Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1256: Chèn ép Đông Phương Ngạo Vũ

“Ầm!”

Cùng với một tiếng vang lớn kinh thiên động địa, cơ thể của Đông Phương Ngạo Vũ nặng nề đập xuống giữa tầng nham thạch, sau đó lại bắn ngược lên cao hơn ba mét rồi mới nặng nề đáp đất.

“Khụ!”

Đông Phương Ngạo Vũ phun ra một ngụm máu lớn, lúc này hắn đâu còn dáng vẻ nhìn đời bằng nửa con mắt như vừa nãy nữa?

Rõ ràng quá mức nhếch nhác!

Tất cả mọi người xem chiến đấu đều thốt lên những tiếng kinh hô!

Đây đúng là kỳ tích, Tiêu Chính Văn lại đánh bại Đông Phương Ngạo Vũ.

Không chỉ có bản thân Đông Phương Ngạo Vũ không dám tin, ngay cả mấy người Tần Vũ cũng sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, Tả Hàng Đồ còn không ngừng dụi mắt mình.

“Chuyện… chuyện này là thật sao? Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?”

Tả Hàng Đồ kích động nói.

Phải biết rằng, vừa nãy Đông Phương Ngạo Vũ đã bộc phát toàn sức lực, sao giờ ngược lại còn không bằng lúc ban đầu vậy chứ?

Đông Phương Tiếu kinh ngạc đứng bật dậy, Viên Sùng Long cũng toát mồ hôi đầm đìa như mưa!

Tiêu Chính Văn quá đáng sợ, lần này ông ta công khai ủng hộ gia tộc Đông Phương, rõ ràng lại thêm một lần nữa đứng về phía đối lập với Tiêu Chính Văn!

Sau trận quyết chiến hôm nay, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ ra tay với nhà họ Viên!

Phải làm sao đây?

Làm thế nào bây giờ?

Con ngươi Viên Sùng Long đảo qua đảo lại, không ngừng nghĩ đối sách, thế nhưng ông ta có thể có đối sách gì đây?

Lý Lộ Lộ phía trên bục cũng đờ đẫn y như vậy!

Chuyện này tuyệt đối không thể nào, Đông Phương Ngạo Vũ có sức mạnh giống như thiên thần, sớm đã không còn là kẻ mà một võ sĩ thông thường có thể so bì được!

Hắn giơ tay lên là vạn vật héo úa, sao có thể thua Tiêu Chính Văn được cơ chứ?

“Không!”

Đông Phương Ngạo Vũ khó nhọc bò từ dưới đất lên, phát ra một tiếng gầm đầy phẫn nộ!

Chuyện này tuyệt đối không thể nào!

Đây không phải sự thật!

Lúc này, lòng tự tôn và vẻ cao ngạo của Đông Phương Ngạo Vũ đã bị cú đấm của Tiêu Chính Văn đánh nát vụn!

Hắn mới là con cưng của trời, hắn mới là Thiên Vương mạnh nhất Hoa Quốc!

Đông Phương Ngạo Vũ không cam tâm trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, lại siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két.

“Sao nào, trận pháp của anh không linh hoạt nữa à? Hay là anh không chấp nhận được nỗi đau của sự thất bại?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, lạnh lùng lên tiếng.

Vừa dứt lời, anh đã bước tới trước mặt Đông Phương Ngạo Vũ, giơ tay giáng thêm một cú tát lên mặt hắn.

“Bốp!”

Cùng với một tiếng vang lanh lảnh, cơ thể Đông Phương Ngạo Vũ giống như một con diều đứt dây, bay thẳng ra xa.

“Rầm!”

Lại một lần nữa ngã mạnh vào trong nham thạch, Đông Phương Ngạo Vũ hoàn toàn sửng sốt.

Sao hắn có thể bị Tiêu Chính Văn đánh bại chứ?

Sao hắn có thể thua Tiêu Chính Văn?

Thế nhưng, không đợi hắn kịp hoàn hồn lại, tiếng bước chân của Tiêu Chính Văn đã truyền đến.

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn cách mình chưa tới năm bước chân, nhưng Đông Phương Ngạo Vũ đã cảm nhận được một luồng hơi thở hết sức nguy hiểm.

Không khí xung quanh dường như còn ngưng tụ cả sương trắng!

Sát khí đó vô cùng mãnh liệt!

Tiêu Chính Văn có ý định giết hắn!

“Không! Tiêu Chính Văn! Anh… anh không thể!”

Đông Phương Ngạo Vũ vội vàng đứng dậy, quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, hắn là đệ tử thân truyền mà Hoa Sơn cử xuống, hắn không thể thua!

Hơn nữa, Tiêu Chính Văn còn thấp hơn hắn tận một cảnh giới, một Thiên Vương bốn sao lại có thể đánh hắn không còn sức để mà đáp trả cơ chứ?

Chỉ là Tiêu Chính Văn căn bản không cho hắn thời gian phản ứng, một tia sáng lướt ngang qua, con dao quân đội năm cạnh lại lao về phía Đông Phương Ngạo Vũ.

Vào khoảnh khắc Đông Phương Ngạo Vũ cận kề cái chết, một màn ánh sáng lại xuất hiện ngay trước người hắn, màn ánh sáng này có thể giúp hắn ngăn cản bất cứ đòn tấn công nào!

Dù là sự sức công phá của vũ khí hạt nhân thì cũng có thể hoàn toàn biến mất bên trong màn ánh sáng này.

Thế nhưng lần này, con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn lại không giống như khi trước, gặp phải màn ánh sáng sẽ lập tức bay ngược trở lại mà trái lại màn ánh sáng trước người Đông Phương Ngạo Vũ lại vỡ vụn trong nháy mắt!

“Leng keng!”

Trong nháy mắt, màn ánh sáng đó giống như một bức tường thuỷ tinh chia năm xẻ bảy, còn con dao quân đội của Tiêu Chính Văn thì cắm thẳng vào cánh tay trái của Đông Phương Ngạo Vũ.

“Phập!”

Con dao quân đội năm cạnh xuyên thẳng qua cánh tay của Đông Phương Ngạo Vũ, mang theo một tia máu rất dài bay ra xa mấy chục mét!

Sau đó lại lao về phía cánh tay phải của Đông Phương Ngạo Vũ từ phía sau với một góc độ vô cùng quái dị!

“Phập!”

Lần này, con dao quân đội năm cạnh xuyên qua cánh tay phải của Đông Phương Ngạo Vũ mà không có gì cản lại, mang theo tia máu bay về lại trong lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn.

“Á!”

Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Đông Phương Ngạo Vũ bị thương nặng như vậy.

Hơn nữa, hắn là một đệ tử trận tông, từ nhỏ đã không giống như đệ tử võ tông phải trải qua nhiều khó khăn và thách thức tới thế.

Cảm giác đau đớn đày đoạ này khiến hắn gào thét thảm thiết, tiếng kêu rên khổ sở vang vọng khắp cả ngọn núi.

“Tiêu Chính Văn! Tao sẽ khiến mày chết không toàn thây!”

Lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng.

Tóc hắn xoã tán loạn trên vai, đôi mắt trợn trừng đỏ ngầu, khoé mắt đã rách toác, máu tươi chậm rãi rỉ ra từ trong khoé mắt.

Vốn dĩ hắn còn cho rằng với thực lực của mình thì hoàn toàn có thể nhẹ nhàng khống chế được Tiêu Chính Văn, thậm chí còn có thể đè Tiêu Chính Văn xuống đất mà dày vò cho tới khi chết!

Thế nhưng lúc này, ngược lại hắn mới là người bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức thương tích đầy mình!

Hắn vừa mới dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tiến lên phía trước, thẳng tay giáng thêm cho hắn một bạt tai nữa.

“Bốp!”

Cú tát này vừa giáng xuống, Đông Phương Ngạo Vũ chỉ cảm thấy sao vàng bay tán loạn trước mắt, trên mặt chỉ còn cảm giác bỏng rát, ngay cả tai cũng vang lên âm thanh ù ù.

Dù hắn là cường giả Thiên Vương long cấp năm sao thì cũng bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức không còn chút sức lực để đáp trả!

Lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ đã hoàn toàn không còn phong thái của một cao thủ như ban nãy, thậm chí còn lao lên trước muốn túm lấy cổ áo của Tiêu Chính Văn.

Chỉ là hắn vừa mới giơ tay ra thì đã bị Tiêu Chính Văn giáng thêm một bạt tai, ngã lăn xuống đất, thậm chí ngay cả mặt nham thạch cũng hình thành một cái hố lớn hình người.

“Đây chính là đệ tử của Hoa Sơn à? Xem ra đệ tử danh sơn cũng chỉ tới thế mà thôi!”

Tiêu Chính Văn bật cười, liếc mắt nhìn Đông Phương Ngạo Vũ đang nằm sấp trên mặt đất, lạnh lùng lên tiếng.

So với Tiêu Chính Văn, dù cảnh giới của Đông Phương Ngạo Vũ có cao tới đâu thì cũng còn thua kém xa lắm.

Cả đời Tiêu Chính Văn, chiến công nhiều vô kể, mà vẫn thường lấy ít thắng nhiều, đảo bại thành thắng!

Đối với Tiêu Chính Văn mà nói, nghịch cảnh chính là cơ hội rèn luyện, cũng là cơ hội khảo nghiệm!

Thế nhưng đối với một kẻ từ nhỏ đã lớn lên dưới sự che chở của sư môn như Đông Phương Ngạo Vũ thì đó chính là trời long đất lở!

Mà câu nói đệ tử danh sơn cũng chỉ tới thế của Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn làm tổn thương lòng tự tôn của Vũ Thiên Tôn.

“Tiêu Chính Văn! Hôm nay tao nhất định sẽ giết mày!”

Tuy nhiên, tiếng chửi rủa của Đông Phương Ngạo Vũ chỉ nhận lại một cú tát rất kêu coi như đáp lời của Tiêu Chính Văn!

“Bốp bốp bốp!”

Liên tiếp ba cú tát nặng nề giáng lên trên mặt Đông Phương Ngạo Vũ, đánh đến mức xương gò má của Đông Phương Ngạo Vũ lõm hết cả vào trong.

“Ông Thương, mau cứu cậu chủ Đông Phương đi! Nếu không còn đánh tiếp nữa thì cậu chủ Đông Phương sẽ phải bỏ mạng mất!”

Trình Chí Long vội vàng cầu xin Thương Nhan Bách.

Thương Nhan Bách nghiến răng nghiến lợi, cụ ta cũng rất muốn tiến lên trước cầu xin, thế nhưng vấn đề là Tiêu Chính Văn có nể mặt cụ ta hay không?

Nếu như Tiêu Chính Văn quả quyết từ chối, vậy thì Hoa Sơn đâu còn thể diện nữa?

“Ông Thương, không thể đợi thêm được đâu!”

Trình Chí Long vội vàng nhìn Thương Nhan Bách nói.

Thương Nhan Bách thấy Đông Phương Ngạo Vũ bị đánh thảm hại như một con chó chết, mặc dù trong lòng vô cùng thất vọng, nhưng dù gì hắn cũng là đệ tử thân truyền của Hoa Sơn!

Nghĩ tới đây, cụ ta vội vàng đứng dậy gào lên: “Tiêu Chính Văn, dừng tay!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom