Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1289: Nhận lời

“Vâng! Thuộc hạ hiểu rồi!”

Gương mặt ông Lư cũng đã hiện lên vẻ vui mừng.

Lần này Tiêu Chính Văn chắc chắn một đi không trở về rồi.

Cho dù Tiêu Chính Văn có đến hay không đều phải rước họa vào thân.

Tiêu Chính Văn nhận lời mời thì sẽ bị các tông môn gia nhập liên minh võ thuật bao vây tấn công.

Dù có Thiên Thần giáng thế, Tiêu Chính Văn làm sao có thể là đối thủ của vô số tông môn được đây?

Dù một người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ để dìm chết Tiêu Chính Văn.

Nhưng nếu Tiêu Chính Văn không đến thì rơi vào bẫy của liên minh võ thuật, bất kính với minh chủ liên minh võ thuật, Đoàn Hải Long có thể dẫn môn chủ của các tông môn đến hỏi tội Tiêu Chính Văn.

Đến lúc đó dù có là Thiên Tử cũng không bảo vệ được Tiêu Chính Văn.

Ông Lư vừa đi ra ngoài vừa ngâm nga giai điệu nào đó, vui vẻ quá chừng.

Dù sao cũng là thời đại tin tức, liên minh võ thuật muốn gửi thiệp mời cũng chỉ động ngón tay là có thể gửi đi khắp nơi trên thế giới.

Chiều hôm đó, Đại trưởng lão võ tông nhận được thiệp mời của Đoàn Hải Long.

Thậm chí ông ta không cần mở ra cũng có thể đoán được Đoàn Hải Long định làm gì.

“Hỏng rồi! Sao người này đột nhiên xuất quan vậy? Chẳng phải nói ở ẩn rồi sao? Làm sao đây!”

Đại trưởng lão siết chặt thư mời đi qua đi lại.

“Đại trưởng lão, chúng ta có thể dùng đến quyền uy của võ tông để hủy đại hội lần này không?”

Tam trưởng lão ở bên cạnh đứng dậy nói.

“Hủy ư?”

Đại trưởng lão khổ sở lắc đầu.

“Ông nên biết tính Đoàn Hải Long như thế nào, nếu chúng ta dám dùng quyền lực trong tay thì ông ta dám đứng về phía đối lập với Thiên Tử”.

“Người này không phải Võ Thí Thiên cũng không phải là Trương Đạo Linh, liên minh võ thuật có thực lực rất mạnh, bản thân ông ta lại không thua kém gì Trương Đạo Linh. Thế nên người này bướng bỉnh không chịu nghe lời, làm gì cũng tùy hứng”.

“Nếu trở mặt với ông ta, bất lợi cho chúng ta là chỉ chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến sự đoàn kết nội bộ của Hoa Quốc mới là chuyện lớn”.

Đại trưởng lão nhíu mày nói.

“Thế… ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn từ chối, chẳng phải… trở thành kẻ thù chung của mọi người sao?”

Tam trưởng lão không khỏi hít sâu một hơi.

Nước đi này của Đoàn Hải Long rất nham hiểm.

Bất kể Tiêu Chính Văn có tự chui đầu vào lưới hay không đều khó thoát khỏi cái chết.

“Không được, tôi phải đi gặp Tiêu Chính Văn, quả thật không được, phải bảo cậu ấy đi Âu Lục, hoặc… hoặc trốn vào Long Các. Tôi không tin Đoàn Hải Long dám đến Long Các tìm người”.

Dứt lời, Đại trưởng lão vội nói với người ngoài cửa: “Người đâu, chuẩn bị máy bay trực thăng, tôi phải bay đến Giang Trung ngay”.

Tiễn Đại trưởng lão đi, mấy vị trưởng lão khác cũng đồng loạt thở dài.

Thật ra những gì Tiêu Chính Văn làm đều không sai.

Nếu nói sai thì là nhà họ Trương và năm đại danh sơn, mấy chục năm nay được “chiều” đến mức hư luôn rồi.

Trong mắt họ, pháp luật và kỷ cương không thể trói buộc họ, họ là hoàng đế đứng trên tất cả mọi người.

Đáng tiếc họ lại gặp phải Tiêu Chính Văn, là chiến thần máu sắt chảy máu, bị thương vô số lần trên chiến trường để bảo vệ người dân Hoa Quốc được an toàn.

Lúc này trước cửa biệt thự nhà họ Tiêu ở Giang Trung.

Độ Thiên Chân Nhân cầm thư mời liên minh võ thuật gửi đến, trên mặt hiện lên vẻ sầu muộn.

Cụ ta biết rõ sự lợi hại của liên minh võ thuật, càng biết rõ tính hiểm ác và xảo quyệt của Đoàn Hải Long.

Dù Tiêu Chính Văn có nhận thư mời này hay không thì cũng sẽ mang đến tai họa cho Tiêu Chính Văn.

“Sư phụ, chúng ta cũng nhận được thư mời của liên minh võ thuật, có phải cũng muốn đến cùng với anh Tiêu không?”

Một đệ tử Thiên Kiếm Tông cũng đang cầm một tấm thư mời trong tay bước đến gần Độ Thiên Chân Nhân, thấp giọng hỏi.

Độ Thiên Chân Nhân khẽ lắc đầu, tay cầm tấm thiệp mời đó, nặng nề bước đi ra vườn hoa phía sau biệt thự.

Lúc này Tiêu Chính Văn đang dạy Khương Vy Nhan bày bố vài trận pháp đơn giản.

Qua mấy ngày tập luyện, Khương Vy Nhan đã có thể kết hợp vài trận pháp đơn giản vào trong đòn tấn công của mình.

Nếu xét về sức chiến đấu đã không thua kém gì một chủ soái một sao.

“Không ngờ uy lực của trận pháp lại mạnh đến thế?”

Khương Vy Nhan vung nắm đấm lên lần nữa, cảm khái nói.

“Thật ra trận pháp là máy tăng cường của sức mạnh, hơn nữa có thể làm giảm lực cản trong không khí, thế nên sức của mỗi một đòn tấn công đều mạnh hơn bình thường, sức phá hủy cũng lớn hơn”.

Tiêu Chính Văn giải thích cho Khương Vy Nhan.

Ngay lúc này Độ Thiên Chân Nhân đi đến cửa vườn hoa phía sau rồi vẫy tay với Tiêu Chính Văn.

Thấy vẻ mặt Độ Thiên Chân Nhân hơi lạ, Tiêu Chính Văn do dự một lát mới nói với Khương Vy Nhan: “Vy Nhan, em tiếp tục tập đi, anh ra ngoài một lát, chút nữa quay lại”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn bước ra cửa, thấp giọng nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Xảy ra chuyện gì rồi à?”

“Chủ thượng, cậu xem đi, đây là thư mời liên minh võ thuật gửi đến, nói là chúc mừng Đoàn Hải Long xuất quan nhưng thật ra là lên âm mưu hại cậu”.

Độ Thiên Chân Nhân đưa thư mời trong tay cho Tiêu Chính Văn thở dài nói.

Tiêu Chính Văn nhận lấy thư mời rồi đọc lướt qua, thầm khen ngợi Đoàn Hải Long này đúng là người mưu mô.

Thảo nào có thể mở rộng và phát triển liên minh võ thuật được như ngày hôm nay.

“Ừ, tôi biết rồi, ba ngày sau tôi sẽ đến núi Thương Lĩnh, đến lúc đó ông nhất định phải bảo vệ cửa nhà. Nếu liên minh võ thuật bảo người đến Giang Trung, cho dù đối phương là ai cũng giết tất”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Chủ thượng, tôi nghĩ chúng ta nên nghĩ cách khác, chẳng hạn như xin Thiên Tử giúp đỡ, vào sống tạm trong Long Các hoặc điện Long Hoa. Dù Đoàn Hải Long có bản lĩnh lớn, địa vị cao đến đâu, ông ta dám đến Long Các làm loạn sao?”

Độ Thiên Chân Nhân ưu phiền nói.

Đến núi Thương Lĩnh?

Thế có khác nào tự chui đầu vào lưới?

Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Có vài việc muốn tránh cũng không được, hơn nữa Tiêu Chính Văn tôi vẫn chưa đến mức sợ ông ta, chỉ cần cảnh giới Thiên Thần không xuất hiện thì Đoàn Hải Long có là gì đâu”.

“Chủ thượng, tôi lo ông ta sẽ tính kế với cậu bằng Thiên Tinh Trận”.

Độ Thiên Chân Nhân vội nói.

Xét về bản lĩnh thật sự, Độ Thiên Chân Nhân vẫn rất có lòng tin vào Tiêu Chính Văn.

Độ Thiên Chân Nhân cũng nhìn thấy cảnh tượng giết Trương Đạo Linh.

Mặc dù tốn rất nhiều sức nhưng Trương Đạo Linh không bao giờ là đối thủ của Tiêu Chính Văn.

Thật ra phần thắng của Đoàn Hải Long không lớn.

Nhưng công khai tấn công thì dễ đối phó, chứ âm thầm tính kế thì khó mà phân biệt.

“Điều tôi muốn là kế hoạch của ông ta, tôi muốn xem thử rốt cuộc có bao nhiêu người đứng về phía nhà họ Trương. Hơn nữa chắc bên Âu Lục sẽ có tin tức nhanh thôi, trước khi rời khỏi Hoa Quốc, có thể giải quyết hết những rắc rối này một lần là tốt nhất”.

“Chứ không tôi làm sao có thể yên tâm đi Âu Lục đây?”

Tiêu Chính Văn cầm thư mời trong tay nói.

“Chủ thượng…”

Độ Thiên Chân Nhân mới nói được một nửa, một đệ tử Thiên Kiếm Tông vội vàng chạy vào.

“Anh Tiêu, sư phụ, Đại trưởng lão võ tông đến!”

Tiêu Chính Văn nghĩ hồi lâu cũng đoán được tại sao Đại trưởng lão quay lại, thế nên cười nói: “Độ Thiên Chân Nhân, tôi hiểu nỗi lo của ông nhưng người xưa có câu nói rất hay, là phúc không phải họa, là họa thì không thể tránh”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn sải bước đi về phía sân trước.

Lúc này Đại trưởng lão đã được mời vào phòng khách, đang định lớn tiếng nói muốn gặp Tiêu Chính Văn.

“Đại trưởng lão, quay lại nhanh thế, có phải thích trà nhà chúng tôi rồi không? Nếu ông thích, tôi tặng cho ông hai gói là được”.

Tiêu Chính Văn đẩy cửa phòng khách cười nói với Đại trưởng lão.

“Ôi trời, trà? Cậu còn tâm trạng uống trà à? Cậu xem Đoàn Hải Long đã đào một cái hố cho cậu rồi đấy. Tôi nói cho cậu biết nếu ông ta cũng gửi thư mời đến cho cậu thì dù thế nào cũng không được phép đi”.

Đại trưởng lão trợn mắt, nói với vẻ chắc nịch.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom