Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1285: Trương Đạo Linh chết

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay khẽ rung.

Phụt!

Một dòng máu văng ra từ sau gáy Trương Đạo Linh.

Trương Đạo Linh chết!

Đại trưởng lão quay đầu lại nhìn thi thể Trương Đạo Linh không khỏi nhắm nghiền hai mắt.

Lần này mối quan hệ giữa Thiên Tử và năm đại danh sơn đã hoàn toàn rạn nứt.

Nhà họ Trương chắc chắn sẽ lôi kéo năm đại danh sơn chống đối Tiêu Chính Văn, còn Thiên Tử chắc sẽ không bỏ mặc Tiêu Chính Văn.

Nếu muốn hai bên hòa hợp với nhau e rằng chỉ là mơ mộng hảo huyền!

Mấy người ông Lư sững sờ nhìn thi thể Trương Đạo Linh, một lúc lâu sau mới chậm rãi bước đến trước.

Chuyện đến nước này, họ đã không còn sức lực chống đối với Tiêu Chính Văn nữa.

Trước đây họ còn có thể dựa vào thế lực phía sau mình.

Nhưng bây giờ ngay cả Trương Đạo Linh cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn, họ còn có thể dựa dẫm vào ai đây?

Ngược lại, dù ông Lư là trưởng lão liên minh võ thuật, sau này gặp Tiêu Chính Văn cũng phải đi đường vòng.

Hơn nữa cụ ta cũng phải lập tức báo cho liên minh võ thuật biết về cái chết của Trương Đạo Linh.

Không ai dám đảm bảo Tiêu Chính Văn có trả thù liên minh võ thuật vì những ân oán trước đây của anh và ông Lư hay không.

Ai có thể tưởng tượng được không lâu trước đó vẫn còn là Tiêu Chính Văn – Thiên Vương thiên cấp bốn sao, choáng chốc đã có thể giết được người xuất sắc trong Thiên Vương long cấp năm sao.

Qua trận đấu hôm nay, cái tên Tiêu Chính Văn sẽ được ghi vào trang sách lịch sử.

Chỉ cần cường giả cảnh giới Thiên Thần không xuất hiện thì gần như Tiêu Chính Văn là vô địch trong thiên hạ.

Bất kể là thân phận của Tiêu Chính Văn trong tầng lớp lãnh đạo hay địa vị trong võ tông đều đạt đến một độ cao trước nay chưa từng có nhờ trận chiến hôm nay.

Ngoài Võ Thần Tông, hầu như sau này các tông môn lớn đều chỉ có thể nhìn sắc mặt Tiêu Chính Văn mà làm việc.

“Chúng tôi kính chào Tiêu Thiên Vương!”

“Chúng tôi kính chào Tiêu Thiên Vương!”

Ông Lư tiến tiến đến trước một bước chắp tay với Tiêu Chính Văn, vô cùng cung kính nói.

Những người còn lại cũng nhân lúc này bái Tiêu Chính Văn một cái.

Thiên Vương!

Đây không phải là cảnh giới, cũng không phải là sức chiến đấu mà là cách gọi tôn trọng của võ tông với cường giả cảnh giới Thiên Vương có sức chiến đấu ở đỉnh cao.

Thiên Vương cũ trước đó chỉ có hai người là Trương Đạo Linh và Võ Thí Thiên.

Bây giờ Tiêu Chính Văn đã giết Trương Đạo Linh, theo lý thì anh xứng đáng được nhận vinh dự đặc biệt này.

“Chúc mừng Tiêu Thiên Vương, sau này tên tuổi sẽ vang dội! Tôi đại diện cho liên minh võ thuật chúc mừng Tiêu Thiên Vương!”

Nói xong ông Lư quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

Cụ ta cố ý nói ra mấy chữ liên minh võ thuật vì sợ Tiêu Chính Văn cũng tính toán mối thù với cụ ta luôn.

Thấy ông Lư xuống quỳ, mọi người cũng lần lượt quỳ theo.

“Tiêu Chính Văn tôi chưa từng nghĩ sẽ truy cứu những ân oán trước đó, nhưng sau này nếu có bất kỳ ai dám mưu đồ làm loạn thì kết cục sẽ giống Trương Đạo Linh”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào ông Lư.

Trong những người ở đây, ngoài ông Lư ra thì không có người thứ hai có thể xúi giục nhà họ Trương chống đối với anh.

Đầu tiên là Trương Nguyệt Đông, sau đó lại là Trương Đạo Linh, mặc dù hai lần đều không có gì nguy hiểm, hơn nữa Tiêu Chính Văn còn lấy được trận pháp Tam Tuyệt của nhà họ Trương.

Nhưng nếu chuyện tương tự như vậy xảy ra lần nữa, Tiêu Chính Văn sẽ mặc kệ mọi thứ mà đánh thẳng vào liên minh võ thuật để ông Lư phải trả cái giá đau đớn hơn.

“Cảm ơn Tiêu Thiên Vương không truy cứu ân oán, chúng tôi đến chết cũng không quên”.

Ông Lư cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của Tiêu Chính Văn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, không dám ngẩng đầu lên, liên tục dập đầu mười mấy cái với Tiêu Chính Văn.

Cho đến khi tiếng bước chân của Tiêu Chính Văn dần đi xa, ông Lư mới run rẩy ngẩng đầu lên, thầm nghiến răng nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt u ám.

“Ông Lư, xem ra… trong khoảng thời gian ngắn, không ai có thể làm gì được cậu ta đâu”.

Lúc này Lâm Thiên Đức cũng bước ra khỏi đám người đến gần ông Lư, hai tay đỡ cụ ta đứng dậy.

Từ đầu đến cuối, Lâm Thiên Đức không dám lộ diện, sợ sẽ bị Tiêu Chính Văn phát hiện.

Thế nên đến khi Tiêu Chính Văn đi xa, cụ ta mới chen ra khỏi đám người.

“Hừ! Bảo người của ông thu dọn thi thể Trương Đạo Linh đưa về Thiên Sơn!”

Mặt mày ông Lư tái nhợt nói.

“Vâng!”

Lâm Thiên Đức đáp, sau đó dặn dò đệ tử bên cạnh mình thu dọn thi thể của Trương Đạo Linh.

Vừa về đến biệt thự, Đại trưởng lão vừa giậm chân vừa lao đến chỗ Tiêu Chính Văn nói: “Haizz, vua Bắc Lương, cậu hành động cảm tính quá. Trương Đạo Linh có chết hay không cũng chẳng sao, nhưng cậu nên biết quan hệ của Thiên Tử và năm đại danh sơn sẽ bị rạn nứt bị chuyện hôm nay”.

“Đại trưởng lão, tôi hiểu ý của ông nhưng ông có từng nghĩ năm đại danh sơn trước giờ luôn ở ẩn, thậm chí lúc Hoa Quốc gặp nguy hiểm cũng đứng ngoài nhìn”.

“Ở xa thì không nói làm gì, lúc đại quân năm nước bao vây tấn công Long Kinh, dù năm đại danh sơn cử ra một vị Thiên Vương cũng đã có thể cứu người dân khỏi khó khăn, cứu nước khỏi nguy hiểm trong tích tắc, nhưng họ làm được gì?”

“Ngồi đó mà nhìn!”

Nói đến đây, Tiêu Chính Văn khẽ híp mắt lạnh lùng nói: “Ngược lại, đám người họ lại chẳng hề nhường nhịn một bước khi tranh giành lợi ích và quyền lợi”.

“Thấy Quốc Vận của Hoa Quốc sắp hưng thịnh, đầu tiên là Hoa Sơn bảo Đông Phương Ngạo Vũ xuống núi, mục đích là gì? Lẽ nào thật sự báo thù cho gia tộc Đông Phương? Tôi không tin!”

Tiêu Chính Văn lắc đầu nói.

Những sự tồn tại giống năm đại danh sơn, nếu còn xem chuyện báo thù là một chuyện thì năm đại danh sơn họ có thể đã khôi phục lại sự tồn tại rồi.

Sở dĩ Đông Phương Ngạo Vũ nói muốn giết Tiêu Chính Văn chỉ là vì muốn tranh giành số mệnh.

Chỉ cần Đông Phương Ngạo Vũ có được sự bảo vệ của số mệnh thì Hoa Sơn cũng sẽ trở thành người được lợi nhất trong lần Quốc Vận hưng thịnh này của Hoa Quốc.

“Haizz! Sao chúng tôi có thể không biết những gì vua Bắc Lương nói chứ? Thiên Tử lại càng biết rõ hơn, thế nên Thiên Tử mới bày ra một tấm lưới lớn bắt hết đám người kia vào ngày hôm đó, chỉ cần vua Bắc Lương chậm một chút thì chắc chắn họ sẽ chôn cùng với vua Bắc Lương”.

Nói đến đây Đại trưởng lão vuốt râu nhíu mày nói: “Tôi cũng hiểu ý của vua Bắc Lương, nhưng vấn đề là bây giờ bên Âu Lục hoạt động thường xuyên, học viện mà họ định thành lập đã chuẩn bị gần xong rồi”.

“Bên phía Hoa Quốc chúng ta không dễ gì chống đối với tổ chức như vậy, tông môn bình thường không phải là đối thủ của họ, Võ Thần Tông sẽ không góp sức vì Thiên Tử, người có thể đối đầu với họ chỉ có năm đại danh sơn thôi”.

“Nhất là nhà họ Trương ở Thiên Sơn có tầm ảnh hưởng rất lớn. Nếu nhà họ Trương trả thù ngay lúc này thì sẽ gây ra áp lực chưa từng có với Hoa Quốc”.

Nói rồi Đại trưởng lão chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại.

“Thế nên chuyện này càng không chỉ mong đợi vào họ, nếu không sẽ bị năm đại danh sơn lợi dụng điểm yếu, ép buộc đất nước cho chúng nhiều lợi ích hơn. Quốc Vận Hoa Quốc hưng thịnh là cơ hội hiếm có, người dân đã cực khổ gần một trăm năm rồi”.

“Chúng ta không nên chiếm giữ lợi ích của người dân chỉ vì muốn tự bảo vệ mình”.

Tiêu Chính Văn nghiêm nghị nói.

Nói đến đây, Đại trưởng lão cắn răng nói: “Mà thôi, chuyện đã đến nước này có nói nhiều cũng vô dụng. Nếu nhà họ Trương dám làm khó cậu thật thì võ tông cũng không đồng ý, Thiên Tử cũng sẽ can thiệp vào, chỉ là trong thời gian ngắn đừng nên chọc vào nhà họ Trương”.

“Như đã nói quá tam ba bận, phải tránh đấy vua Bắc Lương!”

Đại trưởng lão kéo tay Tiêu Chính Văn vỗ mấy cái, chân thành nhìn anh nói.

“Được rồi, mọi chuyện cứ theo Đại trưởng lão. Vừa lúc khoảng thời gian này tôi có thể ở nhà với vợ và con, không muốn nghĩ đến nhiều chuyện ngoài kia đến thế”.

Tiêu Chính Văn khẽ cười đáp.

Nghe anh nói thế, Đại trưởng lão cũng đã yên tâm, sau đó dặn dò Tần Vũ mấy câu rồi chào tạm biệt Tiêu Chính Văn.

Sau khi tiễn Đại trưởng lão, Tần Vũ mới thở phào nói: “Cậu Tiêu, e là bắt đầu hôm nay, cậu sẽ bận lắm đấy, chưa chắc đã có thời gian ở cạnh cô Khương”.

“Anh có gì ý?”

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Tần Vũ.

“Hừ, những người đến gặp cậu sẽ bắt đầu nịnh hót đấy”.

Dứt lời, Tần Vũ và Tiêu Chính Văn nhìn nhau cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom