Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1152: Bốn tông môn liên thủ

Các cụ thường nói không sợ không có chuyện tốt chỉ sợ không có người tốt.

Đường Bách Thành là người bốc đồng và rất ngoan cố.

Điều Lạc Cửu Anh lo lắng nhất là Đường Bách Thành nhúng tay vào làm rối mọi chuyện lên.

Nhưng thường lo lắng cái gì thì cái đó càng xảy ra.

“Môn chủ Đường, ông hãy bình tĩnh, suy cho cùng Tiêu Chính Văn từng là vua Bắc Lương, sao lại hành động như vậy được? Anh Trần, trong chuyện này vẫn có chi tiết nào anh chưa nói rõ với tôi không?”

Lạc Cửu Anh cau mày nhìn Trần Quốc Hoa.

Trần Quốc Hoa nghe thế thầm lo lắng không thôi.

Quả thật Trần Quốc Hoa cố ý giấu nhẹm chuyện không nói chuyện trước đó anh em nhà họ Trần lôi kéo hàng trăm công ty y dược đến chấm dứt hợp tác với tập đoàn Vy Nhan.

Thấy Lạc Cửu Anh nhìn mình bằng ánh mắt dò xét, Trần Quốc Hoa cũng đành kể chính xác toàn bộ sự việc.

Nghe thấy vậy, Lạc Cửu Anh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Trần Lập Tân nhíu mày nói: “Cháu hồ đồ quá, nhà họ Trần là thương nhân, người kinh doanh nên làm những việc mà người kinh doanh nên làm”.

“Các cháu có thể nhúng tay vào chuyện của võ tông sao? Kéo hàng trăm công ty chống lại người ta, kết quả đánh cược nhầm, Tiêu Chính Văn làm thế với các cháu đã là nhân từ lắm rồi”.

“Nếu theo quy tắc võ tông thì hành động của nhà họ Trần đáng ra nên bị giết cả gia tộc đấy. Bây giờ người ta không cần mạng cả nhà các người mà chỉ lấy tài sản của các người thôi, dựa vào lương tâm thì tôi thật sự không tiện nhúng tay vào chuyện này”.

Lạc Cửu Anh cũng thầm trách anh em nhà họ Trần này quả thật bị thần kinh.

Cho dù muốn trèo cao cũng phải xem xét đến thời cơ.

Cụ tổ nhà họ Viên khí thế bừng bừng ra trận thì lẽ nào có thể đánh bại được Tiêu Chính Văn sao?

“Bác Lạc, bọn cháu biết sai rồi, hôm nay bọn cháu còn đích thân đến xin lỗi Khương Vy Nhan, kết quả không đi còn tốt hơn. Sau khi đến đó người ta lại nói nếu ngày mai trước khi trời tối không giao nộp tài sản thì… thì nhà họ Trần bọn cháu sẽ không còn con cháu gì nữa”.

Hả?

Lạc Cửu Anh nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia sáng nhìn Trần Lập Tân nói: “Cháu nói thật sao?”

“Thật một trăm phần trăm ạ, cháu đâu dám gạt bác”.

Trần Lập Tân nước mắt nước mũi khóc lóc nói.

Nghe thế Lạc Cửu Anh không khỏi cúi đầu suy nghĩ.

Thật ra cụ ta đã không tham gia vào tranh chấp ở thế giới bên ngoài mấy chục năm nay.

Hơn nữa bây giờ đang là lúc Thanh Phong Môn phát triển rất tốt, vào lúc này mà xảy ra chuyện gì thì hậu quả…

“Ông Lạc, ông còn do dự gì nữa thế? Người ta đường sá xa xôi đến nhờ ông giúp đỡ là xem trọng ông rồi. Nếu ngay cả chuyện nhỏ như thế mà ông cũng sợ đầu sợ đuôi thì tôi thật sự xem thường ông đấy”.

Đường Bách Thành trợn mắt lạnh lùng quở trách.

“Môn chủ Đường, lai lịch của Tiêu Chính Văn rất phức tạp, còn là một cao thủ, Độ Thiên Chân Nhân đã công khai nói rõ ông ta là tay sai của Tiêu Chính Văn, hai kẻ địch mạnh như thế, sao tôi có thể quyết định qua loa được đây?”

“Độ Thiên Chân Nhân cũng từng đánh nhau với Võ Thí Thiên rồi đấy, ông ta là một trong số ít những người sau khi đánh với Võ Thí Thiên mà có thể đảm bảo được tính mạng. Dù tôi có ra mặt, có chắc là người ta sẽ nể mặt tôi hay không?”

“Dù người ta không nể mặt tôi thì xét về đạo lý họ vẫn có lý đấy thôi”.

Lạc Cửu Anh nhíu mày càng chặt.

Hơn nữa cụ ta quả thật không muốn dính vào chuyện này.

Nhưng Đường Bách Thành đã ngứa mắt Tiêu Chính Văn lâu rồi.

Cụ ta còn có ý muốn đi nịnh bợ nhà họ Viên.

Ngộ nhỡ Lạc Thiên Tông của cụ ta được nhà họ Viên xem trọng thật thì sau này chắc chắn có thể phát triển rực rỡ.

Nhà họ Viên nắm trong tay gần một phần tư tài nguyên của Hoa Quốc.

Đây đều là những thứ Lạc Thiên Tông cần cho sự phát triển trong tương lai.

Việc Viên Thắng Thiên không làm được, Đường Bách Thành cụ ta sẽ làm được.

Chỉ riêng điều này thôi, nhà họ Viên cũng đã không có lý do gì từ chối cụ ta.

“Hừ! Đạo lý gì chứ, trong võ tông chỉ có nắm đấm thôi. Tiêu Chính Văn có bạn, chúng ta không có bạn ư? Theo tôi được biết, ông có qua lại với môn chủ, chưởng giáo của Võ Anh Tông và Thiên Vũ Tông”.

“Cộng thêm Lạc Thiên Tông của tôi, bốn tông môn lớn chúng ta đến tận cửa, cậu ta còn dám không nể mặt sao?”

Cụ ta nói thế, Trần Quốc Hoa lập tức lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng nói với Lạc Cửu Anh: “Anh Lạc, vị này nói đúng lắm, thật ra chỉ cần một câu nói của anh mà thôi”.

“Anh có thể diện lớn hơn tôi nhiều, hơn nữa bốn tông môn lớn cùng lên tiếng, nếu Tiêu Chính Văn không nể mặt nữa thì cậu ta đang vả vào mặt bốn tông môn lớn, cậu ta to gan như thế sao?”

Trần Quốc Hoa vừa dứt lời, Trần Lập Tân cũng khẩn thiết nói: “Đúng thế ạ, bác Lạc, nếu bác cũng không giúp nhà họ Trần thì nhà cháu chỉ đành để mặc người ta tàn sát. Bác có thể nhẫn tâm nhìn hai anh em cháu và bố cháu lưu lạc đầu đường xó chợ sao?”

Dứt lời, Trần Lập Tân còn rơi vài giọt nước mắt.

“Haizz!”

Lạc Cửu Anh thầm thở dài.

Đã nói đến thế rồi, nếu cụ ta còn không giúp nữa e là sẽ bị mọi người cười chê.

“Được rồi, sáng mai tôi sẽ liên lạc với tông chủ của Võ Anh Tông và Thiên Vũ Tông, sau đó cùng đến Giang Trung một chuyến. Nhưng chuyện này có thể giải quyết được hay không vẫn phải phụ thuộc vào cơ duyên”.

Cho dù đến bây giờ, Lạc Cửu Anh cũng không muốn đối mặt với Tiêu Chính Văn với thái độ cứng rắn.

Danh tiếng của một người vô cùng quan trọng, Tiêu Chính Văn đi đến được bước đường hôm nay đã anh hùng biết bao rồi.

Lạc Cửu Anh không có tự tin đối mặt với người như vậy.

Hơn nữa cụ ta thật sự nghĩ chỉ có thể làm bạn chứ không thể đắc tội với người như Tiêu Chính Văn.

Nhưng có Lạc Cửu Anh đáp lời thế, bố con nhà họ Trần lại không nghĩ như vậy.

Phía sau có bốn tông môn lớn làm chỗ dựa, đừng nói là hiện giờ Tiêu Chính Văn không có ở Giang Trung, dù Tiêu Chính Văn có ở đó thì thế nào?

Cuối cùng Trần Lập Tân cũng nở nụ cười thỏa mãn.

Ông ta vội rót một ly rượu rồi nói với Lạc Cửu Anh: “Bác Lạc, cháu cảm ơn bác đã đồng ý ra tay giúp đỡ, cháu mời bác ly rượu này”.

Sau một hồi uống vài ly rượu ở Thanh Phong Môn, bố con nhà họ Trần mới trở về biệt thự nhà họ Trần.

Lạc Cửu Anh cũng gửi lời mời đến tông chủ Võ Anh Tông và Thiên Vũ Tông như đã hứa.

Vừa nghe nói là giúp nhà họ Trần, hai vị tông chủ cũng vui vẻ đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, hai bố con nhà họ Trần thức dậy từ rất sớm, sau đó đứng đợi mấy vị tông chủ ở trên đường dẫn đến Giang Trung.

Trên đường đi, sắc mặt Trần Quốc Hoa đã tốt hơn rất nhiều.

Đến dưới lầu tập đoàn Vy Nhan, Trần Quốc Hoa trợn mắt nhếch mép nói: “Khương Vy Nhan đâu rồi? Bảo cô ta lập tức đến gặp tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.

Thấy Trần Quốc Hoa nói chuyện không lịch sự như thế, Lạc Cửu Anh ở bên cạnh nhíu mày.

“Ôi… xin hỏi ông là?”

Bảo vệ trước cổng đảo mắt nhìn Trần Quốc Hoa, anh ta cứ nghĩ là tên thần kinh nào đấy.

Vừa đến đã bảo sếp Khương ra đón, ông nghĩ ông là ai cơ chứ?

Đúng lúc này, Lãnh Kế Hồng và Lãnh Hàn Băng cũng đến tập đoàn Vy Nhan, vừa bước đến cổng đã chạm mặt Trần Quốc Hoa.

“Lãnh Kế Hồng, cậu mau gọi cho Khương Vy Nhan bảo cô ta ra đón tôi và bốn vị môn chủ ngay. Nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo mà phá dỡ tòa nhà văn phòng này của các người”.

Trần Quốc Hoa tức giận hét lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom