Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1280: Phá trận pháp

“Leng keng!”

Tay của Tiêu Chính Văn không còn sức để cầm nổi thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ khiến nó rơi thẳng xuống đất.

“Tiêu Chính Văn, cảm giác bây giờ thế nào? Cậu còn dám nói nhà họ Trương tôi hiểu sai trận pháp này nữa không?”

Trương Đạo Linh thấy vậy, bỗng ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Giờ phút này, Tiêu Chính Văn đừng nói là giao đấu với cụ ta, ngay cả thanh giáo dài Liệt Long trong tay anh cũng rơi xuống đất.

Một lão già tóc bạc da mồi còn cần Trương Đạo Linh phải ra tay nữa sao?

Nhưng khi tất cả mọi người đều tưởng rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết chắc, thì lại thấy Tiêu Chính Văn nhấc chân bước lên trước một bước!

Sau bước chân này, ngàn sao trên trời chuyển động và xoay chuyển, mặt trời lóe lên tia sáng chói lọi đỏ thẫm rồi dần dần ngả về hướng Tây!

Bầu trời đầy sao bỗng dưng xuất hiện, ánh trăng sáng tỏ nhô lên bầu trời.

“Thời gian sẽ không trôi đi chỉ vì trận pháp của ông, đây chẳng qua chỉ là một loại ảo giác mà thôi, chỗ cao minh duy nhất trong trận pháp của nhà họ Trương là có thể khiến cho lòng người nảy sinh ảo giác rằng tất cả những chuyện này đều là thật!”

“Thế nhưng, trên thế giới này, thật vĩnh viễn sẽ không trở thành giả, giả vĩnh viễn không thành thật được!”

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã lại khôi phục dáng vẻ trẻ trung.

Đồng thời, một tay anh đưa ra, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ lại một lần nữa nằm gọn trong tay Tiêu Chính Văn.

Hầu như tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều hết sức kinh ngạc.

Nhất là Trương Đạo Linh, cụ ta hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Chuyện này… Chuyện này không thể nào! Cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng không thể nào…”

Cụ tổ nhà họ Trương đã từng dùng Địa Tuyệt Trận trong Tam Tuyệt Trận để giết chết ba cường giả cảnh giới Thiên Thần địa cấp!

Dĩ nhiên, bản thân vị cụ tổ nhà họ Trương kia cũng là cao thủ cảnh giới Thiên Thần.

Vì vậy, Trương Đạo Linh vô cùng tự tin về Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương!

Cụ ta và Tiêu Chính Văn là đối thủ cùng cấp bậc, Tiêu Chính Văn không thể phá giải được trận pháp nhà họ Trương.

“Thời gian luôn rất công bằng với mỗi một người, bao gồm cả vạn vật trên thế giới này! Thật đáng tiếc, chiếc lá này chưa rơi xuống, mà nhánh cây nhỏ này cũng không thể lớn thành đại thụ che trời!”

Tiêu Chính Văn chỉ vào một nhánh cây nhỏ cách đó không xa.

Sau khi nghe Tiêu Chính Văn nói xong, mọi người mới để ý, thì ra ở cách đó không xa, có một nhánh cây nhỏ chỉ cao tới nửa thân người.

Dường như từ lúc mọi người đến cửa biệt thự nhà họ Tiêu đến giờ, nó vẫn luôn mọc ở nơi đó, không mảy may thay đổi!

Nghe Tiêu Chính Văn nói xong, tất cả mọi người hầu như đều hiểu ra.

Những người đã biến thành ông cụ tóc trắng da mồi, trong nháy mắt cũng đã khôi phục dáng vẻ vốn có.

Sương trắng trên đầu Độ Thiên Chân Nhân cũng dần dần biến mất, mặt mũi già nua lại khôi phục vẻ hồng hào như trước.

Cả đầu tóc bạc trắng của Tần Vũ cũng dần trở nên đen nhánh, toàn thân khôi phục lại dáng vẻ lúc còn trẻ, trăng sáng sao thưa trên trời cũng theo đó dịch chuyển và xoay dời, một lần nữa trở về lúc giữa trưa nắng gắt!

Tất cả mọi thứ lại khôi phục dáng vẻ như ban đầu, chỉ có Trương Đạo Linh vẫn trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm!

Cậu ta chỉ mới hai mươi mấy tuổi thật sao?

Ngay cả những lão quái vật cảnh giới Thiên Thần cũng khó mà phán đoán được trận pháp này, thế mà lại bị Tiêu Chính Văn nhìn thấu?

“Cậu… Cậu không thể chỉ mới hai mươi mấy tuổi được! Điều này không thể! Nhà họ Tiêu các người đang giấu giếm bí mật gì đó!”

Trương Đạo Linh luống cuống.

Lúc này cụ ta đã hoàn toàn không còn sức lực.

Nhưng sinh mệnh cụ ta vẫn đang rực cháy, cụ ta không muốn nhìn thấy mình vì mệt mỏi cạn kiệt sức lực mà chết đi, còn Tiêu Chính Văn lại không hề bị thương tổn gì!

“Ông vĩnh viễn không có cơ hội để biết bí mật của nhà họ Tiêu chúng tôi!”

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa vung thanh giáo lên, một tia sáng màu bạc đâm thẳng về phía Trương Đạo Linh.

Cú đánh này cũng hàm chứa uy lực trận pháp giống hệt vậy!

Trương Đạo Linh cứ như nhìn thấy hình cảnh của cả cuộc đời mình, thấy cảnh tượng mình chết thảm, mọi thứ chân thật vô cùng!

Nhưng trong lòng cụ ta lại không ngừng tự nhủ, tất cả những thứ này, chẳng qua chỉ là ảo ảnh do Tiêu Chính Văn bày ra, tất cả mọi thứ đều là giả!

Cụ ta là Trương Đạo Linh, là con cưng của trời mạnh nhất Hoa Quốc hàng trăm năm qua!

Cụ ta không thể nào chết trong tay một thằng nhãi ranh mới hơn hai mươi tuổi được!

“Không!”

Trương Đạo Linh đột nhiên gào thét điên cuồng, đồng thời giơ thanh kiếm Thất Tinh Tang Môn chém về phía Tiêu Chính Văn.

“Tiêu Chính Văn, cậu quả nhiên không phải kẻ tầm thường, nhưng cậu vĩnh viễn không thể giết được tôi! Tôi là Trương Đạo Linh! Tôi là Thiên Vương chân chính trong các Thiên Vương!”

Trương Đạo Linh phát ra tiếng rống kinh thiên động địa.

Lần này, kiếm của Trương Đạo Linh không mang thêm bất kỳ uy thế gì, không có bất kỳ kiếm ảnh nào, chỉ là một nhát kiếm chém ra vô cùng bình thường, nhưng trong nhát kiếm này lại ẩn chứa một nguồn sức mạnh siêu nhiên!

Vào giờ phút này, bản thân Trương Đạo Linh cũng không dám tin rằng, trong tình huống mình không dùng đến Tam Tuyệt Trận lại có thể chém được một nhát kiếm mạnh mẽ dị thường đến vậy!

Không sai, đây chính là sức mạnh của bản thân cụ ta!

“Có vẻ như ông đã cảm nhận được rồi!”

Khóe miệng Tiêu Chính Văn hơi nhếch lên.

Do ánh mắt Trương Đạo Linh quá kinh hãi nên Tiêu Chính Văn cũng không khó để nhận ra, Trương Đạo Linh cũng cảm nhận được giá trị của mấy chữ “Con người có thể chiến thắng tự nhiên”.

Có điều, cụ ta vĩnh viễn cũng không ngộ ra được, con người thật sự chiến thắng được tự nhiên là vì lẽ gì!

Ầm!

Thanh giáo dài Liệt Long trong tay Tiêu Chính Văn một lần nữa đâm trúng kiếm Thất Tinh Tang Môn, phát ra một luồng sáng trắng chói mắt!

Mọi người xung quanh vội vàng quay đầu, ánh sáng kia quá chói lóa, thậm chí còn sáng hơn cả mặt trời ban trưa!

“Phụt!”

Sau khi ánh sáng trắng đã tản đi, cơ thể Trương Đạo Linh lại bay ra ngoài lần nữa, chưa kịp rơi xuống đất thì đã phun ra một ngụm máu lớn.

Leng keng!

Kiếm Thất Tinh Tang Môn rơi xuống đất, Trương Đạo Linh không dám tin mình bị đánh hộc máu, chật vật cố gắng đứng dậy.

Hôm nay Tiêu Chính Văn đã mang đến cho cụ ta quá nhiều bất ngờ!

Trong mắt cụ ta, một thằng ranh con chỉ cần giơ tay ra là có thể chém chết nhưng lại bị chính nó đánh tóe máu miệng?

Hơn nữa lại đánh bay cụ ta chỉ bằng thực lực, thậm chí còn khiến cụ ta hộc máu?

Đây chính là thằng ranh mà cụ ta không thèm liếc mắt nhìn đến ư?

“Sao rồi, bây giờ đã rõ rồi chứ, trận pháp của nhà họ Trương các ông, thật ra ngay cả người nhà họ Trương như ông cũng không hiểu rõ!”

Tiêu Chính Văn dửng dưng nói.

Thông qua đòn đánh vừa nãy, Tiêu Chính Văn đột nhiên hiểu rõ.

Thì ra, trong cơ thể mỗi một người đều có từ trường, đều có thể thay đổi theo cảm xúc của mình.

Mà loại từ trường này có thể thúc đẩy từ trường bên ngoài cùng chuyển động!

Cuối cùng sẽ tạo thành một thứ gọi là “thế lực”, chiến lực hay sức mạnh cũng không thể so bằng.

Trong nháy mắt, Tiêu Chính Văn có cảm giác mình chỉ dùng không đến một phần trăm sức lực, đã có thể đánh nhân vật cỡ như Trương Đạo Linh hộc máu miệng, máu văng tung tóe, đây là minh chứng tốt nhất!

Khó trách trong mấy cuốn sách cổ Hoa Quốc và Thiên Sơn Thư Lục đều có ghi chép, cho dù là cường giả cảnh giới chủ soái cũng có thể dùng một kiếm chẻ đôi ngọn núi!

Lúc Tiêu Chính Văn mới nghiên cứu Thiên Sơn Thư Lục, anh vẫn còn hoài nghi những điều trong sách phong đại quá mức.

Hóa ra, đúng như lời Trương Đạo Linh nói, không phải do thiếu sức chiến đấu mà là thiếu trận pháp hỗ trợ!

“Tiêu Chính Văn! Cậu tưởng rằng dựa vào chiêu này thì có thể thắng được tôi sao?”

Lúc này đầu tóc Trương Đạo Linh rối bời, đâu còn khí thế cao ngạo nữa, cũng đâu còn uy nghiêm thần thánh nhìn loài người bằng nửa con mắt?

Giờ phút này, cụ ta hệt như một con gà chọi bại trận, chỉ có thể ngoan cố chống đỡ bằng sự cố chấp.

Chỉ có ông Lư nhìn về phía Trương Đạo Linh và Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt sâu xa, hơn nữa còn không ngừng lùi mấy bước về sau.

“Ông Lư, ông Trương ông ta…”

“Trận chiến thực sự chỉ mới bắt đầu, tên nhãi Tiêu Chính Văn này không nên hoàn toàn chọc giận Trương Đạo Linh, tiếp theo sẽ vô cùng nguy hiểm!”

Ông Lư vừa nhỏ giọng nói với người bên cạnh, vừa không ngừng lùi về phía sau, thậm chí còn lui hẳn ra khỏi đám người.

“Xem ra ông vẫn không hiểu, người nhà họ Trương các ông đã hiểu sai trận pháp rồi!”

Tiêu Chính Văn hờ hững nói.

Lúc này, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn không coi Trương Đạo Linh ra gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom