• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1159: Cơ hội cuối cùng

Sau khi tiễn Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân rời đi, Lạc Cửu Anh gọi cho Trần Quốc Hoa.

Đến bây giờ Trần Quốc Hoa vẫn còn mơ tưởng đến viễn cảnh tươi đẹp, cụ ta nghĩ sau khi mấy người Đường Bách Thành tiêu diệt Độ Thiên Chân Nhân thì tài sản nhà họ Trần cũng sẽ được bảo toàn.

“Bố, nếu Độ Thiên Chân Nhân bị giết thật, có phải chúng ta có thể nhờ nhà họ Viên giúp đỡ không? Chỉ còn lại một mình Tiêu Chính Văn, với thế lực của nhà họ Viên mà còn không thể đối phó được với cậu ta được sao?”

Trần Lập Tân đắc ý cười nói.

Trông có vẻ như vì sự nổi hứng nhất thời bắt tay với nhà họ Viên của ông ta mà kéo cả nhà họ Trần xuống vực sâu.

Nhưng bây giờ xem ra dường như vì một phút kích động đó đã tạo ra cơ hội bước lên đỉnh cao đáng quý cho nhà họ Trần.

Trần Quốc Hoa lắc đầu lia lịa nói: “Lập Tân, Lập Quần, các con phải luôn nhớ, đừng mộng tưởng nhờ vả gì vào người khác, nguy cơ lần này nếu không dựa vào bản thân mình thì hoàn toàn không thể…”

Cụ ta còn chưa nói hết câu thì điện thoại trong tay bỗng đổ chuông.

Thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình là số của Lạc Cửu Anh, Trần Quốc Hoa khẽ nhíu mày.

“Môn chủ Lạc ư?”

Trần Quốc Hoa do dự một lúc rồi vẫn bắt máy.

“Anh Trần, tôi đã không có khả năng nhúng tay vào chuyện nhà họ Trần các anh nữa, môn chủ Đường và hai môn chủ kia đều chết ở biệt thự nhà họ Tiêu rồi. Anh nghe tôi khuyên một câu, mau chóng giao nộp tài sản của nhà họ Trần rồi về quê đi”.

“Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân thôi”.

Dứt lời, Lạc Cửu Anh cúp máy luôn.

Trần Quốc Hoa cầm điện thoại ngẩn người, sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn.

Ba người Đường Bách Thành đều đã chết rồi sao?

“Bố, sao thế ạ?”

Trần Lập Tân thấy vẻ mặt Trần Quốc Hoa hơi lạ bèn vội bước đến hỏi.

“Môn… môn chủ Đường, mấy người môn chủ Đường chết rồi. Mau lên, lập tức giao hết toàn bộ quyền lợi và tài sản cho tập đoàn Vy Nhan, lập tức mời luật sư Mã đến đây”.

Mặt mày Trần Quốc Hoa xám như tro tàn.

Lúc này cụ ta đã không còn quan tâm đến việc bảo toàn tài sản gì nữa mà phải giữ được tính mạng.

“Bố, bố nói bậy bạ gì thế? Tại sao mấy người môn chủ Đường lại chết được chứ?”

Trần Lập Tân vẫn không dám tin mọi chuyện là thật.

Mấy người Đường Bách Thành đến đó tức là ba đánh một, ba đánh một mà không thể thắng sao?

“Nói nhiều làm gì! Mau mời luật sư Mã…”

Trần Quốc Hoa chưa nói hết câu, ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn.

Một vệ sĩ mặc đồ đen đập người vào cửa lớn rồi văng vào trong sảnh lớn, sau đó ngã phịch xuống đất, chết ngay tại chỗ.

Ba bố con nhà họ Trần không khỏi kinh ngạc thất thần, nhìn ra ngoài cửa.

Chỉ thấy mặt mày Độ Thiên Chân Nhân lạnh như băng bước vào sảnh lớn.

Phía sau cụ ta chính là Tiêu Chính Văn.

Khi hai người một trước một sau bước vào sảnh lớn, bố con nhà họ Trần khiếp sợ đến độ hồn bay phách tán.

“Hai người… hai người muốn làm gì? Nơi… nơi này là nhà họ Trần”.

Trần Lập Quần hoảng hốt chỉ vào Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân nói.

“Nhà họ Trần ư? Chắc các người biết rõ đêm nay đã xảy ra chuyện gì chứ?”

Độ Thiên Chân Nhân cười khẩy nói.

Nếu không phải Tiêu Chính Văn kịp thời trở về thì cái mạng già này của cụ ta đã bị kết liễu ở biệt thự nhà họ Tiêu.

Thế nên sát khí trong lòng Độ Thiên Chân Nhân càng mãnh liệt.

“Ông nói bậy bạ gì thế, chúng… chúng tôi không biết gì cả”.

Trần Lập Quần lớn tiếng gào lên.

Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng bước đến trước.

Không đợi Trần Quốc Hoa mời anh đã ngồi xuống ghế sofa ở phía đối diện, nhìn Trần Quốc Hoa bằng ánh mắt sâu xa.

Cho dù hai anh em Trần Lập Quần kêu gào ầm ĩ thế nào, Tiêu Chính Văn vẫn im lặng không lên tiếng.

Trần Quốc Hoa không khỏi cảm thấy mất tự nhiên khi bị Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sắc bén như thế.

Không lâu sau, trán cụ ta toát đầy mồ hôi.

“Cậu Tiêu, xin… xin lỗi, tôi biết sai rồi, nhưng… nhưng mấy người môn chủ Đường thật sự không phải là người tôi có thể tùy ý sai bảo”.

Trần Quốc Hoa vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

Thấy Trần Quốc Hoa đã quỳ xuống nhận sai, hai anh em Trần Lập Quần cũng cúi đầu xuống.

“Chính vì ông không thể sai bảo họ nên ông vẫn còn sống đấy. Nhưng về việc xử lý nhà họ Trần, tôi chỉ nói một lần, giao toàn bộ tài sản ra rồi cút khỏi Giang Trung, nếu không thì chết!”

Nói xong Tiêu Chính Văn đứng dậy phất tay áo bước ra ngoài.

Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng đảo mắt nhìn gương mặt bố con nhà họ Trần nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của các người. Nếu sáng mai chúng tôi không nhận được thành ý của nhà họ Trần thì hôm nay chính là đêm cuối cùng các người còn ở thế giới này”.

Dứt lời, Độ Thiên Chân Nhân cũng xoay người rời khỏi biệt thự nhà họ Trần.

“Ực!”

Trần Quốc Hoa nuốt nước bọt, ngồi phịch xuống đất.

Năm phút vừa rồi dài hệt như cả năm năm.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn sắc lạnh như dao, dường như có thể đâm xuyên vào đáy lòng của cụ ta.

Áp lực mạnh mẽ không giận mà vẫn có uy lực đó khiến Trần Quốc Hoa gần như không thể thở nổi.

“Làm theo những tao nói, mau bảo luật sư Mã chuẩn bị tất cả thủ tục, giấy tờ, sáng sớm mai giao tài liệu đến tập đoàn Vy Nhan, nếu không nhà họ Trần chúng ta đều sẽ bị giết”.

Trần Quốc Hoa lớn tiếng hét lên với Trần Lập Tân ở phía sau.

“Vâng! Con lập tức bảo người đi làm ngay!”

Trần Lập Tân cũng không dám chậm trễ một giây vội vàng cầm điện thoại lên giao việc cho thư ký của mình.

Tối hôm đó Tiêu Chính Văn cũng đến biệt thự nhà họ Lãnh.

Chỉ là lúc anh đến, Khương Vy Nhan đã ngủ nên Tiêu Chính Văn không làm phiền Khương Vy Nhan nghỉ ngơi mà ngủ trên sofa trong phòng khách một đêm.

Sáng hôm sau, Khương Vy Nhan vừa thức dậy thì thấy Tiêu Chính Văn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên sofa trong phòng khách.

Cô ngờ vực nói: “Chồng à, sao anh không về phòng mà ngủ? Ngủ thế này khó chịu lắm”.

Nghe thấy giọng Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn cô nói: “Không sao, ngủ ở đâu cũng thế thôi”.

Khương Vy Nhan đỡ Tiêu Chính Văn dậy, nhẹ giọng hỏi: “Tối… tối hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, nếu không có gì bất ngờ thì sáng nay nhà họ Trần sẽ đến công ty giao lại toàn bộ tài sản, chuyện trong nhà phải làm phiền em rồi, bên anh vẫn còn một cục diện hỗn loạn cần giải quyết”.

“Thế nên lát nữa anh lại phải quay lại đó, hễ có chuyện gì thì em bàn với Độ Thiên Chân Nhân, nếu không giải quyết được cứ gọi cho anh bất cứ lúc nào”.

Tiêu Chính Văn lại dặn dò Khương Vy Nhan vài câu, sau đó vội vàng ăn sáng vài miếng rồi lại lên trực thăng trở về trụ sở chính điện Thần Long.

Sáng cùng ngày, Khương Vy Nhan vừa tiễn Trần Lập Tân đi thì Tô Tĩnh vui vẻ bước vào văn phòng nói: “Sếp Khương, có một người tên là Smith muốn gặp cô, nghe nói là người của tập đoàn y dược quốc tế”.

Hả?

Khương Vy Nhan sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc nói: “Mau dẫn khách đến phòng họp”.

Sau khi Tô Tĩnh đi, Khương Vy Nhan vội sắp xếp lại tài liệu trên bàn làm việc, sau đó cũng cất bước đi đến phòng họp.

Lúc này một người nước ngoài đeo kính gọng vàng đang vừa uống cafe vừa đọc bản báo cáo trên tay.

Đến khi Khương Vy Nhan bước vào phòng họp mới đứng lên nói: “Chào cô Khương, tôi là đại diện bên y dược Lane, thuốc hạ huyết áp này là sản phẩm của bên cô sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom