Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1175: Thiên la địa võng

Chưa đến mười phút, máy bay chiến đấu đã chuẩn bị xong xuôi.

Tiêu Chính Văn bước nhanh lên máy bay, đóng nắp khoang lại, máy bay lập tức tiến vào đường băng, lúc Long Thất đuổi tới thì máy bay chiến đấu đã cất cánh.

Đưa mắt nhìn theo máy bay chiến đấu trên bầu trời xanh, Long Thất vội vàng gửi một tin nhắn cho Long Nguyệt, dặn dò Long Nguyệt chuyện Tiêu Chính Văn đột ngột trở về Giang Trung.

Không đến hai tiếng đồng hồ, Tiêu Chính Văn đã đặt chân xuống sân bay Giang Trung!

Anh lao như bay đến toà nhà làm việc của tập đoàn Vy Nhan.

Lúc này, Long Nguyệt và Lãnh Kế Hồng đều đang đợi bên trong phòng làm việc.

“Long Nguyệt?”

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày.

“Long Vương, anh vừa xuất phát thì Long Thất đã gửi tin nhắn cho tôi, ban nãy sếp Lãnh cũng đã nói cho tôi biết đại khái mọi chuyện, điện Thần Long đang tập trung điều tra chuyện này, tôi tin rằng không lâu nữa sẽ có tin tức tốt!”

Giang Trung vốn là một trong số các đại bản doanh của điện Thần Long ở trong nước.

Vậy nên mạng lưới thông tin phân bố rộng khắp, điều tra hành tung của mấy người Đông Phương Viêm dễ như trở bàn tay.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó nói với Lãnh Kế Hồng: “Độ Thiên Chân Nhân cũng chưa trở về sao?”

“Cậu Tiêu, đối phương có tận mấy cao thủ, tên họ La kia cũng không hề đơn giản, đàn em của tôi đã bị ông ta giết chết, ngay cả đạn cũng không thể làm ông ta bị thương!”

Lãnh Kế Hồng thuật lại một lượt cho Tiêu Chính Văn nghe tình hình trước khi mình rời đi, còn về việc hiện giờ Độ Thiên Chân Nhân ra sao thì ngay cả Lãnh Kế Hồng cũng không dám suy đoán!

Lúc này, bên trong một trang viên gần sát Giang Trung, Độ Thiên Chân Nhân và Khương Vy Nhan bị tách ra giam trong hai căn phòng tối.

Đông Phương Viêm ngồi trên ghế sô pha thưởng thức rượu vang, ngẩng đầu nói với Karle: “Chỉ cần Tiêu Chính Văn hay tin thì nhất định sẽ trở về trong khoảng thời gian ngắn nhất, mấy người đã chuẩn bị xong xuôi hết chưa?”

“Theo lời căn dặn của cậu chủ Đông Phương, chỉ còn đợi Tiêu Chính Văn tới nữa thôi! Chỉ cần anh ta đặt chân vào khoảng sân này thì đừng hòng sống sót rời đi!”

Nghe câu trả lời của Karle, Đông Phương Viêm hài lòng cười nói: “Tiêu Chính Văn ơi Tiêu Chính Văn, hôm nay ông đây sẽ cho mày chết không nhắm mắt!”

Dứt lời, hắn ném ly rượu trong tay, nói với tên vệ sĩ sau lưng: “Đi, dẫn Khương Vy Nhan tới đây cho tôi!”

Hai tên vệ sĩ nghe vậy thì đáp lời rồi lui ra khỏi phòng khách.

Chẳng bao lâu sau, Khương Vy Nhan đã bị lôi vào trong phòng.

Ánh mắt dâm đãng của Đông Phương Viêm đảo qua đảo lại tại bộ phận nhạy cảm của Khương Vy Nhan.

Hắn sốt sắng nới lỏng cà vạt rồi nói với hai tên vệ sĩ: “Cởi trói cho cô ta!”

“Vâng!”

Hai tên vệ sĩ nghe vậy lập tức cởi bỏ dây trói trên người Khương Vy Nhan.

Đông Phương Viêm mỉm cười dâm đãng đứng dậy, nói: “Khương Vy Nhan, cô chịu theo tôi sớm hơn thì đâu đến nỗi như ngày hôm nay. Không chỉ có cô phải chết mà còn liên luỵ tới rất nhiều người!”

“Nhân lúc Tiêu Chính Văn còn chưa đến, chúng ta cứ vui vẻ trước đi, đợi Tiêu Chính Văn tới rồi lại diễn cảnh mây mưa ngay trước mặt hắn, cô thấy thế nào?”

Đông Phương Viêm vừa nói vừa sải bước tiến về phía Khương Vy Nhan!

“Tên khốn nạn nhà anh! Đừng qua đây!”

Khương Vy Nhan đã dự đoán trước tình huống này từ lâu, vậy nên lúc ở phòng bao cô đã giấu trộm một con dao cắt đồ ăn vào trong người.

Ban nãy khi bị đánh ngất xỉu, La Hải Bằng vẫn chưa lục soát người cô.

Thấy Đông Phương Viêm tiến lại gần, Khương Vy Nhan vội vàng rút con dao cắt đồ ăn ra kề lên trên cổ mình, đôi mắt trợn tròn, lùi về phía góc tường với dáng vẻ có chết cũng không chịu khuất phục.

Thấy Khương Vy Nhan dùng dao kề sát cổ mình, Đông Phương Viêm không khỏi nhíu mày.

Tính khí của người phụ nữ này quá mạnh mẽ!

“Sếp Khương, cô còn trẻ như vậy, chết đi thì thật là đáng tiếc, còn cả con gái cô thì biết tính sao đây? Lẽ nào định để Tiêu Chính Văn tìm cho nó một bà mẹ kế à?”

Đông Phương Viêm vừa nói vừa tiến sát lại gần Khương Vy Nhan.

Rode vội vàng kéo Đông Phương Viêm lại, nói: “Cậu chủ Đông Phương, đừng ép cô ta, trong mắt cô ta có ý định liều chết!”

Ồ?

Đông Phương Viêm quay đầu lại lườm Rode, bất mãn nói: “Chuyện của ông đây không cần anh quản, tránh ra!”

Chân mày Rode khẽ động, thấy Karle lắc đầu với mình thì mới lùi ra sau một bước.

Thế nhưng trong lòng thì lại hết sức khó chịu!

Làm vệ sĩ cho Đông Phương Viêm đã đủ mất mặt, lại còn phải giúp hắn làm những chuyện thất đức này, phổi của Rode sắp nổ tung vì tức giận.

Mặc dù bọn họ đều hận Tiêu Chính Văn, đều muốn hỏi Tiêu Chính Văn bằng được rốt cuộc Âm Dương Tôn đang ở nơi nào, thế nhưng dù gì phái Quang Minh cũng có giới hạn, những chuyện cưỡng ép người khác như vậy là hành vi bị nghiêm cấm rõ ràng trong phái Quang Minh!

“Cậu chủ Đông Phương, nếu như cô ta không sống được cho tới khi Tiêu Chính Văn tới thì mối thù của anh chỉ có thể báo được một nửa mà thôi!”

Karle lên tiếng ngăn cản.

Đông Phương Viêm nhìn con dao cắt đồ ăn trong tay Khương Vy Nhan, uất hận nghiến răng nói: “Mẹ kiếp, điều đó ông đây biết rõ! Không phải mấy người nói không có gì là không thể sao? Bây giờ, ngay lập tức, đoạt lấy con dao trong tay cô ta về đây cho tôi!”

Vì giây phút này, ban nãy Đông Phương Viêm đã đặc biệt uống sáu viên thuốc tăng cường sinh lực.

Bây giờ là lúc thuốc phát huy tác dụng, ngay cả hít thở cũng trở nên nặng nề không ít!

Nhìn một cô gái xinh đẹp gần trong gang tấc như vậy lại không thể ra tay, loại cảm giác này rõ ràng là một sự giày vò.

“Những thứ chúng tôi có thể làm chỉ là giúp anh giết người, nếu như anh muốn cô ta chết thì tôi có thể tiễn cô ta lên đường ngay lập tức! Còn nếu muốn cô ta sống, tôi khuyên cậu chủ Đông Phương đợi thêm một chút!”

“Đợi! Đợi cái rắm!”

Trong mắt Đông Phương Viêm chằng chịt tơ máu, bảo hắn đợi ư? Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Ngay cả một phút hắn cũng không đợi nổi nữa rồi!

“Một người ở trong trạng thái căng thẳng cao độ sẽ không trụ nổi lâu đâu, chưa đến hai tiếng đồng hồ cô ta sẽ kiệt sức, tới lúc đó chúng ta mới có cơ hội!”

Karle nhìn Khương Vy Nhan, bình thản lên tiếng.

Khương Vy Nhan nhếch miệng, hai mắt nhìn Karle đầy vẻ hận thù.

Hắn nói không sai, Khương Vy Nhan hiện chỉ đang cố tỏ ra cứng rắn, từ sáng qua trưa cho tới tận bây giờ, Khương Vy Nhan chưa uống một ngụm nước, chưa ăn một hạt cơm nào.

Đừng nói là hai tiếng, đối với cô mà nói, chỉ một tiếng đồng hồ thôi cũng đã dài đằng đẵng rồi!

Karle ra hiệu bằng ánh mắt cho Rode, hai người mượn cớ ra ngoài tuần tra rồi rời khỏi phòng khách.

Lúc đi ra ngoài sân, bước về phía cửa chính, Rode nhỏ giọng nói với Karle: “Hành vi của Đông Phương Viêm hơi thái quá rồi, chúng ta không phải chó săn của anh ta!”

“Chỉ cần biết được tung tích của Âm Dương Tôn từ phía Tiêu Chính Văn, lấy trái tim rồng về, tên này sẽ trở nên vô dụng thôi, hơn nữa còn phải giết anh ta và La Hải Bằng để diệt khẩu!”

“Trước mắt đừng ra tay với anh ta, ban nãy anh suýt thì phạm phải sai lầm lớn rồi đấy!”

Karle nói với giọng điệu bình tĩnh.

“Hừ! Nếu như không phải cấp trên bức ép, tôi…”

“Xuỵt!”

Karle đột nhiên cảnh giác nhìn khắp xung quanh.

Ban nãy ở góc Tây Bắc đột nhiên truyền đến âm thanh “sột soạt”, đây tuyệt đối không phải là tiếng gió!

Mà là âm thanh người đi ủng da giẫm lên trên lá!

“Có lẽ người của Tiêu Chính Văn tới rồi!”

Karle nhìn về hướng Đông Nam, trên mặt nở nụ cười.

“Lát nữa cho La Hải Bằng đi làm bia đỡ đạn, chúng ta đỡ phải ra tay!”

Rode nói với giọng điệu ác độc.

Karle khẽ gật đầu làm ra vẻ như không có gì, đi cùng Rode trở lại căn biệt thự.

Lúc này ở tập đoàn Vy Nhan.

Khi mặt trời sắp lặn, điện thoại của Long Nguyệt cuối cùng cũng đổ chuông.

“Tôi là Long Nguyệt!”

Long Nguyệt nhận điện thoại, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói của một người đàn ông, báo cáo với Long Nguyệt biết vị trí của mấy người Đông Phương Viêm và cả tình hình cụ thể mà mình đã nhìn thấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom