• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1229: Lục Tôn Hạo Thiên đến

Lúc này Lục Hoài Viễn không chỉ bị chấn động nôn ra máu, mà cú đấm vừa rồi đã khiến cả người ông ta vô cùng đau đớn.

Sao lại thế này?

Lục Hoài Viễn không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn thật sự là Thiên Vương thiên cấp bốn sao, nhưng cùng lắm anh cũng chỉ ngang sức với Lục Hoài Viễn thôi.

Lục Hoài Viễn đã áp chế sức mạnh của mình, vẫn cứ dừng ở cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, nếu không ông ta đã có thể đột phá cảnh giới Thiên Thần.

Bất kể là xét về sức mạnh hay kinh nghiệm, ông ta cũng không thể thua Tiêu Chính Văn.

Nhưng… nhưng một đòn đó lại có thể dễ dàng đánh bại ông ta?

Như thể hai bên không cùng một cấp bậc.

Lúc này Lục Hoài Viễn siết chặt nắm đấm.

Mặc dù ông ta vẫn còn bốn bình máu rồng nhưng hai bình máu rồng đã là cực hạn.

Nếu uống thêm nữa thì ông ta sẽ nổ tung mà chết.

Tiêu Chính Văn lại bình tĩnh đi về phía Lục Hoài Viễn, sau đó đánh thêm một cú nữa.

Nếu cú đấm này đánh trúng người Lục Hoài Viễn thì e là ông ta sẽ bị Tiêu Chính Văn đánh chết tại chỗ.

Chỉ là ngay lúc này bỗng có một luồng hơi thở mạnh mẽ ập đến chặn đòn tấn công của Tiêu Chính Văn.

“Dong!”

Một âm thanh động kinh thiên động địa vang lên, Tiêu Chính Văn vội nhón chân, sau đó cả người bay về phía sau.

Lúc này một giọng nói cực kỳ uy nghiêm vang lên từ đằng xa.

“Tiêu Chính Văn, tội ác của cậu đã chồng chất rồi, lẽ nào giết chết Âm Dương Tôn còn chưa đủ, giờ còn muốn tạo nghiệp sát hại Quang Minh Tôn nữa sao?”

Sau đó một bóng người đáp xuống.

Nhưng hai chân người đó lại lơ lửng giữa không trung, mang đến cho người ta cảm giác không nhiễm bụi trần.

Người này vừa tới, cả bầu trời xuất hiện rất nhiều tia sáng, thậm chí ngay cả bầu trời cũng nhuộm thành một màu sắc tuyệt đẹp.

Trong không trung dường như có vô vàn ráng mây xuất hiện, ngay cả ánh mặt trời lúc ban trưa cũng trở nên âm u hẳn đi.

Thậm chí cách đó hàng trăm cây số đều có thể nhìn thấy rõ bầu trời trong phạm vi mấy chục kilomet của quảng trường Thái Dương đều đổi màu.

Mọi người có mặt ở quảng trường ngẩng đầu lên nhìn bóng người đó rồi tất cả đều quỳ xuống.

Uy nghiêm đó hệt như một vị thần khiến người khác phải cảm phục.

Mọi người đều cúi đầu quỳ dưới đất, một hồi lâu sau cũng không dám ngước lên nhìn bóng dáng đó.

Người ở trên không trung lướt nhìn mọi người, mỗi nơi ánh mắt lướt qua đều là âm thanh phục tùng.

“Thần! Thiên Thần!”

Tia sáng đó chính là thần quang độc nhất vô nhị của cường giả Thiên Thần.

Chỉ nhìn tư thế oai hùng và thái độ nhìn mọi người đó cũng có thể đoán được cường giả cảnh giới Thiên Thần đáng sợ đến mức nào.

Cảnh giới Thiên Thần là một đường ranh giới quan trọng nhất với người bình thường.

Xét về việc sử dụng quyền lực thì họ có thể muốn làm gì cũng được, còn về hiểu biết thế gian thì vượt xa cảnh giới Thiên Vương.

Cùng cấp bậc với trời được coi là Thiên Thần.

Bất cứ ai đạt đến cảnh giới này thì có thể xem như đứng trên đỉnh cao nhất của kim tự tháp.

Dù phía trên Thiên Thần vẫn còn Nhân Vương nhưng từ xưa đến nay bất kể là ở Âu Lục hay Hoa Quốc, cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mỗi một động tác của cường giả cảnh giới Thiên Thần đều hòa hợp với trời đất, hệt như tạo hóa.

Thậm chí mỗi lời nói của họ đều có thể trở thành hình mẫu kinh điển.

Trong mắt họ, dưới cảnh giới Thiên Thần, dù là cảnh giới Thiên Vương năm sao thì cũng nhỏ bé như con kiến mà thôi.

“Quang Minh Tôn, lẽ nào cậu vẫn chưa hiểu sao? Thế gian chỉ có ngày và đêm, một năm chỉ phân bốn mùa, chuyển hóa phức tạp thành đơn giản mới là chân lý. Cậu áp chế thực lực, dừng lại ở cảnh giới Thiên Vương mấy chục năm thế mà lại không hiểu đạo lý này à?”

Giọng người đó cực kỳ uy nghiêm, vang vọng khắp bầu trời quảng trường.

Lục Hoài Viễn ôm ngực, chật vật đứng lên, sau đó cúi đầu cung kính nói: “Thiên Tôn tại thượng, thuộc hạ vô dụng…”

Một trong Lục Tôn Hạo Thiên ư?

Người này lại là một trong các Lục Tôn Hạo Thiên!

Cường giả cảnh giới Thiên Thần thật sự!

Tiêu Chính Văn cảnh giác nhìn người đó.

Sở dĩ anh có thể đánh thắng Lục Hoài Viễn không phải vì lĩnh hội được việc chuyển hóa phức tạp thành đơn giản như người này nói.

Đơn giản là Tiêu Chính Văn chỉ làm theo cách phá giải trong Thiên Sơn Thư Lục ghi chép lại mà thôi.

Nhưng đối mặt với cường giả cảnh giới Thiên Thần, Tiêu Chính Văn chắc chắn không có cơ hội đánh trả.

Hệt như một con kiến muốn đấu sức với một con voi.

Cho dù con kiến có xuất sắc đến mấy, dù nó có thể đi ngược lại, có thể nhấc bổng vật thể năm gấp mười lần nó, nhưng con voi chỉ cần nhấc nhẹ chân lên là có thể giẫm nát con kiến.

“Vũ Thiên Tôn, thuộc hạ… thuộc hạ làm Thiên Tôn mất mặt rồi, nhưng thuộc hạ… thuộc hạ không cam lòng”.

Lục Hoài Viễn oán hận quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn.

Quả nhiên!

Giống như Tiêu Chính Văn đã đoán trước, Vũ Thiên Tôn – một trong Lục Tôn Hạo Thiên lại muốn ra tay!

Lẽ nào giữa Quang Minh Tôn và Vũ Thiên Tôn còn có quan hệ gì không thể nói?

Nghĩ đến tia sáng khắp bầu trời lúc Vũ Thiên Tôn xuất hiện, rồi lại nhớ đến danh hiệu của Quang Minh Tôn, Tiêu Chính Văn bừng tỉnh.

Giữa họ là mối quan hệ thầy trò, rất có khả năng Quang Minh Tôn truy tìm tim rồng lại uổng công cho Vũ Thiên Tôn được hưởng lợi.

“Quả nhiên Lục Tôn Hạo Thiên danh bất hư truyền, Tiêu Chính Văn tôi thất lễ rồi”.

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chắp tay lại với Vũ Thiên Tôn nhưng không cúi người xuống.

Vũ Thiên Tôn cúi đầu liếc nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt lóe lên sát khí, lạnh lùng nói: “Cậu đáng chết!”

“Ông là cảnh giới Thiên Thần, mong ông đừng quên luật bất thành văn ở thế gian. Cảnh giới Thiên Thần không thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện ở thế gian”.

Tiêu Chính Văn không hề có ý nhượng bộ, lạnh lùng nói.

“Tiêu Chính Văn, cậu dám nói với Vũ Thiên…”

Không để Lục Hoài Viễn nói hết câu, Vũ Thiên Tôn khoát tay ngắt lời Quang Minh Tôn nói: “Được lắm, cậu là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này”.

“Tiêu Long có một đứa cháu trai ngoan đấy, nhưng trận chiến hôm nay, cậu thua chắc rồi”.

Giọng Vũ Thiên Tôn cực kỳ uy nghiêm, giọng điệu ẩn chứa ý không cho phép từ chối.

Vô số tia sáng xung quanh cụ ta chiếu lên người Tiêu Chính Văn, càng khiến Tiêu Chính Văn cảm nhận được áp lực mạnh mẽ.

Thậm chí còn chưa ra tay mà đã khiến Tiêu Chính Văn có cảm giác khó thở.

“Vũ Thiên Tôn, tôi nghĩ ông nên biết rõ giữa tôi và Quang Minh Tôn là trận chiến sống chết. Ý ông là bảo tôi buông tay chịu trói đợi chết sao?”

Tiêu Chính Văn nghiến răng, khó khăn nói.

Vũ Thiên Tôn chỉ lạnh lùng cười đáp: “Nếu cho cậu cơ hội dung hợp năm trái tim rồng, sau này có lẽ cậu sẽ trở thành mối đe dọa lớn của tôi, thế nên cậu buộc phải chết”.

“Hơn nữa Quang Minh Tôn là người đại diện ở Âu Lục của tôi, vinh quang và nhục nhã của cậu ta liên quan đến một bí mật cực lớn. Thế nên cậu chỉ có thể thua, không thể thắng”.

Lần này không chỉ liên quan đến sống chết của Quang Minh Tôn mà liên quan đến việc có thể tìm được mấy trái tim rồng còn lại hay không, có thể mở được di tích Long tộc hay không.

Nếu Quang Minh Tôn thua trận hoặc bị giết thì phái Quang Minh chắc chắn sẽ nâng đỡ một người khác.

Muỗn quay trở lại trạng thái đỉnh cao của Quang Minh Tôn thì lại phải đợi mười mấy năm, thậm chí có thể lâu hơn.

Sáng Thế Chủ đã đợi quá lâu rồi, đừng nói là mười năm, dù là mười ngày, cụ ta cũng không muốn đợi thêm nữa.

Giọng nói chấn động mạnh mẽ của Vũ Thiên Tôn vang lên khiến mọi người ở đó đều run sợ, ngay cả Sandos quỳ trên đỉnh tháp kia cũng cười gượng.

Cho dù Tiêu Chính Văn có dũng mãnh thế nào thì hôm nay cũng sẽ ngã xuống ở nơi này.

Sự xuất hiện của Vũ Thiên Tôn đã đại diện cho phái Quang Minh.

Người nào trong Lục Tôn Hạo Thiên cũng đều là cường giả cảnh giới Thiên Thần.

Dù Tiêu Chính Văn có bộc phát tất cả khả năng cũng chỉ có thể chết ở đây thôi.

Ngày thường cường giả cảnh giới Thiên Thần sẽ mặc kệ chuyện đời, không chỉ là vì một tờ thỏa thuận, cũng không phải lo bị bao vây đánh bởi các cường giả cảnh giới Thiên Thần khác, mà là trong mắt cường giả cảnh giới Thiên Thần, tất cả mọi người trong thế gian đều nhỏ bé như loài kiến.

Ai lại đi lo chuyện bao đồng của loài kiến nhỏ bé đó chứ.

Cường giả cảnh giới Thiên Thần xuất hiện như hôm nay là chuyện lớn hiếm thấy trong một trăm năm.

Hơn nữa cường giả cảnh giới Thiên Thần đã tỏ rõ thái độ, vậy thì hôm nay Tiêu Chính Văn chỉ có con đường chết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom