• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1288: Đại hội võ thuật

Muốn tìm Đoàn Hải Long không phải là chuyện đơn giản.

Dù là quản gia nhà họ Trương cũng phải dùng đến tận mấy mối quan hệ mới có thể nghe ngóng được một chút tin tức liên quan đến cụ ta.

Tìm liên tục khắp các nơi, cuối cùng mới tìm được Đoàn Hải Long ở đỉnh Vọng Nguyệt.

Lúc này mặc dù Đoàn Hải Long đã gần một trăm tuổi nhưng thoạt nhìn vẫn như một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.

Đầu tóc vẫn đen nhánh, dài đến thắt lưng, mặc bộ đồ đồ luyện công màu trắng không nhiễm bụi trần.

Nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, Đoàn Hải Long chậm rãi mở mắt ra, lớn giọng nói: “Người đến là Trương Thiên Phong à?”

“Quả nhiên ông Đoàn vẫn thính tai như trước, đã nhiều năm rồi mà vẫn có thể nhớ được tiếng bước chân của tôi”.

Quản gia nhà họ Trương – Trương Thiên Phong đứng ở đằng xa chắp tay nói với Đoàn Hải Long.

“Ông Trương là người bận rộn, sao lại có thời gian rảnh rỗi nhàn nhã đến biệt thự trên núi này thế?”

Đoàn Hải Long vẫn ngồi thẳng lưng nhưng không đứng dậy.

“Ông Đoàn, tôi đến đây vì có chuyện muốn làm phiền ông”.

Trương Thiên Phong chắp một tay sau lưng nói với Đoàn Hải Long.

“Ồ? Chuyện gì?”

Đoàn Hải Long nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ ngờ vực.

Có thể nói nhà họ Trương là sự tồn tại hô mưa gọi gió ở Hoa Quốc, ngay cả Thiên Tử cũng phải nể mặt nhà họ Trương, cần gì phải nhờ đến Đoàn Hải Long giúp đỡ chứ?

“Ông Đoàn, một ngày trước Trương Đạo Linh đã chết thảm trong tay Tiêu Chính Văn, mặc dù nhà họ Trương tôi không sợ một thanh niên như cậu ta nhưng chắc hẳn anh Trương biết lệnh cấm của cảnh giới Thiên Thần, thế nên có một số chuyện mấy người lớn nhà họ Trương không tiện ra mặt”.

Trương Thiên Phong nói lại ngắn gọn tại sao Trương Đạo Linh bị giết.

Đoàn Hải Long nghe xong cũng nở nụ cười khinh bỉ.

Tiêu Chính Văn là ai, Đoàn Hải Long không hề biết.

Nhiều năm nay, cụ ta vẫn đều vất vả tu luyện ở đỉnh núi Vọng Nguyệt nhưng vẫn không thể lĩnh hội được thiên cơ, chỉ còn một bước nữa là đạt đến cảnh giới Thiên Thần nhưng lúc này lại thấy khó như lên trời.

Thế nên Đoàn Hải Long đã ra lệnh cho cấp dưới của liên minh võ thuật nếu không có việc gì bất đắc dĩ thì không được làm phiền đến cụ ta.

Đến cảnh giới này của cụ ta thì đã không còn quan tâm đến mọi thứ trong đời sống nữa.

Chỉ cần qua được một bước đó, không chỉ có tuổi thọ được kéo dài, mà còn khiến cụ ta nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới.

“Một thanh niên mà có thể giết được Trương Đạo Linh sao? Anh Trương là một trong hai Thiên Vương mà, trong đó sẽ không giở trò gì chứ?”

Đoàn Hải Long vừa nói vừa đứng lên quay đầu lại nhìn Trương Thiên Phong.

“Thật một trăm phần trăm, lúc đó có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, hơn nữa có một trưởng lão họ Lư trong liên minh võ thuật cũng đến xem”.

Trương Thiên Phong nghiêm mặt nói.

“Ồ? Lư Kính Hải cũng có mặt ở đó à?”

Đoàn Hải Long khẽ gật đầu, sau đó nói: “Mặc dù tôi có quan hệ thân thiết với anh Trương, nhưng… tôi đã ở ẩn nhiều năm ở đây, chưa từng giác ngộ”.

“Năm đó khi lên đến đỉnh núi Vọng Nguyệt này, tôi từng thề nếu không đạt đến cảnh giới Thiên Thần thì tuyệt đối không rời khỏi đây, hãy tha…”

Đoàn Hải Long còn chưa nói hết câu, Trương Thiên Phong tiến đến trước nói với Đoàn Hải Long: “Ông Đoàn, chẳng phải ông luôn muốn vào Thiên Sơn sao? Nếu chuyện này thành công, đem đầu Tiêu Chính Văn về cho nhà họ Trương thì cụ tổ sẽ giới thiệu ông vào đó”.

Vừa dứt lời, Đoàn Hải Long hơi dao động.

Thiên Sơn mới là nơi mạnh nhất trong năm đại danh sơn.

Hơn nữa trong Thiên Sơn có mấy vị cường giả cảnh giới Thiên Thần canh giữ, có cường giả cảnh giới Thiên Thần chỉ dẫn, mình muốn đột phá thì chỉ cần bỏ một nửa công sức ra thôi.

Nếu chỉ nói về quan hệ thân thiết thì tất nhiên Đoàn Hải Long sẽ không ra mặt vì nhà họ Trương.

Trong mắt những người sống hơn một trăm tuổi như cụ ta, mối quan hệ giữa người và người chỉ là gió thoảng mây bay.

Nhưng đối phương đưa ra lợi ích thực tế thì lại khác.

“Ông Trương có nói vậy thật sao?”

Ánh mắt Đoàn Hải Long lóe lên tia sáng nhìn chằm chằm vào mắt Trương Thiên Phong nói.

Thiên Sơn thu nhận đệ tử đều có quy định rất nghiêm ngặt, quá bảy tuổi thì không thể gia nhập sơn môn nữa.

Nói cách khác, tất cả đệ tử có thể vào Thiên Sơn đều được huấn luyện từ nhỏ.

Với tuổi tác của Đoàn Hải Long, dù có quỳ gối trước đại điện Thiên Sơn cũng đừng mơ có thể được như nguyện vọng.

“Tất nhiên, chắc ông Đoàn cũng biết mối quan hệ của nhà họ Trương và Thiên Sơn, cụ tổ chỉ cần nói một câu, Thiên Sơn chắc chắn sẽ nể mặt nhà họ Trương. Ông Đoàn, chuyện dễ dàng không cần tốn sức cũng có thể được như nguyện thế, ông xem…”

Trương Thiên Phong mỉm cười hỏi.

“Được!”

Đoàn Hải Long híp mắt nói: “Lấy mạng nhỏ của Tiêu Chính Văn đổi lấy một tấm vé cho tôi vào Thiên Sơn cũng đáng. Ông về chuyển lời lại với ông Trương, dù Đoàn Hải Long tôi nể tình mối quan hệ thân thiết với Trương Đạo Linh cũng phải trả thù”.

Trương Thiên Phong lạnh lùng nhìn Đoàn Hải Long, nếu không lấy cơ hội vào sơn môn của Thiên Sơn ra thì còn lâu Đoàn Hải Long mới đồng ý.

Nhưng lão chỉ nghĩ vậy thôi chứ không thể để lộ bất kỳ biểu cảm nào ngoài mặt.

Thế nên Trương Thiên Phong khẽ cười chắp tay với Đoàn Hải Long nói: “Ông Đoàn, vậy tôi cảm ơn ông thay nhà họ Trương trước”.

Nói xong, lão xoay người rời đi.

Đã đến tình hình này rồi, cho dù nói hay làm gì cũng phải ngắn gọn, nhanh lẹ.

Nhìn bóng lưng Trương Thiên Phong, Đoàn Hải Long cũng thầm tính toán nước đi của mình.

Nếu thật như Trương Thiên Phong nói thì vẫn không thể xem thường Tiêu Chính Văn.

Đoàn Hải Long biết rõ thực lực của Trương Đạo Linh.

Người trên thế giới này có thể đấu với cụ ta ít đến đáng thương, huống gì tự tay giết chết cụ ta?

Nghĩ đến đây Đoàn Hải Long sải bước xuống núi.

Không đến nửa ngày, Đoàn Hải Long đã xuất hiện trước cổng trụ sở chính của liên minh võ thuật.

Đoàn Hải Long bỗng quay về, mấy trưởng lão liên minh võ thuật vội vàng chạy ra cổng đón.

Nhất là ông Lư, vừa thấy đã quỳ xuống trước mặt Đoàn Hải Long.

“Minh chủ, cuối cùng ông cũng về rồi, tôi… tôi bị người ta bắt nạt đến thảm thương”.

Ông Lư vừa khóc thất thanh vừa kể lại chuyện Tiêu Chính Văn đánh cụ ta thế nào, bảo cụ ta quỳ xuống dập đầu ra sao.

“Tiêu Chính Văn?”

Đoàn Hải Long vừa bước vào sảnh lớn vừa quay đầu lại nói với ông Lư: “Lư Kính Hải, rốt cuộc Tiêu Chính Văn này là ai? Tôi nghe nói cậu ta tự tay giết Trương Đạo Linh à?”

“Đúng thế!”

Ông Lư gật đầu nói: “Tên này tự tay giết ông Trương, hơn nữa người này rất ngang ngược, ngay cả trưởng lão võ tông đến xin, cậu ta cũng không nể mặt”.

Sau đó ông Lư lại kể chi tiết sự việc ngày hôm đó.

Nghe đến một nửa, Đoàn Hải Long bỗng cắt ngang: “Ông nói gì? Tiêu Chính Văn chỉ cần giơ tay lên là có thể phá được Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương hả?”

Lượng tin tức này quá lớn khiến Đoàn Hải Long phải nhìn Tiêu Chính Văn bằng con mắt khác.

“Đúng vậy, chỉ một cái nhấc tay thôi, cũng không biết thế nào mà Tam Tuyệt Trận của ông Trương bỗng chốc biến mất. Hơn nữa tên họ Tiêu này còn luôn miệng nói người nhà họ Trương đều hiểu sai về trận pháp của mình”.

“Có lẽ là họ Tiêu đó đang nói khoác, dù sao truyền thừa mấy nghìn năm sao có thể sai sót được?”

Ông Lư vừa giải thích vừa đưa tách trà cho Đoàn Hải Long.

Đoàn Hải Long nhìn chằm chằm tách trà, lòng thầm tính toán phần thắng giữa mình và Tiêu Chính Văn.

Suy đi nghĩ lại, Đoàn Hải Long vẫn thấy cách ổn thỏa, thích hợp nhất bây giờ là giết Tiêu Chính Văn.

Trương Đạo Linh vì khinh địch nên chết cũng không rõ sao mình chết, cụ ta sẽ không giẫm lên vết xe đổ của Trương Đạo Linh.

“Ừ, bất kể lời này đúng hay sai đều không được sơ suất khinh địch. Lư Kính Hải, ông đi thông báo cho trưởng lão võ tông là Đoàn Hải Long tôi đã xuất quan, chân thành mời các tông môn trong võ thuật tổ chức một đại hội võ thuật vào ba ngày sau”.

“Địa điểm là ở núi Thương Lĩnh, đàn tế lễ võ tông”.

Đoàn Hải Long híp mắt nói.

“Vâng! Minh chủ, ý ông là…”

Ông Lư thận trọng ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Hải Long.

“Hừ, nếu đã ở đàn tế rồi thì phải có người bị tế sống. Đồng thời cũng gửi một lá thư mời cho Tiêu Chính Văn”.

Đoàn Hải Long trầm giọng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom