• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1258: Quá kém cỏi

Nghe vậy, Vũ Thiên Tôn cũng quay đầu lại, cố ý tránh ánh mắt của Đông Phương Ngạo Vũ.

Lúc này, bầu trời đầy sao lại xuất hiện!

Sau đó vật đổi sao dời, mặt trời lại chiếu sáng xuống mặt đất, như thể mọi thứ diễn ra rất tự nhiên.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Đông Phương Ngạo Vũ không can tâm gầm lên một tiếng!

“Sao mày cũng biết trận pháp này? Mày không phải là đệ tử của môn phái tiếng tăm nào, cũng không có sư phụ nổi danh truyền thừa! Việc này... việc này không có khả năng, sự lĩnh ngộ của mày không thể tốt như vậy được!"

Lòng tự trọng của Đông Phương Ngạo Vũ lúc này đã bị Tiêu Chính Văn đập nát.

Tất cả mọi người xung quanh cũng choáng váng.

Trận pháp Tiêu Chính Văn bày ra, không chỉ Đông Phương Ngạo Vũ chưa từng thấy mà ngoại trừ Vũ Thiên Tôn và Tiêu Long, tất cả mọi người đều chưa từng gặp!

"Cho nên mới nói, trong mắt của tôi, anh thật sự quá kém cỏi!"

Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.

"Không đúng! Không thể nào, chẳng phải Vũ Thiên Tôn từng nói mày và Quang Minh Tôn chỉ ngang nhau thôi sao?"

Đông Phương Ngạo Vũ khàn giọng rống lên.

"Anh thật sự là quá ngây thơ, nếu tôi thật sự hòa với Quang Minh Tôn thì anh cho rằng Quang Minh Tôn sẽ bị đánh đến tàn phế sao? Sẽ bị dẫn về Hoa Quốc một cách suôn sẻ thế à?"

Tiêu Chính Văn liếc xuống nhìn Đông Phương Ngạo Vũ.

Người này không chỉ thua kém về sự lĩnh hội mà còn kém quá xa về kinh nghiệm xã hội.

Có điều cũng khó trách, dù sao trong hai mươi năm qua Đông Phương Ngạo Vũ rất hiếm khi rời khỏi Hoa Sơn.

Ở với đám anh em suốt ngày thì lấy đâu ra kinh nghiệm xã hội?

Chuyện của Quang Minh Tôn có thể nói là khiến Vũ Thiên Tôn mất hết mặt mũi.

Cho đến nay, khắp Âu Lục đều tin rằng hai người Tiêu Chính Văn và Quang Minh Tôn bất phân thắng bại, sau đó Quang Minh Tôn bị Vũ Thiên Tôn dẫn đi.

Chuyện này không chỉ liên quan đến thể diện của Vũ Thiên Tôn, mà còn liên quan đến uy tín của phái Quang Minh ở Âu Lục!

Vì vậy, rõ ràng trước đây thông qua điều tra Đông Phương Ngạo Vũ biết rõ được rằng Quang Minh Tôn đã bị bí mật đưa về Hoa Quốc, nhưng lại nghe thấy một phiên bản khác từ miệng Vũ Thiên Tôn.

Nếu đem ra so sánh, hắn đương nhiên tin tưởng Vũ Thiên Tôn hơn!

Dù sao giữa Hoa Sơn và phái Quang Minh cũng có hiệp ước đồng minh.

"Anh cho rằng ông tôi sẽ nói cho anh sự thật sao?"

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng nói.

Khi Đông Phương Tiếu nghe thấy điều này, cụ ta cũng liếc nhìn Vũ Thiên Tôn với ánh mắt thù hận.

Nếu không phải do Vũ Thiên Tôn thì nhà họ Đông Phương sẽ không mất đi một người xuất sắc như vậy!

Phải biết rằng, Đông Phương Ngạo Vũ là một tài năng hiếm có trong gia tộc Đông Phương.

"Hừ! Tiêu Chính Văn, tao nói cho mày biết, cho dù mày có giết tao, bản thân mày cũng không có kết cục tốt đẹp đâu! Mày và người nhà của mày đều sẽ bị Hoa Sơn báo thù!"

Đông Phương Ngạo Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

"Anh yên tâm đi, cho dù là Hoa Sơn hay nhà họ Đông Phương, tôi cũng không sợ!"

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Đông Phương Tiếu.

Đông Phương Tiếu siết chặt hai nắm đấm, nếu như trước kia cụ ta còn có đủ tự tin để đấu với Tiêu Chính Văn, nhưng lúc này, dù có cho cụ ta thêm hai lá gan cũng không dám nhìn lại Tiêu Chính Văn.

"Không phải anh luôn miệng nói tôi không đủ tư cách so sánh với anh hay sao? Vậy anh chết dưới trận pháp mình tự đắc nhất đi!"

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa vung lên một nắm đấm, hung hăng đấm mạnh vào mặt của Đông Phương Ngạo Vũ.

Nắm đấm này hoàn toàn khác với những lần trước, Tiêu Chính Văn cũng học theo cách của của Đông Phương Ngạo Vũ, kết hợp cả trận pháp và các kỹ năng võ thuật.

Vậy nên, nắm đấm này tưởng chừng đơn giản, mà thực sự có uy lực rất lớn, có thể so với một quả đạn pháo.

"Bộp!"

Khuôn mặt của Đông Phương Ngạo Vũ đã bị đánh đến mức hoàn toàn biến dạng, máu tươi lập tức tràn ra, đau đớn đến mức không thể nói được lời nào.

Ngay lập tức, Tiêu Chính Văn lại tiếp tục giáng xuống vài cú đấm nữa, lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ đừng nói đến việc đánh trả, hắn thậm chí còn không có sức để giơ tay ngăn lại.

Mặc dù hắn cũng thành thạo về trận pháp, nhưng sự hiểu biết về trận pháp của hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Sau khi mất đi ánh sáng vàng bảo vệ cơ thể, Đông Phương Ngạo Vũ hoàn toàn không thể đỡ nổi những cú đấm của Tiêu Chính Văn, hơn nữa hắn cũng không dám đỡ.

"Bịch!"

Lại là một cú đấm nữa, cơ thể Đông Phương Ngạo Vũ giống như cánh diều đứt dây, rơi thẳng từ đỉnh núi Bách Nhật, đập mạnh xuống mặt đất một tiếng nặng nề.

"Tao không phục! Tiêu Chính Văn, mày là cái thá gì? Tao... Tao mới là đệ tử thân truyền của Hoa Sơn trận tông! Mười lăm tuổi tao đã có thể chém chết cường giả cảnh giới chủ soái, lúc đó mày còn đang hưởng vinh hoa phú quý ở nhà họ Tiêu!"

"Mới mười tám tuổi, tao đã có thể giết chết cao thủ của cảnh giới Thiên Vương một sao, mày xứng để so sánh với tao sao?"

"Ầm!"

Đáp lại hắn, chỉ có những nắm đấm của Tiêu Chính Văn!

Cú đấm này giáng xuống, máu Đông Phương Ngạo Vũ đầm đìa nhễ nhại.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại càng vô tình nện những đòn nặng nề lên người Đông Phương Ngạo Vũ, cơn giận khiến anh càng đánh càng hăng.

Thậm chí anh còn giải phóng hơi thở vô cùng mạnh mẽ của Thiên Vương long cấp năm sao, bày ra tư thế chuẩn bị phản công.

"Tiêu Chính Văn! Mày... mày không thể là đối thủ của tao! Tao có trận pháp vô tướng bảo vệ cơ thể, lại có bí thuật của trận pháp hỗn thiên! Ba năm trước tao đã đạt tới sức mạnh của cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, mày dựa vào đâu mà đấu với tao?"

"Dựa vào đâu mà phái Quang Minh đều để ý đến mày, dựa vào đâu mà ngay cả Nhân Vương trong kim tự tháp cũng quan tâm tới mày! Mày hoàn toàn không có khả năng so sánh với tao! Về xuất thân, tao là người thừa kế nhà họ Đông Phương!"

"So về tông môn, tao là đệ tử thân truyền của Hoa Sơn! Mày có gì hả? Mày chẳng có thứ gì cả!"

Lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ không thể nhẫn nhịn được nữa, nói ra hết những lời chất chứa trong lòng bấy lâu nay.

Lời này vừa thốt ra, ngay cả đám người Tần Vũ đều sửng sốt.

Theo lời Đông Phương Ngạo Vũ nói, lẽ nào vị Nhân Vương của nước Lý vẫn luôn chú ý đến Tiêu Chính Văn?

Phái Quang Minh cũng đang theo dõi Tiêu Chính Văn ư?

Được cao thủ cấp Nhân Vương quan tâm theo dõi, quả thật là một cơ duyên trời ban!

Với bất kỳ người nào đạt cảnh giới Thiên Vương mà nói, đây chính là chuyện không thể cưỡng cầu mà chỉ có thể thuận theo tự nhiên!

Sở dĩ Đông Phương Ngạo Vũ nhất quyết phải giết Tiêu Chính Văn, hoàn toàn không phải vì mối thù giữa nhà họ Đông Phương và Tiêu Chính Văn.

Có thể nói, từ khi hắn bước vào cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, nhà họ Đông Phương đối với hắn mà nói đã trở nên rất nhỏ bé.

Trên dưới Hoa Quốc, có rất ít người đạt tới cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, thậm chí là trên đầu ngón tay.

Mà hắn lại là người trẻ nhất trong số họ, tương lai sau này của hắn sao có thể đơn giản chỉ là một nhà họ Phương Đông!

Nhưng vào lúc này, hắn lại bị Tiêu Chính Văn giẫm dưới chân, thậm chí còn không có sức đánh trả!

Vì vậy, Đông Phương Ngạo Vũ không can tâm.

Cho dù bị một cú đấm của Tiêu Chính Văn làm gãy mấy chiếc xương sườn, hắn vẫn cố vùng vẫy bò ra khỏi cái hố hình người, lảo đảo đi về phía trước vài bước, thậm chí còn không thể đứng vững.

"Anh quả thực phi thường, nhưng mà...!"

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: "Anh không nên so đo với tôi, tôi cũng không có hứng thú so đo với anh! Cái gọi là sự quan tâm của Nhân Vương mà anh nói, ở trong mắt tôi không đáng một xu!"

"Hơn nữa, còn có một chuyện, coi như là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho anh, sức mạnh không nên dựa vào việc được người khác tâng bốc, cũng không dựa vào việc ai đang quan tâm anh, chỉ có thể từng bước nâng cao mà thôi!"

"Mọi việc đều phải dựa vào chính mình!"

Ngay khi lời nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, bóng dáng của anh lóe lên và bay từ trên đỉnh núi Bách Nhật xuống, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Đông Phương Ngạo Vũ!

Sau đó Tiêu Chính Văn vung tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng sáng vàng, đồng thời cũng tung nắm đấm ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom