• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1179: Tiêu Dao Vương bị ám sát

Dứt lời, Tiêu Chính Văn ôm lấy Khương Vy Nhan bước ra ngoài cửa.

“Chồng à, ông Độ Thiên vẫn bị nhốt trong căn phòng dưới lòng đất, không biết bây giờ ông ấy sao rồi, mau đi cứu ông ấy đi!”

Khương Vy Nhan vội vàng nói với Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn gật đầu, bước nhanh vào trong căn phòng tối dưới lòng đất.

Lúc này, Độ Thiên Chân Nhân đã ngất xỉu từ lâu, thật ra vết thương của cụ ta không hề nặng, chủ yếu chỉ vì tức giận quá mức mà thôi.

Bất cứ ai bỏ ra gần hai mươi năm tâm huyết đào tạo một tên khốn nạn lừa thầy diệt tổ như Đông Phương Viêm thì cũng sẽ điên tiết.

Tiêu Chính Văn buông Khương Vy Nhan xuống, tốn không ít sức lực mới khiến cho Độ Thiên Chân Nhân tỉnh lại.

Vừa tỉnh, Độ Thiên Chân Nhân đã nước mắt lưng tròng, không ngừng giậm chân thụi ngực.

“Tôi đúng là có mắt như mù! Sao lại thu nhận một tên khốn nạn như vậy cơ chứ! Ôi chao! Thật là tức chết mất thôi!”

Chỉ thấy vẻ mặt Độ Thiên Chân Nhân lúc này hoàn toàn méo xệch, hai chân không ngừng giẫm mạnh lên trên mặt đất giống như một đứa trẻ bị trộm mất đồ chơi.

Chọc Tiêu Chính Văn cười ha hả.

“Ông cụ, Đông Phương Viêm là vì lợi ích của gia tộc chứ không giống như những gì ông nghĩ đâu, nếu lừa thầy diệt tổ thật thì hắn đã giết ông từ lâu rồi!”

“Việc nhốt ông ở đây đã nói lên rằng thật ra trong lòng hắn không hề muốn ra tay tuyệt tình với ông, vẫn còn nể tình thầy trò khi trước!”

Tiêu Chính Văn vội vàng giữ Độ Thiên Chân Nhân lại, nhân tiện khuyên nhủ.

“Cậu Tiêu! Nhưng… nhưng mà tôi…”

Dù Tiêu Chính Văn có nói thế nào thì Độ Thiên Chân Nhân cũng nuốt không trôi cục tức này.

Tình cảm thầy trò hai mươi mấy năm, vậy mà tên khốn nạn này lại sai người ra tay với cụ ta?

“Ông cụ, Đông Phương Viêm chết rồi!”

Tiêu Chính Văn điềm nhiên nói.

Nghe thấy câu này, Độ Thiên Chân Nhân đột nhiên sững sờ, hận thì hận thật, oán thì oán thật!

Thế nhưng dù gì Đông Phương Viêm cũng là đệ tử của cụ ta!

Tình cảm thầy trò hơn hai mươi năm như hiện ra rõ mồn một ngay trước mắt!

Tim người không phải sắt đá, giống như những gì Tiêu Chính Văn nói với Độ Thiên Chân Nhân, Đông Phương Viêm có quá đáng thế nào thì tuyệt đối cũng sẽ không ra tay độc ác với Độ Thiên Chân Nhân, điều này nói lên rằng lương tâm của hắn vẫn chưa hoàn toàn mất hết!

Chỉ là Tiêu Chính Văn đã không thể tha thứ cho hành vi của hắn nữa, dù gì đây cũng đã là lần thứ hai Đông Phương Viêm uy hiếp đến sự an toàn của Khương Vy Nhan!

Loại người này, Tiêu Chính Văn tuyệt đối sẽ không cho hắn thêm cơ hội tiếp tục sống!

Thế nhưng Tiêu Chính Văn có thể hiểu được tâm trạng của Độ Thiên Chân Nhân!

“Cậu ta… đang ở đâu?”

Vành mắt Độ Thiên Chân Nhân lập tức ngân ngấn nước.

Ban nãy cụ ta còn chửi rủa muốn xé xác Đông Phương Viêm ra làm tám mảnh, thế nhưng khi thật sự hay tin hắn đã chết, trong lòng Độ Thiên Chân Nhân không khỏi cảm thấy đau đớn!

Cảm giác khó chịu cứ như bị người ta dùng dao cứa vào tim, thậm chí ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng trở nên nghẹn ngào.

“Trong phòng khách trên tầng, ông lên đó nhìn hắn lần cuối đi!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn ôm lấy Khương Vy Nhan bước ra khỏi cửa.

Lúc Tiêu Chính Văn tiến vào trong sân, sau lưng anh truyền đến tiếng hét thảm thiết của Độ Thiên Chân Nhân.

“Haizz!”

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, thở dài một hơi, sải bước tiến về phía thị trấn.

Mãi một lúc lâu sau, Độ Thiên Chân Nhân mới bước ra khỏi trang viên với đôi mắt đỏ hoe, nặng nề bước đi về phía thị trấn.

Lúc Độ Thiên Chân Nhân vừa bước tới ngã tư đường, phía trước lập tức loé lên hai luồng sáng của đèn xe.

Tiêu Chính Văn bấm còi hai lần, mở cửa xe cho Độ Thiên Chân Nhân.

“Ông lão, tôi có thể hiểu cho tâm trạng của ông, đau đớn vì mất đi người học trò mình yêu quý, bất luận là lí do gì, ai cũng sẽ cảm thấy bi thương! Nếu không sẽ chỉ là kẻ máu lạnh vô tình! Mà Tiêu Chính Văn tôi sẽ không bao giờ làm bạn với những kẻ vô tình!”

Câu nói này của Tiêu Chính Văn lọt vào trong tai Độ Thiên Chân Nhân, khiến Độ Thiên Chân Nhân bật khóc nức nở thêm lần nữa.

Xe chậm rãi rời đi, Khương Vy Nhan nhìn Độ Thiên Chân Nhân lúc này đang gào khóc đau thương, nhất thời cũng không biết nên an ủi như thế nào.

Trở về biệt thự nhà họ Tiêu, Độ Thiên Chân Nhân vào phòng nghỉ ngơi.

Lúc này Độ Thiên Chân Nhân cứ như già thêm cả chục tuổi!

“Chồng à, ông cụ ông ấy…”

“Độ Thiên Chân Nhân không có con nên dù ngày thường ông ta đối xử nghiêm khắc với đệ tử nhưng mỗi một đệ tử đều giống như con ruột của ông ta! Bất luận Đông Phương Viêm có bao nhiêu sai lầm thì Độ Thiên Chân Nhân vẫn hết mực yêu thương!”

Tiêu Chính Văn nhìn về phía cửa phòng của Độ Thiên Chân Nhân, nói một cách sâu xa.

Thế nào gọi là ở bên cạnh lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm?

Chỉ là đồng cảm mà thôi!

Vậy nên Tiêu Chính Văn mới có thể nói ra những lời đó, mới bảo Độ Thiên Chân Nhân nói lời từ biệt sau cùng với Đông Phương Viêm!

Mà sau khi mấy người Tiêu Chính Văn rời đi không lâu, một bóng người chậm rãi bước ra từ trong rừng cây phía xa.

Hắn chính là Smith!

Hắn vừa kiểm tra hiện trường vừa nói với người bên kia điện thoại: “Bây giờ tôi đã có thể xác nhận là Tiêu Chính Văn đã giết Âm Dương Tôn, hơn nữa còn chiếm được trái tim rồng Kim Long!”

Một giọng nói nghiêm túc phát ra từ đầu dây bên kia: “Rode và Karle đâu?”

“Rode chạy rồi, Karle chết tại trận! Thế nhưng, người thừa kế tương lai của nhà họ Đông Phương cũng chết dưới tay của Tiêu Chính Văn! Theo tôi suy đoán, bốn gia tộc lớn nhất định sẽ vì chuyện này mà kết thành đồng minh để diệt trừ Tiêu Chính Văn nhanh thôi!”

“Bây giờ điều duy nhất chưa thể xác định là thái độ của võ tông!”

“Nếu võ tông cũng đối đầu với Tiêu Chính Văn thì có lẽ, chúng ta có thể không cần điều động lực lượng của tổ chức cũng diệt trừ được Tiêu Chính Văn!”

“Tuy nhiên, chúng ta lấy lại trái tim rồng Kim Long bằng cách nào đây?”

Smith vừa kiểm tra hiện trường vừa cau mày hỏi.

“Cậu tiếp tục ở lại Hoa Quốc, nghĩ cách tiếp cận tầng lớp quyết sách của võ tông, buộc phải chia rẽ bằng được mối quan hệ giữa bọn chúng, còn về việc làm sao để lấy lại trái tim Kim Long, ba ngày nữa sẽ có người liên lạc với cậu”.

Nói xong, đối phương cúp máy luôn.

Smith cất điện thoại, tìm được không ít củi khô ở xung quanh, lấy ra nửa thùng xăng từ trong xe rồi đốt thi thể Karle thành tro bụi.

Màn đêm đen kịt, Smith thậm chí không nán lại dù chỉ một chút, lập tức biến mất vào trong bóng đêm!

Mặc dù La Hải Bằng đã chết nhưng số tiền sau lưng ông ta thì vẫn còn.

Do đó, sáng ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn đã bảo Long Nguyệt điều động hai mươi tỷ tiền vốn từ quỹ tiền bên ngoài biên giới, trả hết khoản nợ của La Hải Bằng!

Còn Lý Quốc Hào đã không rõ tung tích từ lâu.

Đêm hôm qua, Đông Phương Viêm không đến khách sạn đúng giờ đã hẹn, Lý Quốc Hào đã phát giác ra mối nguy hiểm nên lập tức mua một tấm vé máy bay ra nước ngoài ngay trong đêm, trốn chạy khỏi Hoa Quốc.

Chỉ đáng tiếc, lúc Lý Quốc Hào xuống máy bay, một người đàn ông gầy gò đi ngang qua người ông ta, đôi bàn tay to như cành cây khô khẽ chạm vào yết hầu của ông ta, khiến ông ta chết thảm ở nơi đất khách quê người.

...

Lúc tưởng như tất cả đã sóng yên biển lặng, một cuộc điện thoại phá vỡ toàn bộ sự tĩnh mịch!

Từ Kiêu Long biệt hiệu là Tô Dao Vương đã bị ám sát vào một ngày trước, cơ thể bị thương nặng sắp mất mạng!

Tin tức này không chỉ khiến chiến khu Đông Nguyên chấn động mà còn kinh động cả Thiên Tử và Tần Vũ!

Suy đoán của Tiêu Chính Văn quá mức chuẩn xác!

Chỉ là đối phương không hề chĩa mũi giáo thẳng vào Tiêu Chính Văn, ngược lại bắt đầu ra tay từ Từ Kiêu Long!

“Anh nói gì cơ? Từ Kiêu Long bị ám sát ư?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, khẽ lắc đầu nói: “Từ Kiêu Long chưa hề rời khỏi quân doanh nửa bước, ai có thể thầm lặng dồn ông ấy tới chỗ chết chứ?”

“Cậu đang nói có nội gián hả?”

Tần Vũ ở đầu dây bên kia không dám tin, kinh ngạc thốt lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom