Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1259: Giết Đông Phương Ngạo Vũ

“Ầm!”

Cùng với một tiếng vang rất lớn, Đông Phương Ngạo Vũ ho khụ một tiếng, hộc ra một ngụm máu lớn, bên trong còn mang theo vô số mảnh vỡ nội tạng”.

“Đáng tiếc cho trận pháp lưu truyền tốt như vậy của Hoa Sơn, e rằng bọn họ lại phải bồi dưỡng một người kế thừa trận tông khác rồi!”

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, thở dài nói.

Mặc dù Đông Phương Ngạo Vũ quả thực không đáng để nhắc đến, thế nhưng mấy trận pháp ban nãy của Đông Phương Ngạo Vũ cũng có sức mạnh vô cùng lớn trong mắt Tiêu Chính Văn.

Có thể nói, tới tận bây giờ Tiêu Chính Văn cũng chưa thể lĩnh hội được rốt cuộc màn ánh sáng đó được bộc lộ ra như thế nào.

Hơn nữa Tiêu Chính Văn tin rằng, nếu như bản thân có thể nắm bắt được trận pháp làm ra màn ánh sáng đó thì nhất định có thể phát huy được uy lực lớn hơn!

Thế nhưng đáng tiếc là anh không phải là đệ tử Hoa Sơn, cũng không thể có được cách thức thực hiện loại trận pháp thần kỳ này.

“Mày đang có ý gì? Lẽ nào mày đang nói tao rất tầm thường sao?”

Đông Phương Ngạo Vũ gầm lên đầy phẫn nộ.

“Tao là người được chọn làm đệ tử thân truyền của trận tông trong vô số đệ tử Hoa Sơn, mày dựa vào đâu mà nói tao tầm thường?”

Đông Phương Ngạo Vũ trợn tròn mắt, hắn là con cưng của trời, hắn không phải dòng dõi tầm thường!

“Không phải tôi nói anh tầm thường, mà là anh thật sự rất tầm thường!”

Tiêu Chính Văn đáp lời, lại giáng thêm một cú đấm nữa xuống, cùng với một tiếng vang cực lớn, một làn sóng khí cứ thế bao phủ khắp không gian.

Ngay cả đỉnh núi Bách Nhật cũng khẽ rung lên, giống như sắp đổ sụp xuống.

Đám người thích hóng chuyện bên dưới nhao nhao tháo chạy ra xa, sợ rằng đỉnh núi Bách Nhật sụp xuống thì sẽ ảnh hưởng đến bọn họ.

“Bốp!”

Tiêu Chính Văn lại giáng thêm một cú đấm nữa!

Cùng với màn khói bụi dâng lên cao mờ mịt, Đông Phương Ngạo Vũ bị đánh thụt hẳn vào trong một cái hố lớn hình người.

Chỉ là Đông Phương Ngạo Vũ vẫn còn chưa kịp vùng vẫy đứng dậy thì đã bị Tiêu Chính Văn giơ chân đạp thẳng xuống phần bụng dưới!

“Anh là đệ tử của Hoa Sơn thì đã sao? Anh là người kế thừa trận tông thì thế nào?”

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa khởi động trận pháp, lúc này, trên bầu trời đột nhiên loé lên một điểm sao sáng.

Mà ánh sao đó giống như từ trên chín tầng mây rớt xuống, lao thẳng về phía Đông Phương Ngạo Vũ.

Ánh sao đó giống như một mũi tên lao thẳng về phía Đông Phương Ngạo Vũ, sinh mạng của hắn cũng sắp sửa đi tới hồi kết.

Khoảnh khắc này, Đông Phương Ngạo Vũ thật sự hoang mang!

Hắn không dám tưởng tượng Tiêu Chính Văn lại thật sự dám giết chết mình ngay trước đám đông!

“Không! Đừng! Đừng mà!”

Đông Phương Ngạo Vũ giơ cao hai tay lên, nhắm chặt hai mắt lại, hắn thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào ánh sao với cái đuôi dài ngoằng kia.

Lúc này hắn hoàn toàn sụp đổ, Tiêu Chính Văn lại có thể sử dụng sức mạnh của sao trời – thứ khó nắm bắt nhất trong số các loại sức mạnh tự nhiên bất kỳ lúc nào!

Đây rõ ràng là một điều quá mức khủng khiếp!

Dù có là sư phụ của Đông Phương Ngạo Vũ thì cũng không có thực lực và trình độ sử dụng trận pháp như vậy!

Ánh sao sáng đó rơi từ trên chín tầng mây xuống, đồng thời cũng mang theo tiếng vang ầm ầm, giống như một ngôi sao băng sắp chạm vào mặt đất.

Khi nhìn thấy Đông Phương Ngạo Vũ sắp chết dưới tay Tiêu Chính Văn, cuối cùng Đông Phương Tiếu cũng không nhịn được nữa, vội vàng đứng ra gào lên về phía Tần Vũ: “Tần Vũ! Cậu cũng biết Quốc Vận của Hoa Quốc sắp trỗi dậy, Vũ Nhi sắp trở thành một trong số những cường giả Thiên Thần của Hoa Quốc chúng ta!”

“Vũ Nhi mà chết thì Hoa Quốc sẽ mất đi một cường giả Thiên Thần! Cậu còn không mau ngăn cậu ta lại!”

“Ông Đông Phương, tôi không nghe lầm đấy chứ? Vừa nãy ông đã nói gì? Bây giờ lại muốn ngăn cản trận chiến của bọn họ sao? Xin lỗi nhé, đã quá muộn rồi!”

Tần Vũ cười khẩy, thậm chí còn không buồn nhìn Đông Phương Tiếu thêm một lần.

“Tần Vũ, cậu có biết rằng đại thế sắp bắt đầu rồi, tới lúc đó cường giả ở cảnh giới Thiên Thần của các nước đều sẽ tham gia vào mọi việc trong thế tục, khi đó Hoa Quốc không có cường giả cấp Thiên Thần trấn giữ, quốc gia sẽ lâm nguy mất thôi!”

Đông Phương Tiếu cố gắng nói lý.

Nghe thấy tin này, Tần Vũ thì chẳng sao, ngược lại Tả Hàng Đồ lại bị doạ sợ không ít.

Cường giả cảnh giới Thiên Thần vẫn luôn bị cưỡng chế nhu cầu, không được tham gia vào việc trong thế tục.

Nếu như một ngày nào đó cánh cửa đó được mở ra thì hiện giờ người có thể đột phá lên cảnh giới Thiên Thần của Hoa Quốc thật sự không đủ!

“Hừ! Dù đột phá lên cảnh giới Thiên Thần thì vua Bắc Lương cũng sẽ mạnh hơn thằng cháu nhà họ Đông Phương mấy người!”

Tần Vũ lạnh lùng đáp lại một câu.

Dù anh ta thật sự đi khuyên nhủ Tiêu Chính Văn như lời Đông Phương Tiếu thật đi chăng nữa thì vấn đề là có thể khuyên được hay không?

Tiêu Chính Văn là ai cơ chứ?

Là người mà ngay cả Thiên Tử cũng phải nể mặt vài phần, bảo Tần Vũ thủ vai xấu này sao?

Không có cửa đâu!

“Không sai, Tổng tư lệnh Tần không thể không nghĩ cho cường giả Thiên Thần trong tương lai của Hoa Quốc chúng ta, cả một tổn thất lớn đấy!”

Viên Sùng Long cũng hùa theo.

“Hừ! Mấy người không cần phải nói gì nữa đâu, bốn gia tộc lớn cũng được, gia tộc Đông Phương cũng được, trừ phi mấy người có thể xin được thánh chỉ, còn không thì chuyện ngày hôm nay Tần Vũ tôi tuyệt đối sẽ không lắm lời!”

Tần Vũ quả quyết từ chối.

Lúc mọi người đang nói chuyện, một ánh sao vô cùng chói lọi đột nhiên rơi xuống, chói mắt tới mức tất cả đều phải nhắm mắt lại.

Ánh sao vô cùng chói mắt đó lập tức bao phủ cả đỉnh núi Bách Nhật trong một màn ánh sáng trắng.

“Ầm!”

Một luồng sức mạnh long trời lở đất toả ra, ánh sao sáng chói loá mắt cũng theo đó lan rộng, lúc này lại nhìn vào trong cái hố lớn hình người đằng kia, Đông Phương Ngạo Vũ đã hoá thành bột mịn!

Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, ngay cả tro tàn cũng bị thổi lên giữa không trung.

Vũ Thiên Tôn vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này!

Nếu như nói lần trước Tiêu Chính Văn chỉ doạ cụ ta, vậy thì lần này Tiêu Chính Văn quả thực đã mang tới cảm giác chấn động rất lớn cho cụ ta!

Đây mới thật sự là thông qua trận pháp, mang tới sức mạnh của sao trời từ tận chín tầng mây, tiêu diệt Đông Phương Ngạo Vũ chỉ trong nháy mắt!

Đám người nhà họ Đông Phương đồng loạt há hốc mồm, trong ánh mắt loé lên vẻ tuyệt vọng.

Viên Sùng Long càng ân hận hơn, Đông Phương Ngạo Vũ ban nãy vẫn còn ngông nghênh không coi ai ra gì, chớp mắt một cái đã trở thành một đống tro tàn bay lên không trung!

Người của hai gia tộc lớn cũng run bần bật!

Lý Lộ Lộ vô cùng kinh ngạc trợn mắt nhìn Tiêu Chính Văn.

Trước đây, trong mắt cô ta, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không có cửa để so bì với người đàn ông của cô ta, Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là một hòn đá ngáng chân Đông Phương Ngạo Vũ trên đường đi mà thôi!

Thế nhưng thật không ngờ, trận quyết đấu mà Đông Phương Ngạo Vũ dồn tâm sức thể hiện lại có kết cục là hắn bị Tiêu Chính Văn đánh bại hoàn toàn!

“Người nhà họ Đông Phương, chuyện ngày hôm nay, nhà họ Đông Phương mấy người nhất định phải cho ba nhà chúng tôi một lời giải thích thoả đáng!”

Không chỉ có nhà họ Viên bị nhà họ Đông Phương kéo xuống nước, cả bốn gia tộc lớn đều vì Đông Phương Ngạo Vũ mà đứng về phía đối lập với Tiêu Chính Văn.

Nếu như là một năm trước thì mọi chuyện vẫn còn dễ nói.

Bốn gia tộc lớn có căn cơ thâm sâu phức tạp, gần như nắm giữ tất cả Hoa Quốc.

Thế nhưng hiện giờ, bốn gia tộc lớn đã không còn được như xưa!

Thiên Tử lại đang nhắm vào bốn gia tộc lớn mọi lúc, đối đầu với Tiêu Chính Văn thật sự không phải một hành động thông minh.

Cả người Đông Phương Tiếu xụi lơ trên ghế, còn Vũ Thiên Tôn và Thí Thần không hề chần chừ mà đứng bật dậy bỏ đi thẳng, thậm chí không ở lại đỉnh núi Bách Nhật thêm một giây nào!

Rõ ràng, phái Quang Minh đã buông bỏ nhà họ Đông Phương, còn về lời hẹn với Hoa Sơn thì cũng cần sửa đổi lại từ đầu!

Lúc này, người vui nhất vẫn phải kể đến đám người nhà họ Lãnh.

Lãnh Hàn Băng vô cùng kích động quay đầu lại nói với Lãnh Kế Hồng: “Chú, nhà họ Lãnh chúng ta… một bước lên trời rồi!”

Lãnh Kế Hồng cũng vô cùng xúc động nói: “Không sai! Sau ngày hôm nay, tên tuổi của cậu Tiêu sẽ gây chấn động toàn Hoa Quốc! Khống chế được bốn gia tộc lớn, nhà họ Lãnh chúng ta thật sự thoát khỏi vực thẳm rồi”.

Lãnh Kế Hồng vừa nói vừa giơ tay lau mấy giọt nước mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom