• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1232: Kim Long Vương công nhận

Mặc dù Vũ Thiên Tôn đang cố gắng che giấu nhưng nỗi sợ hãi của cụ ta lại hiện rõ lên mặt.

Thực lực của đối phương quá mạnh, thậm chí chỉ một tiếng hét lớn thôi cũng đã khiến uy lực của cụ ta tiêu tan.

“Chính Văn, ông không ngờ mới có mấy tháng mà cháu đã tiến bộ như thế, quả là không khiến người nhà họ Tiêu mất mặt”.

Người trên không trung đó không phải Tiêu Long thì còn có thể là ai nữa.

“Ông nội… cháu…”

Tiêu Chính Văn vô cùng xúc động khi được gặp lại Tiêu Long lần nữa.

Thế cục chết chóc lúc này cũng được hóa giải vì sự xuất hiện của Tiêu Long.

“Chính Văn, cháu nên biết rõ ông không thể ra tay đánh bọn họ, đây là quy tắc. Cuối cùng có thể thoát được hay không còn phải dựa vào bản thân cháu”.

Tiêu Long bình thản nhìn Tiêu Chính Văn.

Cường giả cảnh giới Thiên Thần không được ra tay giết người bình thường dưới cảnh giới Thiên Thần, đây là luật bất thành văn trong hàng trăm, hàng nghìn năm nay.

Tiêu Long đường đường là quân tử, tất nhiên sẽ không xem thường điều cấm, không tuân theo phép tắc như Vũ Thiên Tôn.

Tiêu Long kiêu ngạo đứng trong không trung, lạnh lùng đối đầu với Vũ Thiên Tôn, cụ ấy vừa xuất hiện đã chèn ép đám người Quang Minh Tôn không thể nào nhúc nhích, khiến mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Lẽ nào người này là cảnh giới Nhân Vương?

Phải biết rằng, một trăm năm nay chưa từng xuất hiện ai ở cảnh giới Nhân Vương.

Nhân Vương là cảnh giới đáng sợ thế nào chứ?

Bên bờ sông Nile chỉ vì có một vị Nhân Vương khiến các cường quốc không dám có ý đồ bất chính.

Ngay cả cường giả tuyệt thế như Napolil cũng chỉ đành ngoan ngoãn rời khỏi Phi Lục, không dám có ý đồ tranh giành quyền lợi.

Người trước mặt họ có uy lực khá giống với Nhân Vương.

Lúc này một vị chủ tế tóc bạc trắng đứng từ xa không tự chủ dập đầu chào Tiêu Long.

Cụ ta từng nhìn thấy Nhân Vương ép buộc Napolil như thế nào, chỉ sải chân một bước mà trời đất đều thay đổi, mặt đất rung chuyển, ngay cả mặt biển cũng nổi sóng.

Sức mạnh đó khá giống với uy lực của Tiêu Long đang ở trước mặt này.

Cụ ta đã đạt cảnh giới Thiên Vương hai sao, đời này may mắn có thể nhìn thấy Nhân Vương xuất hiện hai lần, giờ có chết thì cụ ta cũng không còn gì hối tiếc nữa.

Nhưng cụ ta không biết Tiêu Long vẫn còn cách cảnh giới Nhân Vương nửa bước.

Dù như thế cũng đủ để khiến mọi người ở quảng trường đều phải sửng sốt.

Nhất là đám người La Quốc Hoa siết chặt nắm đấm, không cam lòng nhìn Tiêu Long.

Ngay một phút trước đấy, họ vẫn đang cười cợt Tiêu Chính Văn tự đại ngông cuồng, hóa ra người tự đại lại là ông ta.

Tiêu Chính Văn có chỗ dựa vững chắc như vậy, còn là một cường giả cảnh giới Thiên Vương bốn sao, còn ông ta có gì?

Thực lực yếu, nhân phẩm tệ hại, ngay cả mắt nhìn cũng kém.

Càng là như thế, hận thù của ông ta với Tiêu Chính Văn càng thêm mãnh liệt, càng mong đợi Tiêu Chính Văn có thể chết ngay lập tức.

Ông ta nghĩ chỉ cần Tiêu Chính Văn chết thì chứng minh suy nghĩ của ông ta là đúng.

Cũng chỉ khi Tiêu Chính Văn chết mới khiến lòng đố kỵ, ghen ghét của ông ta dễ chịu hơn một chút.

Thế nhưng lúc này Tiêu Chính Văn lại không đáp lời Tiêu Long mà yên lặng ngồi trong quầng sáng vàng kim.

Luồng sáng đó chứa sức mạnh ấm áp, khiến người ta có cảm giác cực kỳ thoải mái.

Tiêu Chính Văn lọt thỏm vào trong đó, vô thức ngồi xuống đất, nhắm hai mắt lại.

Lúc này trong quầng sáng vàng kim dường như xuất hiện một bóng người già nua.

Bóng người đó vô cùng cao lớn hệt như một cây cột chọc trời, như núi cao hàng chục nghìn mét.

“Haizz!”

Bóng người đó thở dài, dịu dàng nhìn chăm chú Tiêu Chính Văn trước mặt.

Tiêu Chính Văn cũng lặng yên nhìn ông lão.

“Mấy chục nghìn năm rồi! Sao… tôi tỉnh lại thế này?”

Dường như ông lão cũng đang rất khó hiểu nhưng sau đó lại lắc đầu: “Không! Mình đã chết rồi! Là Hắc Long đã để sự tiếc nuối cuối cùng của mình thức tỉnh lần nữa. Lão già chết tiệt!”

Gương mặt ông lão như hiện lên tia khát khao, chua xót khi nhắc đến hồi ức.

“Cậu đúng là yếu ớt, chỉ là mấy con kiến cảnh giới Thiên Thần có gì khó giết đâu chứ? Người thừa kế ý nguyện của Long tộc bọn tôi thế mà lại là thằng nhóc cậu, không biết ông trời đang đùa tôi hay là tội lỗi của Long tộc bọn tôi quá nhiều nữa”.

“Ông cụ, tôi…”

Tiêu Chính Văn vừa định đáp lời, ông lão khẽ khoát tay, phất áo nói: “Cả đời này tôi giỏi nhất là trận pháp, người đời chỉ biết trận pháp có hình thù, nhưng thật ra trận pháp vô hình”.

“Trên đời này dù đang ở trong trận pháp thì mặt trăng mặt trời và các vì sao đều là mắt trận pháp, vũ trụ là trận pháp. Ngôi sao đầy trời đều có thể trở thành đao kiếm”.

“Ta chu du thế gian, trở tay thành trận pháp, tâm tùy ý xoay chuyển, trời đất xoay chuyển cùng ta”.

Ông lão vừa dứt lời, trong ánh sáng vàng kim, bầu trời thay sắc, mặt trời lập tức biến mất, sao đầy trời lấp lóe sáng rực.

Chỉ thấy ông lão dửng dưng nói: “Vô trận!”

Thoáng chốc những ngôi sao kia biến mất, xung quanh chìm vào trong bóng tối vô tận.

Ôi!

Tiêu Chính Văn ngạc nhiên há hốc mồm, không dám tin những gì mình nhìn thấy.

Hóa ra đây mới là trận pháp.

Đây mới là trận pháp tối cao chân chính ẩn giấu của trái tim rồng Kim Long.

“Hiểu rõ chưa?”

Ông lão cúi đầu nhìn Tiêu Chính Văn.

“À…”

Tiêu Chính Văn như bừng tỉnh, nhưng cuối cùng vẫn chưa thông suốt.

Bản lĩnh thiên uy này sao có thể nhìn lướt qua một lần là hiểu rõ chứ?

Dù là máy tính siêu cấp cũng phải có quá trình tính toán các thứ.

“Haizz! Đáng ra nên như thế, Long tộc nên có sức uy hiếp này. Mà thôi, tôi đã không còn hổ thẹn với Long tộc nữa”.

Dứt lời ông lão khẽ nhắm mắt, người dần mờ đi, cho đến khi ông lão hoàn toàn biến mất vào trong không trung Tiêu Chính Văn vẫn chưa thốt nên được lời nào.

Ầm!

Mặc dù Tiêu Chính Văn vẫn còn đang ở trong ảo ảnh nhưng tình hình bên ngoài đã thay đổi.

Một tiếng sấm sét nổ tung, luồng khí thế vô song đánh ra từ phía Tiêu Chính Văn.

Trong thoáng chốc, mây trời thay đổi, cát vàng bị cuộn lên cao hàng chục nghìn mét.

Từng ánh sao từ trên trời rơi xuống dưới bầu trời trong vắt, cảnh tượng vô cùng kỳ quái.

Ngay cả trán Vũ Thiên Tôn và Tiêu Long cũng toát đầy mồ hôi.

Cùng là cường giả cảnh giới Thiên Thần, ngay khi sức mạnh đó đột nhiên xuất hiện, hai người đều cùng có cảm giác như cận kề cái chết!

Dường như sinh mạng của mình nhỏ bé như hạt cát.

Bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta túm lấy.

Theo cách nói thông thường, cảnh giới dưới Thiên Thần đều rất bé nhỏ, nhưng lúc này họ lại cùng có cảm giác mình thậm chí không bằng một con kiến.

Mạng sống của họ không hề đáng được nhắc đến dưới sức mạnh đó, thậm chí đối phương chẳng cần động ngón tay, chỉ cần xoay chuyển suy nghĩ thì họ sẽ biến thành tro bụi ngay tức khắc.

“Không! Không thể nào! Tôi… tôi là cường giả Thiên Thần mà”.

Vũ Thiên Tôn hét to lên, nhưng trong mắt cụ ta lại hiện lên vẻ sợ hãi.

Tuy nhiên sau khi cụ ta hét lên, uy lực trên người đám người Quang Minh Tôn cũng được hóa giải, cuối cùng họ cũng được tự do.

“Giết cậu ta!”

Vũ Thiên Tôn cũng không quan tâm nhiều nữa, cụ ta chỉ vào Tiêu Chính Văn khàn giọng hét lên.

Sức mạnh lúc nãy có phải phát ra từ Tiêu Chính Văn hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.

Nguy hiểm!

Vũ Thiên Tôn lập tức cảm giác được sự nguy hiểm.

Cụ ta là Lục Tôn Hạo Thiên, là cường giả cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao.

Nhưng cảnh giới Thiên Thần không phải là bậc tối thượng, người nào đến được cảnh giới này đều hiểu biết nhiều hơn người thường.

Thậm chí vào thời xa xưa, cảnh giới Thiên Thần thật sự chỉ là sự tồn tại nhỏ bé.

Thậm chí còn không có tư cách làm người hầu.

Thế nên bất kể sức mạnh đáng sợ vừa rồi có liên quan đến Tiêu Chính Văn hay không đều phải tiêu diệt hết mọi mối nguy hiểm cận kề.

Cùng lúc đó khí thế của Vũ Thiên Tôn lại được nâng cao.

Ý chí đáng sợ của cường giả cảnh giới Thiên Thần bao trùm xung quanh.

Ngay cả mọi người ở toàn bộ nước Lý đều run rẩy.

Sau đó Vũ Thiên Tôn mặc kệ Tiêu Long đang có mặt ở đó, cụ ta bỗng giơ tay ra vung một cú đấm về phía Tiêu Chính Văn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom