• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1153: Mạnh mẽ

Nghe thấy thế, Lạc Cửu Anh khẽ nhíu mày.

Cụ ta đang định bước lên thì đã bị tông chủ Võ Anh Tông và Thiên Vũ Tông chặn lại.

Hai người khí thế bức người liếc nhìn Lãnh Kế Hồng, bĩu môi nói với Lạc Cửu Anh: “Môn chủ Lạc, trước giờ ông luôn đối xử tốt với người khác, nhưng cũng phải phân biệt đối phương là ai”.

Ồ!

Lạc Cửu Anh vô cùng khó xử, một bên là anh em kết nghĩa và bạn tốt của mình, một bên là Tiêu Chính Văn.

Thành thật mà nói cụ ta thật sự không muốn đối địch với Tiêu Chính Văn.

Nhưng trước mặt mọi người, cụ ta cũng không tiện làm mất mặt hai vị tông môn của Võ Anh Tông và Thiên Vũ Tông nên chỉ đành nuốt mấy lời trong lòng xuống.

Lãnh Kế Hồng đảo mắt nhìn Trần Quốc Hoa lạnh lùng nói: “Chủ tịch Trần, tôi khuyên ông dừng lại ở đây là được rồi, đừng cứ được nước làm tới rồi gây ra chuyện đáng xấu hổ”.

Dứt lời, Lãnh Kế Hồng dùng sức đẩy tay Trần Quốc Hoa ra, lạnh lùng liếc nhìn đám người, sau đó sải bước đi vào văn phòng tập đoàn Vy Nhan.

Khi vào đến văn phòng, Lãnh Kế Hồng cân nhắc một hồi vẫn quyết định gọi cho Khương Vy Nhan nói lại hết mọi chuyện xảy ra ở đây cho cô.

Mặc dù Trần Quốc Hoa rất dễ đối phó nhưng mấy môn chủ kia lại không phải là người dễ nói chuyện.

Ông ta không gánh nổi chuyện lớn như vậy.

Nghĩ đến đây, Lãnh Kế Hồng vội vàng nhấc điện thoại gọi cho Khương Vy Nhan.

Một lúc sau, Khương Vy Nhan mới bắt máy nói: “Sếp Lãnh, có chuyện gì sao?”

“Haizz… sếp Khương, xảy ra một chút chuyện nhỏ, ờ… Trần Quốc Hoa dẫn mấy vị môn chủ đến tận công ty, tôi thấy vẻ mặt Trần Quốc Hoa như có ý không tốt, nhưng trong đó có một môn chủ hình như có vẻ hơi nghi ngờ về thái độ của Trần Quốc Hoa”.

Lãnh Kế Hồng không quen biết Lạc Cửu Anh.

Nhưng vẻ mặt Lạc Cửu Anh đã nói cho Lãnh Kế Hồng biết thật ra cụ ta vô cùng bất mãn với thái độ của Trần Quốc Hoa.

Nói cách khác, Lạc Cửu Anh có thể là điểm đột phá trong số những người này.

Chỉ là Lãnh Kế Hồng không dám chắc suy nghĩ của Lạc Cửu Anh nên mới nói mơ hồ như vậy.

“Ừ, được rồi, lát nữa tôi sẽ đến”.

Dứt lời, Khương Vy Nhan cúp máy đi đến sảnh chính biệt thự, nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Chân Nhân, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Trần Quốc Hoa hẹn mấy môn chủ kéo đến công ty chúng ta rồi”.

“Hả?”

Nghe thấy vậy, Độ Thiên Chân Nhân nhíu mày nhìn Khương Vy Nhan, suy nghĩ rồi nói: “Thế… ý của chủ mẫu là…”

“Là phúc không phải họa, là họa thì không thể tránh. Cho dù chúng ta tránh không gặp thì Trần Quốc Hoa cũng sẽ tìm đến đây thôi”.

Khương Vy Nhan bình thản nói.

Đối mặt với loại người như Trần Quốc Hoa tuyệt đối không thể nhượng bộ nửa bước.

Nếu không sẽ bị cụ ta chèn ép.

“Chủ mẫu, nếu cô đã quyết định thì tôi đi cùng với cô”.

Độ Thiên Chân Nhân nói, sau đó đứng lên lấy bảo kiếm của mình rồi cầm chặt nó.

Độ Thiên Chân Nhân cũng cực kỳ lo lắng thấp thỏm, dù sao bốn tông môn lớn cùng đến gây rối, Thiên Kiếm Tông chưa chắc có thể chống lại được.

Độ Thiên Chân Nhân đi theo Khương Vy Nhan đến tập đoàn Vy Nhan, vừa bước xuống xe đã chạm mặt với đám người Trần Quốc Hoa.

Trần Quốc Hoa cao ngạo nhìn Độ Thiên Chân Nhân và Khương Vy Nhan, sau đó chỉ vào hai người rồi nói với mấy người phía sau: “Cô ta chính là Khương Vy Nhan”.

Mấy môn chủ đó chưa lên tiếng, Độ Thiên Chân Nhân đã vung thanh kiếm dài trong tay lên, sắc mặt u ám nói: “Có gì thì lên trên rồi nói, ở đây người qua lại nhiều không tiện”.

Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân hộ tống Khương Vy Nhan bước vào tòa nhà văn phòng của tập đoàn Vy Nhan.

“Ê! Cái… cái ông già này!”

Đường Bách Thành hung hăng trợn mắt nhìn Độ Thiên Chân Nhân.

“Môn chủ Đường, đừng kích động. Vị này chắc là Độ Thiên Chân Nhân, ông ta là cao thủ lĩnh hội được Kiếm Cảnh, tốt nhất đừng nên xảy ra xung đột gì với ông ta”.

Dứt lời, Lạc Cửu Anh kéo Trần Quốc Hoa lại căn dặn: “Anh Trần, đừng kiêu ngạo bức ép người khác, hôm nay chúng ta đến để giải quyết vấn đề chứ không phải để kéo thêm thù hận”.

Trần Quốc Hoa gật đầu nói: “Anh Lạc yên tâm đi, tôi có tính toán của mình cả rồi”.

Nhưng nhìn vẻ mặt Trần Quốc Hoa, Lạc Cửu Anh sao có thể yên tâm được đây?

Thấy mọi người đều theo Trần Quốc Hoa đi vào tập đoàn Vy Nhan, Lạc Cửu Anh cũng chỉ đành thở dài rồi đi vào cùng.

Lúc bước vào phòng họp mà hôm trước từng đến, mấy người Trần Quốc Hoa lần lượt tìm ghế để ngồi.

Mấy người Đường Bách Thành lạnh lùng nhìn Độ Thiên Chân Nhân, Độ Thiên Chân Nhân chỉ hờ hững nói: “Các vị có chuyện gì thì có thể nói theo thứ tự từng người một”.

“Nhưng nơi này là tập đoàn Vy Nhan không phải là võ tông của các vị nên xin các vị hãy chú ý biết chừng mực”.

Độ Thiên Chân Nhân vừa nói vừa đặt tay lên chuôi kiếm khẽ gõ lên đó vài cái.

“Hừ! Độ Thiên Chân Nhân đúng không? Thiên Kiếm Tông các ông có ý kính trọng Tiêu Chính Văn là chuyện của các ông, nhưng người khác chưa chắc đã hèn nhát như các ông”.

Đường Bách Thành đập mạnh lên bàn tức giận quát.

Nghe thế Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng nhìn Đường Bách Thành.

Nhưng Khương Vy Nhan vẫn chưa nói gì, Độ Thiên Chân Nhân cũng không tiện làm bậy.

“Bỏ đi, chúng ta đến đây để giải quyết vấn đề nên không cần phải tranh chấp”.

Lạc Cửu Anh vội đứng lên giải vây nói.

Khương Vy Nhan gật đầu nói: “Đúng thế, chúng ta đều vì giải quyết vấn đề, tôi không muốn nhắc lại chuyện trước đó nữa, sở dĩ tập đoàn Vy Nhan chúng tôi muốn nhà họ Trần giao nộp tài sản ra không phải là lừa gạt tống tiền”.

“Mà là vì hành động trước đó của nhà họ Trần đã gây ra tổn thất khôn lường với tập đoàn Vy Nhan”.

Nói xong, Khương Vy Nhan lại lấy một bản báo cáo ra đưa cho mấy người Trần Quốc Hoa, sau đó ra hiệu cho mọi người xem.

Lạc Cửu Anh cầm bản báo cáo này trong tay đọc lướt qua.

Cụ ta không hiểu gì về mấy thứ kinh doanh này nhưng lời Khương Vy Nhan nói không phải không có lý.

Cụ ta không rõ tranh chấp giữa nhà họ Trần và tập đoàn Vy Nhan.

Nếu đã làm tổn hại đến lợi ích của người khác thì phải nên bồi thường.

Dù là trong võ tông cũng mắc nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng.

“Hừ! Ăn nói bậy bạ!”

Trần Quốc Hoa không thèm đọc bản báo cáo mà ném thẳng nó sang một bên.

Cụ ta đập bàn nói với Khương Vy Nhan: “Cô có biết tài sản của nhà họ Trần đáng giá bao nhiêu không? Cô mở miệng ra là bảo giao nộp tài sản được à?”

“Đúng thế, làm ăn kinh doanh mà, tổn thất là điều không thể tránh khỏi, không thể cứ mỗi lần bản thân mình làm ăn không tốt thì lại bảo người khác bồi thường được”, Đường Bách Thành lạnh lùng nói.

“Các vị, tôi đã nói rồi đây là vì hành vi của nhà họ Trần mới gây ra tổn thất cho chúng…”

“Láo xược!”

Không để Khương Vy Nhan nói hết câu, Đường Bách Thành tức giận ngắt lời: “Bọn tôi xem thường mấy đồng tiền thối tha của công ty các cô! Hơn nữa lẽ nào mấy bản mặt già này của bọn tôi còn không bằng mấy trăm triệu đó sao?”

“Bốn môn chủ chúng tôi ra mặt cùng lúc thế này, cô có biết điều này có nghĩa là gì không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom