Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1278: Con người có thể thắng tự nhiên

Giờ phút này, cơn phẫn nộ của Trương Đạo Linh đã đạt đến cực điểm.

Từ lúc cụ ta xuất đạo đến nay, chưa từng đổ một giọt máu nào, dù trước đây đã từng trải qua rất nhiều trận chiến nguy hiểm, nhưng lần nào cũng toàn thân nguyên vẹn.

Vậy mà sau hai mươi năm, rời khỏi Thiên Sơn, lại bị Tiêu Chính Văn đánh hộc máu!

Mặc dù cụ ta bị chính chiêu thức của mình phản kích, nhưng sao người ngoài có thể hiểu được lý do chứ?

Nếu hôm nay không giết Tiêu Chính Văn thì sau này còn ai quan tâm đến danh tiếng của Trương Đạo Linh nữa?

Chưa kể đến đám cường giả ở Âu Lục, ngay cả ở Hoa Quốc cũng sẽ trở thành trò cười!

“Tiêu Chính Văn! Cậu còn không mau bỏ vũ khí xuống, lẽ vào cậu muốn người dân trong vòng mấy cây số quanh đây chôn theo cậu sao?”

Ông Lư thấy Tiêu Chính Văn còn định tiếp chiêu, liền tức giận đến mức râu ria dựng đứng lên cao!

Cụ ta không hề quan tâm đến sự an toàn của người dân, quan trọng là giữ được cái mạng của cụ ta!

Uy lực của thanh kiếm này mạnh đến mức nào, trong những người có mặt ở đây, cũng chỉ có ông Lư là biết rõ nhất.

Năm đó, cụ ta đã tận mắt chứng kiến vài cao thủ cảnh giới Thiên Vương, cũng như mấy chục nghìn quân binh trong vòng vài dặm gần như đồng thời biến thành sương máu!

Sấm sét, gai nhọn đan xen, cộng thêm thanh đao gió vô địch, gần như không gì có thể ngăn cản nổi.

Nếu là dao kiếm bình thường thì thì không sao, vấn đề đây là đao gió, có thể đâm đến bất cứ nơi nào.

Ông Lư lo lắng đến mức suýt tè ra quần.

“Ông bảo tôi hạ vũ khí ư?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn ông Lư, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra vẻ giễu cợt.

“Tiêu Chính Văn! Lẽ nào cậu vẫn không hiểu nếu trong vòng mấy dặm quanh đây bị sấm sét thiêu đốt thì tất cả mọi người đều sẽ chết hết hay sao? Cậu muốn mọi người chết cùng cậu à?”

“Lẽ nào cậu không muốn vợ con mình sống nữa hay sao? Cậu không muốn Tần Vũ và Độ Thiên Chân Nhân sống nữa à?”

“Cho dù cậu có ngăn cản thì sao chứ? Cậu ngăn cản nổi sao?”

Ông Lư nói xong liền nhảy dựng lên.

“Hừ!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng giương mắt nhìn Trương Đạo Linh nói: “Thật đáng tiếc, trận pháp của nhà họ Trương các người dù đã truyền thừa mấy ngàn năm, nhưng lại không đủ tinh hoa! Thiên Địa Nhân Tam Tuyệt sao? Ha ha ha...”

“Đúng là trò cười!”

Nhìn thấy Trương Đạo Linh thi triển Tam Tuyệt Trận hoàn chỉnh, Tiêu Chính Văn đột nhiên bật cười.

Nhà họ Trương bây giờ quả thực là làm mất mặt trận pháp Tổ Long để lại.

Lòng trung hiếu đã giam hãm tâm trí của bọn họ.

Thậm chí còn khiến bọn họ không dám nghi ngờ liệu Thiên Địa Nhân Tam Tuyệt Trận này có phải cùng một trận pháp hay không.

Vừa dứt lời, kiếm ảnh tập trung dày đặc trên trời như mưa, sấm sét cũng bao phủ bầu trời trong vòng mấy cây số.

Trời đất từ bắt đầu rung chuyển nhẹ trở nên trấn động mạnh.

Ngay cả Cục cảnh báo địa chấn Giang Trung cũng phải báo động, điều này cho thấy chiêu thức của Trương Đạo Linh mạnh mẽ đến mức nào!

“Không xong rồi!”

Nhìn thấy uy lực của kiếm, gió, sét đều đã hình thành, ông Lư ngã quỵ xuống đất.

Đối mặt với sự tấn công mạnh mẽ như vậy, đừng nói là một mình Tiêu Chính Văn, cho dù là mười hay trăm người thì cũng có thể làm gì chứ?

Hơn nữa, mỗi kiếm ảnh rơi xuống cũng đủ để phá nát những tòa nhà xung quanh.

Cộng thêm sức mạnh của sấm sét, ngay cả tòa nhà làm bằng thép cũng lập tức biến thành sắt nóng chảy do nhiệt độ cao của sấm sét.

Đao gió lướt qua chỗ nào, chỗ đó không còn sự sống!

Chết tiệt!

Bây giờ ông Lư vô cùng hối hận.

Đáng lẽ hôm nay không nên tới đây, cụ ta đã tính toán kỹ càng, nhưng vẫn không ngờ cái mạng già này lại rơi vào tay Trương Đạo Linh.

Lúc này, đám doanh nhân giàu có và những ông chủ lớn đều đang gào khóc thảm thiết.

Bọn họ có thể cảm nhận được cái chết đang đến gần họ!

Trương Đạo Linh hoàn toàn không coi bọn họ là con người, thậm chí trong mắt Trương Đạo Linh, bọn họ chỉ là con kiến.

Chết rồi cũng có sao đâu?

“Không! Đại sư Trương, tôi không muốn chết, cầu xin ông, hãy cho chúng tôi một lối thoát!”

“Đại sư Trương… Tôi… tôi luôn trung thành với ông!”

“Đại sư Trương, nhà tôi còn có mẹ già con nhỏ, xin hãy tha mạng cho tôi!”

Tiếng kêu la cầu xin thảm thiết vang lên xung quanh, nhưng Trương Đạo Linh vẫn chẳng hề để tâm.

Chỉ là đám người võ tông kia vẫn mạnh mẽ hơn bọn họ rất nhiều, mặc dù cũng cảm nhận được cái chết đang đến gần, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là sợ tè ra quần chứ không hề gào khóc thảm thiết.

Bởi vì bọn họ biết cầu xin cũng vô ích.

Trong mắt cường giả, mạng sống của bọn họ thoáng qua, không đáng nhắc đến.

“Sư phụ, chúng ta sẽ chết thật sao?”

Một đệ tử võ tông trẻ tuổi nắm chặt tay áo của một ông lão, run giọng hỏi.

Nhưng ông lão nhắm nghiền hai mắt, cơ thể khẽ run rẩy.

Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng khởi động.

Sấm sét cũng được, địa chấn cũng chẳng sao, đó chỉ là từ trường bên ngoài mà thôi!

Anh tin con người có thể thắng được trời đất.

Nói cách khác nếu từ trường vốn có trong cơ thể con người được kích thích thì hoàn không bị thao túng bởi những ngoại lực này!

Lúc này, đầu óc của Tiêu Chính Văn lại rơi vào trạng thái trống rỗng.

Không giống như trước đây, lần này, Tiêu Chính Văn đã hiểu ra một đạo lý.

Tại sao anh tiến vào trạng thái trống rỗng thì mới có thể thi triển trận pháp sao trời kia.

Bởi vì chỉ khi đó, tâm linh mới được kết nối với vũ trụ, từ trường trong cơ thể sẽ đồng hộ với vũ trụ!

Cho nên anh mới có thể dùng suy nghĩ của mình điều động các vì sao trên trời, khiến mây cuốn mây bay, khiến ánh nắng trở nên gay gắt!

So với vũ trụ bao la, những uy lực tự nhiên mà Trương Đạo Linh điều khiển được quả thực đơn giản không đáng kể.

Theo cơn gió điên cuồng, vô số kiếm ảnh rơi xuống, tiếng sấm cuồn cuộn vang lên bên tai mọi người, xung quanh chỉ còn lại tiếng than khóc.

Nhưng Độ Thiên Chân Nhân và Tần Vũ vẫn bình tĩnh đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, từ từ nhắm mắt lại.

Có thể chết trong chiêu thức lợi hại như vậy, hai người bọn họ chết cũng cam lòng.

Có thể xuống hoàng tuyền cùng nhân vật lớn như Tiêu Chính Văn, cũng là một vinh dự lớn cho cả hai bọn họ.

Bởi vậy trong lòng bọn họ không hề sợ hãi, cũng không hề hối hận, mà chỉ yên lặng chờ đợi cái chết.

“Trời đất ngân hà, biến!”

Tiêu Chính Văn gầm lên, rút thanh giáo Liệt Long màu đỏ ra.

Trên bầu trời, vô số ngôi sao đột nhiên tỏa sáng, mây đen ngưng tụ trên đầu mọi người cũng bị thổi bay.

Sấm sét và mây tích điện rõ ràng đã ngưng tụ lại với nhau cũng biến mất.

Trời đất khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Ngay cả đao gió đã hình thành từ trước cũng biến thành cơn gió nhẹ thổi qua mặt mọi người.

“Hả? Tôi... Tôi vẫn chưa chết!”

“Ông trời mở mắt rồi!”

“Thật tốt quá! Tạ... tạ ơn trời đất!”

Đám người xung quanh nhao nhao quỳ xuống đất, đập đầu tạ ơn trời.

Ngay cả Tần Vũ và Độ Thiên Chân Nhân cũng tròn mắt nhìn lên bầu trời.

Mọi thứ dường như chưa từng xảy ra.

Không chỉ bọn họ kinh ngạc mà ngay cả Trương Đạo Linh cũng chết lặng.

Tuyệt kỹ của cụ ta đã bị phá vỡ rồi sao?

Chuyện này không thể nào!

Không thể nào...

Lúc này, trên trán Trương Đạo Linh cũng đẫm mồ hôi.

Cụ ta vẫn còn con bài chưa lật, nhưng con át chủ bài cuối cùng này lại không thể lấy ra được!

Nếu lấy ra thì cụ ta sẽ chết cùng Tiêu Chính Văn.

“Vù!”

Trong lúc Trương Đạo Linh còn đang sững sờ thì Tiêu Chính Văn đột nhiên giơ tay lên tát mạnh.

Cú tát này cùng với gió rít, giáng thẳng xuống mặt Trương Đạo Linh.

“Bốp!”

Tiếng tát giòn giã vang lên, cơ thể Trương Đạo Linh bay ra xa.

“Rầm!”

Cú tát này của Tiêu Chính Văn đã dùng lực của trận pháp cho nên lực đánh vô cùng mạnh.

Trương Đạo Linh vừa rơi xuống đất đã phun ra một ngụm máu tươi.

Vừa nãy bị thương do phản kích, bây giờ lại bị Tiêu Chính Văn tát đến nôn ra máu.

“Ông nói người ở mấy cây số quanh đây đều sẽ chết cùng tôi sao?”

Tiêu Chính Văn nói xong, bóng dáng vụt một cái đã đến gần Trương Đạo Linh.

Trương Đạo Linh còn chưa kịp đứng dậy, Tiêu Chính Văn đã giơ chân đá lên ngực cụ ta.

“Rầm!”

Cơ thể Trương Đạo Linh lại bay ra mấy chục mét nữa.

“Tiêu Chính Văn! Cậu đừng ép...”

Trương Đạo Linh còn chưa kịp nói xong, một bạt tai nặng nề nữa đã giáng xuống mặt cụ ta.

Cơ thể lại bay ra mấy chục mét, mặt Trương Đạo Linh bị đánh đến sưng vù, máu từ trên má chảy ròng ròng xuống, nhuốm đỏ cả áo choàng.

“Tiêu Chính Văn! Là cậu ép tôi đấy!”

Trương Đạo Linh điên cuồng gào lên.

Đồng thời, mắt cụ ta phóng ra tia sáng lạnh lẽo, con ngươi lóe lên vẻ kiên định.

Ánh mắt biến thành những tia sáng sắc bén, bắn ra khỏi mắt.

Cùng lúc đó, trời đất cũng gần như biến sắc.

Trăm hoa đua nở khắp mọi nơi.

Trên bầu trời, một mặt trời đỏ trực chiếu sáng xuống mặt đất, nhưng ánh mặt trời lại đỏ như máu.

Ủng hộ Vietwriter để ra truyện nhanh hơn tại:
- MOMO: https://me.momo.vn/vietwriter
- STK: Vietcombank 0151000590082 PHAM NGOC HOA
Chúng tôi chân thành cảm ơn <3
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom