• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1178: Giết Đông Phương Viêm

"Rode! Cẩn thận! Chắc chắn là hắn đã khôi phục được thị giác rồi!"

Karle vừa lao đến giải vây cho Rode, vừa hét lớn với hắn.

Còn La Hải Bằng bị thanh giáo dài Liệt Long xuyên qua ngực, chẳng ai quan tâm đến sự sống chết của ông ta nữa!

"Ầm!"

Thi thể La Hải Bằng ngã ngửa ra phía sau!

Cho đến lúc chết, trong đôi mắt của ông ta vẫn tràn đầy sự ngờ vực và không cam tâm!

Không phải trước mắt Tiêu Chính Văn là một mảng tối đen hay sao?

Sao có thể đâm chính xác vào ông ta không sai một ly như vậy chứ?

Nhưng bây giờ dù ông ta có hối hận cũng vậy, không cam tâm cũng thế, mọi chuyện đã quá muộn!

Thanh giáo dài Liệt Long trong tay Tiêu Chính Văn vô cùng sắc bén, lực uy hiếp vô cùng lớn, một mình Rode sao có thể chống đỡ nổi?

Hắn không ngừng lùi lại về phía sau, chỉ hy vọng Karle nhanh chóng đánh tới giải được vòng vây cứu mình!

Nhưng Tiêu Chính Văn cũng biết rõ, đây là cơ hội duy nhất giết chết hắn mà không có thương tổn!

Sự phối hợp của hai người này có thể nói là hoàn hảo không có kẽ hở, nếu lại để cho hai người phối hợp tiến công trước sau thì bản thân anh sẽ rơi vào nguy hiểm!

Khó trách Độ Thiên Chân Nhân bị hai người này đánh bại!

Nghĩ tới đây, Tiêu Chính Văn lập tức tăng lực trong tay!

Thanh giáo dài Liệt Long giống như một con rồng sống, mang theo hào quang màu đỏ, giáng một đòn chí mạng lên người Rode.

Rode liên tiếp lùi lại mười mấy bước, khi vẫn đang lùi tiếp thì dưới chân đột nhiên bị thứ gì đó quấn lấy, cơ thể không giữ được thẳng bằng mà ngã ngửa ra sau.

Ngay vào lúc này, thanh giáo dài Liệt Long của Tiêu Chính Văn chĩa thẳng vào yết hầu của Rode.

"Dừng tay!"

Karle vừa gầm lên vừa giơ dao kề sát vào sau lưng Tiêu Chính Văn!

Hắn và Rode trước nay vẫn luôn đi có đôi về có cặp, hai người bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, nếu Rode chết thì Karle cũng khó mà sống một mình! Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter

Vì vậy, bây giờ hắn muốn cướp thời gian với Tiêu Chính Văn, đánh cược Tiêu Chính Văn không dám bỏ qua việc bản thân bị tập kích phía sau mà vẫn tiếp tục ý định muốn giết Rode.

Nhưng vào lúc hắn một lòng muốn liều tốc độ với Tiêu Chính Văn, trong bàn tay khác của Tiêu Chính Văn bỗng nhiên lóe lên một ánh sáng bạc!

Con dao quân đội năm cạnh không một tiếng động phi thẳng tới cổ họng Karle.

"Không!"

Lúc Karle nhìn rõ con dao quân đội năm cạnh thì con dao phát ra ánh sáng sắc bén ấy chỉ còn cách cổ họng của hắn chưa tới một centimet!

"Phụt!"

Con dao quân đội năm cạnh không chút chần chừ đâm qua cổ họng Karle, trên lưỡi dao còn mang theo một dòng máu tươi!

Cơ thể của Karle cũng bị bay ra phía sau vì luồng sức mạnh cực lớn này.

Còn Rode thoát được một kiếp vì một phút phân tâm của Tiêu Chính Văn!

Hắn khẽ nghiêng đầu, tránh được mũi nhọn của thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ.

"Keng!"

Mũi giáo vô cùng sắc nhọn đâm thẳng xuống đất, Rode bị dọa sợ toát mồ hôi lạnh.

Lúc hắn nhìn trộm Karle mới phát hiện ra xác của Karle đã rơi xuống đất!

"F*ck!"

Rode thầm mắng một câu, lúc này hắn làm gì còn quan tâm đến việc báo thù cho Karle nữa!

Hắn bò từ dưới đất lên, một bước dài xông ra ngoài, chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm.

Tiêu Chính Văn đưa tay ra, con dao quân đội năm cạnh bay về trong lòng bàn tay anh.

Liên tiếp giết chết hai vị cường giả cảnh giới Thiên Vương, lúc này quanh người Tiêu Chính Văn tràn ngập sát khí, như vừa mới trở về từ địa ngục.

Đông Phương Viêm lén lút quan sát bên ngoài cửa sổ đã bị dọa tới mức đái ra quần, hai chân không ngừng run lẩy bẩy.

Karle, Rode cộng thêm cả La Hải Bằng cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn ư?

Không thể nào!

Mặc dù Đông Phương Viêm rất muốn trốn chạy, nhưng Rode có thể chạy được là vì lần này Tiêu Chính Văn đến đây không phải để giết người mà là cứu người!

Mặt khác, vị trí của Rode rất có lợi, vượt qua tường chính là rừng cây rậm rạp sau núi.

Tiêu Chính Văn hoàn toàn không muốn đuổi theo!

Nhưng hắn lại khác, Khương Vy Nhan còn đang bị nhốt trong phòng khách, cho dù trèo tường ra cũng sẽ bắt gặp Tiêu Chính Văn!

Đáng chết!

Lúc này Đông Phương Viêm vô cùng hối hận, sao lại không nghĩ tới việc giữ lại cho bản thân đường lui chứ!

"Không hay rồi!"

Lúc Đông Phương Viêm đang hết sức hối hận, Tiêu Chính Văn cũng đã chú ý tới căn phòng trên tầng hai, bóng dáng anh như ma vương giáng thế bay thẳng lên cửa sổ.

"Ầm ầm!"

Tiêu Chính Văn phá cửa sổ bay vào, vì lực quá lớn khiến Đông Phương Viêm bị đánh bay ra xa.

"Phù phù!"

Cơ thể Đông Phương Viêm bị đập mạnh vào tường, trên tường cũng bị nứt toác!

"Phụt!"

Đông Phương Viên nôn ra một ngụm máu, nặng nề ngã xuống đất.

"Chồng ơi! Em... Em ở đây!"

Khoảnh khắc Khương Vy Nhan nhìn thấy Tiêu Chính Văn, nước mắt tràn mi, con dao trong tay rơi xuống, cô nhào vào lồng ngực Tiêu Chính Văn.

Đông Phương Viêm ngã xuống đất ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Khương Vy Nhan. Hắn rút một khẩu súng lục nhỏ từ trong người ra, nhắm vào lưng Khương Vy Nhan, lập tức bóp cò!

Hành động này của hắn đã bị Tiêu Chính Văn nhìn thấy!

Lúc viên đạn bắn ra khỏi nòng, Tiêu Chính Văn đột nhiên bước lên một bước, kéo lấy Khương Vy Nhan, đồng thời ôm lấy cô xoay người lại, chắn sau lưng cô.

"Phụt!"

Một viên đạn bắn vào sau lưng Tiêu Chính Văn, chỉ là viên đạn ấy thậm chí ngay cả áo của Tiêu Chính Văn cũng chưa kịp chạm tới đã bị một bức tường không khí vô hình nào đó chặn lại.

"A!"

Nhìn thấy đòn sát thương cuối cùng của mình cũng không thể giết được Khương Vy Nhan, Đông Phương Viêm gào lên vô cùng thảm thiết.

Không phải vì hắn hận Tiêu Chính Văn bao nhiêu mà là trong lòng hắn hiểu rõ, hôm nay Tiêu Chính Văn tuyệt đối sẽ không để hắn sống sót rời đi!

Hắn muốn trước lúc chết phải kéo theo một người mà Tiêu Chính Văn vô cùng yêu thương chết cùng với mình!

Nhưng kết quả lại không thể hoàn thành tâm nguyện của hắn!

"Tiêu Chính Văn! Tao... Tao có làm ma cũng không tha cho mày đâu!"

Đông Phương Viêm nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu, trong mắt chỉ thấy tơ máu.

Tiêu Chính Văn quay người lại, lạnh lùng nhìn Đông Phương Viêm.

"Tao nhớ là tao từng cảnh cáo mày, nếu có lần sau tao nhất định sẽ giết mày!"

"Giết tao ư?"

Đông Phương Viêm nuốt nước bọt, giãy giụa bò từ dưới đất lên, nghiến răng nói: "Tiêu Chính Văn, có trách chỉ trách ông đây quá sơ suất!"

"Thắng làm vua thua làm giặc! Muốn chém muốn giết, tùy mày!"

Đông Phương Viêm vung tay lên, vứt khẩu súng lục sang một bên, một khẩu súng nhỏ hoàn toàn không thể làm gì được Tiêu Chính Văn, cầm nó cũng chỉ vướng víu!

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: "Vô tư đối mặt với sống chết, mày cũng được xem như một người đàn ông!"

"Hừ! Dù ông đây quỳ xuống xin mày thì có tác dụng sao?"

Đông Phương Viêm nói tới đây, đột nhiên bật khóc nức nở.

Hắn còn trẻ, còn nhiều tiền chưa tiêu hết, còn nhiều cô gái chưa tán tỉnh được, còn rất rất nhiều chí hướng cũng chưa thực hiện được, nhưng tất cả đều đã cách xa hắn rồi!

Sinh mạng của hắn đã hết!

"Phụt!"

Con dao quân đội năm cạnh xuyên qua ngực Đông Phương Viêm.

Cơ thể Đông Phương Viêm khẽ lắc lư, “bụp”, hắn quỳ rạp xuống đất, hắn có thể cảm nhận được sinh mạng của hắn đang điên cuồng trôi đi!

"Tiêu... Tiêu Chính Văn! Tao... tao làm ma... làm ma cũng không... tha... tha..."

Ầm!

Đông Phương Viêm còn chưa nói xong đã trút hơi thở cuối cùng, cơ thể nặng nề ngã xuống đất.

Tiêu Chính Văn đưa tay ra thu lại con dao quân đội năm cạnh, liếc mắt nhìn thi thể của Đông Phương Viêm nói: "Cho dù làm ma thì mày cũng chỉ là một con ma thấp kém mà thôi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom