• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1149: Khương Vy Nhan, cô to gan quá nhỉ!

Khương Vy Nhan suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, có vẻ như không cần thiết phải gọi Độ Thiên Chân Nhân đến vào lúc này.

Dù sao người ta đến công ty cũng đa phần là để lấy lòng cầu hòa, gặp mặt một lần cũng không sao.

“Không cần đâu. Tô Tĩnh, cô mời bọn họ đến phòng họp đi, tôi sẽ qua đó ngay!”

Khương Vy Nhan mỉm cười nói với Tô Tĩnh.

Sau khi Tô Tĩnh rời đi, Khương Vy Nhan sắp xếp lại tài liệu trên bàn làm việc rồi lấy báo cáo tài chính của một số công ty nhỏ, cũng như các hợp đồng bọn họ giao lên, nói: “Sếp Lãnh, những công ty này đều có giá trị nhỏ, hơn nữa, lúc đó bọn họ cũng bị người khác ép buộc, theo tôi thấy, chúng ta nên trả lại những sản nghiệp này cho bọn họ!”

“Còn sáu công ty còn lại, tôi sẽ tìm người liên hệ giúp để bán, nếu thật sự không bán được thì chúng ta có thể nghĩ cách để bọn họ tự mình tiêu hóa!”

Lãnh Kế Hồng khẽ gật đầu, nhận xấp hồ sơ từ tay Khương Vy Nhan.

Thực ra, đôi khi có quá nhiều sản nghiệp cũng là một vấn đề khiến người ta đau đầu.

Nhà họ Viên vốn dĩ muốn tăng sức ảnh hưởng qua trận chiến với Tiêu Chính Văn.

Nhưng không ngờ cuối cùng lại giúp Khương Vy Nhan giải quyết việc lớn, hơn nữa còn khiến tập đoàn Vy Nhan cải tổ lại giới kinh doanh ở Giang Trung chỉ qua một đêm.

Sau khi dặn dò xong, Khương Vy Nhan mới nói với Lãnh Kế Hồng: “Sếp Lãnh, chúng ta hãy cùng đi gặp ông Trần!”

Lãnh Kế Hồng gật đầu, rồi đi theo Khương Vy Nhan ra khỏi phòng làm việc.

Trần Quốc Hoa ngồi trong phòng họp, nhìn đồng hồ, cụ ta đã đợi hơn mười phút.

Cả đời này đều là người khác phải đợi cụ ta, cụ ta đã phải đợi ai bao giờ đâu chứ?

“Bố, Khương Vy Nhan kia đang muốn ra oai với bố đấy!”

Trần Lập Quần nói bên tai Trần Quốc Hoa.

“Hừ!”

Trần Quốc Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không nói gì.

Không lâu sau, Khương Vy Nhan và Lãnh Kế Hồng lần lượt bước vào phòng họp.

“Ông Trần, chào ông!”

Khương Vy Nhan lịch sự chào hỏi Trần Quốc Hoa.

Trần Quốc Hoa gượng cười đứng dậy, chắp tay với Khương Vy Nhan, nói: “Sếp Khương, nghe danh đã lâu, hôm nay làm phiền cô rồi!”

Nói xong, Trần Quốc Hoa ngồi xuống chỗ cũ, thản nhiên nhìn Lãnh Kế Hồng và Khương Vy Nhan.

Khương Vy Nhan mỉm cười nói: “Ông Trần là bậc tiền bối, hôm nay đến đây là có chuyện gì cần chỉ dạy sao?”

Ngay từ đầu, Khương Vy Nhan đã đi thẳng vào vấn đề.

Trần Quốc Hoa không khỏi gật đầu, Khương Vy Nhan quả nhiên là một cô gái tài giỏi.

“Hôm nay tôi đến là muốn nhờ sếp Khương một chuyện. Hai thằng con vô tích sự của tôi đã làm ra một số chuyện không nên. Vì vậy, hôm nay tôi đến đây là để thỉnh tội với sếp Khương!”

Vừa nói, Trần Quốc Hoa vừa nháy mắt với hai thằng con trai của mình.

Hai anh em Trần Lập Quần vội vàng nở nụ cười, bước lên trước, cúi đầu chào Khương Vy Nhan: “Sếp Khương, chuyện nhà họ Viên đều là lỗi của chúng tôi, chỉ là cô cũng biết tình hình lúc đó rồi đấy, chúng tôi cũng là bị ép bất đắc dĩ mà thôi!”

Trần Lập Quần nói với giọng điệu cầu xin.

“Ồ? Bất đắc dĩ sao?”

Khương Vy Nhan lạnh lùng liếc nhìn hai anh em Trần Lập Quần, nói: “Có lẽ không phải vậy đâu nhỉ? Lúc Viên Sùng Long vừa đến Giang Trung, hai vị đây đã giật dây khiến tất cả các công ty dừng hợp tác với tập đoàn Vy Nhan chúng tôi!”

“Lúc đó, Viên Sùng Long còn chưa đến Giang Trung, tôi muốn hỏi hai vị rằng hai vị bất đắc dĩ chỗ nào?”

“Chuyện này...”

Hai anh em Trần Lập Quần không nói nên lời trước câu hỏi của Khương Vy Nhan.

Lãnh Kế Hồng ngồi bên cạnh cũng đứng lên nói: “Theo tôi được biết, lúc đó hai người là người đầu tiên đề xuất chia rẽ tập đoàn Vy Nhan. Lúc đó, các người có khí thế lắm mà, tôi không nhìn ra các người bất đắc dĩ chỗ nào cả!”

“Lãnh Kế Hồng! Đây không có phần cho ông nói!”

Trần Lập Quần nghe vậy trợn tròn mắt, lạnh lùng nói.

Lãnh Kế Hồng cười khẩy đáp: “Sếp Trần à, nếu là mấy ngày trước thì tôi thật sự không có tư cách nói chuyện với ông, chỉ là bây giờ, làm người thì phải chịu trách nhiệm với lời mình nói và chuyện mình làm!”

“Cậu Tiêu ăn ở nhân hậu, cho nên chỉ bắt các người giao tài sản ra, giữ lại mạng cho các người, như vậy đã là rộng lượng lắm rồi!”

“Rầm!”

Lãnh Kế Hồng vừa dứt lời, Trần Quốc Hoa đập mạnh xuống bàn, đôi mắt già nua lạnh lùng đầy khí chất nhìn chằm chằm vào Lãnh Kế Hồng.

Mặc dù Trần Quốc Hoa không nói gì, nhưng Lãnh Kế Hồng lại cảm nhận được một loại áp lực vô hình.

“Sếp Khương, tôi nghĩ không nên để người ngoài xen vào cuộc nói chuyện giữa chúng ta!”

Mặc dù Trần Quốc Hoa nói rất hòa nhã, nhưng giọng điệu lại có phần ra lệnh.

Cho đến bây giờ, Trần Quốc Hoa chưa từng coi trọng Khương Vy Nhan.

Cho dù là Tiêu Chính Văn, thì cũng phải nể mặt cụ ta vài phần.

Suy cho cùng, một vài tông môn lớn ở Giang Trung đều có quan hệ tốt với nhà họ Trần, Tiêu Chính Văn dám dùng vũ lực với nhà họ Trần sao?

Trần Quốc Hoa không tin Tiêu Chính Văn có lá gan này!

Dù sao thì nhà họ Trần và nhà họ Viên không giống nhau, bọn họ đã ở Giang Trung hơn năm mươi năm nay, họ có mối quan hệ sâu rộng với các giới ở Giang Trung.

Cái này gọi là phép vua cũng thua lệ làng!

Lúc này, Tiêu Chính Văn lại không có binh quyền, không có địa vị chính thức, căn bản chẳng có gì đáng sợ cả.

“Ông Trần, sếp Lãnh không phải người ngoài, sếp Lãnh cũng là một trong những đối tác quan trọng của tập đoàn Vy Nhan chúng tôi. Hai bên chúng tôi có mối quan hệ hợp tác chiến lược, vì vậy, sếp Lãnh có quyền lên tiếng!”

“Hơn nữa, tôi tin ông Trần không phải là người không biết lẽ phải. Tập đoàn Vy Nhan chúng tôi chưa từng có xích mích gì với nhà họ Trần, vậy tại sao mấy ngày trước, nhà họ Trần lại hung hăng chèn ép chúng tôi như vậy?”

“Bây giờ lại cảm thấy hối hận, liệu có phải muộn rồi không? Tôi nhắc lại, trong vòng ba ngày, phải giao hết tài sản ra, nếu không, đừng trách tập đoàn Vy Nhan chúng tôi không khách khí!”

Lời nói của Khương Vy Nhan vô cùng sắc bén, không chịu nhượng bộ, khiến Trần Quốc Hoa nghe xong khuôn mặt lúc đỏ bừng lúc trắng bệch, đôi mắt già nua toát ra vẻ lạnh lẽo.

Cụ ta vốn tưởng rằng chỉ cần dựa vào mặt mũi của mình, nói chuyện với Khương Vy Nhan thì cô sẽ phải khuất phục.

Nhưng kết quả lại khiến Trần Quốc Hoa vô cùng tức giận.

“Sếp Khương, ý của cô là giữa chúng ta không cần nói chuyện nữa sao? Cô nghĩ tập đoàn Vy Nhan có thể nuốt trọn nhà họ Trần chúng tôi à?”

Giọng nói của Trần Quốc Hoa đột nhiên trở nên lạnh lùng, sắc mặt cũng tối sầm xuống.

“Khương Vy Nhan, tốt nhất là cô đừng có mà vênh váo! Bố tôi tới đây nói chuyện với cô đã là nể mặt cô và Tiêu Chính Văn lắm rồi, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

“Đúng vậy, nhà họ Trần chúng tôi không phải dễ động vào đâu!”

Trần Lập Tân và Trần Lập Quần cũng tỏ vẻ hăm dọa hung ác.

“Ông Trần, đây chính là thành ý của nhà họ Trần các người sao? Nếu nhà họ Trần các người đã có thái độ này thì ngày mai trước khi mặt trời lặn, phải giao nộp hết tài sản ra!”

Dứt lời, Khương Vy Nhan đứng dậy đi ra khỏi cửa.

“Đứng lại!”

Trần Quốc Hoa đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Khương Vy Nhan, nói: “Khương Vy Nhan, cô không nể mặt nhà họ Trần thật sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom