Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1239: Thời hòa bình thì vua Bắc Lương chỉ là rác rưởi

Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi đều ngơ ngác, sau đó không khỏi nhíu mày.

Lúc này, bên trong khu nghỉ ngơi VIP có không dưới hai mươi người đang ở bên trong nghỉ ngơi, có người đang xem báo ngày hôm nay, có một số người thì đang uống cà phê.

Hoàn toàn không hề giống đóng cửa.

Vị giám đốc này rõ ràng đang nhắm vào Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi!

“Giám đốc Lý, làm như vậy không hay đâu, anh ta là Tiêu Chính Văn đấy, từng là vua Bắc Lương, anh ta có đặc quyền sử dụng khu nghỉ ngơi VIP, nếu như chuyện này bị cấp trên biết được, chúng ta…”

Một nhân viên vội vàng đi tới bên cạnh nhỏ giọng nói với Lý Thừa Vận.

“Cấp trên ư?”

Lý Thừa Vận cười khẩy, khinh thường nói: “Lẽ nào cậu không biết cậu chủ Đông Phương Ngạo Vũ đã lên tiếng, ai có qua lại quá mật thiết với cậu ta thì sẽ giết hết cả nhà người đó!”

“Dù cấp trên có biết thì có thể làm gì được?”

Lý Thừa Vận vừa nói vừa rút ra một điếu thuốc lá từ trong túi quần rồi châm lửa hút ngay trước mặt mọi người, nhả ra một vòng khói, nói: “Nếu là nửa năm trước thì tôi thật sự không dám đắc tội với tên Tiêu Chính Văn này!”

“Có điều, lúc đó khác, bây giờ khác, bây giờ cậu ta không chỉ không còn là vua Bắc Lương mà còn đắc tội với cả bốn gia tộc lớn! So với bốn gia tộc lớn thì cậu ta chỉ là cái rắm!”

Lý Thừa Vận khinh thường lên tiếng.

Đông Phương Lăng lại chắp hai tay sau lưng, đi tới trước mặt liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi, cười khẩy nói: “Ôi chao, xem ra lần này anh Tiêu về nước không được thuận lợi lắm nhỉ!”

“Có điều, mọi việc đều có nguyên nhân của nó, ai bảo anh Tiêu cứ luôn khinh thường người khác, ngay cả bốn gia tộc lớn cũng chẳng coi ra gì, bảo sao ngay cả giám đốc sân bay nhà người ta cũng thấy anh chướng mắt!”

“Hay là thế này đi, để tôi mua cho vua Bắc Lương của chúng ta một cái ghế gấp nhỏ, anh chịu thiệt chút xíu, ngồi ở bên cửa một lát, tôi sẽ sai người pha cho anh một bát mì ăn liền nhé?”

Đám người bên cạnh nghe thấy vậy thì đồng loạt phá lên cười.

“Đông Phương Lăng! Ai bảo anh làm như vậy, anh sẽ phải hối hận!”

Dương Linh Nhi tức giận, mặt mày tái xanh!

Người này là Tiêu Chính Văn đấy, bảo anh ngồi trên ghế gấp nhỏ trước cửa sân bay và ăn mỳ ăn liền ư?

“Hừ, được ăn mỳ ăn liền đã là đãi ngộ cấp hoàng thượng rồi! Theo tôi thấy, ngay cả bát canh cậu ta cũng không có mà húp đâu!”

Lý Thừa Vận nói với vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, nhếch mép cười khẩy:

“Chúng ta đi, lấy hành lý, ra bên ngoài tìm một quán cà phê ngồi đợi!”

Tiêu Chính Văn nói bằng giọng điệu hờ hững, hoàn toàn chẳng buồn quan tâm tới mấy trò hề của Lý Thừa Vận.

“Anh Tiêu, thế nhưng… thế nhưng bọn họ ức hiếp người quá đáng mà!”

Dương Linh Nhi tức tới mức nước mắt lưng tròng.

“Không cần chấp nhặt với mấy kẻ này làm gì!”

Tiêu Chính Văn không muốn gây thêm rắc rối, chỉ muốn nhanh chóng trở về Giang Trung để ở bên cạnh Khương Vy Nhan.

Tiêu Chính Văn bước nhanh tới khu lấy hàng hoá, lấy ra vé máy bay của mình và nói: “Phiền anh một chút, tôi muốn lấy hành lý của mình!”

Đây đều là những món đồ lưu niệm và mấy món quà nhỏ cho Khương Vy Nhan mà Jason đã đặc biệt mua theo ý của Tiêu Chính Văn trước khi rời khỏi nước Lý.

“Xin lỗi anh, cấp trên nói trong hành lý của anh có chứa hàng cấm, tạm thời không thể lấy được!”

Một nhân viên công tác nói với vẻ mặt không chút cảm xúc.

“Cái gì? Trong hành lý của anh Tiêu sao lại có hàng cấm được chứ?”

Dương Linh Nhi điên tiết.

Hành lý của Tiêu Chính Văn là do tự tay cô ta sắp xếp, bên trong ngoại trừ mấy bộ quần áo ra thì chỉ có một vài món đồ lưu niệm mà thôi!

Đừng nói là hàng cấm, bên trong ngay cả một cục pin cũng không có, sao lại có hàng cấm được chứ?

Đường đường là vua Bắc Lương mà lại phải chịu nhục như thế khi trở về Long Kinh sao?

“Đây là hoá đơn xuất cảnh mà bên phía nước Lý cấp cho chúng tôi, cô xem đi, bên trong chỉ có hai con búp bê, một bộ trang sức, còn có mấy bộ quần áo để thay, lấy đâu ra hàng cấm gì cơ chứ!”

Dương Linh Nhi lấy ra hoá đơn xuất cảnh của nước Lý đưa cho nhân viên an ninh với vẻ mặt cực kỳ khó coi.

“Xin lỗi, tôi không biết cụ thể là món đồ gì vi phạm, nhưng giám đốc nói đồ của anh này có hàng cấm, vậy nên không thể lấy được!”

Nhân viên đó còn chẳng buồn nhìn bản hoá đơn, lạnh lùng lên tiếng.

“Cô có biết đây là hành lý của ai không?”

Dương Linh Nhi đanh mặt nói.

Thậm chí, cô ta đã không thể nhẫn nhịn được nữa mà muốn xuất trình giấy chứng nhận đặc biệt của mình ra!

Dù gì Tiêu Chính Văn cũng là đại anh hùng trong lòng cô ta, ban nãy anh bị Đông Phương Lăng chế giễu như vậy cô ta đã không thể nhẫn nhịn!

Bây giờ, ngay cả một nhân viên công tác của sân bay cũng dám làm khó Tiêu Chính Văn?

“Đương nhiên biết chứ, Tiêu Chính Văn! Nửa năm trước là vua Bắc Lương, bây giờ là dân thường, sao nào?”

Nhân viên công tác đó lạnh lùng đáp lại một câu.

“Cô à, cô nghĩ Tiêu Chính Văn vẫn là vua Bắc Lương oai hùng như mặt trời buổi ban trưa sao? Hiện giờ không có chiến tranh, Long Kinh cũng không bị bao vây, anh ta có tác dụng gì nữa đây?”

“Cô nhìn còn trẻ tuổi, vẻ ngoài lại xinh đẹp, tốt nhất nên cách xa loại rác rưởi như Tiêu Chính Văn một chút, qua lại gần gũi nhiều với mấy người giàu có như cậu chủ Đông Phương, điều đấy rất có lợi cho tương lai của cô sau này!”

Lý Thừa Vận chắp hai tay sau lưng, miệng ngậm điếu thuốc, bước đến với vẻ mặt khinh thường.

Trước đây Lý Thừa Vận cũng có may mắn được gặp Tiêu Chính Văn mấy lần.

Thế nhưng lúc đó Tiêu Chính Văn vẫn là vua Bắc Lương.

Thậm chí, vào lúc đại quân năm nước bao vây Long Kinh, ông ta còn đặc biệt chạy ra đón tiếp.

Thế nhưng lúc đó, với thân phận của Lý Thừa Vận, đừng nói là nói chuyện với Tiêu Chính Văn ở khoảng cách gần, dù cho có muốn lại gần trong phạm vi năm mươi mét thì cũng khó như lên trời!

Lúc này, ông ta lại có thể đối thoại với Tiêu Chính Văn với dáng vẻ cao ngạo như thế, thật đúng là thế sự vô thường!

Càng nghĩ, trong lòng Lý Thừa Vận càng thêm đắc ý.

Hơn nữa bây giờ xem ra, Tiêu Chính Văn cũng quá đỗi bình thường.

Ông ta sỉ nhục như vậy mà Tiêu Chính Văn lại chẳng đáp trả lời nào.

Chẳng trách nhà họ Đông Phương lại cho người chuyển lời, ai có qua lại gần gũi với Tiêu Chính Văn thì sẽ giết hết cả nhà người đấy!

Náo loạn cả nửa ngày, Tiêu Chính Văn sau khi thất thế cũng chỉ là một kẻ tầm thường dễ bị bắt nạt mà thôi!

“Lý Thừa Vận! Rốt cuộc ông đang có ý gì?”

Dương Linh Nhi nhìn bảng tên trước ngực Lý Thừa Vận, lạnh lùng chất vấn.

“Cô đừng kích động, chúng tôi chỉ đang làm việc theo đúng quy định. Lẽ nào mấy người không biết gần đây nước Lý đang tràn lan một loại ký sinh trùng hay sao? Chúng tôi cũng là vì sự an toàn của mấy người và cả người nhà mấy người, vậy nên tạm thời giữ hành lý của mấy người để làm kiểm tra bắt buộc!”

Lý Thừa Vận cười khẩy giải thích.

“Bây giờ tôi ra lệnh cho ông, lập tức…”

Không đợi Dương Linh Nhi nói xong, Lý Thừa Vận đã giơ tay mở giấy chứng nhận đặc biệt của cô ta ra rồi nói: “Bớt thể hiện mấy cái này trước mặt tôi đi, ở nơi này, ông đây chính là trời! Tôi nói giữ hành lý của ai thì phải giữ của người đó!”

“Vua Bắc Lương là cái thá gì, thời đại hoà bình, ai còn cần tới đám lính què như mấy người! Ở trước mắt tôi, vua Bắc Lương chỉ là một bãi phân!”

Lý Thừa Vận gân cổ họng lên, gầm gừ phẫn nộ như kẻ điên bên trong sảnh chờ.

“Ha ha!”

Đông Phương Lăng nghe vậy thì ngửa mặt cười lớn, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Sao nào, rất giận nhỉ? Đáng tiếc quá, nơi này là sân bay quốc tế, chỉ cần anh dám đánh nhân viên công tác thì ngày mai anh sẽ trở nên nổi tiếng ngay thôi!”

Đông Phương Lăng vừa nói vừa chỉ tay vào mấy phóng viên đang đứng cách đó không xa.

Mấy người này đều nhận được điện thoại của Đông Phương Lăng nên mới tới.

Lý Thừa Vận chọc giận Tiêu Chính Văn giống như một con chó điên, chỉ là một bước trong kế hoạch đó!

Chỉ cần Tiêu Chính Văn ra tay với Lý Thừa Vận thì lập tức báo ngày hôm sau sẽ cho đăng bài vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn ra tay đánh dân thường!

Điều này sẽ bôi nhọ toàn bộ danh tiếng và công trạng trước đây của Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng quay người nhìn Lý Thừa Vận lúc này đang giống như một con chó điên chửi rủa không ngừng, anh cười nhạt nói: “Có phải ông nghĩ rằng ôm đùi nhà họ Đông Phương là có thể tuỳ ý làm xằng làm bậy rồi không?”

Thật ra Tiêu Chính Văn không định chấp nhặt với loại người như ông ta làm gì.

Thế nhưng, một số hành động của ông ta đã đụng chạm đến giới hạn của Tiêu Chính Văn!

“Hừ! Ông đây cứ làm xằng làm bậy đấy! Cả cái sân bay này, lời tôi nói là nhất! Cậu có thể làm gì được tôi? Có bản lĩnh thì đánh tôi đi này! Không phải cậu rất giỏi đánh đấm sao? Nào nào nào, đây là mặt của tôi, cậu đánh một phát tôi xem nào!”

Lý Thừa Vận tiến lên trước vươn cổ ra, vỗ lên trên mặt mình, vênh váo với Tiêu Chính Văn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom