• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1224: Ông ta là Quang Minh Tôn

Khi Lục Hoài Viễn vừa dứt lời, hai người đàn ông da trắng một trái một phải chặn đường lui của Tiêu Chính Văn.

Hai luồng sức mạnh không thua kém gì cường giả cảnh giới Thiên Vương bốn sao vững vàng khóa chặt Tiêu Chính Văn lại.

“Ông Lục, đây… đây chắc là hiểu lầm nhỉ, anh ta… anh ta là lính đánh thuê tôi bỏ một số tiền lớn ra để mời đến bảo vệ sự an toàn cho tôi thôi”.

Jason thấy không ổn cũng hoảng sợ mặt mày tái nhợt, vội giải thích với Lục Hoài Viễn.

Nghe thế Lục Hoài Viễn bật cười.

“Trên bức ảnh này chắc hẳn là vua Bắc Lương nhỉ?”

Lục Hoài Viễn vừa nói vừa lấy một tấm ảnh ra lắc lư trước mặt Jason và Tiêu Chính Văn.

“Mấy người các cậu thích tự cho mình thông minh, mối quan hệ giữa Tiêu Chính Văn và Nguyệt Ảnh vừa là bạn vừa là thù, Nguyệt Ảnh không có lý do gì để giết Tiêu Chính Văn, đúng chứ vua Bắc Lương?”

Lục Hoài Viễn chắp hai tay ra sau lưng, nở nụ cười hung ác nhìn chằm chằm cảnh đẹp ngoài cửa sổ.

Cả mười tám tầng đều bị ông ta bao vây khắp nơi.

Mặc dù lúc đến không có lấy một cao thủ, chỉ cần Lục Hoài Viễn ra lệnh một tiếng thì nơi này lập tức sẽ trở thành nơi chôn xác Tiêu Chính Văn.

“Lục Hoài Viễn, không đúng, tôi có nên gọi ông là Quang Minh Tôn không nhỉ? Đường đường là Quang Minh Tôn lại giấu tên tuổi ẩn náu nhiều năm ở Hoa Quốc, không phải chỉ vì nửa trái tim Hắc Long đó chứ?”

Thấy thân phận của mình đã bị lộ, Tiêu Chính Văn cũng không có hứng thú đùa với Lục Hoài Viễn nữa mà thẳng thắn nói.

“Ha ha!”

Lục Hoài Viễn không khỏi ngửa mặt lên trời bật cười: “Tiêu Chính Văn, quả nhiên cậu rất thông minh. Trên thế giới này không quá năm người có thể đoán ra thân phận của tôi, nhưng cậu là một trong số đó”.

“Hoa Quốc không chỉ có nửa trái tim rồng Hắc Long mà còn một cuốn Thiên Sơn Thư Lục”.

“Người đời ngu ngốc cứ nghĩ đã có được tim rồng thì có thể trở nên vô địch. Nếu không có Thiên Sơn Thư Lục thì tim rồng còn có tác dụng gì? Chỉ có thể uổng công vô ích thôi”.

“Chẳng hạn như Âm Dương Tôn muốn cướp trái tim rồng Kim Long, nhưng nếu tôi đoán không lầm thì dù cậu ta không chết trong tay cậu, cũng sẽ chết trong tay trái tim rồng Kim Long thôi”.

Lục Hoài Viễn nói đến đây bỗng xoay người lại nhìn Tiêu Chính Văn.

“Là ông?”

Tiêu Chính Văn không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy gương mặt trước mắt.

Quang Minh Tôn lại lẩn trốn ở Long Các.

Cán bộ liên lạc của Long Các, Đàm Chi Phong!

“Tôi có quá nhiều tên ở thế giới này, ngay cả bản thân mình cũng không rõ tôi đang diễn vai nào nữa. Nhưng cậu phải nên cảm ơn tôi, nếu tôi không tiết lộ tin tức thì mấy người Giang Vạn Long đã chết trong tay ông Lạc từ lâu rồi”.

Lục Hoài Viễn rút một điếu xì gà ra châm lửa, sau đó rít một hơi thờ ơ nói: “Cậu có thể dung hợp tim rồng Xích Long, và tim rồng Kim Long, chứng tỏ trong tay cậu có Thiên Sơn Thư Lục toàn tập”.

“Chi bằng chúng ta thỏa thuận đi”.

Giọng Lục Hoài Viễn chắc nịch, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.

“Thỏa thuận? Đưa ông về Hoa Quốc sao?”

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói, mắt đảo sang nhìn hai người đàn ông da trắng bên cạnh, sau đó vô thức lùi lại hai bước.

“Tiêu Chính Văn, giao Thiên Sơn Thư Lục ra, ít nhất cậu có thể giữ được tính mạng. Nếu không hôm nay tôi sẽ phải xin lỗi Tiêu Long rồi”.

Lục Hoài Viễn lạnh lùng nói.

“Thiên Sơn Thư Lục không ở trên người tôi, nhưng tôi muốn hỏi là tại sao phái Quang Minh các ông lại muốn tìm di tích Long Tộc, trong di tích Long Tộc ngoài bí mật nguồn gốc của Long Tộc và con người ra thì còn những gì?”

Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi.

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Jason ngây người.

Di tích Long Tộc gì, cái gì mà nguồn gốc của loài người, chuyện quái quỷ gì đây?

“Chỉ có người đi vào di tích Long Tộc mới có thể đạt đến cảnh giới Nhân Vương, mới có thể bước lên cảnh giới cao hơn. Thật ra giao Thiên Sơn Thư Lục và hai quả tim rồng cũng là đang giúp ông nội cậu đấy, Tiêu Long cũng là một thành viên của chúng tôi”.

“Hơn nữa giữa chúng ta không có thù oán, lúc trước suýt nữa cậu đã bị Võ Thí Thiên sát hại, nếu không phải do tôi đưa tin tức cho Tiêu Long thì cậu còn có thể đứng đây được sao?”

“Thế nên chúng ta là bạn, không phải thù. Là bạn thì phải chia sẻ tài nguyên với nhau, nếu không là đang phá vỡ tình bạn đấy”.

Lục Hoài Viễn vừa đấm vừa xoa nói với Tiêu Chính Văn.

Nghe ông ta nói thế, cuối cùng Tiêu Chính Văn rõ ngộ ra.

Hóa ra mọi chuyện xảy ra trước đây đều có liên quan trực tiếp đến vị Quang Minh Tôn này.

Anh bị thương nặng không chữa trị được, Tiêu Long kịp thời chạy đến dung hợp trái tim rồng Xích Long vào người anh. Sau đó đối đầu trực diện với Võ Thí Thiên vẫn là Quang Minh Tôn ra tay cứu anh một mạng.

Nhưng người này chắc chắn không phải là người có lòng nhân từ gì.

Ngược lại trước giờ ông ta vẫn luôn giăng một tấm lưới lớn, mục đích của ông ta rất đơn giản, đó là Thiên Sơn Thư Lục.

“Xem ra hôm nay ông không đạt được mục đích thì không từ bỏ”.

Tiêu Chính Văn trầm giọng nói, liếc nhìn hai người đàn ông da trắng xung quanh.

“Thôi vậy, Tiêu Chính Văn, cảnh giới Thiên Vương cũng là cảnh giới có thể tạo ra kỳ tích, tôi không mong cậu nhìn thấy họ ra tay, nếu không cậu sẽ chết. Chuyện này lại phí tâm sức của Tiêu Long”.

Lục Hoài Viễn cười nhạt, đánh mắt ra hiệu cho hai người đàn ông da trắng.

Vù!

Một luồng gió ập đến, một người trong đó bỗng vung nắm đấm lên.

Luồng gió đó hệt như cơn gió lốc được bao bọc trong lực hút rất mạnh đánh vào ngực Tiêu Chính Văn.

Cùng lúc đó một người khác cũng ra đòn.

Không biết từ khi nào mà trong tay hắn có thêm một con dao ngắn lóe lên ánh sáng màu bạc, lưỡi dao sắc bén, một luồng khí đan như xé tan không gian đánh thẳng vào vị trí đằng sau ngay tim của Tiêu Chính Văn.

Cách đánh của hai người này vô cùng quỷ dị.

Trong luồng gió đó như mang theo một ít trận pháp.

Nếu Tiêu Chính Văn không có trái tim rồng Kim Long thì e là anh đã chết vì bị tấn công từ đằng trước lẫn phía sau.

“Đánh hay đấy!”

Tiêu Chính Văn lớn giọng nói, cơ thể nhanh chóng lướt qua người hai người đó, đồng thời né khỏi đòn tấn công của hai người.

Hai người này mạnh quá.

Chẳng phải nói Thập Tôn Quang Minh mới có sức mạnh Thiên Vương sao?

Tại sao hai người bên cạnh ông ta cũng có thực lực Thiên Vương bốn sao?

Nhưng Tiêu Chính Văn còn chưa kịp đánh đến chỗ Lục Hoài Viễn thì đã bị chặn lại bởi một con dao ngắn.

“Tiêu Chính Văn, muốn đánh lén trước mặt hai người bọn tôi à, anh đừng mơ!”

“Xoẹt!”

Một luồng sáng bạc chém xuống, Tiêu Chính Văn vội vàng lùi về sau, đồng thời nắm chặt con dao quân đội năm cạnh.

“Không biết Tiêu Long có nói với cậu không, họ là Quang Minh Tả Hữu Sứ. Mặc dù không dám nói là dưới Thiên Thần không có đối thủ nhưng chắc chắn không phải là người cậu có thể đối địch. Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, giao Thiên Sơn Thư Lục ra đây”.

Sắc mặt Lục Hoài Viễn bỗng trở nên nghiêm nghị, ánh mắt toát ra sự uy hiếp.

“Đừng nói trên người tôi không có, dù có thật đi chăng nữa cũng sẽ không đưa cho loại người như ông”.

Vừa nói Tiêu Chính Văn vừa xoay cổ tay, con dao quân đội năm cạnh bỗng phóng ra.

“Xoẹt!”

Con dao quân đội năm cạnh mang theo ánh bạc đâm thẳng vào Quang Minh Tả Sứ.

Tốc độ cực nhanh, lực dao rất mạnh, ngay cả Jason ở bên cạnh cũng có cảm giác mình bị một sức rất mạnh đẩy về phía trước.

“Keng!”

Con dao quân đội năm cạnh chạm vào con dao ngắn của Quang Minh Tả Sứ, sau đó bỗng quay ngược lại đâm thẳng vào Quang Minh Hữu Sứ với góc độ hiểm hóc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom