• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1298: Giết

“Coi Thiên Tử Hoa Quốc như cỏ rác ư?

Vừa dứt lời Tiêu Chính Văn đã một cú vào ngực Cừu Vạn Lý.

Ầm!

Cả người Cừu Vạn Lý văng ra xa vài mét rồi đập mạnh vào tảng đá trên mặt đất khiến nó xuất hiện vài vết nứt.

“Phụt!”

Mặc dù bây giờ Tiêu Chính Văn như người bình thường nhưng cú đá của anh với sức mạnh của từ trường hệt như một vệt sao băng cỡ nhỏ đập vào ngực Cừu Vạn Lý.

Cụ ta đâu thể chịu được?

Vừa rơi xuống đất đã nôn ra một ngụm máu, trong máu còn lẫn ít nội tạng bị vỡ nát.

“Mày…”

Cừu Vạn Lý yếu ớt giơ cánh tay lên chỉ vào Tiêu Chính Văn.

Nhưng lục phủ ngũ tạng của cụ ta đau đến mức cụ ta không nói nên lời.

“Người dân Hoa Quốc đều nhỏ bé như giun dế sao?”

Tiêu Chính Văn sải bước đi đến trước mặt Cừu Vạn Lý, nhấc chân giẫm lên bụng cụ ta.

“A!”

Cừu Vạn Lý hét lên một tiếng cực kỳ thảm thiết.

Đồng thời cả người cong lại như một con tôm lớn bị đạp phải thắt lưng, giơ hai tay ra định ôm lấy chân Tiêu Chính Văn.

“Bảo tôi buông tay chịu trói, chết toàn thây à?”

“Ầm!”

Tay Cừu Vạn Lý chưa kịp túm được chân Tiêu Chính Văn thì đã bị anh lên đầu gối khiến cụ ta đập người vào cửa trước.

Cả người Cừu Vạn Lý dính chặt dưới đất trượt về phía trước hơn mười mét.

Cả gương mặt đều dính đầy máu, thậm chí không còn nhìn rõ mặt mày thế nào nữa.

“Chẳng phải ông nói muốn báo thù cho Trương Đạo Linh sao?”

Tiêu Chính Văn nhấc chân lên giẫm lên mặt Cừu Vạn Lý.

Chỉ nghe tiếng xương răng rắc, xương quai hàm và xương gò má của Cừu Vạn Lý đều bị nghiền nát, toàn bộ khuôn mặt lõm vào trong.

Mọi người xung quanh nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng.

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu không biết quy tắc của võ tông à? Trong cuộc thi không được làm hại đến tính mạng người khác. Nếu Cừu Vạn Lý đã thua trận, cậu cần gì phải đối xử tàn nhẫn với ông ta như thế”.

Lúc này một giọng nói lạnh lùng trên bục cao vang lên ngăn lại hành động của Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên, lạnh như băng nhìn mọi người ở trên bục cao.

“Ồ? Không được làm hại đến tính mạng người khác hả? Nói thì oai phong lẫm liệt lắm nhỉ! Tôi bị Thiên Tinh Trận phong ấn sức mạnh gần như không khác gì người bình thường, lúc Cừu Vạn Lý chủ động bước ra khiêu chiến tôi sao ông không lên tiếng?”

“Bây giờ thấy Cừu Vạn Lý sống dở chết dở mới nhớ đây là cuộc thi để rèn luyện, không được làm hại đến tính mạng người khác có phải đã quá muộn rồi không? Tất cả mọi người ở đây đều đã nghe những lời ông lão kia nói lúc nãy chứ?”

“Là chính miệng ông ta nói, bất kể ngày thường có ân oán hay là thù mới gì đều có thể giải quyết ở đây, ra khỏi nơi này không được ghim thù, nếu vi phạm sẽ bị người người trong võ tông thiên hạ giết chết”.

“Vậy ông nói tôi nghe xem thế nào gọi là giải quyết tại đây? Lẽ nào Cừu Vạn Lý tự động nhảy ra xoa lưng đấm chân cho tôi à?”

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chỉ một ngón tay vào ông lão tóc bạc đứng cạnh Đoàn Hải Long.

“Tiêu Chính Văn, cậu hỗn láo!”

Ông lão tóc bạc tiến đến trước một bước tức giận nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu chẳng qua chỉ đánh bại Cừu Vạn Lý, nếu không cậu chắc chắn sẽ chết dưới Thiên Tinh Trận không…”

Nói đến đây ông lão tóc bạc cũng cảm thấy lời mình nói không đúng.

“Không gì cơ? Chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ sao? Theo ý của ông thì ông ta giết tôi là điều đương nhiên, còn tôi giết ông ta lại quy phạm quy tắc của võ tông à?”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn lại nhấc chân lên giẫm mạnh lên đùi Cừu Vạn Lý, bên tai chỉ nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy rõ ràng.

Cừu Vạn Lý đau đớn há hốc mồm, nhưng lại không thể phát ra một âm thanh nào được.

Hai mắt cụ ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào chân trái bị gãy của mình, muốn giơ tay che lại nhưng cả người không thể động đậy.

Cú đá vừa rồi của Tiêu Chính Văn đã làm gãy xương sống của cụ ta, đừng nói với tới đùi, giờ có muốn ngồi dậy cũng khó khăn.

Cừu Vạn Lý miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn ông lão tóc bạc trên bục cao, ánh mắt hiện lên vẻ cầu xin.

Bây giờ cụ ta chỉ cầu xin ông lão áo trắng đừng chọc giận Tiêu Chính Văn nữa, thà cho cụ ta chết thoải mái chứ cụ ta không muốn bị Tiêu Chính Văn dằn vặt đến chết.

“Hừ! Tiêu Chính Văn, bất kể cậu nói thế nào cũng được, trong quá trình diễn ra cuộc thi, làm hại đến mạng người đều là quy phạm quy tắc liên minh võ thuật. Đây là liên minh võ thuật, Thương Lĩnh là trụ sở chính của liên minh võ thuật”.

“Đúng hay sai không đến lượt một thằng ranh con như cậu có thể quyết định. Bây giờ, cậu lập tức buông Cừu Vạn Lý ra!”

Ông lão tóc bạc trợn hai mắt lên chỉ vào Tiêu Chính Văn.

Cùng lúc đó, mọi người trên bục cao đều nhìn thấy rõ một tay đang chắp sau lưng của ông lão tóc bạc đã siết chặt một thanh kiếm ngắn dài hai mươi centimet.

“Thả Cừu Vạn Lý ra ư? Được thôi!”

Tiêu Chính Văn cười nhạt rồi bỗng nhấc chân lên đá mạnh vào người Cừu Vạn Lý.

“Rầm!”

Một tiếng động cực lớn vang lên, cơ thể Cừu Vạn Lý bị đá văng ra hơn hai mươi mét bay lên bục cao như một viên pháo.

“Ầm!”

Cả người Cừu Vạn Lý nặng nề rơi trên bục cao, bụi văng tung tóe.

Lúc này cả người từ trên xuống dưới của Cừu Vạn Lý đã dính đầy máu, khóe miệng chảy ra máu, cơ thể liên tục co giật.

Không lâu sau cụ ta chết ngay tại chỗ.

Ôi!

Mọi người bên dưới đều thấy ớn lạnh, đó là Cừu Vạn Lý đấy trời ạ!

Chỉ một đòn đã bị Tiêu Chính Văn đánh bại, còn bị Tiêu Chính Văn đá chết trước mặt mọi người.

Nhưng điều khiến họ khó hiểu nhất là rõ ràng Tiêu Chính Văn đang ở trong Thiên Tinh Trận, chẳng khác gì người bình thường, sao anh lại làm được như thế?

“Tiêu Chính Văn, cậu thật to gan!”

Ông lão tóc bạc đảo mắt nhìn Cừu Vạn Lý đã bị đá chết, ánh mắt tóe ra tia sáng lạnh lùng.

Thực lực của người này không bằng Cừu Vạn Lý.

Theo lý thì khi cụ ta nhìn thấy Cừu Vạn Lý bị giết, tuyệt đối không thể nào ra mặt báo thù cho Cừu Vạn Lý mới đúng.

Nhưng Tiêu Chính Văn còn chưa lên tiếng thì ông lão tóc bạc bỗng lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.

Cùng lúc đó Lâm Phi Dương bỗng vung tay lên, một luồng sáng lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.

“Ding!”

Tiêu Chính Văn vung con dao quân đội năm cạnh ra để chặn lại kim châm của Lâm Phi Dương theo bản năng, nhưng ngay khi con dao quân đội năm cạnh chạm phải kim châm, một màn sáng như có như không bỗng hiện ra.

Thấy thế ông lão tóc bạc nở nụ cười đắc ý.

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ con dao quân đội năm cạnh lên đứng thẳng tắp trong không trung, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng đông cứng lại.

“Đám người khốn nạn này! Các ông còn biết liêm sỉ không hả?”

Đại trưởng lão cũng ngồi không yên nữa, nhảy khỏi ghế chỉ vào đám người trên bục cao lớn giọng mắng.

Đại trưởng lão đều nhìn thấy hết mọi chuyện xảy ra vừa rồi.

Ông lão tóc bạc và Dương Phi Dương thấy Cừu Vạn Lý không đấu lại Tiêu Chính Văn nên sau khi trao đổi ánh mắt, cụ ta chủ động bước ra thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn từ chính diện.

Mà Lâm Phi Dương nhân lúc Tiêu Chính Văn chưa kịp chuẩn bị bắn kim châm ra, thật ra đó chính là cách thức khởi động trận pháp Càn Khôn Định Hồn.

Bất kể Tiêu Chính Văn có đánh trả hay không, chỉ cần đụng vào kim châm đó, cơ thể sẽ bị đông cứng lại, không thể động đậy.

Ông lão tóc bạc thấy Tiêu Chính Văn đã trúng kế bèn vung kiếm lên đâm thẳng về phía cổ họng của Tiêu Chính Văn.

Lúc này đám người xem trận đấu dưới bục đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Đây là âm mưu hãm hại Tiêu Chính Văn ngay trước mặt hàng chục nghìn ánh mắt, như thế đâu còn công bằng chính trực gì nữa.

Không ít người thầm mắng đám người này không biết liêm sỉ.

Chỉ có đại diện của bốn gia tộc lớn và Đoàn Hải Long cười nhạo.

Đây chính là cái gọi ngoài sáng dễ tránh, trong tối khó phòng!

Lúc này Tiêu Chính Văn chẳng khác gì người bình thường, chỉ cần trúng một kiếm thì chắc chắn sẽ rơi đầu xuống đất.

Sự thay đổi này gần như chỉ xảy ra trong tích tắc.

Rất nhiều người vẫn chưa hoàn hồn, thanh kiếm ngắn trong tay ông lão tóc bạc chỉ còn cách Tiêu Chính Văn chưa đến mười centimet.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom