Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1157: Một nhát kiếm

Đến trước cổng biệt thự, thấy xung quanh chẳng có lấy một bóng người bảo vệ, Đương Bách Thành khẽ đẩy cổng vào.

“Cót két!”

Hả?

Sao lại là âm thanh này, đây là tiếng chỉ cửa gỗ cũ mới có thôi.

Nhưng rõ ràng biệt thự nhà họ Tiêu là cổng sắt, hơn nữa còn là cổng sắt mới tinh.

Đường Bách Thành nhíu mày, vừa do dự một thoáng, Lư Đức Vương và Lưu Hách Tuyên ở phía sau cũng đã đến gần.

“Môn chủ Đường, sao thế?”

Thấy Lư Đức Vượng hỏi, Đường Bách Thành làm như không có chuyện gì cười nói: “Không có gì, tôi chỉ thấy lạ là tại sao nhà họ Tiêu chẳng có lấy một người bảo vệ biệt thự, nhưng dù có hàng trăm hàng nghìn bảo vệ thì đã sao nào?”

Nói xong, Đường Bách Thành đẩy cửa bước vào.

Ba người vừa đặt chân vào khoảng sân trước mặt của biệt thự, trong sân bỗng nổi lên một trận gió.

Vù!

Ba người gần như run rẩy cùng lúc.

Chắc chắn cái sân này có vấn đề, chỉ là họ không nhìn ra vấn đề đó nằm ở đâu thôi.

Ngay khoảnh khắc ba người vừa sải bước vào trong sân, Tiêu Chính Văn bỗng mở choàng hai mắt nhìn chằm chằm về phía ngoài cửa nói: “Bạn của chúng ta đến rồi!”

Độ Thiên Chân Nhân cầm thanh kiếm dài, chậm rãi mở mắt rồi đứng dậy nói: “Chủ thượng, tôi đi đánh với họ”.

Tiêu Chính Văn xua tay: “Không vội”.

Sau đó anh đứng lên nhìn ra ngoài sân qua lớp cửa kính.

Thấy bóng dáng Tiêu Chính Văn xuất hiện ở trước cửa, đám người Đường Bách Thành sửng sốt, sau đó đều nở nụ cười khinh thường.

Tiêu Chính Văn cùng lắm chỉ là cảnh giới Thiên Vương bốn sao, cách biệt với ba người họ rất nhiều.

Còn Độ Thiên Chân Nhân lại chỉ có thể xem là một nửa đối thủ.

Nói cách khác, bây giờ rơi vào tình thế ba đánh hai, xem ra khả năng ba người họ đánh thắng Tiêu Chính Văn vẫn rất lớn.

“Là Tiêu Chính Văn!”

Lưu Hách Tuyên nhíu mày nhìn Tiêu Chính Văn rồi rút kiếm của mình ra.

“Ba vị, nếu đã đến rồi chi bằng vào nhà ngồi một lát nhé?”

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói với đám người Đường Bách Thành.

“Hừ! Thằng ranh Tiêu Chính Văn, hôm nay bọn tôi đến để lấy đầu của cậu, có lời trăng trối hay nguyện vọng gì chưa hoàn thành thì có thể nói, có lẽ bọn tôi sẽ giúp cậu hoàn thành nó”.

Đường Bách Thành đắc ý cười nói.

Cùng lúc đó, ba người đứng giáp lưng với nhau chiếm vị trí tấn công tốt nhất.

Chỉ đợi Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân đến quyết đấu.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn đèn dầu trong sân, thấy ngọn đèn lúc sáng lúc tối thì biết trận pháp đã bắt đầu hoạt động.

Lúc này anh mới nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Đi thôi, chúng ta ra đó”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn đẩy cửa bước ra ngoài.

Độ Thiên Chân Nhân đi sát theo phía sau Tiêu Chính Văn ra ngoài sân.

Lúc này Độ Thiên Chân Nhân có thể cảm nhận rõ có một luồng sát khí vô cùng ăn khớp với Kiếm Cảnh của cụ ta trong sân.

Hơn nữa hình như vết thương cũng được chữa trị toàn bộ, thực lực bỗng chốc tăng lên không ít.

“Lấy đầu của tôi sao? E là mấy người các ông không xứng đâu”.

Tiêu Chính Văn chắp hai tay ra sau lưng nhìn đám người Đường Bách Thành, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Độ Thiên Chân Nhân.

Có thể nói Kiếm Cảnh của Độ Thiên Chân Nhân là bất khả chiến bại trong trận pháp này.

Vì thế từ lúc bắt đầu Tiêu Chính Văn không có ý định ra tay đánh với ba người này.

Đôi khi nhìn kẻ địch bị giết cũng là một loại hưởng thụ.

Nhất là khi đối phương nghĩ đã nắm chắc phần thắng trong tay.

“Các vị, lẽ nào các vị không nhớ những lời lúc sáng tôi đã nói sao? Thiên Kiếm Tông sẽ gánh vác chuyện của tập đoàn Vy Nhan, hôm nay không phiền chủ thượng ra tay, một mình tôi sẽ lấy mạng của mấy người các ông”.

Nói đến đây Độ Thiên Chân Nhân bước lên trước một bước.

Đồng thời giơ kiếm trong tay.

Thanh kiếm dài vừa rút ra khỏi vỏ đã toát ra sát khí bức người.

Thậm chí đám người Đường Bách Thành đứng cách đó vài mét cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương.

Vèo!

Đường Bách Thành không khỏi nhíu mày, sao kiếm khí của Độ Thiên Chân Nhân lại dày đặc thế này?

Hơn nữa hình như thanh kiếm đó có gì đó không đúng lắm.

“Người nào lên trước, hay là các ông muốn lên cùng một lúc?”

Độ Thiên Chân Nhân cầm thanh kiếm dài cao ngạo nói.

“Môn chủ Đường, tôi lên đánh với ông ta trước”.

Lưu Hách Tuyên bước lên trước, dũng cảm xông pha nói.

Thật ra Lưu Hách Tuyên rất thông minh, giữa Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân, Tiêu Chính Văn mới là kẻ mạnh thật sự.

Cụ ta đánh với một kẻ bệnh tật, hai người còn lại chỉ có thể đánh với kẻ mạnh.

Cụ ta có thể tùy cơ ứng biến.

Nếu hai người Đường Bách Thành đánh thắng thì cụ ta có thể tiện thể giải quyết luôn Độ Thiên Chân Nhân.

Nếu đánh không lại, cụ ta cũng có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào, Độ Thiên Chân Nhân bị thương muốn đuổi theo cũng chưa chắc đã đuổi kịp.

Đương nhiên hai người Đường Bách Thành cũng thấy được ý đồ của Lưu Tuyên Hách, nhưng hết cách, ai bảo Lưu Hách Tuyên lên tiếng giành đánh trước.

Đường Bách Thành chỉ đành sầm mặt gật đầu nói: “Môn chủ Lưu phải cẩn thận. Ông yên tâm, Tiêu Chính Văn chắc chắn không dám ra tay, nếu không hai người bọn tôi sẽ cho hắn đẹp mặt”.

Đường Bách Thành cũng tỏ rõ thái độ của mình, trước khi Lưu Hách Tuyên tiêu diệt được Độ Thiên Chân Nhân thì cụ ta và Lư Đức Vượng cũng sẽ không chủ động đánh Tiêu Chính Văn.

Lưu Hách Tuyên thầm mắng một câu lão cáo già, sau đó miễn cưỡng đi về phía Độ Thiên Chân Nhân.

Độ Thiên Chân Nhân cũng không nhiều lời với Lưu Hách Tuyên, cụ ta giơ tay lên chém một nhát kiếm.

Xoẹt!

Một vòng sáng màu bạc che cả trời bỗng bao phủ lấy Lưu Hách Tuyên.

Lưu Hách Tuyên vội giơ kiếm lên đỡ.

Nhưng khi cụ ta vừa vung thanh kiếm dài lên, trong lòng thầm kêu không ổn.

Đây không phải là sức mạnh của mình.

Cụ ta vẫn chưa rớt cảnh giới, sao chỉ có thể phát huy được đến thực lực cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao chứ?

Nhưng lúc này không có nhiều thời gian cho cụ ta suy nghĩ nữa.

Kiếm phong của Độ Thiên Chân Nhân đã ép đến gần chỗ cụ ta.

Lưu Hách Tuyên chỉ đành cắn răng vung kiếm lên đỡ.

Thực lực cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao đối mặt với đòn tấn công của cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao như Độ Thiên Chân Nhân, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Chỉ một đòn tấn công đã làm thanh kiếm dài trong tay Lưu Hách Tuyên văng ra xa.

Lưu Hách Tuyên chưa kịp hoàn hồn lại thì Độ Thiên Chân Nhân đã vung ra nhát kiếm thứ hai.

“A!”

Lưu Hách Tuyên sợ đến mức biến sắc, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng cụ ta vẫn còn đang ở trong trận pháp này, không chỉ sức mạnh giảm xuống mà tốc độ cũng kém đi rất nhiều.

Ngay khi Lưu Hách Tuyên xoay người định bỏ chạy, một đường kiếm ảnh như từ trên trời rơi xuống, chém cơ thể Lưu Hách Tuyên làm đôi.

“Phụt!”

Máu bắn ra tung tóe, Lưu Hách Tuyên kêu lên một tiếng thảm thiết, thi thể ngã xuống đất.

“Hả? Sao… sao có thể chứ?”

Nhìn thấy Lưu Hách Tuyên chết thảm, Đường Bách Thành và Lư Đức Vượng đều sửng sốt.

Hai người không ngờ Lưu Hách Tuyên lại không chống đỡ được một hiệp.

“Tiếp theo là ai đây?”

Một tay Độ Thiên Chân Nhân cầm thanh kiếm dài ra sau lưng, hờ hững nhìn Đường Bách Thành và Lư Đức Vượng.

“Không đúng, dù Lưu Hách Tuyên không phải là đối thủ thì cũng không thể bị giết bởi một chiêu của ông ta. Cái sân này có vấn đề!”

Lư Đức Vượng vô thức nhìn chín ngọn đèn dầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom