Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1160: Kế hoạch của Đông Phương Viêm

Tập đoàn y dược Lane?

Hầu hết người trong giới y dược đều đã nghe đến tên tập đoàn này.

Tất cả loại thuốc trong bảo hiểm y tế đều do tập đoàn này cung cấp.

Ai có thể ký được hợp đồng thu mua với tập đoàn y dược Lane thì tương đương với việc nắm được chìa khóa vàng mở ra cánh cửa giàu có!

“Anh đang nói đến loại thuốc hạ huyết áp này sao?”

Khương Vy Nhan vừa nói, vừa lấy một lọ thuốc nhỏ ra đưa cho Smith.

Smith quan sát cẩn thận, sau đó mở nắp ra ngửi rồi gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, chính là loại thuốc này!”

Điểm khác biệt lớn nhất giữa thuốc hạ huyết áp do tập đoàn Vy Nhan sản xuất với các loại thuốc khác là có mùi thơm nhẹ của thực vật, nên rất dễ phân biệt.

“Chúng tôi hy vọng có thể đặt mua loại thuốc này với số lượng lớn, chỉ là không biết tập đoàn Vy Nhan có năng lực cung cấp lớn mạnh như vậy hay không?”

Smith cau mày hỏi.

Khương Vy Nhan cười nói: “Anh Smith, anh định đặt bao nhiêu?”

“Theo giá thị trường hiện nay, tổng giá trị là mười lăm tỷ tiền Mễ Quốc! Hơn nữa, thời gian giao mà chúng tôi yêu cầu hơi gấp rút, chỉ có bốn tháng thôi!”

“Tôi nghĩ tôi không cần nói rõ công ty chúng tôi thế nào thì cô Khương cũng có thể hiểu được. Bốn tháng sau chính là thời gian Cục y tế Mễ Quốc đấu thầu, cho nên trước lúc đó, chúng tôi cần nhận được lô hàng này!”

“Sau đó mới có thể nộp bản xét duyệt cho Cục y tế, khi được thông qua xét duyệt thì thuốc sẽ được bán ra toàn Mễ Quốc!”

Smith giải thích cho Khương Vy Nhan về quy trình xét duyệt bình thường của Cục y tế Mễ Quốc.

Khương Vy Nhan cau mày, cắn răng, trầm ngâm một lúc.

Đơn hàng mười lăm tỷ này thật sự rất hấp dẫn.

Hơn nữa nếu đổi mười lăm tỷ tiền Mễ Quốc thành tiền Hoa Quốc thì sẽ là hơn bảy mươi tỷ tệ.

Đây là đơn hàng lớn nhất mà tập đoàn Vy Nhan nhận được kể từ khi thành lập.

Nhưng trong vòng bốn tháng, phải sản xuất nhiều thuốc như vậy quả thực là một nhiệm vụ bất khả thi đối với tình hình hiện giờ của tập đoàn Vy Nhan.

Cho dù có thêm sự hợp lực của nhà họ Lãnh, cùng với toàn bộ sản nghiệp mà nhà họ Trần vừa giao ra thì cũng không thể hoàn thành được.

Cách duy nhất bây giờ chính là mở rộng sản xuất, đưa thêm nhiều thiết bị vào hoạt động hơn.

Nhưng một mặt, gần đây tập đoàn Vy Nhan trải qua rất nhiều chuyện, số tiền vốn rất eo hẹp.

Mặt khác, số tiền lớn như vậy cũng không thể xoay xở được.

Nhà họ Trần chỉ có hơn một tỷ vốn lưu động, cộng với số tiền hiện tại của tập đoàn Vy Nhan thì nhiều nhất cũng chỉ gom được hai tỷ.

Số tiền này còn kém xa số tiền đủ để mua đất, xây dựng và mua thiết bị.

“Anh Smith, thực xin lỗi, chúng tôi thực sự không thể giao nhiều hàng như vậy được, cho dù máy móc thiết bị hoạt động 24/24 thì cũng không đủ để sản xuất!”

“Tuy nhiên, để thể hiện thành ý của chúng tôi, anh có thể ở lại Giang Trung đợi thêm vài ngày không? Tôi sẽ nghĩ cách khác!”

Khương Vy Nhan ngượng ngùng nói.

Smith khó xử nói: “Cô Khương, thực ra công ty chúng tôi đã không còn lựa chọn nào khác, loại thuốc huyết áp này của cô hiệu quả thật sự quá tốt, tôi nghĩ cô hiểu rõ tình hình hiện tại của Mễ Quốc, rất nhiều người đang yêu cầu chúng tôi phải cung cấp loại thuốc này!”

“Vì vậy vẫn mong cô Khương có thể cố gắng giúp đỡ, đừng để tôi tốn công đi lại vô ích!”

Smith tha thiết nói, sau đó đứng dậy bắt tay Khương Vy Nhan.

Khương Vy Nhan khẽ gật đầu: “Tôi sẽ nghĩ thêm cách, dù sao thì đơn hàng này cũng quá lớn, chúng tôi chưa từng tiếp đãi khách hàng nào lớn như vậy!”

Khương Vy Nhan không hề giấu giếm mà nói ra sự thật, cũng từ đó thể hiện thành ý của mình.

Smith trò chuyện với Khương Vy Nhan thêm một lúc rồi đứng dậy chào rời đi.

Sau khi tiễn Smith, Khương Vy Nhan ngay lập tức gọi Lãnh Kế Hồng đến phòng làm việc của cô.

Sau khi nghe tập đoàn y dược Lane đặt một đơn hàng lớn như vậy với tập đoàn Vy Nhan, Lãnh Kế Hồng cũng có cảm giác như đang mơ.

Chuyện này quá phi lý!

Một đơn hàng trị giá mười lăm tỷ nhưng muốn nhận hàng trong bốn tháng, hiếm có công ty y dược nào trong nước có thể đáp ứng được nhu cầu của bọn họ.

Nhưng như vậy đồng nghĩa với việc lợi nhuận nhận được vô cùng cao.

“Sếp Khương, cuộc làm ăn này cho dù thế nào cũng phải nhận, tôi… tôi sẽ nghĩ cách. À, cô có thể gọi điện cho cổ đông của tập đoàn Vy Nhan, có thể sẽ thu được bất ngờ gì đó!”

Lãnh Kế Hồng kiến nghị với Khương Vy Nhan.

Suy cho cùng, mọi người cùng nhau góp củi thì ngọn lửa sẽ cháy cao hơn là sức mạnh hạn chế của một hai người.

“Được, cảm ơn sếp Lãnh đã nhắc nhở!”

Lúc này Khương Vy Nhan mới nhớ ra rằng bản thân cũng là một cổ đông, mặc dù Khương Vy Nhan luôn để tâm đến Lý Quốc Hào vì chuyện của Đông Phương Viêm.

Nhưng dù sao Lý Quốc Hào cũng là một trong những người bị hại trong vụ việc đó, còn bị Đông Phương Viêm tát trong phòng bao, cho nên có lẽ sẽ không muốn qua lại thân thiết với Đông Phương Viêm!

Nghĩ vậy, Khương Vy Nhan vẫn nhấc điện thoại gọi cho Lý Quốc Hào.

Lúc này, Lý Quốc Hào và Đông Phương Viêm đang ở trong một khách sạn năm sao ở Giang Trung.

“Cậu chủ Viêm, quả nhiên Khương Vy Nhan đã gọi điện tới!”

Lý Quốc Hào lấy điện thoại đang đổ chuông ra, đắc ý cười nói.

“Mau nghe đi!”

Đông Phương Viêm trợn mắt nhìn Lý Quốc Hào.

“Alo, tôi là Lý Quốc Hào, là sếp Khương sao?”

Lý Quốc Hào hăm hở nói.

“Sếp Lý, tôi có chuyện muốn bàn bạc với ông, sắp tới ông có hiện tới Giang Trung một chuyến không?”

Giọng Khương Vy Nhan từ bên kia truyền đến.

“Sếp Khương, thực xin lỗi, tôi đang bàn chuyện làm ăn ở Long Kinh, lúc này e rằng không rảnh!”

Lý Quốc Hào khó xử nói.

Khương Vy Nhan nghe vậy, không biết làm thế nào nữa, chỉ có thể kể lại chuyện công ty Lane đặt đơn hàng lớn cho Lý Quốc Hào nghe.

Nghe Khương Vy Nhan kể xong, Lý Quốc Hào giả vờ ngạc nhiên nói: “Ồ? Y dược Lane ư? A, sếp Khương à, đây đúng là chuyện tốt, ngày mai tôi nhất định sẽ dành thời gian bay đến Giang Trung một chuyến!”

Nói xong, Lý Quốc Hào hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt Khương Vy Nhan, sau đó cúp máy.

Lý Quốc Hào đặt điện thoại xuống, cười nói với Đông Phương Viêm: “Cậu chủ Viêm, con cá này mắc câu rồi! Cậu chủ Viêm đúng là tính toán như thần!”

Đông Phương Viêm bật cười, sau đó chạm tay vào ống tay áo trống rỗng của mình, ánh mắt bắn ra một luồng sát khí sắc bén.

Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn!

Mỗi lần mặc quần áo, Đông Phương Viêm đều bất giác nghĩ đến cảnh tượng đêm đó, Tiêu Chính Văn chặt đứt cánh tay của hắn trong phòng bao.

“Bảo Smith thúc giục Khương Vy Nhan thêm lần nữa đi, nếu đã diễn thì phải diễn cho tròn vai! Lần này, bất kể thế nào cũng phải khiến Khương Vy Nhan cúi đầu!”

Đông Phương Viêm nheo mắt, tàn nhẫn nói.

“Cậu chủ Viêm yên tâm, tôi đã dặn dò cậu ta rồi, tối nay sẽ gọi cho Khương Vy Nhan thêm vài lần nữa”.

Lý Quốc Hào cười nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom