Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1274: Quỳ xuống tự sát

Đám người bên cạnh nghe xong những lời này của Trương Đạo Linh thì đều giật nảy mình!

Chả trách Độ Thiên Chân Nhân lại tỏ ra cung kính với Trương Đạo Linh đến vậy, hoá ra giữa bọn họ còn có một câu chuyện cũ như thế.

Đồng thời, không ít người cũng bắt đầu đánh giá lại về thực lực của Trương Đạo Linh.

Chỉ cần sự chỉ dạy đơn giản đã có thể khiến cho Độ Thiên Chân Nhân trở thành nhân vật chỉ đứng sau mỗi Võ Thí Thiên bên trong võ tông, hơn nữa còn lĩnh hội được cả Kiếm Cảnh, có thể thấy được thành tựu của Trương Đạo Linh lớn tới mức nào!

Không ít người đều nhìn Trương Đạo Linh bằng ánh mắt ngưỡng mộ!

“Tiền bối, xin ông nghe hết lời này của tôi, tôi không hề muốn đối đầu với tiền bối, mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó cả! Cậu chủ Trương giả mạo cậu Tiêu làm nhiều chuyện xấu ở tỉnh Xuyên, sau đó bị cậu Tiêu phát hiện ra nhưng vẫn hồ đồ muốn dồn cậu Tiêu tới chỗ chết!”

“Dưới tình cảnh bất đắc dĩ, cậu Tiêu mới ra tay. Thế nhưng người ta vẫn thường nói đó thôi, đã đánh thì không nương tay, đã mắng thì không giữ miệng, vậy nên mới vô tình giết chết cậu chủ Trương, chuyện này…”

“Câm mồm!”

Không đợi Độ Thiên Chân Nhân nói hết câu, Trương Đạo Linh đột nhiên phẫn nộ gầm lên.

“Cậu là cái thá gì mà cũng dám mở miệng nói chuyện ở trước mặt tôi! Cũng dám trách mắng nhà họ Trương chúng tôi không đúng ở trước mặt mọi người! Tôi nói cho cậu biết, chưa nói đến chuyện cậu chủ mới chỉ giả mạo thân phận của Tiêu Chính Văn, dù cho có muốn giết chết Tiêu Chính Văn thì cậu ta cũng chỉ có thể cúi đầu chờ chết!”

“Thành viên của nhà họ Trương chúng tôi là người mà đám tép riu mấy người cơ thể tuỳ tiện hay sao?”

“Không có nhà họ Trương chúng tôi, Hoa Quốc đã chia năm xẻ bảy, không còn tồn tại từ mấy trăm năm trước rồi! Với công trạng của nhà họ Trương, mấy người ai có tư cách khinh thường chúng tôi!”

“Nói cho mấy người biết, nhà họ Trương chúng tôi chính là bầu trời của mấy người! Trời bảo cậu chết, cậu nhất định phải chết! Trời bảo bỏ mạng, cậu chỉ có thể nghe theo!”

Giọng nói của Trương Đạo Linh chấn động khắp không gian!

Đừng nói là trong biệt thự nhà họ Tiêu, cả Giang Trung cũng đều nghe thấy vô cùng rõ ràng.

Điên cuồng!

Kiêu ngạo!

Những lời này lọt vào trong tai của vô số người, thế nhưng người ta chỉ có thể thầm phẫn nộ chứ không một ai dám lên tiếng.

Dù có là chủ tịch thành phố Giang Trung thì cũng chỉ có thể cúi đầu ngoan ngoãn đứng một bên lắng nghe.

Không sai, công trạng của nhà họ Trương trải dài thiên thu vạn thế.

Thế nhưng nhà họ Trương đâu chỉ dựa vào mỗi công trạng!

Tần Vũ ở bên trong biệt thự thật sự không thể nghe tiếp được nữa, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài, tới trước cửa thì hành lễ với Trương Đạo Linh trước, sau đó nói: “Tiền bối, ông đức cao vọng trọng, dù cho là trưởng lão võ tông gặp ông cũng phải tôn trọng gọi ông một tiếng tiền bối Trương!”

“Thế nhưng, tất cả chúng tôi không hề khinh thường nhà họ Trương, cũng không có ai dám coi thường tiền bối ông! Tuy nhiên làm người thì cũng phải nói chút đạo lý mới phải, Trương Nguyệt Đông đã làm ra chuyện gì, tôi nghĩ có lẽ ông cũng đã hay tin từ lâu, nếu như cậu ta không hống hách nghênh ngang như vậy, cậu ta cũng sẽ không phải bỏ mạng tại Giang Lăng!”

“Huống hồ Tiêu Chính Văn là ai cơ chứ? Là một nhân vật tầm cỡ của Hoa Quốc gần hai mươi năm nay, vô số lần dấn thân vào cuộc đấu sinh tử để cứu Hoa Quốc khi lâm nguy, cậu Trương sao có thể giả mạo Tiêu Chính Văn, bôi nhọ thanh danh của cậu ấy cơ chứ?”

“Đây không phải đang sỉ nhục một mình Tiêu Chính Văn mà là sỉ nhục cả Hoa Quốc!”

Tần Vũ thẳng thắn lên tiếng, từng câu từng chữ đều hết sức hùng hồn.

“Ồ? Thật sự không ngờ ẩn cư ở Thiên Sơn, ngay cả một kẻ bề dưới vô danh như cậu cũng dám giảng đạo lý trước mặt tôi rồi!”

Trương Đạo Linh nở một nụ cười khẩy, trong ánh mắt ngập tràn vẻ sắc lạnh.

“Tiền bối…”

“Hỗn xược! Còn không mau lui xuống!”

Trương Đạo Linh phẫn nộ gầm lên, chỉ tay vào Tần Vũ, Tần Vũ hơi ngẩn ra, chỉ đành lùi về sau hai bước.

Nếu như không phải anh ta có thân phận của Hắc Băng Đài, tin rằng ban nãy đã máu thịt nát tươm luôn rồi!

Sát khí quanh người Trương Đạo Linh dâng lên khắp không gian, xung quanh mấy dặm đều là màn sương mù ảm đạm lạnh lẽo!

Có thể thấy Trương Đạo Linh lúc này đã phẫn nộ tới cực điểm!

“Thằng ranh Tiêu Chính Văn, ra đây chịu chết đi!”

Tiếng hô của Trương Đạo Linh vang vọng khắp cả bầu trời.

Hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông, bởi vì cảnh giới quá thấp nên đã chấn động tới mức chết ngay tại chỗ!

Nhìn thấy hai đệ tử ngã xuống, Độ Thiên Chân Nhân khẽ xiết lòng bàn tay, thế nhưng tới cuối cùng vẫn không dám ra tay.

Tất cả những gì cụ ta có đều là do Trương Đạo Linh cho, ở trước mặt Trương Đạo Linh, cụ ta căn bản không có tư cách động tay.

“Ồ? Bảo tôi ra ngoài chịu chết ư? Ai lại điên cuồng như vậy!”

Sau khi giọng nói sắc lạnh vang lên, Tiêu Chính Văn sải bước ra khỏi biệt thự.

Ánh mắt quét qua Trương Đạo Linh và cả đám ông lớn sau lưng cụ ta, cuối cùng đưa ánh mắt trở lại trên người Trương Đạo Linh.

Người này quả thực không hề tầm thường, chỉ riêng khí thế cũng tuyệt đối không phải là thứ mà Thiên Vương cấp long năm sao có thể so bì được.

Hơn nữa, kiếm Thất Tinh Tang Môn trong tay cụ ta cũng đang phát sáng lấp lánh, ánh sáng sắc lạnh thậm chí còn áp chế cả ánh mặt trời giữa buổi ban trưa!

“Cậu Tiêu, người này là…”

Độ Thiên Chân Nhân đang định tiến lên trước thì đã bị Tiêu Chính Văn xua tay ngăn lại.

Khi Tiêu Chính Văn xuất hiện trước cửa, mấy ông lớn Giang Trung và cả Giang Lăng đồng loạt lùi về sau hai bước.

Đặc biệt là chủ tịch thành phố Giang Trung, vừa ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn vừa giơ tay lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu.

Trên mặt còn lộ ra một nụ cười ngượng ngập, biểu cảm đó giống như đang nói thật ra tôi cũng là bị ép buộc mà thôi!

Tiêu Chính Văn đang đánh giá Trương Đạo Linh, đối phương cũng đang đánh giá Tiêu Chính Văn.

Qua một lúc lâu, Trương Đạo Linh mới lạnh lùng bật cười, sau đó nhìn Tiêu Chính Văn.

Cụ ta vừa định lên tiếng,lúc này, một bóng người đột nhiên sải bước ra trước một bước, đi đến vị trí chính giữa hai người!

Ông Lư – trưởng lão của liên minh võ thuật!

“Tiêu Chính Văn, cậu có từng nghĩ tới chuyện sẽ có ngày hôm nay không? Khi đó, tôi bảo cậu nhận tội, cậu đã làm thế nào? Chưa nói đến chuyện cậu giết chết mấy người môn chủ Đường, cậu lại còn dám tát tôi một phát!”

“Tiêu Chính Văn, cậu có từng nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay không?”

“Có phải cậu điên rồi không? Bây giờ ông Trương đang đứng trước mặt cậu, cậu có từng nghĩ tới chuyện mình sẽ có kết cục như thế nào? Cả nhà họ Tiêu nhất định sẽ bởi vì sự điên cuồng ngạo mạn của cậu mà máu chảy thành sông!”

Ông Lư là trưởng lão của liên minh võ thuật, tông chủ của các tông môn, có ai là không tỏ ra khách khí, tiếp đãi long trọng cụ ta?

Thế nhưng không thể ngờ bản thân lại phải ăn mấy bạt tai của Tiêu Chính Văn!

Đây không phải đánh lên trên mặt cụ ta, đây là đang chà đạp lên tôn nghiêm, lên lòng tự tôn của cụ ta!

“Cậu đừng cho rằng cả Hoa Quốc chỉ có một mình Tiêu Chính Văn cậu, giết Đông Phương Ngạo Vũ thì có sao? Nội tình của Hoa Quốc là thứ mà cậu vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi! Hôm nay, ông Trương đặc biệt đến để trừ khử loại phần tử cặn bã như cậu ra khỏi võ tông!”

Ông Lư giống như một con chó già lên cơn dại, chỉ vào Tiêu Chính Văn mà mắng chửi.

Lúc này, cuối cùng thì cụ ta cũng trút ra được hết toàn bộ lửa giận kìm nén trong lòng.

Khoảng thời gian này, cụ ta rõ ràng sắp sửa ngộp tới phát điên!

Có ông Lư cầm đầu, mấy ông lớn Giang Trung kia cũng đều không kiêng nể gì, đồng loạt đứng ra chỉ trích Tiêu Chính Văn chiếm đoạt sản nghiệp của gia tộc bọn họ.

Thậm chí có người còn phao tin ít ngày nữa sẽ phân chia sạch sẽ tập đoàn Vy Nhan!

Không chỉ muốn Khương Vy Nhan phá sản mà còn muốn toàn bộ người nhà của Tiêu Chính Văn phải lang thang nơi đầu đường xó chợ, làm ăn mày cả đời!

Đối diện với những lời mắng chửi phẫn nộ của mọi người, Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt.

Anh chẳng buồn bận tâm tới đám người này!

Trương Đạo Linh lại lạnh lùng bật cười với dáng vẻ đắc ý, chắp một tay ra sau lưng, cao ngạo nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Bỏ đi, nể tình cậu từng có công với Hoa Quốc, hôm nay tôi sẽ không ra tay nữa, hôm nay cậu tự sát ở đây đi!”

“Sau khi cậu chết, tôi cũng sẽ không tiếp tục truy cứu người nhà của cậu, còn cả đám học trò của cậu nữa, cho phép bọn họ được sống tiếp! Thế nhưng tất cả tài sản của cậu bắt buộc phải giao cho nhà họ Trương coi như để chuộc tội! Cậu có ý kiến gì không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom