• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1238: Thiên tài Đông Phương Ngạo Vũ

“Nghe nói Tiêu Chính Văn bắt sống Quang Minh Tôn, có chuyện này thật sao?”

Đông Phương Ngạo Vũ lạnh lùng nói, ngón tay vẫn khẽ gảy lên dây đàn.

“Đúng thế. Nghe nói lúc đó sư phụ của Quang Minh Tôn là Vũ Thiên Tôn cũng có mặt ở hiện trường. Nhưng Tiêu Long cũng xuất hiện, theo tôi phân tích chắc là Tiêu Long đánh Vũ Thiên Tôn lùi bước, còn Tiêu Chính Văn đánh Quang Minh Tôn tàn phế”.

Ông lão cúi đầu nói.

“Ồ! Có thể đánh thắng Quang Minh Tôn, hẳn là hắn còn con át chủ bài khác, là trận pháp sao?”

Đông Phương Ngạo Vũ không cảm xúc hỏi.

“Nghe nói Tiêu Chính Văn khá giỏi về trận pháp, nếu không đám người Đường Bách Thành cũng sẽ không chết ở biệt thự nhà họ Tiêu thế nên thiếu chủ không nên sơ suất”.

“Ồ?”

Đông Phương Ngạo Vũ mở mắt, đôi mắt sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo nhìn chằm chằm ông lão.

Ông lão vội cúi đầu xuống, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.

Mặc dù người này chỉ mới đến cảnh giới Thiên Vương năm sao, tương đương với cảnh giới của ông lão nhưng từ nhỏ Đông Phương Ngạo Vũ đã được đưa đến núi Long Hổ học trận pháp.

Hắn lại có khả năng xuất chúng, chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi đã học hết tinh hoa của núi Long Hổ.

Hắn biết rất rõ các loại trận pháp, tiện tay tạo ra trận pháp cũng có thể là đòn chí mạng.

Cách thức giết người vô hình đó khiến ông lão run rẩy.

Dù đều là cảnh giới Thiên Vương năm sao cũng chỉ có thể cúi đầu nghe theo lệnh.

“Nếu so về trận pháp, Tiêu Chính Văn vẫn còn non lắm. Bây giờ chắc Tiêu Chính Văn muốn trở về một cách vinh quang nhỉ? Bảo Đông Phương Lăng đến sân bay đón vua Bắc Lương đi, tiện thể ra oai với cựu vua Bắc Lương một chút”.

“Ý cậu là?”

Ông lão thận trọng ngẩng đầu lên nhìn Đông Phương Ngạo Vũ.

“Rất đơn giản, tôi muốn xem sau khi vua Bắc Lương về Long Kinh, không ai đến đón, không ai quan tâm thì mặt mũi của hắn để ở đâu. Còn nữa, truyền đạt lại lời của tôi ra ngoài, ai dám thân thiết với Tiêu Chính Văn thì sẽ bị tiêu diệt cả gia tộc”.

“Vâng!”

Ông lão rời đi.

Không lâu sau, Đông Phương Lăng dẫn theo mấy tên đàn em chạy đến sân bay quốc tế.

Thấy trong sân bay cực kỳ vắng lặng, không có đội đón tiếp, Đông Phương Lăng cười nhạo nói: “Haizz, mấy lời của anh Ngạo Vũ cũng hiệu quả phết đấy, một câu thôi đã khiến đám người đó sợ hãi không dám đến đón luôn, ngay cả Tần Vũ cũng sợ nữa là”.

“Cậu Lăng, cậu Ngạo Vũ cao tay thật đấy, giết người trong vô hình, ai mà không sợ”.

“Đúng thế cậu Ngạo Vũ của chúng ta về sớm chút nữa thì tên Tiêu Chính Văn đã đi chầu Diêm Vương rồi”.

“Phải phải, tôi thấy tên Tiêu Chính Văn này sống đủ lâu rồi”.

Mấy tên đó hết người này đến người khác phát huy khả năng nịnh hót của mình, tâng bốc đến độ Đông Phương Lăng cảm thấy không thoải mái.

Không lâu sau, Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi cùng xuống máy bay, đi vào hành lang dẫn ra sảnh sân bay thì gặp phải đám người Đông Phương Lăng.

“Ôi, mọi người nhìn đi, người này… người này là Tiêu Chính Văn - vua Bắc Lương từng nổi danh đây còn gì”.

Đông Phương Lăng bước đến chỉ vào Tiêu Chính Văn lớn giọng nói.

“Đông Phương Lăng, anh làm trò hề gì ở đây thế?”

Dương Linh Nhi nhíu mày trợn mắt nhìn Đông Phương Lăng.

Đông Phương Lăng cũng chẳng lạ gì cháu gái của ông Dương nữa.

Có thể nói trước khi Dương Linh Nhi vào Hắc Băng Đài, họ đều là người cùng một giới.

Chỉ là sau đó Dương Linh Nhi trở thành trụ cột của đất nước, còn Đông Phương Lăng vẫn là một cậu ấm nhà giàu ăn chơi.

Khoảng cách giữa người với người bị kéo dãn ra từng chút.

“Tôi ư? Chẳng phải tôi lo không có ai đến đón máy bay chuyên dụng của vua Bắc Lương nên cố ý chạy đến đón đây sao?”

Đông Phương Lăng cười khẩy, làm gì có ý đến đón người chứ?

“Cậu Đông Phương, cậu phải để mình rớt giá bao nhiêu mà chạy đến đón anh ta vậy. Bây giờ ai ở Hoa Quốc mà không biết Tiêu Chính Văn đã quá thời rồi chứ, chẳng khác nào con chó hoang bên đường, cậu đừng rước xui xẻo vào người đấy”.

Một tên đàn em bước đến chế giễu.

Đông Phương Lăng nghe thế cũng ngửa đầu bật cười.

Tiếng cười của hắn thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Nhưng mọi người đều chuyển tầm mắt sang nhìn Tiêu Chính Văn.

Không một ai không biết đến vua Bắc Lương, nhưng không ai dám bước đến chào hỏi.

Đông Phương Ngạo Vũ đã nói, ai dám đến gần Tiêu Chính Văn thì toàn bộ gia tộc sẽ bị giết.

“Đông Phương Lăng, anh có tư cách gì chạy đến đây giễu cợt anh Tiêu? Mấy tiếng trước, anh Tiêu còn đang cống hiến thân mình cho đất nước, còn anh thì sao? Ngoài việc biết ăn chơi trác táng, anh đã từng làm gì cho đất nước chưa?”

Dương Linh Nhi bực bội hừ một tiếng, nói.

“Ha ha, tôi đóng thuế cho nước nhà, tiêu pha không cần đóng thuế à? Không có tiền đóng thuế của những người như chúng tôi, lẽ nào Tiêu Chính Văn ở Long Kinh ăn phân hả?”

“Nói khó nghe một chút, không có mấy cậu ấm nhà giàu như tôi góp vào mấy trăm, hàng chục nghìn tệ một ngày thì hắn còn chẳng có phân để ăn nữa kìa”.

Đông Phương Lăng không kiêng nể gì chế nhạo.

“Ôi trời! Đáng ghét!”

“Mẹ kiếp, người nhà Đông Phương thì giỏi lắm chắc”.

“Hừ, sớm muộn loại người này gì cũng gặp quả báo thôi”.

Cách đó khá xa, đám đông hóng chuyện đều nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng.

Tiêu Chính Văn từng cứu Hoa Quốc thoát khỏi nguy hiểm rất nhiều lần, mấy tháng trước còn cứu Long Kinh chỉ trong một đêm.

Không có Tiêu Chính Văn thì liên quân năm nước đã tấn công vào Long Kinh từ lâu rồi, đâu có chuyện bây giờ họ vẫn có thể bình yên đứng đây chứ.

Thế nên người dân Hoa Quốc đều vô cùng biết ơn và kính trọng Tiêu Chính Văn.

“Nhìn thấy chưa, Tiêu Chính Văn còn chẳng nói gì, mà cô ồn ào cái gì hả? Lẽ nào cô không biết người anh em Đông Phương Ngạo Vũ của tôi đã thông báo với tất cả mọi người sao? Có phải cô muốn hại chết cả nhà họ Dương không?”

Đông Phương Lăng bĩu môi khinh thường nói.

“Đông Phương Lăng, anh… anh…”

Dương Linh Nhi chỉ vào mặt Đông Phương Lăng, tức đến nỗi không nói được câu nào nữa.

Tiêu Chính Văn dửng dưng nhìn Đông Phương Lăng, sau đó đi thẳng về khu vực nghỉ ngơi ở lối ra.

“Ôi này, vua Bắc Lương yếu ớt thế cơ à, vừa xuống máy bay là phải đi nghỉ ngơi? Mau lên, mau đưa thuốc bổ đến cho vua Bắc Lương”.

Đông Phương Lăng dứt lời, xung quanh lại vang lên một trận cười, mấy tên đàn em đều cười ngả nghiêng ngả ngửa.

Tiêu Chính Văn không thèm để tâm đến đám người Đông Phương Lăng.

Lần này anh đến Long Kinh chỉ là trạm trung chuyển.

Vì không có chuyến bay thẳng từ nước Lý đến Giang Trung nên bắt buộc phải tạm dừng ở Long Kinh, sau đó mới quay về Giang Trung.

Còn ba tiếng nữa chuyến bay đến Giang Trung mới cất cánh nên Tiêu Chính Văn mới đến khu vực nghỉ ngơi chờ.

“Anh Tiêu, mời đi bên này”.

Dương Linh Nhi hung hăng trợn mắt nhìn Đông Phương Lăng, sau đó vội vàng bước đến mở cánh cửa kính khu vực nghỉ ngơi VIP cho Tiêu Chính Văn.

Đông Phương Lăng liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn, cười khẩy nói: “Hừ, đợi lát nữa sẽ có màn kịch hay đây”.

Đúng lúc này bỗng có một người đàn ông trung niên chạy về phía khu vực nghỉ ngơi VIP, vừa chạy vừa lớn giọng nói: “Dừng lại! Hôm nay khu vực nghỉ ngơi VIP đóng cửa một hôm, cần phải kiểm tra và khử trùng”.

Người đàn ông trung niên tên là Lý Thừa Vận, là tổng giám đốc sân bay quốc tế.

Bình thường chuyện lớn nhỏ ở sân bay đều do một mình ông ta quyết định.

Nhưng mấy tiếng trước ông ta nhận được điện thoại của Đông Phương Lăng.

Đông Phương Lăng nói với ông ta chỉ cần nghĩ cách khiến Tiêu Chính Văn bị bẽ mặt thì ông ta có thể thăng chức.

Nghe nói đối phương là cậu cả nhà họ Đông Phương, nhịp tim Lý Thừa Vận đập nhanh mấy nhịp.

Nhà họ Đông Phương – một trong bốn gia tộc lớn, nếu có thể bám vào cây cao này thì sau này tiền đồ của ông ta sẽ được thăng tiến.

Huống hồ dạo này nhà họ Đông Phương còn xuất hiện thêm một thanh niên tài năng xuất chúng là Đông Phương Ngạo Vũ.

Bây giờ nhà họ Đông Phương đã là cực kỳ hưng thịnh ở Long Kinh, thậm chí có xu thế vượt qua cả nhà họ Viên.

Thế nên lúc thấy Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi đi về phía khu vực nghỉ ngơi, Lý Thừa Vận lập tức chạy đến, mục đích là muốn gây khó dễ cho Tiêu Chính Văn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom