• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1301: Nhát kiếm chém trời

“Bái ông làm thầy ư? Ông cũng mạnh miệng quá nhỉ! Nếu như không có Thiên Tinh Trận này thì tôi giết ông cũng dễ như giết con gà con chó mà thôi!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp lời.

Ánh mắt của Hứa Hoài Viễn nhìn chăm chăm Tiêu Chính Văn hồi lâu, bàn tay chắp sau lưng siết chặt thành nắm đấm, thế nhưng gương mặt vẫn tươi cười như cũ.

“Chàng trai, cậu cũng mạnh miệng đấy, giết tôi dễ như giết con gà con chó ư? Không thể không nói, Tiêu Chính Văn cậu quả thực có điểm không giống với mọi người, đối diện với nhiều kẻ địch mạnh mà vẫn có thể ung dung tới thế!”

“Thế nhưng ung dung chỉ có thể nói lên rằng cậu đã chinh chiến nhiều lần mà thôi, không có mối liên hệ gì với thực lực hết! Tôi thật sự không tin tới nước này rồi mà cậu vẫn có thể lật ngược ván cờ?”

Nói tới đây, Hứa Hoài Viễn xoay đầu nói với Đoàn Hải Long: “Minh chủ Đoàn, thu Thiên Tinh Trận của ông lại, hôm nay tôi sẽ đấu tay đôi với vua Bắc Lương ngông cuồng tự đại này!”

“Hả?”

Đoàn Hải Long hít sâu đáp: “Tiền bối Hứa, chuyện này… chuyện này e là không ổn, thực lực của người này…”

“Cái gì?”

Hứa Hoài Viễn trừng mắt, lộ ra vẻ phẫn nộ.

“Tiền bối Hứa, ông đừng hiểu lầm, ý của tôi là thằng nhóc này… thằng nhóc này là một con mãnh hổ, thả cậu ta ra chắc chắn sẽ làm hại người khác!”

Đoàn Hải Long vô cùng khách khí nói.

Thật ra trong số các thủ lĩnh lớn của năm đại danh sơn, ngoại trừ Thiên Sơn thì những người còn lại đều chưa đạt tới cảnh giới Thiên Thần do đó cũng không phải thiếu thốn nhân tài.

Mà là có công ước ở đó, cho dù mấy danh sơn lớn đều không thiếu cường giả ở cảnh giới Thiên Thần trấn giữ.

Nhưng cường giả ở cảnh giới Thiên Thần lại không thể can dự vào chuyện thế tục, cảnh giới Thiên Thần chỉ để trang trí, chi bằng để những nhân vật này ru rú trong nhà, tiện thể che giấu thực lực của bản thân.

Mà ở cùng một cảnh giới, Đoàn Hải Long không thể không thừa nhận Tiêu Chính Văn đã đạt đến đỉnh cao.

Nếu như thu lại Thiên Tinh Trận, ai có thể kìm hãm được Tiêu Chính Văn đây?

Ai dám bảo đảm anh không hồi phục lại chiến lực đáng sợ cơ chứ?

Lỡ như Hứa Hoài Viễn không thể ngăn cản được Tiêu Chính Văn thì hậu quả có thể sẽ mang tính huỷ diệt!

“Không cần nhiều lời! Tôi đường đường là thủ lĩnh của trận tông Hoa Sơn, còn phải sợ một thằng ranh vắt mũi chưa sạch hay sao?”

Hứa Hoài Viễn chắp một tay ra sau lưng, dùng thanh bảo kiếm chỉ vào Tiêu Chính Văn.

“Được rồi, vậy tôi sẽ nghe theo lời tiền bối!”

Đoàn Hải Long bất lực, chỉ đành nghe theo lời Hứa Hoài Viễn thu hồi Thiên Tinh Trận!

Màn ánh sáng mờ ảo đó vừa mới biến mất, Tiêu Chính Văn lập tức cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm.

Thể lực khắp người cũng khôi phục rất nhanh.

“Chàng trai, thế nào? Lần này cậu không thể nói tôi ức hiếp cậu nữa rồi nhỉ?”

Hứa Hoài Viễn cười lạnh lùng nói.

Thật ra Hứa Hoài Viễn vẫn chiếm lợi khá lớn.

Dù sao Tiêu Chính Văn đã đánh liên tiếp hai trận, thể lực sụt giảm rất nhiều, hiện giờ chỉ là không có Thiên Tinh Trận áp chế anh mà thôi.

Đây chính là điểm xảo quyệt của Hứa Hoài Viễn.

Với mọi người, Hứa Hoài Viễn giết chết Tiêu Chính Văn trong tình cảnh này tuyệt đối là kết quả của một cuộc đối đầu công bằng.

Mà nếu như Tiêu Chính Văn thắng thì cũng không dám dồn Hứa Hoài Viễn vào chỗ chết.

Suy cho cùng, nếu không có người ta đối xử khoan hồng thì e rằng lúc này ngay cả xương cốt Tiêu Chính Văn cũng chẳng còn nữa rồi.

Hứa Hoài Viễn muốn dùng thủ đoạn này để đưa Tiêu Chính Văn vào chỗ chết.

Vừa lấy lại thể diện cho Hoa Sơn lại vừa thể hiện được mình là người có đức độ!

“Có thể đây sẽ là quyết định khiến ông phải hối hận nhất cả đời này!”

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.

Sao Tiêu Chính Văn lại không nhìn ra ý đồ của Hứa Hoài Viễn chứ?

Chỉ là Tiêu Chính Văn không thể ngửa bài theo lối chơi của Hứa Hoài Viễn, dù gì thù oán với Hoa Sơn cũng đã rất sâu đậm.

Bất luận có giết chết Hứa Hoài Viễn hay không, ân oán giữa Tiêu Chính Văn và Hoa Sơn cũng không thể kết thúc như vậy!

Vậy nên hôm nay Hứa Hoài Viễn nhất định phải chết!

“Hừ, Tiêu Chính Văn, tôi đã biết tất cả những con át chủ bài của cậu, không phải chỉ là Thiên Sơn Thư Lục và Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương thôi sao? Mấy con bài này của cậu, ở trước mặt tôi thật sự không đáng để nhắc tới!”

“Tiêu Chính Văn, e rằng cậu vẫn chưa biết tới sự lợi hại của thủ lĩnh trận tông Hoa Sơn chúng tôi đâu nhỉ!”

Thương Nhan Bách là người đầu tiên nhảy ra.

Mặc dù ban nãy cụ ta bị doạ sợ run bần bật, thế nhưng vào khoảnh khắc Hứa Hoài Viễn xuất hiện, Thương Nhan Bách giống như lại tìm thấy sự tự tin thêm một lần nữa.

Cụ ta còn kiêu ngạo chắp hai tay sau lưng, lắc đầu bước đi trước mặt Tiêu Chính Văn.

Lúc này, đám người trên bục cao cũng đồng loạt đứng dậy khom lưng vái lạy Hứa Hoài Viễn.

Ngay cả Lâm Phi Dương vẫn luôn cao ngạo cũng khom lưng rất sâu với Hứa Hoài Viễn.

Thật ra Hứa Hoài Viễn ban nãy đã cho tất cả mọi người một loại ảo giác.

Đó là ở trước mặt lão, Tiêu Chính Văn căn bản chẳng là gì cả.

Thậm chí ngay cả bản thân Hứa Hoài Viễn cũng có loại ảo giác y như vậy!

Dù gì ban nãy lão cũng đã dễ dàng ngăn chặn được đòn tấn công toàn lực của Tiêu Chính Văn, điều này ít nhất có thể nói lên rằng trên phương diện trận pháp và phương diện thông hiểu về đấu võ thì hai người bọn họ có cách biệt rất lớn!

Nếu theo lý thường mà nói, bọn họ nghĩ như vậy cũng chẳng có gì sai!

Thế nhưng vừa nãy Tiêu Chính Văn đã bị trói chặt bên trong Thiên Tinh Trận, căn bản không có cách nào bộc lộ hết toàn lực, thực lực của anh còn bị Thiên Tinh Trận phong ấn.

Chỉ có thể phát huy được chưa đến một phần mười thực lực.

Vậy nên Hứa Hoài Viễn có thể ngăn chặn đòn tiến công toàn lực của Tiêu Chính Văn cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Thế nhưng, sau khi Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc kia, kết quả sẽ hoàn toàn khác xa.

“Có tiền bối Hứa ở đây, hôm nay mày nhất định sẽ chỉ còn đường chết!”

Lâm Phi Dương cũng chỉ vào Tiêu Chính Văn và quát lớn.

Vốn dĩ bọn họ không ngờ Hoa Sơn sẽ phái một nhân vật có máu mặt như Hứa Hoài Viễn tới đây.

Mà vào khoảnh khắc Hứa Hoài Viễn xuất hiện đã định đoạt kết quả của trận quyết đấu ngày hôm nay!

Ngay cả sắc mặt của mọi người đang đứng ở đây cũng đã hoà hoãn đi rất nhiều.

Đồng thời, không ít người còn cười lạnh lùng với Tiêu Chính Văn, đặc biệt là Đông Phương Tiếu và Viên Sùng Long.

Nhà họ Tiêu quả thực từng là gia tộc giàu có số một ở Long Kinh, cũng biết quá nhiều những bí mật không được lưu truyền của Hoa Quốc.

Đáng tiếc, Tiêu Chính Văn còn quá non trẻ, hơn nữa từ nhỏ đã không lớn lên trong nhà họ Tiêu, tất cả những hiểu biết về Hoa Quốc đều rất ít ỏi!

Danh sơn được gọi là danh sơn bởi vì thủ đoạn nhiều tới mức không thể đếm xuể.

Đừng thấy hai người Đoàn Hải Long và Hứa Hoài Viễn ở cùng một cấp bậc mà lầm, thực tế dù có tới hai Đoàn Hải Long ở cùng một chỗ thì cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Hứa Hoài Viễn!

Tiêu Chính Văn chẳng khác gì phải đối diện với hai nhân vật có cùng đẳng cấp như Đoàn Hải Long cùng một lúc, dù cho anh có cả nghìn thủ đoạn thì đã sao?

Còn có thể so sánh với cao thủ thực sự bên trong danh sơn à?

Đặc biệt khi trận tông vẫn luôn là sự tồn tại bí mật nhất trong số các danh sơn lớn.

Bởi vì thứ mà bọn họ nắm giữ không chỉ ảo diệu mà lực sát thương và uy lực cũng lớn tới độ kinh người!

Có thể nói, đầm nước võ tông Hoa Quốc này sâu không thể lường!

Mà Tiêu Chính Văn lại mới chỉ hiểu biết một góc của khối băng đã tự cho rằng bản thân vô địch thiên hạ.

Ngược lại, cùng với sự hồi phục của thực lực và chiến lực, Tiêu Chính Văn càng trở nên bình tĩnh hơn.

“Hôm nay Tiêu Chính Văn tôi sẽ chết tại nơi này sao? E rằng lại khiến cho mấy người phải thất vọng rồi!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng.

“Thất vọng ư?”

Hứa Hoài Viễn nghe tới đây thì ngửa đầu cười lớn: “Tiêu Chính Văn, cậu vẫn nói khoác mà không biết ngượng nhỉ, dù cậu có thể giết chết Đông Phương Ngạo Vũ, có thể giết cả Cừu Vạn Lý nhưng ở trước mặt tôi, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là loại tôm tép mà thôi!”

“Dù có là minh chủ của liên minh võ thuật Đoàn Hải Long, cậu hỏi ông ta xem có dám ra tay với tôi không?”

Hứa Hoài Viễn vô cùng cao ngạo chỉ tay vào Đoàn Hải Long.

Nói thật thì Đoàn Hải Long quả thực là không dám!

“Cậu chỉ là một thanh niên vắt mũi chưa sạch, trước đây là bởi vì các danh sơn lớn và cả tiền bối võ tông sống kín tiếng, không có hứng thú với mấy loại công danh giới thế tục nên mới để cậu trở thành vua Bắc Lương của Hoa Quốc, để cậu chiếm lĩnh một phương!”

“Lẽ nào cậu thật sự cho rằng võ tông Hoa Quốc này không có ai? Năm đại danh sợ của chúng tôi không có ai? Ha ha ha… ngây thơ!”

Nói tới đây, Hứa Hoài Viễn đã siết chặt thanh kiếm trong tay, trong ánh mắt ngập tràn vẻ khinh thường.

Lúc Hứa Hoài Viễn cầm thanh kiếm dài trong tay, giữa bầu trời, mây trắng từng tầng từng tầng ùn ùn kéo tới che lấp luôn ánh mặt trời trong nháy mắt!

Bỗng chốc, gió lớn quét qua giống như cả Thương Lĩnh đều đang phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ.

“Cho cậu xem xem cái gì gọi là Kiếm Trảm Thiên!”

Nói tới đây, chỉ thấy Hứa Hoài Viễn chém một nhát kiếm về phía bầu trời, một tia sáng mặt trời chói mắt xuyên qua tầng mây.

“Keng!”

Cùng lúc tia sáng mặt trời đó lao tới, tiếng kiếm kêu cũng vang rền khắp cả ngọn núi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom