• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1199: Xem thường vua Bắc Lương?

Thật ra trước đây ông Dương không hề đưa ra yêu cầu này với Tần Vũ.

Mặc dù Dương Linh Nhi cũng ở trong Hắc Băng Đài, nhưng không hề làm việc tại Phi Lục mà lại làm đội trưởng tiểu đội sát thủ ở Âu Lục.

Có điều, cô ta nghe nói lần này Tiêu Chính Văn sẽ đích thân tới Phi Lục nên mới lập tức xin với ông nội, thoả thuận với Tần Vũ điều chuyển mình tới Phi Lục.

Nguyên nhân cũng chẳng có gì, Tiêu Chính Văn không chỉ có thanh danh hiển hách ở Hoa Quốc mà cũng đã trở thành thần thoại ở cả Âu Lục từ lâu!

Thật ra từ rất lâu trước đây, Dương Linh Nhi đã vô cùng sùng bái Tiêu Chính Văn, luôn hy vọng có thể gặp mặt Tiêu Chính Văn một lần!

Hiếm lắm mới có được cơ hội như vậy, sao cô ta có thể bỏ qua chứ?

Tần Vũ biết thực lực của Dương Linh Nhi vẫn ở mức chủ soái một sao.

Thực lực thấp nhất so với mọi người trong tiểu đội bên Phi Lục.

Vậy nên anh ta mới đặc biệt dặn dò Tiêu Chính Văn đảm bảo cho sự an toàn của cô ta!

Sáng ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn ngồi máy bay đi tới Phi Lục.

Suốt cả chặng đường, Tiêu Chính Văn đều chỉ thầm tính toán xem sau khi đến Phi Lục thì phải làm sao để tìm được kim tự tháp đang nhốt Lục Hoài Viễn!

Dù sao số kim tự tháp trên đất Phi Lục đâu chỉ có mấy trăm, hơn nữa bản thân anh lại chỉ có một cơ hội.

Nếu không, sau khi đối phương phát giác ra sẽ lập tức chuyển Lục Hoài Viễn tới nơi khác tiếp tục bắt nhốt, thậm chí còn thẳng tay giết luôn Lục Hoài Viễn!

Suy đi tính lại một hồi, Tiêu Chính Văn cảm thấy hơi mệt mỏi nên dựa vào lưng ghế nửa mơ nửa tỉnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chẳng mấy chốc, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Phi Lục.

Tiêu Chính Văn thu xếp lại hành trang đơn giản của mình rồi bước ra khỏi khoang máy bay.

Bởi vì đây là máy bay sắp xếp riêng cho Tiêu Chính Văn, nên không có những hành khách khác.

Lúc anh bước xuống máy bay, phía bên dưới đã có mấy nam nữ thanh niên đứng đó giống như đang đợi ai đấy.

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bước xuống từ trên máy bay, một cô gái trẻ trong số đó lập tức nói với người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh: “Đội trưởng La, có phải là anh ấy không?”

Cô gái vừa nói vừa giơ tay chỉ thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Người đàn ông trung niên lấy từ trong lòng ra một bức ảnh, nhìn qua một lượt, sau khi đối chiếu với Tiêu Chính Văn đang đứng phía xa thì mới gật đầu nói: “Chính là cậu ta!”

Nói xong, mấy người cùng nhau bước về phía Tiêu Chính Văn.

“Chào cậu, xin hỏi cậu là cậu Tiêu phải không?”

La Quốc Hoa giơ tay phải ra, bình tĩnh lên tiếng hỏi.

“Không sai, tiểu đội mà Tần Vũ nhắc đến chính là mấy người nhỉ?”

Tiêu Chính Văn cũng giơ tay ra bắt tay với La Quốc Hoa.

La Quốc Hoa khẽ gật đầu, sau đó vừa dẫn Tiêu Chính Văn tiến về phía mấy chiếc xe việt dã đang đỗ bên cạnh vừa quan sát động tĩnh xung quanh.

Dù gì sân bay cũng không thể chỉ mở cửa cho một mình Tiêu Chính Văn, hành khách xung quanh vẫn rất đông đúc.

Mà La Quốc Hoa và mấy người trong tiểu đội bọn họ vì nhiều năm đều ở nước ngoài thực thi nhiệm vụ bí mật nên đã hình thành một thói quen.

Bất luận đi tới nơi nào cũng phải quan sát cẩn thận hoàn cảnh xung quanh trước tiên.

Sau đó mới ra quyết định tiến hành bước tiếp theo.

Đây là lí do mà bọn họ có thể tồn tại được trong tình cảnh tất cả các tiểu đội hành động ở Phi Lục đều đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

Cẩn thận thì mới có thể duy trì dài lâu!

“Cậu Tiêu, nghe nói trước đây cậu là vua Bắc Lương trong nước!”

Vừa ngồi vào trong xe, La Quốc Hoa đã mỉm cười hỏi.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, điềm nhiên đáp lời: “Đã là chuyện quá khứ rồi!”

“Dù thế nào, cậu Tiêu cũng là một lão tướng xông pha nơi chiến trường lâu năm, cơ mà có một điểm tôi phải nói rõ ngay từ đầu!”

“Chiến tuyến này của chúng tôi không giống với trên chiến trường, không chỉ cần có năng lực tác chiến mà còn phải biết quan sát mọi thứ, tạo dựng quan hệ tốt với người bản địa, đặc biệt là người bản địa có quyền lực!”

“Hơn nữa, trên đường tới đây, tôi nghĩ là cậu Tiêu cũng nhìn thấy rồi, nơi này ngoài sa mạc thì chính là rừng cây, không biết ngoài việc ngồi trong phòng làm việc ra thì cậu Tiêu đã có kinh nghiệm tác chiến ở trong rừng hay ở trên sa mạc hay chưa?”

La Quốc Hoa vừa lái xe vừa liếc nhìn về phía Tiêu Chính Văn nói.

La Quốc Hoa đã rất nhiều năm không tìm hiểu về tình hình trong nước, càng không rõ Tiêu Chính Văn ngoài việc là vua Bắc Lương ra thì còn có thân phận gì!

Ông ta cũng chưa từng nghe nói tới những thông tin có liên quan tới việc Tiêu Chính Văn đánh bại mấy cụ tổ nhà họ Viên!

Thế nhưng từ trực giác của mình, ông ta cảm thấy Tiêu Chính Văn nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài thì chính là một chàng thư sinh nho nhã yếu đuối.

Loại người này mà tham gia vào thì phần lớn sẽ gây trở ngại cho ông ta.

Hơn nữa, ở Phi Lục không chỉ có địa hình phức tạp, mà quan hệ giữa người với người càng phức tạp hơn.

Các loại thế lực, rắc rối khó gỡ, chỉ cần sơ suất một lần cũng có thể khiến cho mọi chuyện không có cách nào cứu vãn nổi.

Vậy nên, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chính Văn, La Quốc Hoa đã không có ấn tượng tốt với anh.

“Cũng tàm tạm!”

Tiêu Chính Văn bình thản trả lời một câu.

Tiêu Chính Văn liếc mắt là nhìn thấu ngay thái độ của La Quốc Hoa.

Chỉ là lần đầu anh tới nơi này, không tiện phát sinh mâu thuẫn với ông ta mà thôi!

Nghĩ tới năm đó, Tiêu Chính Văn tung hoành chiến trường, đừng nói là tác chiến trong rừng hay trên sa mạc, dù là tác chiến trên không thì Tiêu Chính Văn cũng chưa một lần bại trận!

Hơn nữa, anh đã từng một thân một mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm biết bao nhiêu lần, ngay cả bản thân anh cũng không nhớ rõ, đâu giống mấy lời mà La Quốc Hoa vừa mới nói, là quan văn ngồi trong phòng làm việc chỉ huy tướng sĩ nơi tiền tuyến chém giết.

Chỉ là lời nói của Tiêu Chính Văn khi lọt vào tai của La Quốc Hoa thì hoàn toàn không phải ý này!

Cảnh giới của La Quốc Hoa không cao, chỉ là long soái năm sao mà thôi.

Thế nhưng trong những năm qua, có ngày nào là ông ta không liếm máu trên mũi dao?

Hắc Băng Đài vừa là một tổ chức tình báo lại vừa là một tổ chức ám sát.

La Quốc Hoa thậm chí còn từng giết chết cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao, hơn nữa sau khi ra tay thành công vẫn có thể thuận lợi trốn thoát!

Theo ông ta thấy, có khi ngay cả chuyện cường giả ở cảnh giới Thiên Vương ba sao trông như thế nào Tiêu Chính Văn cũng chẳng biết!

Lại nhìn tuổi tác của Tiêu Chính Văn, nhiều nhất cũng chỉ có mới hơn hai mươi tuổi.

Ở độ tuổi này mà đã có thể làm vua Bắc Lương, chắc chắn là dựa vào quan hệ gia đình, La Quốc Hoa càng không buồn tiếp đón loại cậu ấm con nhà giàu giống như vậy!

Trong mắt La Quốc Hoa, ngoài việc có xuất thân tốt ra thì Tiêu Chính Văn chẳng có điểm mạnh gì cả!

Mà những người có thân phận bình thường giống như ông ta, chém giết tắm máu ở nước ngoài hai mươi mấy năm, tới giờ vẫn chỉ là đội trưởng của một tiểu đội hành động cỏn con!

Rõ ràng là không công bằng!

Mấy thành viên của tiểu đội hành động ngồi bên cạnh nghe thấy lời này của Tiêu Chính Văn thì cũng đồng loạt thầm lắc đầu ngao ngán, không ai nói gì cả, chỉ coi như Tiêu Chính Văn vì giữ thể diện nên mới nói như thế.

Mà Tiêu Chính Văn càng làm như vậy thì càng khiến bọn họ cảm thấy phản cảm.

Bọn họ hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở và khí thế nên có của một cường giả, ngược lại thoạt nhìn dáng vẻ của anh lại vô cùng tầm thường.

Nhìn đôi bàn tay trắng trẻo kia là biết chắc chắn Tiêu Chính Văn chưa từng cầm báng súng lần nào!

Chỉ là bọn họ đâu biết rằng, tất cả những biến hoá này chỉ mới xảy ra từ sau khi Tiêu Chính Văn đột phá cảnh giới Thiên Vương!

Nếu như Tiêu Chính Văn cởi bỏ áo ngoài, vô số vết sẹo trên người nhất định sẽ khiến cho bọn họ tự thấy hổ thẹn!

“Được, tới lúc đó chúng tôi phải cậy nhờ cậu Tiêu nhiều rồi!”

La Quốc Hoa giả bộ khách khí cười nói.

“Được!”

Tiêu Chính Văn điềm nhiên gật đầu.

Anh vừa dứt lời, sắc mặt của La Quốc Hoa lập tức trở nên khó coi hơn.

Lúc này, ông ta thật sự có cảm giác tức giận sắp nổ phổi!

Nếu không phải Tiêu Chính Văn là người mà Tần Vũ đích thân giới thiệu thì ông ta chỉ muốn đuổi thẳng cổ Tiêu Chính Văn xuống xe ngay tức khắc!

Mấy người còn lại cũng sững sờ, không ngờ Tiêu Chính Văn lại đồng ý thật, hơn nữa còn quả quyết dứt khoát như vậy!

Chỉ là trong lòng bọn họ đều đang thầm cười nhạo, đợi khi tới đó, Tiêu Chính Văn phải tự mình mò mẫm, không quen thuộc với địa bàn thì chẳng phải rồi sẽ phải cầu xin bọn họ hay sao?

Đừng nói đến việc tìm được kim tự tháp đang nhốt Lục Hoài Viễn, không có quan hệ thì ngay cả chỗ ở tại nơi này Tiêu Chính Văn cũng chẳng có!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom