• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1236: Bí mật của nhà họ Tiêu

Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi đang đợi lên máy bay trong phòng chờ VIP ở sân bay.

Không lâu sau, một người thanh niên có vóc dáng khá cao bước vào.

Người thanh niên bước vào rồi đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi, lúc này mới bước nhanh đến.

“Anh Tiêu, thật xin lỗi đã để anh đợi lâu, tôi là người tổng tư lệnh Tần bảo đến”.

Thanh niên nhìn Tiêu Chính Văn một lúc, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên khi thấy anh không hề bị thương gì.

Anh ta cũng nghe nói đến trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Quang Minh Tôn, hơn nữa còn xuất hiện thêm một người bậc cảnh giới Thiên Thần là Vũ Thiên Tôn.

Thế mà Tiêu Chính Văn có thể an toàn rời khỏi đó, điều này cũng khiến anh ta vô cùng bất ngờ.

Là phụ tá của Tần Vũ, Kiều Chí Nhuệ biết rõ Tiêu Chính Văn không phải là người bình thường, thế nên anh ta càng kính trọng Tiêu Chính Văn.

Với thân phận là phụ tá hàng đầu ở Hắc Băng Đài, rất nhiều tộc trưởng của các gia tộc lớn gặp anh ta cũng phải chủ động bước đến chào hỏi.

Thế mà lúc này anh ta lại cung kính với Tiêu Chính Văn như vậy khiến Dương Linh Nhi cũng không khỏi ngạc nhiên.

Tiêu Chính Văn quả thật rất tài giỏi, nhưng cũng không đến mức Hắc Băng Đài cũng kính sợ với anh như thế chứ?

Dù sao cô ta nghĩ bất kể Tiêu Chính Văn có sức chiến đấu mạnh thế nào thì cuối cùng cũng chỉ có một mình thôi.

Còn Hắc Băng Đài là tổ chức bí ẩn nhất Hoa Quốc trong mấy trăm năm nay, có một không hai!

Có thể ngay cả người nắm quyền ở Hắc Băng Đài là Tần Vũ cũng không đếm hết được trong Hắc Băng Đài có bao nhiêu người tài giỏi.

Đó là tổ chức có thể làm đảo lộn một quốc gia nhỏ trong một thời gian ngắn.

“Chào anh!”

Tiêu Chính Văn cũng rất lịch sự giơ tay ra bắt tay với Kiều Chí Nhuệ.

Khó có thể nhìn ra sự kính trọng của Kiều Chí Nhuệ dành cho Tiêu Chính Văn thông qua ánh mắt của anh ta.

Khi người đàn ông trước mặt này mới vừa bước chân vào doanh trại, anh ta vẫn luôn chú ý đến anh.

Những trải nghiệm như truyền thuyết mà Tiêu Chính Văn trải qua càng khiến Kiều Chí Nhuệ vô cùng thán phục.

Từ sau khi Tiêu Chính Văn từ chức chủ soái, Kiều Chí Nhuệ đã cử người báo cáo từng hành động của Tiêu Chính Văn cho anh ta bất cứ lúc nào.

Sau đó mỗi một chuyện Tiêu Chính Văn làm đều khiến anh ta càng tin chắc sau này người đàn ông này chắc chắn sẽ là người tài giỏi nổi bật trong đám đông.

Hai người nói khách sáo với nhau vài câu, sau đó Tiêu Chính Văn vào thẳng vấn đề chính: “Lục Hoài Viễn đang ở trong chi nhánh của điện Thần Long đặt ở Phi Lục, có thể dẫn đi bất cứ lúc nào. Nhưng thân phận của ông ta khá đặc biệt, thế nên phải về nước bằng đường vòng”.

“Anh Tiêu, tôi nghe tổng tư lệnh Tần nói Lục Hoài Viễn là Quang Minh Tôn?”

Kiều Chí Nhuệ nhíu mày hỏi.

“Đúng thế, ông ta chính là Quang Minh Tôn, thế nên phải đưa người còn sống về, không biết anh từng nghe nói đến phái Quang Minh hay chưa?”

Tiêu Chính Văn nhìn Kiều Chí Nhuệ nói.

Ôi...

Nhắc đến phái Quang Minh, Kiều Chí Nhuệ cũng không khỏi rùng mình, gật đầu nói: “Anh Tiêu, chúng tôi cũng nghe nói đến chuyện của phái Quang Minh, hơn nữa cũng có vài tư liệu”.

“Trước đây chúng tôi cũng từng nghĩ đến trường hợp có thể chúng sẽ cử người trà trộn vào giới kinh doanh hoặc lãnh đạo cấp cao giới chính trị của Hoa Quốc chúng ta, nhưng không ngờ Lục Hoài Viễn – người mà Thiên Tử gửi gắm bao nhiêu kỳ vọng lại là Quang Minh Tôn”.

Nghe thế Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Cái gì? Ý anh là phái Quang Minh đã thâm nhập vào Hoa Quốc từ lâu rồi sao?”

Mặc dù vừa rồi Kiều Chí Nhuệ không nói rõ nhưng ẩn ý đã khá rõ ràng.

Phái Quang Minh không chỉ đào tạo thế lực ở Âu Lục, Phi Lục và người đại diện của mình, mà phái Quang Minh cũng đã thâm nhập vào Hoa Quốc nhiều năm rồi.

“Đúng thế, thật ra không cần tôi nói thì chắc anh Tiêu cũng rõ chuyện tim rồng hơn tôi. Trước đây Hoa Quốc chúng ta từng có người có được tim rồng, tôi nghĩ anh Tiêu cũng đã nghe nói đến người này”.

Kiều Chí Nhuệ nói.

“Ai?”

Tiêu Chính Văn vô thức hỏi.

“Ông Tăng – người bình định phong trào Thiên Quốc. Người này vốn dĩ chỉ là một người bình thường, nhưng sau đó lại có thể trở thành người rất mạnh chính là vì ông ta có tim rồng. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà lúc dung hợp mấy quả tim rồng lại thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.

“Thế nên dã tâm của ông ta vẫn chưa thể thực hiện, cuối cùng vào lúc dung hợp năm quả tim rồng bị nổ chết, còn mấy quả tim rồng đó lại không cánh mà bay”.

“Chính vì thế phái Quang Minh mới đặc biệt để ý đến Hoa Quốc, nhất là con đường mà lúc đó ông Tăng đã tìm mấy quả tim rồng này”.

Nghe Kiều Chí Nhuệ nói đến đây, Tiêu Chính Văn cũng cảm thấy kinh ngạc.

Không ngờ hơn một trăm năm trước ông Tăng đã lấy được năm tim rồng.

Nói cách khác, đó là lúc số mệnh của Hoa Quốc được nâng lên.

Nhưng vì dung hợp thất bại, bản thân ông Tăng chết cũng đã đành, còn khiến số mệnh Hoa Quốc lụi bại mới có sự sỉ nhục một trăm năm sau đó.

“Nói cách khác tim rồng và số mệnh của một nước có liên quan trực tiếp với nhau?”

Tiêu Chính Văn ngạc nhiên nói.

“Tất nhiên, theo tư liệu trong tay chúng tôi, ít nhất số mệnh Hoa Quốc liên quan trực tiếp đến tim rồng. Mỗi lần có người lấy được tim rồng, nếu dung hợp thành công thì sẽ làm cho Hoa Quốc trở nên thịnh vượng”.

“Chẳng hạn như Thịnh Đường hay Tiên Tần, nhưng mỗi lần dung hợp thất bại cũng sẽ khiến Quốc Vận suy tàn, thái tổ Tống chính là một ví dụ, chính vì dung hợp thất bại nên ông ấy mới chết không rõ nguyên nhân. Từ thời Tống, Hoa Quốc đã không còn cường mạnh nữa”.

Dù sao Kiều Chí Nhuệ cũng là người của Hắc Băng Đài, rất nhiều bí mật mà người khác không biết gần như công khai và minh bạch với anh ta.

“Vậy cũng có thể nói một trăm năm trước, người Vy Hào cũng đang tìm kiếm tim rồng?”

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên hỏi.

Kiều Chí Nhuệ gật đầu nói: “Nhưng họ vẫn chưa tìm được! Mặc dù tim rồng ở Hoa Quốc nhưng thế giới rộng lớn như mò kim đáy biển, sao họ có thể tìm thấy được?”

“Tìm kiếm tim rồng cũng cần có phương pháp đặc biệt”.

Nghe thế Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày hỏi: “Tìm kiếm tim rồng cũng cần có phương pháp đặc biệt ư?”

Kiều Chí Nhuệ cười không nói, lấy một quyển sách ra đưa cho Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn nhận lấy cuốn sách, không khỏi có cảm giác quen thuộc…

“Đây là sách anh lấy từ chỗ Âm Dương Tôn à?”

Tiêu Chính Văn bừng tỉnh nói.

Sở dĩ hơi thở trên cuốn sách này quen đến thế là vì lúc đó Tiêu Chính Văn từng nhìn thấy nó ở chỗ Âm Dương Tôn, nhưng lúc đó vẫn chưa thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn.

“Đúng thế, “Võ Hầu Tàng Binh Đồ” trước giờ vẫn luôn bị người đời hiểu lầm, cứ nghĩ đây là một cuốn sách về quân sự, thậm chí lúc đó còn có người lưu truyền một truyền thuyết: có được cuốn “Võ Hầu Tàng Binh Đồ” thì có thể có được cả thiên hạ”.

“Thật ra người xưa hay người thời nay cũng vậy, không ai biết hàm ý thật sự của câu nói này. Trong “Võ Hầu Tàng Binh Đồ” có tung tích cụ thể của năm quả tim rồng. Thế nên phái Quang Minh vẫn luôn nghiên cứu cuốn sách này”.

“Hơn nữa họ luôn tìm kiếm tim rồng khắp nơi ở Hoa Quốc dựa theo ghi chép trong cuốn sách này. Ông Tiêu gia nhập vào phái Quang Minh cũng là vì nguyên nhân này”.

Kiều Chí Nhuệ nói đầu đuôi sự việc cho Tiêu Chính Văn.

“Ý anh là ông nội tôi cũng…”

Kiều Chí Nhuệ mỉm cười nói: “Năm đó, Thiên Tử cũ cũng không lẩm cẩm, bốn gia tộc lớn muốn hại nhà họ Tiêu, Thiên Tử cũ đâu thể ngồi yên mặc kệ? Nhưng chính là cơ hội lần đó đã làm mọi chuyển xoay chuyển”.

“Ông Tiêu vì đất nước mà cam lòng hy sinh toàn bộ tính mạng của gia tộc, cuối cùng một thân một mình thâm nhập vào nội bộ phái Quang Minh, còn có thể được Sáng Thế Chủ tin tưởng, quả thật không dễ dàng gì”.

“Mấy tin tức nội bộ này đa phần đều là ông Tiêu báo cáo lại. Thế nên nhà họ Tiêu là gia tộc trung thành với đất nước nhất, thậm chí có thể hình dung bằng từ toàn gia trung liệt”.

“Hôm nay tôi đến theo lệnh của tổng tư lệnh Tần, cũng được ông Tiêu giao phó, anh nên được biết vài chuyện. Cuốn sách này cũng là ông Tiêu bảo tôi đưa cho anh, ông Tiêu còn nói nhất định phải thuộc nằm lòng”.

Tiêu Chính Văn gật đầu nhận lấy cuốn Võ Hầu Tàng Binh Đồ.

Nghe tiếng phát thanh máy bay sắp cất cánh, Tiêu Chính Văn không hỏi gì thêm nữa, anh đứng dậy nói tạm biệt với Kiều Chí Nhuệ.

Lúc này ở Hoa Quốc.

Trong nhà của gia tộc Đông Phương, một ông lão tóc bạc vô cùng uy nghiêm ngồi chính giữa.

Một thanh niên của nhà họ Đông Phương bước đến nói: “Cụ tổ, nhận được tin tức chính xác, Tiêu Chính Văn sắp bình an quay về nước”.

“Cái gì? Tiêu Chính Văn chưa chết à?”

Đông Phương Tiếu – một trong những bốn cụ tổ lánh đời của gia tộc Đông Phương mở to mắt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom