Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1158: Lập võ đài quyết đấu

Đường Bách Thành cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cụ ta nhìn ngọn đèn dầu sau lưng rồi nhíu mày nói: “Lẽ nào nơi này có trận pháp?”

Không chỉ có Đường Bách Thành không dám tin vào ý nghĩ này mà ngay cả Lư Đức Vượng cũng lắc đầu nguầy nguậy.

Thế nhưng ngoài trận pháp ra thì căn bản bọn họ không tìm ra được bất kỳ lý do nào nữa!

Nhìn thấy Đường Bách Thành và Lư Đức Vượng do dự không dám tiến lên trước, Độ Thiên Chân Nhân cười khẩy nói: “Không phải mấy người nói muốn đến lấy đầu của chúng tôi sao? Đứng xa như thế thì lấy kiểu gì?”

Vừa dứt lời, Độ Thiên Chân Nhân giơ kiếm lên, vô số kiếm ảnh đồng loạt hướng về phía hai người họ!

Đường Bách Thành cảm nhận được sát khí đang lao tới, vội vàng quay người tháo chạy!

Cụ ta tự biết thực lực của mình tuyệt đối không mạnh hơn Lưu Hách Tuyên là bao.

Nếu như Lưu Hách Tuyên đã chết thảm dưới tay Độ Thiên Chân Nhân thì bản thân cụ ta cũng tuyệt đối không thể chống đỡ nổi sát chiêu của Độ Thiên Chân Nhân!

Nếu không nhất định sẽ mất mạng.

Thế nhưng bọn họ nào biết, một khi đã vào biệt thự nhà họ Tiêu, muốn ra ngoài sẽ thật sự khó như lên trời!

Vào lúc Đường Bách Thành vừa mới chạy tới cửa ra vào, Tiêu Chính Văn đột nhiên đứng bật dậy, giống như đại bàng giang cánh, vút cái đã xuất hiện phía sau lưng Đường Bách Thành!

Đồng thời, con dao quân đội năm cạnh trong tay cũng phóng thẳng về phía Đường Bách Thành!

Đường Bách Thành chỉ cảm thấy sau lưng có một loại cảm giác hung bạo chẳng lành, vội vàng né người sang phía bên cạnh!

Tuy nhiên, con dao quân đội năm cạnh giống như mọc thêm mắt, lao về phía mạn sườn của Đường Bách Thành với một góc độ hiểm hóc thêm lần nữa!

“A!”

Lúc này, Đường Bách Thành cuối cùng cũng hiểu ra tại sao trước đây Lưu Hách Tuyên lại không chống đỡ nổi dù chỉ là một nhát kiếm của Độ Thiên Chân Nhân!

Ngay cả một nửa thực lực thường ngày của bản thân cụ ta cũng không phát huy được, giờ thực lực của Thiên Vương huyền cấp hai sao đã là cực hạn của cụ ta!

Lúc này có lẽ không ai hối hận hơn Đường Bách Thành.

“Phập!”

Đường Bách Thành vừa mới do dự, con dao quân đội năm cạnh đã cắm thẳng vào sườn trái của cụ ta, xuyên thẳng qua từ mạn sườn trái.

“Tiêu… Tiêu Chính Văn, cậu… cậu biết cả trận pháp ư?”

Đường Bách Thành không cam tâm nhìn vết thương trên người mình, liên tiếp lùi ra sau mấy bước.

“Trận pháp khó lắm à?”

Tiêu Chính Văn giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh lại trở về trong lòng bàn tay anh.

Còn Lư Đức Vượng ở bên cạnh, đã chết dưới nhát kiếm của Độ Thiên Chân Nhân!

Tới khi đầu rớt xuống đất, Lư Đức Vượng vẫn trợn trừng hai mắt, không dám tin nhìn về phía trước.

“Chủ thượng!”

Độ Thiên Chân Nhân đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, chỉ tay vào xác của Lư Đức Vượng và Lưu Hách Tuyên.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó khua con dao quân đội năm cạnh rồi nói: “Ông cũng theo bọn họ cùng lên đường đi!”

“Tiêu…Tiêu Chính Văn, đợi đã! Tôi… tôi có lời muốn nói!”

Đường Bách Thành cố nhịn cơn đau, vội vàng xua tay nói với Tiêu Chính Văn.

“Vẫn còn lời trăng trối và tâm nguyện chưa thực hiện được à? Xin lỗi nhé, tôi sẽ không giúp ông toại nguyện đâu!”

Đây là lời vừa nãy Đường Bách Thành nói ra, bây giờ lại được Tiêu Chính Văn nói lại y hệt.

“Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu giết chúng tôi, không sợ Thanh Phong Môn tìm cậu báo thù sao? Chỉ cần cậu thả tôi ra, tôi… tôi nhất định sẽ nói rõ tình hình thực tế cho môn chủ Lạc biết, bảo ông ấy đừng truy cứu cậu…”

Đường Bách Thành vẫn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã ra tay!

Con dao quân đội năm cạnh cắm thẳng vào giữa trán của cụ ta, đâm xuyên qua đó!

“Chủ thượng, bên phía Thanh Phong Môn quả thực là một tai hoạ ngầm, mặc dù Lạc Cửu Anh không tán thành việc trở mặt với chúng ta, thế nhưng nếu tin ba người bọn họ đã chết truyền về Thanh Phong Môn thì e là…”

Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày.

Tiêu Chính Văn hiểu ý của Độ Thiên Chân Nhân.

Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, nếu không hậu hoạ sẽ khôn lường!

Thế nhưng, chết chóc không phải là ý định ban đầu của Tiêu Chính Văn, dù gì đó cũng là võ tông của Hoa Quốc.

“Thanh Phong Môn?”

Tiêu Chính Văn thu con dao quân đội năm cạnh lại, sau đó khẽ lắc đầu nói: “Nếu như có thể không động đến Thanh Phong Môn thì tốt nhất là không dây vào. Đối với chúng ta, giết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt!”

“Dọn dẹp xác của ba người bọn họ đi, bây giờ chúng ta sẽ tới Thanh Phong Môn!”

Độ Thiên Chân Nhân vội vàng dặn dò mấy đệ tử dọn dẹp xác của mấy người Đường Bách Thành, ngoài ra còn cử người đưa xác về tận tông môn của mỗi người bọn họ!

Sao đó cụ ta mới ra ngoài theo Tiêu Chính Văn, cùng đi về phía Thanh Phong Môn.

Lúc này, Lạc Cửu Anh đang đi qua đi lại bên trong thư phòng.

Từ buổi chiều sau khi trở về sơn môn, trong lòng Lạc Cửu Anh vẫn luôn bứt rứt bất an.

Ngay cả đệ tử dưới trướng cũng trốn đi rất xa.

Vào lúc Lạc Cửu Anh đang phiền muộn rối bời, một đệ tử của Thanh Phong Môn bước nhanh vào trong thư phòng và nói: “Chưởng môn, bên ngoài có hai người đến nói muốn gặp môn chủ!”

“Hả?”

Lạc Cửu Anh nhíu mày nói: “Ai đến thế?”

“Một người tên là Tiêu Chính Văn, còn một người nữa tự xưng là chưởng giáo của Thiên Kiếm Tông, tên là Độ Thiên Chân Nhân gì đó!”

Người báo tin cẩn thận bẩm báo.

“Mau mời vào!”

Vừa nói, Lạc Cửu Anh vừa bước về phía phòng khách.

Chẳng bao lâu, Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân đã tiến vào phòng khách.

“Cậu Tiêu, anh Độ Thiên, mời ngồi!”

Lạc Cửu Anh tỏ ra vô cùng khách khí, sai người mang hai cái ghế tới cho Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân.

Tiêu Chính Văn nói tiếng cảm ơn, sau khi ngồi xuống mới nói với Lạc Cửu Anh: “Môn chủ Lạc, lần này chúng tôi tới đây là có chuyện muốn nói rõ với ông!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn ra hiệu bằng ánh mắt cho Độ Thiên Chân Nhân.

Độ Thiên Chân Nhân đứng dậy, kể lại một lượt tất cả những chuyện xảy ra trong đêm nay cho Lạc Cửu Anh nghe.

“Cái gì?”

Lúc Lạc Cửu Anh nghe tin mấy người Đường Bách Thành đã chết ở biệt thự nhà họ Tiêu thì lập tức đứng phắt dậy.

“Cậu Tiêu, lần này cậu tới Thanh Phong Môn của tôi là để ép buộc tôi sao?”

Lúc này, trên mặt Lạc Cửu Anh đã không còn nụ cười niềm nở nữa.

Cụ ta quen biết với Đường Bách Thành đã mấy chục năm nay!

Còn mấy người Lưu Hách Tuyên, Lư Đức Vượng cũng là bạn bè thân thiết của Lạc Cửu Anh!

“Môn chủ Lạc hiểu lầm rồi, thật ra tôi vẫn luôn cho rằng nên hoá giải chứ không phải tạo thêm thù oán, nếu như không phải môn chủ Đường nhất quyết bức người thì tôi cũng không muốn giết ông ta đâu!”

“Quốc gia cho phép võ tông tồn tại cũng có điều kiện của nó, không thể tuỳ ý can dự vào chuyện thế tục! Điểm này tôi tin rằng môn chủ Lạc cũng rất rõ. Thế nhưng hành vi của bọn họ, không cần tôi phải nói nhiều, hẳn trong lòng môn chủ Lạc cũng nắm rõ!”

Tiêu Chính Văn đứng dậy nói: “Môn chủ Lạc, đừng trách tôi nói thẳng, hành thích bất ngờ trong đêm là thủ đoạn của lũ người xấu! Với thân phận của các môn chủ kia, thật ra cũng chẳng đáng là gì cả, nếu như môn chủ Lạc đồng ý, Tiêu Chính Văn tôi có thể hoà giải mọi mâu thuẫn với môn chủ Lạc!”

“Còn nếu môn chủ Lạc cho rằng nhất định phải báo mối thù này, vậy thì cũng được thôi, chúng ta hẹn ngày đấu một trận sinh tử, môn chủ Lạc có ý kiến gì không?”

Lời nói của Tiêu Chính Văn, trong mềm có cứng, trong cứng rắn lại ẩn chứa sự mềm mỏng.

Nhất thời Lạc Cửu Anh cũng thấy hơi khó xử.

Cụ ta có thể ra tay với Tiêu Chính Văn được sao?

Viên Thắng Thiên cũng không phải là đối thủ, vậy thì Lạc Cửu Anh cụ ta có thể mạnh hơn Viên Thắng Thiên bao nhiêu đây?

Thế nhưng nếu cứ nuốt cục tức xuống như thế này, sau này ai còn thèm xưng anh hô em với Lạc Cửu Anh cụ ta nữa?

“Cậu Tiêu quả nhiên là người chân thật nói lời thẳng thắn. Thật ra có lẽ anh Độ Thiên cũng biết rõ tôi quả thực không hề muốn nảy sinh bất hoà với cậu Tiêu! Thế nhưng sự việc đã tới nước này rồi, tôi cũng không còn lựa chọn nào nữa!”

“Như những gì cậu đã nói, sau bảy ngày nữa, cậu và tôi sẽ lập đài đấu võ ở Giang Trung, đánh một trận phân cao thấp!”

Lạc Cửu Anh nghiêm túc nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom