Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1201: Nơi này không phải Hoa Quốc

Nếu đổi lại ngày thường thì đừng nói là đám người Mayer, dù có là quan chức cao cấp của các nước nhỏ ở Phi Lục thì La Quốc Hoa cũng xem thường.

Dù sao thân phận của ông ta cũng là một đặc công siêu cấp.

Hơn nữa còn là thành viên của tổ chức ám sát.

Liên kết các tầng quan hệ lại thì cũng cao hơn Mayer rất nhiều.

Nhưng lần này đến Carlo lại là trường hợp ngoại lệ.

Xét cho cùng họ cũng cần giấy thông hành đặc biệt của Mayer.

“Ông Mayer, những người này đều là bạn của tôi”.

La Quốc Hoa lại giới thiệu với Mayer lần nữa.

Mayer chỉ khẽ gật đầu qua loa, thậm chí còn chẳng thèm đứng dậy.

Những người khác cũng đồng loạt đứng lên ra hiệu với Mayer.

Chỉ có một mình Tiêu Chính Văn vẫn ngồi yên tại chỗ, thậm chí cũng chẳng thèm dịch mông.

Thấy Tiêu Chính Văn vẫn ngồi đó không hề động đậy, La Quốc Hoa không khỏi nhíu mày.

Mặc dù Tiêu Chính Văn từng là vua Bắc Lương, nhưng đó cũng chỉ là đã từng, bây giờ khôi phục lại chức vị nhưng không có thực quyền, đến Phi Lục còn dám ngông nghênh như thế à?

La Quốc Hoa đã sống ở Phi Lục gần ba mươi năm, chưa kể đến các mối quan hệ thì ông ta cũng quen biết không ít người ngang hàng với Mayer.

Ngay cả ông ta cũng phải đối xử nhã nhặn với Mayer, thế mà Tiêu Chính Văn lại dám vênh váo?

Nếu Tiêu Chính Văn là tổng chỉ huy lần này thì La Quốc Hoa cũng không có ý kiến gì.

Nhưng vấn đề là theo ý của Tần Vũ thì ông ta chỉ phối hợp với Tiêu Chính Văn mà thôi.

Nói cách khác ông ta và Tiêu Chính Văn không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới mà là mối quan hệ bình đẳng.

Thế nên dù Tiêu Chính Văn có ra vẻ tự cao tự đại cũng không nên ra vẻ ở đây.

Dù tính tình có nóng nảy cũng không thể nổi giận ở đây.

Làm người mà không hiểu đạo lý biết co biết duỗi à?

Có thể lấy được giấy thông hành tùy ý ra vào kim tự tháp hay không còn phải dựa vào một câu của Mayer.

Hơn nữa nếu chọc giận Mayer, người ta điều động cả một đội quân đến thì rắc rối lớn.

Có nói thế nào thì nơi này cũng là thủ đô của một nước nhỏ ở Phi Lục, xuất phát từ sự tôn trọng với quân đội nước người ta, cậu cũng phải giữ thể diện, nể mặt Mayer chút chứ?

Lẽ nào chỉ dựa vào mấy người này mà có thể chống lại với một quốc gia được hay sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt La Quốc Hoa trở nên u ám, còn Mayer đang được mọi người mời rượu thấy Tiêu Chính Văn không động đậy gì, sắc mặt cũng hơi khó coi.

Ngược lại Dương Linh Nhi vội bước đến kéo tay Mayer nói: “Chào ông Mayer, tôi đã nghe đội trưởng của chúng tôi nhắc đến ông từ lâu, tôi mời ông một ly nhé”.

Dương Linh Nhi vừa nói vừa giơ ly rượu trong tay lên với Mayer.

Với nhan sắc xinh đẹp của Dương Linh Nhi, cộng thêm độ háo sắc của Mayer thì chỉ một động tác nhỏ này cũng đủ để thu hút toàn bộ tầm mắt của ông ta.

“Ông Mayer, mời ngồi!”

Uống hết một ly rượu, Dương Linh Nhi mỉm cười chỉ vào chiếc ghế sau lưng nói.

Lúc này Mayer mới hài lòng ngồi xuống.

Thấy Mayer không tức giận, La Quốc Hoa vội vàng bảo mọi người ngồi xuống.

Không lâu sau, một chai rượu trắng đã được uống cạn, La Quốc Hoa nói với ngoài cửa: “Phục vụ, lấy thêm hai chai rượu nữa đến đây”.

Nhưng liên tục gọi mấy lần mà ngoài cửa không có ai lên tiếng, La Quốc Hoa không khỏi nhíu mày.

Hiệu quả cách âm của căn phòng này không tốt lắm, bên ngoài chắc không có chuyện gì lớn xảy ra đó chứ?

Những chuyện như vậy rất thường xảy ra ở các nước nhỏ của Phi Lục.

Mặc dù thường có quân đội tuần tra trên đường nhưng vẫn có vài tên côn đồ cầm súng ra ngoài cướp bóc.

Các vụ xả súng trên đường phố xảy ra rất thường xuyên.

La Quốc Hoa vội vàng đi đến mở cửa phòng ra, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, lúc này mới yên tâm.

Đồng thời ông ta đích thân dặn dò phục vụ mau chóng bưng rượu lên.

Không lâu sau, một phục vụ bưng rượu vào phòng.

La Quốc Hoa nhân lúc này đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn thấp giọng nói: “Cậu Tiêu, tôi phải nhắc cậu một câu, nơi này không phải Hoa Quốc”.

“Có thể cậu không biết rằng bất kỳ một quan chức nào ở Carlo đều có quyền lực rất lớn”.

“Hơn nữa chúng ta muốn lấy được giấy thông hành thì phải thông qua Mayer này”.

Dứt lời, La Quốc Hoa vỗ vai Tiêu Chính Văn, sau đó ông ta bưng ly rượu đi mời những người khác.

Ý của ông ta quá rõ ràng, muốn thuận lợi vào trong kim tự tháp để điều tra tung tích của Lục Hoài Viễn thì phải bớt ra vẻ ta đây, ngoan ngoãn tâng bốc Mayer.

Tiêu Chính Văn không đáp lời chỉ bình thản nhìn La Quốc Hoa.

Nịnh bợ Mayer ư?

Cho dù Tiêu Chính Văn có phải là vua Bắc Lương hay không thì anh vẫn là điện chủ điện Thần Long, cần phải nịnh bợ người khác sao?

Chỉ cần một cú điện thoại thì Mayer sẽ phải ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt anh ngay.

Lúc này trong căn phòng bao bên cạnh cũng có một nhóm người đang tụ tập ăn uống linh đình.

Một thanh niên đứng đầu cực kỳ ngông cuồng ôm mấy cô chân dài xinh đẹp vào lòng.

Hơn nữa vừa nhìn mấy cô gái trẻ này là biết không phải người Phi Lục.

Cô nào cũng có làn da trắng, vẻ ngoài xinh đẹp, thân hình gợi cảm nóng bỏng, vừa nhìn đã biết là người Âu Lục.

Bảy tám cô gái ăn mặc và có diện mạo giống nhau, chen chúc trong phòng, cả căn phòng sắp bị các cô ấy chen không còn chỗ.

Lúc này một tay người thanh niên đặt lên bờ vai mềm mại của một cô gái trong số đó, tay còn lại cầm ly rượu khinh thường liếc xéo một người đàn ông Hoa Quốc.

“Trần Cương, tốt nhất cậu nên nói thật cho tôi biết hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu không cậu có tin ông đây sẽ khiến cậu không thể bước ra khỏi cánh cửa khách sạn này không?” Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter

“Cậu chủ, chuyện hôm qua thật sự không liên quan đến tôi, tôi khuyên cậu cũng đừng chọc vào mấy người kia, họ không phải là người chúng ta có thể chọc vào”.

Trần Cương hơi khó xử lên tiếng nói.

Trần Cương từng là lính thông tin của Tiêu Chính Văn, nhưng sau đó vì bị thương nên xuất ngũ về nhà.

Vì một chân anh ta bị thương do bom nổ, đi lại hơi khập khiễng nên sau khi xuất ngũ không thể tìm được công việc phù hợp.

Sau đó tình cờ có cơ hội đến Phi Lục với mấy đồng đội cũ cùng xuất ngũ với anh ta.

Nhưng vì cơ thể của anh ta nên bất kể đi đến đâu người ta cũng không thuê mướn một người tàn tật.

Sau đó một doanh nhân nhà giàu ở thành phố Carlo thấy anh ta từng phục vụ trong quân Phá Long nổi tiếng nhất Hoa Quốc nên đã nhận anh ta vào làm.

Nhìn bề ngoài, doanh nhân giàu có này là ông chủ của một công ty chính quy, nhưng thực tế vẫn đang kinh doanh sòng bạc và sàn quyền anh ngầm nổi tiếng nhất ở thành phố Carlo.

Hơn nữa cũng có chen chân vào các ngành nghề phi pháp.

Ngoài những cái này ra, lai lịch và xuất thân của người này cũng rất khủng khiếp.

Dường như có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Carlo.

Vì kinh nghiệm từng trải của Trần Cương nên khi anh ta vừa bắt đầu đến đây làm đã được trọng dụng, trở thành đội trưởng tay sai dưới trướng của ông trùm này.

Dù sao xuất thân từ quân Phá Long, đừng nhìn cơ thể khuyết tật của Trần Cương mà lầm, sức chiến đấu của anh ta còn mạnh hơn cả đám lính đánh thuê thân hình cao to, tay chân khỏe mạnh rất nhiều.

Mà bản thân Trần Cương cũng có suy nghĩ muốn thể hiện mình ở bên ngoài.

Một phần vì trong nhà vẫn còn hai người già đang đợi anh ta nuôi dưỡng, đồng thời anh ta cũng không muốn mình lăn lộn ở đây cả đời.

Sau vài năm chăm chỉ làm việc, bây giờ anh ta đã là quản lý ở sàn quyền anh ngầm.

Nhưng con trai của ông chủ này lại ngứa mắt với anh ta.

“Người thế nào mà ngay cả đội trưởng Trần cũng không chọc nổi thế? Quân đoàn ngoại quốc cũng phải nể mặt cậu, lính đánh thuê không phải càng phải quỳ xuống gọi ông nội à?”

Cậu chủ đó lạnh lùng hỏi.

“Chúng ta thật sự không thể chọc vào những người đó”.

Trần Cương tận tình khuyên bảo nói.

“Mẹ kiếp! Ở Carlo này ai mà không nể mặt chúng ta, tên nào mà ông đây không chọc vào nổi, lôi nó ra đây cho ông đây nhìn xem”.

Nghe thấy thế, Trần Cương không khỏi nhíu mày.

Quả thật hôm qua có mấy người đến sàn quyền anh làm loạn, nhưng đám người đó đều có quan hệ với một số lãnh đạo cấp cao trong quân đội chính quy.

Kinh doanh của ông chủ họ có thể lớn đến mức này đa phần cũng nhờ những người này chống lưng.

Thế nên đắc tội với những người này cũng sẽ mang lại nhiều rắc rối về sau.

Do đó, Trần Cương mới mắt nhắm mắt mở cho qua.

“Lại đây, uống hết ly rượu này!”

Cậu chủ đó lạnh lùng nhìn Trần Cương, sau đó đẩy một cái ly lớn chứa gần ba lít rượu trắng đến trước mặt Trần Cương.

Trần Cương biết sau khi uống xong ly rượu này thì cậu chủ sẽ nghĩ ra nhiều cách khác để gây khó dễ cho mình.

Thế nên anh ta không nhận lấy ly rượu trong tay cậu chủ mà siết chặt nắm đấm, thầm nhớ đến người khiến anh ta cực kỳ kính trọng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom