Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1218: Thập Tôn Quang Minh

Cao thủ nước Lý vì bị nguyền rủa nên sau khi đột phá cảnh giới Thiên Vương, ai cũng chỉ chuyên tâm vào việc điều khiển lửa.

Hai người Sandos đều là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.

Sự hiểu biết và vận dụng lửa của họ đã không phải là thứ mà cấp bậc như Dupand có thể so bì được.

Emmanuel cũng chẳng thể ngăn được luồng sóng nhiệt này.

Trong thoáng chốc, áo choàng trên người Emmanuel bùng lên một ngọn lửa lớn, áo choàng dài màu trắng cũng biến thành bộ đồ của kẻ ăn mày.

“Các người đi chết đi!”

Thấy áo choàng giáo chủ trên người bị cháy, Emmanuel khàn giọng tức giận gào lên rồi đánh về phía hai người Santos.

Nhát kiếm của Emmanuel đâm vào một vị chủ tế trong đó, đồng thời Santos cũng đâm một nhát dao từ phía sau lưng hắn.

“Phụt phụt!”

Hai tiếng trầm đục liên tiếp vang lên, cả người Emmanuel và chủ tế đó gần như nhuộm đầy máu cùng một lúc.

Con dao của hắn đâm vào bụng dưới của chủ tế đó, còn dao của Santos lại đâm vào đầu vai Emmanuel, nhát dao này rất sâu.

Tay cầm thanh kiếm ngắn của Emmanuel không ngừng run rẩy, nếu tiếp tục đánh thì hắn chỉ có một con đường chết, cuối cùng chỉ đành không cam lòng nhìn Jason.

“Santos, ông nhất định sẽ phải trả giá cho hành động ngày hôm nay”.

Bỏ lại một câu, thậm chí Emmanuel không hề dừng lại chỉ một giây, mà quay đầu chạy trốn vào trong bóng đêm.

Một bên khác, Capua mới tránh được một đòn từ con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn thì một luồng gió ập đến từ phía sau.

Nhưng cơ thể hắn không thể động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhát dao của Nguyệt Ảnh đâm vào tim mình.

“Phụt!”

Capua phun ra một ngụm máu, cơ thể văng ra xa đập mạnh lên bàn làm ngã hai bàn rượu.

Không để hắn vùng vẫy đứng dậy, con dao quân đội năm cạnh mang theo uy lực cực mạnh bay đến trước mặt.

“Phụt!”

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trước mắt Capua rồi đâm xuyên qua giữa trán hắn.

Cho đến khi chết, Capua vẫn không cam lòng nhìn Tiêu Chính Văn.

Sau khi thi thể của Capua ngã xuống, mặt mày Jason trở nên tái nhợt, hai chân hắn run lẩy bẩy nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.

Lúc này con dao ngắn của Thương Nguyệt đang kề trên cổ hắn khiến hắn hoảng sợ mất đi lý trí, hai mắt đờ đẫn nhìn Tiêu Chính Văn và Santos.

“Cậu là người Hoa Quốc từng vào điện thần Minh Vương đó sao?”

Giọng nói già cỗi của Santos vang lên.

Tiêu Chính Văn xoay người lại khẽ gật đầu nói: “Đúng thế, cảm ơn chủ tế đã giúp đỡ”.

Tiêu Chính Văn rất biết ơn Santos vì chuyện hôm nay.

Nếu không thì mấy người Trần Cương không thể quay lại khu vực thành phố Carlo, mà sẽ bị người của gia tộc Asia Lanci chặn lại giết chết trên đường đi.

“Các thế lực ở Phi Lục vô cùng phức tạp, sau này cậu phải cẩn thận hơn”.

Dứt lời, Santos không nói gì nữa, mà đỡ đồng bọn bị thương đứng lên, sau đó cùng biến mất vào trong bóng đêm.

Chẳng mấy chốc quán rượu lại trở nên yên tĩnh.

Thira và Jason quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn cầu xin anh có thể tha cho bọn họ.

“Anh Tiêu, tôi biết tôi sai rồi, từ nay về sau tôi không gây phiền phức cho Trần Cương nữa. Tôi… tôi xin thề với thánh Ala, nếu làm trái lời thề, tôi… tôi sẽ không được chết tử tế”.

Thira dường như nói ra lời thề độc mà mình có thể nghĩ đến, nhưng thấy sắc mặt Tiêu Chính Văn vẫn u ám, hắn cũng cảm thấy ân hận.

Bản thân không yên phận ở thành phố Carlo, lại mê muội chạy đến đây đâm đầu vào chỗ chết với tên Jason này làm gì cơ chứ!

Tiêu Chính Văn phớt lờ hắn, quay qua nói với Jason: “Lục Hoài Viễn có ở Kaman không?”

“Anh Tiêu, những gì tôi nói đều là sự thật, Lục Hoài Viễn thật sự đang ở Kaman, vì nơi đó có mỏ dầu, tôi biết rất rõ ông ta kinh doanh cái gì”.

Bây giờ Jason chỉ mong có thể bảo toàn tính mạng, chỉ cần có thể sống trở về thì lợi ích gia tộc gì đó đều là rác rưởi.

“Ý anh là trước giờ Lục Hoài Viễn chưa từng bị các anh hạn chế tự do sao?”

Tiêu Chính Văn vô thức hỏi.

Từ những lời Jason nói, Tiêu Chính Văn có thể đoán được địa vị của Lục Hoài Viễn hẳn là không thấp, hơn nữa vấn đề hợp tác của ông ta với gia tộc Asia Lanci không đơn giản như thế.

“Hạn chế tự do ư?”

Jason cười gượng nói: “Anh Tiêu, có lẽ anh vẫn chưa biết, Lục Hoài Viễn chủ động tìm đến gia tộc Asia Lanci chúng tôi, sau đó yêu cầu hợp tác với chúng tôi”.

“Hơn nữa ngay cả tôi cũng không có tư cách biết được tung tích của ông ta thì làm sao có tư cách hạn chế tự do của ông ta chứ”.

“Ngay cả gia tộc Asia Lanci chúng tôi cũng phải kiêng dè thế lực đằng sau ông ta, nói chúng tôi bắt trói ông ta chỉ là mấy lời quái quỷ ông ta tự nghĩ ra mà thôi. Anh Tiêu, tôi… tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi!”

Cái gì?

“Ý anh là đằng sau Lục Hoài Viễn còn có người thao túng ư?”

Vẻ mặt Tiêu Chính Văn càng trở nên nghiêm nghị.

Có thể thấy Lục Hoài Viễn nhất định có thân phận gì đó khá cao, mà gián điệp của Hắc Băng Đài chỉ là một trong số nhiều thân phận của ông ta.

“Đúng thế, hình như là một người tên Quang Minh Tôn. Tôi thật sự chưa từng gặp người đó, ngay cả ông nội tôi cũng chỉ gặp người đó một lần, thế nên… tôi… những gì tôi biết có hạn, tôi chỉ là một đứa con bình thường trong gia tộc Asia Lanci thôi”.

“Địa vị rất thấp, dù anh có bắt tôi thì cũng chẳng có giá trị gì với anh cả”.

Jason sắp khóc đến nơi, hắn đã hoàn toàn bán đứng gia tộc Asia Lanci rồi, sao Tiêu Chính Văn vẫn không có ý thả hắn ra vậy?

Quang Minh Tôn?

Thập Tôn Quang Minh?

Tiêu Chính Văn không khỏi run lên.

Lời nói của Jason có độ đáng tin cực kỳ cao.

Phái Quang Minh vẫn luôn truy tìm di tích Long tộc, tim rồng là chìa khóa duy nhất để mở ra bí ẩn về Long tộc.

Thật trùng hợp nước Lý có một nửa trái tim rồng Hắc Long.

“Ý anh là hành động lần này có liên quan đến Quang Minh Tôn? Vậy phải giải thích thế nào về người của gia tộc Russell Rowland?”

Tiêu Chính Văn híp mắt, giọng nói lộ ra vẻ lạnh lùng hỏi.

“Phải đến ngày mai người của gia tộc Russell Rowland mới đến nơi, bọn tôi ở đây để đón họ. Anh cũng thấy rồi đấy, giáo chủ Emmanuel cũng đến, gia tộc bọn tôi rất xem trọng hợp tác lần này”.

“Nhưng chuyện này có liên quan đến Quang Minh Tôn hay không hoặc có liên quan như thế nào thì không phải là điều mà cấp bậc như tôi có thể biết được”.

Jason bật khóc nói ra hết những gì mình biết.

“Ồ? Nói như thế thì người của gia tộc Russell Rowland vẫn không biết mọi chuyện xảy ra ở đây?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi, đồng thời quay đầu lại nhìn Nguyệt Ảnh và Thương Nguyệt.

Ba người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, Nguyệt Ảnh mới nói với Jason: “Ngày mai người gia tộc Russell Rowland đến, anh cứ làm như không có chuyện gì xảy ra, biết chưa?”

Nghe cô ta nói thế, Jason ngây người nói: “Nhưng Emmanuel sẽ nói, anh ta không ngốc, xảy ra chuyện lớn như thế, chắc chắn anh ta sẽ báo lại với gia tộc”.

“Mặc kệ chuyện này đi, anh chỉ cần diễn cho tốt vai của mình là được. Còn nữa, anh biết đến Kaman thì đi thế nào chứ?”

Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

“Tôi biết, chỉ cần anh có thể tha mạng cho tôi, tôi có thể dẫn anh đến Kaman bất cứ lúc nào”.

Jason vỗ ngực bảo đảm với Tiêu Chính Văn.

“Tốt lắm!”

Dứt lời Tiêu Chính Văn giơ tay lên ra đòn đánh ngất Jason.

Cùng lúc đó, Nguyệt Ảnh trở tay ra đòn chém đầu Thira.

“Tiếp theo chúng ta chia đều lợi ích, tôi muốn có Lục Hoài Viễn, các cô hoàn thành sứ mệnh của các cô hoặc dùng vũ lực, cô thế nào?”

Tiêu Chính Văn nhìn Nguyệt Ảnh và Thương Nguyệt hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom