Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1197: Charlie chết thảm, cảnh cáo Âu Lục

Nhưng không đợi Charlie phản ứng lại, cú đấm của Tiêu Chính Văn cứ thế đánh xuống như vũ bão.

Mặc dù áo giáp của Charlie gần như bất khả chiến bại nhưng trên đời này chẳng có thứ gì là hoàn hảo cả.

Dù nó không sợ đao kiếm nhưng sức phòng thủ gần như bằng không khi đối mặt với đòn tấn công có sức mạnh thuần túy, chẳng hạn như nắm đấm, lực chưởng.

Vì quyền phong và chưởng phong vẫn có thể xuyên qua áo giáp truyền đến trên người Charlie.

Giống như đòn tấn công có khoảng cách nhất định, điểm tác dụng không giống nhau, tầng áo giáp đó chính là không khí.

Không đến mười giây sau, Charlie đã bị đánh một trăm cú khiến gã ném luôn mặt nạ vàng xuống đất, nôn ra từng ngụm máu lớn.

“Tiêu Chính Văn! Tên quái vật! Đừng đến đây, trận… trận đấu của chúng ta bị hủy bỏ!”

Lục phủ ngũ tạng của Charlie sắp bị Tiêu Chính Văn đánh vỡ nát.

Lúc này áo giáp trên người Charlie không thể giúp ích gì được cho gã, ngược lại còn khiến động tác của gã chậm chạp hơn, không thể tránh được đòn tấn công của Tiêu Chính Văn.

Hoàn toàn trở thành thứ vô dụng.

“Mày có thể quyết định trận đấu bắt đầu vào lúc nào nhưng khi nào kết thúc thì phải do tao quyết định”.

Khóe môi Tiêu Chính Văn cong lên nở nụ cười đầy ẩn ý.

Giờ đây Charlie đã là cá nằm trên thớt, chỉ một câu hủy trận đấu mà muốn thoát là được à?

Không có cửa đâu!

“Một trăm cú đấm này là trả thù cho Từ Kiêu Long!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn thay chưởng thành nắm đấm, ngay tức khắc đánh về phía Charlie.

“Tiêu Chính Văn, tên biến thái nhà mày, ông đây chỉ đánh Từ Kiêu Long có một cú thôi!”

“Mẹ kiếp… Phụt!”

Charlie mới nói được nửa câu thì lại nôn ra một ngụm máu lớn.

Nắm đấm của Tiêu Chính Văn quả thật rất đáng sợ.

Mỗi một cú đều như có một cây búa lớn đập vào người gã.

Không đến nửa phút sau anh đã tung ra hơn một trăm cú đánh vào người gã.

Charlie chỉ cảm thấy tim phổi của mình như bị vỡ nát, máu liên tục trào ra từ trong miệng.

Lúc này mấy gã đàn ông da trắng đi theo Charlie đến Hoa Quốc cũng hoảng sợ.

Họ từng tận mắt thấy Charlie mạnh như thế nào.

Trên đường lẻn vào Hoa Quốc, chính tay Charlie tàn sát một Thiên Vương bốn sao của nước Hùng.

Sở dĩ gọi là tàn sát là vì võ giả nước Hùng đó chẳng có cơ hội đánh trả đã bị Charlie đánh thành một đống bùn thịt.

Đúng thế, là đống bùn thịt.

Nhưng bây giờ tình thế thay đổi ngược lại hoàn toàn, là Tiêu Chính Văn đang hung hăng đè Charlie xuống đánh.

Đừng nói là bước lên giúp, họ chẳng có can đảm nói nhiều thêm một câu nữa là.

“Tiêu Chính Văn, đủ rồi! Thiên Tử có lệnh không thể giết cậu ta”.

Ông Trần thấy Tiêu Chính Văn lại chiếm ưu thế thì tức giận đến mức sắp nổ phổi, ông ta thầm mắng Charlie chỉ là một tên vô tích sự.

Nhưng hiện giờ đảm bảo tính mạng cho Charlie mới là quan trọng.

“Không thể giết hắn sao?”

Tiêu Chính Văn quay đầu lại, lạnh lùng trợn mắt nhìn ông Trần.

Chỉ một ánh mắt đã khiến ông Trần hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, vội vã lùi về sau mấy bước, ngay cả rắm cũng chẳng dám đánh.

“Tiêu Chính Văn… anh nghe tôi nói, tôi nhận thua! Anh… anh bảo tôi… bảo tôi làm gì cũng được”.

“Tôi cầu xin anh đừng đánh nữa, đánh nữa tôi sẽ chết mất…”

Charlie nói, máu liên tục chảy ra từ khóe miệng.

Điều này chứng tỏ nội tạng của Charlie đã bị thương rất nghiêm trọng, đừng nói là đánh lại, lúc này Charlie còn chẳng đứng lên nổi.

Chỉ cần hơi động đậy, lục phủ ngũ tạng đau như sắp đứt ra vậy.

“Tha cho mày ư?”

Tiêu Chính Văn nở nụ cười lạnh như băng cúi đầu nhìn Charlie.

“Tiêu Chính Văn, chẳng phải bên các anh có một người tên là Lục Hoài Viễn bị… bị giam giữ sao? Tôi có thể giúp các anh, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thì ông ta sẽ được thả ra”.

Charlie vội vàng nói.

Lúc này gã phải thể hiện được giá trị của bản thân mới có thể giữ lại mạng sống.

Thấy Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, mắt Charlie hiện lên vẻ vui mừng, gã giơ tay ôm lấy chân Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, tôi… tôi sẽ gọi ngay! Anh yên tâm, ông ta sẽ trở về Hoa Quốc trong vòng ba ngày”.

“Tao nghĩ mày hiểu lầm ý tao rồi, tao chỉ đang xác nhận một chuyện”.

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.

“Cái gì?”

Charlie ngơ ngác, Tiêu Chính Văn nói thế là có ý gì?

Tiêu Chính Văn không định tha cho gã để cứu Lục Hoài Viễn về à?

“Lục Hoài Viễn bị bắt chắc chắn có liên quan đến gia tộc Asia Lanci nhỉ? Nếu không thì sao những lời mày nói lại có tác dụng chứ? Trong vòng ba ngày là có thể thả Lục Hoài Viễn về ư?”

Tiêu Chính Văn nhấc chân lên đá Charlie khiến gã văng ra xa hơn ba mét đập người vào một cây cao gần đó.

Lúc này Charlie lăn trên mặt đất giống một quả cầu lớn.

Cú đá vừa rồi khiến ruột gan Charlie đau như đứt từng đoạn, thậm chí cả người không nhấc lên nổi.

Cộp!

Cộp!

Cộp!

Tiếng bước chân của Tiêu Chính Văn hệt như âm thanh của ma quỷ lọt vào tai Charlie khiến gã không khỏi run lẩy bẩy.

“Tiêu Chính Văn, Thiên Tử các anh có lệnh không thể giết tôi! Anh không thể, không thể!”

Charlie hoàn toàn phát điên, đôi mắt trợn còn to hơn cả bóng đèn, khàn giọng gào lên.

“Không giết mày thì không thể làm yên lòng dân! Không giết mày thì không thể ra oai! Không giết mày thì không đủ thể hiện uy lực của Hoa Quốc!”

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa bước đến chỗ Charlie, đấm vào người gã như vũ bão.

Ban đầu còn có thể nghe tiếng Charlie gào khóc.

Nhưng không đến năm phút sau chỉ còn nghe thấy tiếng mấy âm thanh trầm đục.

Mười phút sau, Tiêu Chính Văn mới hít sâu một hơi đứng thẳng người, sau đó xách Charlie lên.

Lúc này Charlie đã mất ý thức, cả người dính đầy máu.

Lách cách!

Lách cách!

Tiêu Chính Văn cởi hai mảnh áo giáp trên người Charlie xuống rồi ném sang một bên, sau đó lại đấm vào người gã ba cú liên tiếp.

Ba cú đấm này khiến đầu Charlie vỡ nát.

“Ọe…”

Mấy doanh nhân nhà giàu nôn ngay tại chỗ.

“Tiêu Chính Văn, cậu… cậu dám chống lại mệnh lệnh!”

Ông Trần run rẩy chỉ vào Tiêu Chính Văn, nhìn chằm chằm vào thi thể Charlie.

Thôi xong!

Toang rồi!

Cuộc đàm phán giữa Hoa Quốc với gia tộc Asia Lanci không còn cách cứu vãn nữa.

Tiêu Chính Văn lười để ý đến ông Trần, một chân đạp lên thi thể Charlie, lạnh lùng nhìn mấy gã đàn ông da trắng đến Hoa Quốc cùng với gã, trầm giọng nói: “Nghe đây, nếu ai trong các người dám bước lên lãnh thổ Hoa Quốc lần nữa thì hắn chính là ví dụ điển hình!”

“Bất kể là gia tộc Asia Lanci hay cả Âu Lục, kẻ nào dám xâm phạm Hoa Quốc đều phải chết”.

Nói xong Tiêu Chính Văn nhấc chân lên đá thi thể Charlie vào trong không trung.

Một lúc lâu sau thi thể gã mới rơi xuống đất tạo ra một cái hố lớn hình người.

“Được! Chúng tôi… chúng tôi sẽ chuyển lời lại cho gia tộc Asia Lanci”.

Mấy gã đàn ông da trắng vội vàng chạy đến kéo thi thể của Charlie ra khỏi hố lớn.

Hai người da trắng khác vừa định chạy đến nhặt áo giáp của Charlie, Tiêu Chính Văn liếc mắt, đằng đằng sát khí nói: “Muốn chết hả?”

Hừ!

Hai gã đàn ông da trắng vội lùi về sau mấy bước.

Bộ áo giáp này là của gia tộc Asia Lanci, chỉ cho Charlie mượn tạm mà thôi.

“Các anh không cần mang bộ áo giáp này về, chuyển lời đến tộc trưởng gia tộc Asia Lanci là tôi muốn lấy bộ áo giáp này”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn nhặt bộ áo giáp lên.

“Anh…”

Mấy gã đàn ông da trắng đều há hốc mồm, Tiêu Chính Văn đánh chết Charlie thì đã đành, ngay cả đồ cũng muốn giành luôn à?

“Các anh có ý kiến gì sao?”

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nói.

“Không, không có!”

Mấy gã đàn ông da trắng đâu dám có ý kiến.

Thấy không thể lấy lại bộ áo giáp, mấy tên đó vội vàng khiêng thi thể của Charlie điên cuồng chạy về phía thành phố.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom