• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1226: Giết cậu thì chỉ cần sáu bước

Lục Hoài Viễn lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, hung hăng nói: “Được! Nếu cậu đã muốn đâm đầu vào chỗ chết như thế thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện”.

“Năm đó tôi chỉ dùng năm chiêu đã có thể giết được Thiên Vương số một Âu Lục, để tỏ lòng tôn kính với Tiêu Long, tôi sẽ đánh sáu chiêu rồi mới giết cậu”.

Vừa dứt lời, chỉ thấy Lục Hoài Viễn nhấc chân bước đến, ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất ở quảng trường Thái Dương đều rung chuyển.

Lúc này rất nhiều luồng sức mạnh của cường giả bao trùm quảng trường Thái Dương.

Sandos cũng đứng trên một đỉnh tháp cách đó khá xa nhìn quảng trường Thái Dương.

“Chủ tế, ông nói xem giữa Tiêu Chính Văn và Quang Minh Tôn, ai có khả năng thắng trận đấu này cao hơn?”

Một chủ tế mặc áo choàng đen đứng cạnh Sandos cúi đầu hỏi Sandos.

“Có lẽ trận chiến này chẳng có gì hồi hộp cả”.

Sandos thở dài nói: “Mặc dù cách đánh của Tiêu Chính Văn khá nhiều, hơn nữa từng giết rất nhiều cường giả, nhưng dù sao Quang Minh Tôn cũng là ông già sống mấy chục năm, chỉ nói về kinh nghiệm chiến đấu thì Tiêu Chính Văn đã không thể so bì được rồi”.

“Dù bản lĩnh của cậu ta có giỏi đi chăng nữa, nhưng kinh nghiệm lại không thể bù lại bằng bản lĩnh được”.

“Huống gì Quang Minh Tôn vẫn còn một con át chủ bài”.

“Cái gì? Ý ông là Quang Minh Tôn chưa đánh hết sức ư?”

Chủ tế áo đen kinh ngạc hỏi.

“Tất nhiên, ông ta là người duy nhất có thể uống máu rồng, máu rồng là thứ có sức mạnh rồng cổ cực mạnh, đồng nghĩa với việc ông ta có thể có một phần một nghìn sức mạnh Long tộc”.

“Long tộc là sự tồn tại lớn mạnh chỉ lưu truyền trong truyền thuyết, dù là một phần một nghìn sức mạnh cũng không phải là người mà Tiêu Chính Văn có thể đối địch”.

Sandos hờ hững nói.

Đồng thời có thể nhìn thấy vẻ kiêng dè và ngưỡng mộ trong mắt ông ta.

Đây là điểm khác biệt lớn nhất của Quang Minh Tôn với chín vị Thập Tôn Quang Minh khác, cũng là điểm khiến người khác kiêng dè nhất.

“Sao cơ? Ý ông là thật sự có rồng tồn tại trên thế giới này à?”

Chủ tế đó vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù vẫn luôn nói là trên thế giới này có rồng, còn có truyền nhân của rồng tồn tại.

Nhưng ở nước Lý không chỉ người biết đến truyền thuyết này càng ngày ít, mà người tin vào truyền thuyết này dường như chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Sandos là ai cơ chứ?

Người hầu trung thành của Thần Minh, ngay cả ông ta cũng tin có rồng tồn tại.

“Đương nhiên là có rồng, hơn nữa từng tồn tại. Sự lớn mạnh của họ không phải là thứ cậu có thể tưởng tượng được. Dù là Titutankhamun cũng không thể đánh thắng Long tộc”.

Sandos kiên định gật đầu nói.

Mặc dù ông ta không biết rốt cuộc máu rồng và tim rồng có gì khác nhau, trên thế giới có nhiều người tranh giành tim rồng như thế nhưng nước Lý không có ai muốn chạm đến.

Đó là đồ vật bị mọi người cho là xui xẻo.

Nhưng Sandos từng tận mắt thấy sự mạnh mẽ của máu rồng.

Vị Thiên Vương số một Âu Lục đó chính là người bị Lục Hoài Viễn giết chết trong năm bước sau khi Lục Hoài Viễn uống máu rồng.

Ông ta cũng là một trong những người chứng kiến vào năm đó, uy thế mạnh mẽ kinh thiên động địa đó chắc chắn không phải là thứ con người có thể tưởng tượng được.

Trong lúc hai người nói chuyện, Lục Hoài Viễn đã ra đòn thứ hai.

Đòn tấn công này có uy lực như núi thét biển gào, thỉnh thoảng trong không khí có tiếng sấm chớp vang lên.

Trông có vẻ như một đòn rất tùy ý nhưng lại có thể đánh ra tiếng sấm chớp, đây quả là sự tồn tại hiếm thấy trong thế gian.

Đòn tấn công này nhìn có vẻ hoàn hảo nhưng lại có sức công kích và lực tác động không thua kém gì tên lửa siêu thanh.

Nếu là người có cấp bậc dưới cảnh giới Thiên Vương thì e là cú đấm tiếp theo đã bị luồng khí ẩn trong không khí xé thành từng mảnh trước khi chưa chạm đến nắm đấm của Lục Hoài Viễn.

Tiêu Chính Văn lại giơ tay vẽ ra một ký hiệu vô cùng quái lạ trong không trung, sau đó cũng ra đòn.

“Ầm!”

Hai nắm đấm chạm vào nhau, xung quanh lập tức dâng lên sóng khí ngút trời.

Gạch lát nền ở quảng trường đều bị sóng khí đánh văng lên, sau đó xoay vòng vòng trong không trung rồi văng ra xa.

“Cậu đánh khá lắm, lại có thể đỡ được cú đấm của tôi bằng cách này”.

Lục Hoài Viễn cười khẩy nói.

Nhưng ông ta vừa dứt lời, tiếp tục đánh ra đòn tấn công tiếp theo.

Tốc độ của đòn tấn công này không nhanh như trước đó, nhưng khi ông ta tung đòn ra gần như cả bầu trời đều bao trùm bởi quyền ảnh.

Chiêu này rất giống với Kiếm Cảnh của Độ Thiên Chân Nhân.

Nếu Tiêu Chính Văn không đọc ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục thì sẽ nhầm đây là Kiếm Cảnh.

Nhưng thật ra đây là quyền pháp có tên là Thiên Đạo Vô Ảnh.

“Thiên Đạo Vô Ảnh? Thế mà ông lại biết quyền pháp đã biến mất vài trăm năm này ư?”

Tiêu Chính Văn không khỏi ngờ vực nhìn Quang Minh Tôn.

Lúc này Tiêu Chính Văn cũng hơi nghi ngờ thân phận thật của Quang Minh Tôn.

Có lẽ Lục Hoài Viễn không phải là tên thật của ông ta, hơn nữa thân phận của ông ta càng cần phải suy xét.

Vì quyền pháp này chỉ được ghi chép lại trong Thiên Sơn Thư Lục.

Hơn nữa chỉ có người nhà họ Tiêu mới có thể đọc hiểu Thiên Sơn Thư Lục.

Lẽ nào ông ta cũng có liên quan đến nhà họ Tiêu?

“Quả nhiên là cậu đang giữ Thiên Sơn Thư Lục”.

Quyền pháp này đúng là một quyền pháp đã biến mất từ lâu.

Trong Thiên Sơn Thư Lục có ghi chép lại tất cả kiến thức bị thất truyền trong hàng nghìn, hàng trăm năm trở lại đây, thế nên trừ khi Tiêu Chính Văn đọc được, hơn nữa còn hiểu những gì Thiên Sơn Thư Lục viết, chứ nếu không anh hoàn toàn không thể nói được tên của quyền pháp.

Quyền pháp này chỉ cần tung ra thì trời đất thay đổi, thật ra là ra đòn với uy lực của trời đất.

Nhưng rõ ràng cảnh giới của Lục Hoài Viên đã kém hơn nhiều, trông có vẻ đây là đòn tấn công khắp bầu trời đều là quyền ảnh, không một góc chết.

Tuy nhiên trên thế giới này đâu có thứ gì là hoàn hảo.

Ra đòn bằng quyền uy của trời đất, mặc dù chỉ có một đòn tấn công nhưng có thể ẩn chứa sức mạnh của trời, một cú đấm có thể nghiền nát đối thủ.

Giữa hai người có sự cách biệt một trời một vực.

Mặc dù như vậy, Lục Hoài Viễn cũng đủ khiến Tiêu Chính Văn kinh ngạc.

Thấy nắm đấm sắp đánh đến chỗ mình, Tiêu Chính Văn sử dụng cách phá giải trong Thiên Sơn Thư Lục, đầu ngón chân anh chạm xuống đất liên tục lùi về sau như chuồn chuồn lướt nước.

Nền gạch trước mặt anh lần lượt vỡ nát, trước mắt xuất hiện một loạt hố sâu.

“Cậu không né được đâu!”

Vừa dứt lời, Lục Hoài Viễn lại bước đến trước một bước.

Quyền ảnh trên bầu trời đánh về phía Tiêu Chính Văn như vũ bão, hơn nữa còn bao vây Tiêu Chính Văn vào trong đó.

Tiêu Chính Văn lại rất bình tĩnh, liên tục lùi về sau, thi thoảng vung nắm đấm ra chặn quyền ảnh trước người mình.

“Không có tác dụng đâu, cậu còn kém lắm, dù sao cậu cũng còn quá trẻ. Thiên Sơn Thư Lục ở trong tay cậu cũng chỉ là một vật vô dụng, giao cho tôi đi”.

Lục Hoài Viễn lạnh lùng nói.

Đồng thời Lục Hoài Viễn lại bước đến trước.

Quyền ảnh lại kiên cố thêm, lần này không chỉ là quyền ảnh hư vô nữa mà là vô số nắm đấm đã hiện thân.

Uy lực cũng không thua kém gì quyền ảnh lúc nãy.

Lục Hoài Viễn liên tục bước ra năm bước, lúc này khắp cả bầu trời quảng trường đều là quyền ảnh.

Vô số quyền ảnh kết hợp lại tạo ra một cú đấm cực lớn.

“Không ổn!”

Sandos đứng trên đỉnh tháp ở đằng xa kinh ngạc thốt lên.

“Chủ tế, ý ông là Tiêu Chính Văn sắp thua rồi à?”

Chủ tế mặc áo choàng đen nhíu mày hỏi.

“Năm đó Thiên Vương số một Âu Lục đã thua bởi chiêu này của ông ta. Bây giờ thế tấn công đã hình thành, e là Tiêu Chính Văn không còn đường lui nữa”.

Sandos thở dài nói.

“Tại sao? Chẳng phải quyền ảnh này không làm hại gì đến Tiêu Chính Văn sao?”

Chủ tế áo đen khó hiểu nói.

“Những gì cậu thấy chỉ là bề ngoài thôi, sát chiêu thật sự lợi hại là chiêu chết. Tình thế một khi đã hình thành thì sẽ chết chắc”.

Sandos trầm giọng nói.

Quả nhiên lúc này khí thế cả người Lục Hoài Viễn thay đổi, vô cùng uy lực hệt như Thiên Thần từ trên trời xuống.

Vãi!

Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom