• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1156: Bày bố trận pháp

Độ Thiên Chân Nhân ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn.

Bày bố trận pháp ư?

Từ thời cổ xưa võ tông Hoa Quốc đã có trận pháp.

Nhưng trận pháp dần dần thất truyền cách đây một nghìn năm trước.

Đến bây giờ, trong hàng trăm tông môn ở võ tông số người bày bố trận pháp đã rất ít.

Ngược lại, nhánh chính nhà họ Âm Dương ở Vy Hào lại kế thừa một phần tinh hoa của trận pháp, nhưng cũng chưa có được tinh túy của nó.

Lẽ nào Tiêu Chính Văn lại được kế thừa trận pháp?

Thấy trong mắt Độ Thiên Chân Nhân hiện lên vẻ ngờ vực, Tiêu Chính Văn nói: “Thật ra trận pháp không thâm hậu như vậy đâu, mặc dù tôi và ông đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương bốn sao nhưng dù sao trên người đều có vết thương”.

“Vậy nên thứ chúng ta cần là phải làm cho thực lực của đối phương suy giảm ngay khi bước vào căn biệt thự. Thật ra ông cũng có thể bày bố trận pháp này, hơn nữa còn có thể tăng thêm uy lực cho Kiếm Cảnh”.

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa giải thích khái quát cho Độ Thiên Chân Nhân.

Mười một thanh kiếm dài lần lượt chôn vào những chỗ khác nhau, sau đó lại sửa đổi một số chi tiết.

Nhìn Tiêu Chính Văn làm xong hết mọi thứ, Độ Thiên Chân Nhân có cảm giác hốt hoảng.

Lẽ nào như vậy là có thể hình thành trận pháp sao?

Khi Độ Thiên Chân Nhân còn đang chìm trong ngờ vực thì thấy Tiêu Chính Văn lấy chín ngọn đèn dầu đặt lần lượt vào chín vị trí khác nhau, sau đó nín thở tập trung rồi bỗng giơ tay ra.

Phù!

Chín ngọn đèn dầu cùng lúc sáng lên, hơi thở trong biệt thự đều trở nên hơi khác lạ.

“Chủ thượng, đây… đây là trận pháp gì thế?”

Độ Thiên Chân Nhân khó hiểu hỏi.

“Đây chính là Kiếm Thánh Trận, không chỉ làm sức mạnh của kẻ địch bước vào đây giảm xuống mà còn có thể tăng thêm uy lực cho Kiếm Cảnh của ông. Trận pháp này có thể rộng hoặc hẹp, rộng thì có thể đưa người đứng trong vài cây số vào trận pháp”.

“Hẹp thì chỉ trong phạm vi một căn phòng. Nhưng chỉ khi gặp phải kẻ địch mạnh mới có thể dùng, nếu không cũng sẽ tiêu hao một lượng lớn sức mạnh của bản thân”.

Lúc nói chuyện Tiêu Chính Văn đã lộ ra vẻ mệt mỏi.

Thật ra bất kỳ trận pháp nào cũng tiêu hao sức lực và tinh thần của người bày bố trận pháp.

Dù sao sức lực của một người có hạn, cho dù là Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thể hoàn thành trận pháp đơn giản này mà thôi.

Sau khi được ông lão ở núi Côn Luân nhắc nhở, Tiêu Chính Văn đã hiểu ra không ít về trận pháp, hơn nữa uy lực của trận pháp mà anh bày bố ra cũng tăng lên.

Có thể nói sau khi dung hợp hoàn toàn trái tim rồng Kim Long và trái tim rồng Xích Long, Tiêu Chính Văn đã có thêm không chỉ một cách bảo vệ tính mạng.

Nếu không đêm nay dù Tiêu Chính Văn có về thì cũng sẽ là một trận chiến gian nan khó phân thắng bại.

Sau khi bày bố trận pháp xong, Tiêu Chính Văn bèn đi vào biệt thự.

Còn nửa ngày ngắn ngủi nữa trời mới tối, vừa khéo có thể nhân lúc này nghỉ ngơi dưỡng sức.

Độ Thiên Chân Nhân đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn nói: “Chủ thượng, tôi có một chuyện không hiểu lắm, xin chủ thượng hãy chỉ rõ cho tôi biết”.

“Ừ, ông nói đi”.

Tiêu Chính Văn chậm rãi mở mắt ra nhìn Độ Thiên Chân Nhân nói.

“Nếu trận pháp này đã có thể làm giảm sức mạnh của đối phương thì tại sao chúng ta ở trong trận pháp lại không có cảm nhận gì thế?”

Đây là thắc mắc Độ Thiên Chân Nhân không thể lý giải được nhất.

Lẽ nào trận pháp này còn có linh tính sao?

Nhưng suy cho cùng vật chết vẫn là vật chết chứ.

“Tất nhiên không phải không có cảm nhận gì, chỉ là vì trong quá trình bày bố ở tất cả trận pháp, người thực hiện phải hòa mình làm một với trận pháp. Nói cách khác, người bày bố trận pháp chết đi thì trận pháp cũng không tồn tại”.

“Vì bản thân chúng ta là một phần của trận pháp nên khi bày bố trận pháp mới tiêu hao tinh thần và sức lực của mình. Vì thế không phải trận pháp có thể nhận ra người mà là vì chúng ta đã giao phó cho linh tính của trận pháp”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn khẽ nhắm mắt lại, ngồi trên ghế sofa yên lặng đợi trời tối.

Đám người Lạc Cửu Anh không hề biết chuyện Tiêu Chính Văn bí mật quay về Giang Trung.

Trên đường về, Lạc Cửu Anh lại nhiều lần thuyết phục nhưng đám người Đường Bách Thành vẫn không cho là đúng.

Sắc mặt Độ Thiên Chân Nhân không tốt chứng tỏ cụ ta không phải đang bị thương.

Mà là vết thương cũ tái phát, đây là lúc tốt nhất để ra tay tiêu diệt Độ Thiên Chân Nhân.

Dù Tiêu Chính Văn có quay về thì Độ Thiên Chân Nhân cũng đã chết, cậu ta có thể làm gì được chứ?

“Hai vị môn chủ, theo tôi thấy đêm nay chúng ta có thể đến gặp Độ Thiên Chân Nhân cũng chẳng sao”.

Đường Bách Thành nói với tông chủ của Thiên Vũ Tông và Võ Anh Tông.

Lúc này Lạc Cửu Anh đã quay về Thanh Phong Môn trước một bước.

Trong biệt thự nhà họ Trần chỉ còn lại Đường Bách Thành và hai vị môn chủ kia.

Nghe nói thế Trần Quốc Hoa không khỏi phấn khởi.

Cụ ta nhìn Đường Bách Thành nói: “Môn chủ Đường, ông chính là cứu tinh của nhà họ Trần chúng tôi. Chỉ cần nhà họ Trần sống sót qua hoạn nạn lần này thì chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ môn chủ Đường”.

Thấy Trần Quốc Hoa đã nói đến thế, hai tông chủ của Thiên Vũ Tông và Võ Anh Tông cũng không cam lòng chịu thua, đồng loạt đứng lên nói: “Đúng thế, tôi nghĩ Độ Thiên Chân Nhân chắc vẫn còn vết thương cũ trên người nên đây chính là thời cơ tốt nhất để trừ khử ông ta”.

Tông chủ Thiên Vũ Tông – Lư Đức Vượng nheo mắt nói với vẻ nham hiểm.

Nghe cụ ta nói thế, tông chủ Võ Anh Tông cũng nở nụ cười độc ác: “Nếu thuận lợi tiêu diệt được Độ Thiên Chân Nhân thì không ngại nuốt luôn cả Thiên Kiếm Tông”.

Thiên Kiếm Tông là một trong mười tông môn lớn, nếu ba tông môn của họ chia đều miếng bánh này với nhau thì các tông môn đều có thể lớn mạnh hơn rất nhiều.

“Đúng ý tôi rồi!”

Đường Bách Thành cũng cười khẩy đáp.

Ba người phối hợp ăn ý với nhau, sau đó bắt đầu bàn bạc lên kế hoạch.

Dù sao giết Độ Thiên Chân Nhân cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Đã là cường giả lĩnh hội Kiếm Cảnh thì cho dù có yếu hơn nữa đi chăng nữa, cũng không thể coi thường một đòn tấn công của cụ ta.

Ba người bàn bạc với nhau cả một buổi chiều, cuối cùng đi đến thống nhất.

Đến đêm khuya, họ mới nhân lúc trời tối chạy đến gần biệt thự nhà họ Tiêu.

Lúc này đèn đuốc trong biệt thự nhà họ Tiêu vẫn còn sáng choang.

Trong sân còn thắp mấy ngọn đèn dầu.

Trông không phù hợp lắm với sân vườn kiểu hiện đại.

Hơn nữa Đường Bách Thành cứ có cảm giác kỳ lạ tựa như biệt thự trước mặt có gì đó không đúng lắm.

Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra được rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.

“Môn chủ Đường, sao căn biệt thự này có gì đó quái lạ nhỉ?”

Tông chủ Võ Anh Tông - Lưu Hách Tuyên cũng nhíu mày.

Mặc dù vẫn chưa bước vào biệt thự nhưng cụ ta lại có cảm giác nếu mình bước vào trong căn biệt thự này thì e là rất khó sống sót để ra ngoài.

Cường giả đến cảnh giới này thì giác quan thứ sáu đều vượt xa người thường.

Bình thường càng không thể tự dưng lại có cảm giác như sắp gặp kẻ thù thế này.

“Hừ, tôi thấy vấn đề nằm ở mấy ngọn đèn dầu đó, hẳn là Độ Thiên Chân Nhân đoán được đêm nay chúng ta sẽ đến nên mới cố ý bày bố trong sân”.

“Mục đích là để chúng ta biết khó mà tránh, nhưng chỉ mấy ngọn đèn dầu sao có thể dọa được chúng ta chứ”.

Nói xong, Đường Bách Thành bước vào biệt thự nhà họ Tiêu.

Lưu Hách Tuyên và Lư Đức Vượng nhìn nhau, sau đó cũng đi theo Đường Bách Thành vào bên trong biệt thự.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom