương Vy Nhan ngăn lại.

“Môn chủ Lưu, không cần nói nhiều với họ đâu, bọn họ sẽ không nghe”.

“Các người nói đúng, phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan quả thật nằm trong tay tôi, hơn nữa bây giờ tôi đang nghiên cứu và chế ra Bát Cực Tục Mệnh Đan, nhưng tại sao tôi lại phải đưa cho các người?”

Khương Vy Nhan vừa nói thế, mọi người đồng loạt nhìn về phía chiếc bình sứ trắng trong tay cô.

Cảm nhận được ánh mắt tham lam của mọi người, Khương Vy Nhan chỉ cười khẩy.

“Không giao phương thuốc ra thì cô đừng hòng rời khỏi đây”.

Thừa Tiếu Thiên dần thu lại nụ cười niềm nở của mình, ánh mắt hiện lên tia sát khí.

Từ lúc bước vào phòng bệnh, hắn đã cẩn thận quan sát, Khương Vy Nhan chỉ là một chiến thần thiên cấp bốn sao, còn hắn đã đạt tới cảnh giới chủ soái một sao.

Chỉ riêng về thực lực cũng đủ để chèn ép Khương Vy Nhan.

“Đừng hòng rời khỏi đây ư? Anh nghĩ anh là ai? Tôi muốn đi, ai có thể ngăn cản được tôi?”

Nghe Khương Vy Nhan nói thế, mọi người đều sửng sốt, nhưng ba giây sau ai cũng bật cười thành tiếng.

Chẳng lẽ Khương Vy Nhan là kẻ ngốc sao?

Mặc dù trong đám người ở đó không có cao thủ cảnh giới Thiên Vương nhưng vẫn có vài long soái năm sao.

Chỉ dựa vào một phụ nữ yếu đuối như cô và Lưu Sùng Hằng thực lực không đến đâu mà còn muốn rời khỏi đây sao?

“Ha ha ha!”

Thừa Tiếu Thiên không khỏi ngẩng mặt lên bật cười, đừng nói là Khương Vy Nhan, dù có một cao thủ cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao xuất hiện cũng không dám ra tay đánh họ.

Huống hồ bọn họ có đến một trăm người, bao vây tấn công Khương Vy Nhan và Lưu Sùng Hằng chỉ như giết gà dọa khỉ thôi.

Lúc này Lưu Sùng Hằng cũng hơi ngây người, bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn chưa đến kịp, sao Khương Vy Nhan lại dám nói mạnh miệng thế chứ?

Trong những người ở đây, không dưới mười mấy người có thực lực có thể sánh ngang với Lưu Sùng Hằng.

Trong trí nhớ của Lưu Sùng Hằng, trước giờ Khương Vy Nhan luôn được Tiêu Chính Văn bảo bọc dưới đôi cánh của mình.

Thoát ra khỏi vòng vây, cô ấy làm được sao?

“Hừ, ai cũng nói Tiêu Chính Văn ngạo mạn, tôi thì thấy ngay cả người phụ nữ của Tiêu Chính Văn cũng rất kiêu ngạo, e là cô vẫn chưa biết cô đang nói chuyện với ai đâu”.

Thừa Tiếu Thiên khinh bỉ lạnh lùng nói.

“Tôi không muốn biết các anh là ai, cho dù các anh là ai đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không giao phương thuốc trong tay ra đâu. Đây chính là câu trả lời của tôi”.

Thái độ của Khương Vy Nhan cực kỳ cứng rắn, điều này cũng nằm ngoài dự đoán của Lưu Sùng Hằng.

Không ngờ Khương Vy Nhan trước giờ luôn mềm yếu còn có một mặt mà mọi người không biết này.

Ngông cuồng!

Quả thật là cực kỳ ngạo mạn.

Đây là cảm nhận chung của mọi người về Khương Vy Nhan.

Ngay cả La Trường Minh cũng hơi cau mày, chủ tịch thành phố Thiên Phủ là ông ta còn đang ở đây mà Khương Vy Nhan lại dám mạnh miệng thế sao?

“Ha ha! Đúng là nực cười”.

Sở Thiên Thư lạnh lùng nhìn Khương Vy Nhan nói: “Đã mấy chục năm chưa có ai dám nói chuyện như vậy trước mặt tôi cả. Cô gái, tôi thật sự không biết là ai cho cô can đảm để cô nói ra những lời này”.

“Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, bất kể người chống lưng cho cô là ai thì hôm nay cũng phải để lại phương thuốc này”.

“Tôi không cần bất kỳ ai chống lưng cả, dù không có Tiêu Chính Văn ở bên cạnh, tôi cũng sẽ không để mặc các ông uy hiếp”.

Khương Vy Nhan nghiêm nghị nhìn mọi người nói.

“Ồ? Không cần chỗ dựa ư? Trước mặt chúng tôi lại dám nói năng ngông cuồng!”

Nói xong, Sở Thiên Thư sải bước đi về phía Khương Vy Nhan, rõ ràng là muốn ra tay với Khương Vy Nhan.

Thấy thế Lưu Sùng Hằng vội vàng chắn trước mặt Khương Vy Nhan.

Dù biết rõ mình không phải là đối thủ của Sở Thiên Thư, nhưng ông ta cũng phải bảo vệ sự an toàn của Khương Vy Nhan.

“Ông Sở, chuyện nhỏ này không cần ông phải ra tay, vừa lúc tôi muốn tính toán rõ ràng với cô Khương”.

Dứt lời, Lạc Thiên Vũ bước đến trước mặt Khương Vy Nhan.

“Ừ, cũng được, tôi ra tay với một cô gái e là mất hết mặt mũi, cứ giao cho cậu Lạc vậy”.

Sở Thiên Thư cười nói, sau đó trở về chỗ cũ.

“Khương Vy Nhan, mặc dù hôm đó người đánh tôi hai cú không phải là cô nhưng cũng bị cô chỉ trích nhỉ? Cô cũng thấy tình hình hôm nay rồi đấy, dù Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân có đến thì cũng không giúp gì được cho cô”.

“Tôi khuyên cô trước khi tôi ra tay đánh cô thì giao phương thuốc ra đây, mọi chuyện sẽ dễ nói chuyện, nếu không tôi phải đánh trả lại hai cú tát ngày hôm đó”.

Lạc Thiên Vũ mặt dày vô liêm sỉ nở nụ cười tà ác, đảo mắt nhìn trước ngực Khương Vy Nhan.

“Cô Khương, tôi nghĩ hay là cứ giao phương thuốc cho họ trước, đợi cậu Tiêu đến rồi chúng ta tranh cãi với họ cũng không muộn. Người ta thường nói, người thông minh nên đợi đến thời cơ thích hợp”.

Lúc này Lưu Sùng Hằng lòng như lửa đốt, trông mong Tiêu Chính Văn có thể mau chóng xuất hiện như mong chờ sao trời và trăng.

Nhưng đó chỉ là ý muốn mà thôi.

Lúc này Tiêu Chính Văn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, theo lời hẹn giữa Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, ít nhất phải mười ngày sau Tiêu Chính Văn mới đến thành phố Thiên Phủ.

“Không cần phải nhún nhường với những người này, nếu không họ chỉ được nước lấn tới thôi”.

Trước đây Khương Vy Nhan vẫn luôn bao dung, nhường nhịn với người nhà của mình.

Nhưng sau đó thì sao?

Họ vẫn ép cô vào đường cùng, không còn đường lui.

Thế nên cô tuyệt đối sẽ không nhún nhường bất kỳ ai dù chỉ là nửa bước.

“Hừ, mạnh miệng quá đấy, tiếc là dù cô có muốn lùi bước cũng không còn đường lui nữa rồi”.

Lạc Thiên Vũ cực kỳ xem thường Khương Vy Nhan.

Xét về sức chiến đấu, mặc dù hắn thua xa Độ Thiên Chân Nhân, cũng không thể so được với Sở Thiên Thư.

Nhưng đối phó với một người phụ nữ thì chẳng phải là dễ dàng lắm sao?

“Khương Vy Nhan, hôm đó cô có thể kiêu ngạo là vì có Độ Thiên Chân Nhân giúp cô, cô nghĩ tôi sẽ sợ cô sao?”

“Thật sự không biết cô lấy đâu ra can đảm dám nói lời ngạo mạn trước mặt nhiều người như thế. Hôm nay tôi phải khiến cô mở to mắt ra nhìn người mạnh còn có người mạnh hơn”.

Lạc Thiên Vũ tức giận hét lên, sau đó đột nhiên lao về phía Khương Vy Nhan.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom